CHUYỆN KHÓ HIỂU

thewindy389

Yếu sinh lý
T vẫn ko biết truyện có thật không, mà thớt kể rất mạch lạc và hấp dẫn, người khác thông thường thì đăng lên hỏi ý kiến / góp ý, còn thớt thì như làm chủ cuộc chơi và chỉ lên đây để tường thuật. Cách mà thớt tường thuật cũng rất chi tiết tỉ mỉ, liên kết các vấn đề hết sức ổn áp. Lột tả tính cách nhân vật, đẩy tình huống lên cao trào dừng rồi viết tiếp y chang phim. Nếu thật ngoài đời thì thớt cũng thuộc dạng ngon trai người ta nhìn là mê đó.
Có phải t lên xam r đầu óc địt bộp nhiều quá không nên thấy câu chuyện m kể cũng hết sức hợp lý với tâm lý của những người chỉ suy nghĩ gọn gẽ (kiểu khí đè mất trí)
Còn về phân tích thì t nghĩ:
- Nếu t ko ngồi máy tính, t cũng không rãnh mà dùng điện thoại để mà soạn nội dung dài và không lỗi chính tả được như thớt và cũng không rãnh để xàm nhiều như vậy, rốt cuộc thớt là người như nào làm công việc gì…. mà có thời gian như vậy.
- Đây ban đầu là câu chuyện trọng tâm về sex, thớt kể những đoạn sex rất tỉ mỉ, khiến người xem hình dung ra bối cảnh thậm chí tưởng tượng ra được hàng họ luôn, và tất cả những câu chuyện xung quanh đều dẫn dắt dần dần đến việc chịch choạc… Ý t nếu là người khác thì chỉ mô tả đơn giản kiểu (t đã chịch con Trọc với chị nó, chứ không chi tiết được) cách m viết rõ ràng là truyện
- Dạo gần đây truyện dừng rất trọng tâm và lôi cuốn, kết mỗi lần thớt viết đều dừng đúng lúc hấp dẫn khiến người ta vào hóng liên tục, rốt cuộc thớt sao không lo việc mất con Trọc / việc cá nhân / gia đình / bạn bè / xã hội mà có thời gian kể cặn kẽ như vậy.
- Trọc trước giờ được mô tả là nhà giàu nhưng hành động thì t lại thấy chẳng giống con nhà giàu từ việc mượn tiền / học nghề tào lao, vì 2tr rẻ bạc mà bị bồ cũ nó hành, điểm này rất mẫu thuẫn.
- T không biết thớt và những người trên đây yêu ra sao, nhưng thời t yêu là nói chuyện suốt, hầu như người yêu là người để chia sẽ nhiều hơn là những thằng trên xàm. Nghe thớt kể thì có vẻ ít trò chuyện với Trọc, v có thực sự xem như người yêu hay không.
-> Kết lại: nếu m kể là thật thì trong câu chuyện này chẳng ai xứng với ai chỉ là “Khí” lấn át “Trí”, còn nếu không thật thì đây là 1 câu chuyện hay rất đáng theo dõi, khả năng viết của m rất đỉnh, chúc m sức khoẻ
T nghĩ nếu thật thì chỉ 3 phần thật thôi bro
Còn dòng thời gian nếu thật thì chắc chắn là truyện đã qua và được ghép vào thời gian hiện tại, các nhân vật trong công truyện kể không 1 chi tiết là thừa hay thiếu, ngày gặp rất nhiều khách nếu như chưa biết tầm quan trọng trong tương lai sẽ kể hết các nv chứ không thể chỉ kể mỗi những người xoay quanh câu chuyện chính được. Lão cũng dừng ngắt nhịp khá chuẩn. Nói chung lâu lắm chưa được đọc những caah truyện như những tác giả Voz đời đầu này nên đọc có 1 phần giúp t có cảm xúc tuổi trẻ cày đêm đọc truyện voz đọc trong đây
 

uyenuyen2007

Yếu sinh lý
tôi là dân bên khối văn cũng tính tạo 1 topic riêng nhưng mới đăng lên mà bị ném đá quá trời nên đả bỏ cuộc. Khi đọc câu chuyện của anh này tôi thấy rất cuốn. Nó kiểu nửa truyện nửa thực. Theo tôi từ đoạn này thớt sẽ cho nhân vật Trọc nhận cát sê và thoát vai, vì đã khai thác hết tiềm năng ở nhân vật này. Tiếp theo có thể đẩy mạnh cốt truyện sang nhân vật chị chánh để khai thác các góc tối của nhân vật nữ có quyền lực mà chồng đang tai biến này hoặc nhân vật kế toán cũng đầy bí ẩn kia. Cũng không ngoại trừ một nhân vật ít tiếng nói bị xem ở ngoài rìa là cô em gái sếp nữa, tuy nhiên nhân vật đó thì khó tạo cốt truyện hấp dẫn được vì ngoại hình hạn chế không thể đẩy cốt truyện hơi hướng tình dục này lên cao trào được nữa.
 

xinđcdauten

Yếu sinh lý
4h sáng, sau 1 chuyến đi dài ko ngừng nghỉ, tao cùng đoàn thiện nguyện đã có mặt ở miền Trung, đoàn đi 1 mạch, chỉ dừng lại đi vệ sinh tự túc 2 bên đường hoặc quán nước xung quanh, chứ ko thuê khách sạn ngủ lại để dành chi phí đó gom vô hoạt động cứu trợ của đoàn.
Nơi đâu đó trong đêm tối vẫn có những con người thầm lặng ko chút đắn đó gác lại công việc và gia đình họ để hướng về nơi có những mảnh đời kém may mắn hơn.

Ôi sao tâm hồn tao lúc nào cũng những hình ảnh ụ ịt thế này, so với những con người ấy sao tao cảm thấy mình lạc loài thế này. Thôi sao lại đi so sánh với họ, ai cũng như họ thì xã hội này toàn những thánh nhân hết rồi, còn ai làm người phàm trần giống như tao.

Vừa đến đoàn thiện nguyện cử người tiếp cận với địa phương để tìm hiểu thêm về công tác hỗ trợ đồng bào chứ ko hành động tự phát, vì vùng ngoài dễ đi nhưng đa số sẽ dễ tiếp cận nên chắc có người đi trước hỗ trợ rồi, còn vùng sâu hơn thì phải những chiến sĩ được đào tạo mới vô được, chứ mình lạ nước lạ cái vô đó cứu trợ ko khéo lại gây thêm phiền phức ko đáng có.
Thế nên phải tìm hiểu kỹ có tiền, có lòng nhưng cũng phải có cái đầu tỉnh táo để phân chia tấm lòng ấy hợp lý hài hòa. Tao và chồng chị thì dừng lại ở ngoài còn chị xắn quần theo đoàn hòa nhập vào trong, thế là tao thành bảo mẫu bất đắc dĩ. Trc khi đi chị kêu tao qua 1 góc đưa ít tiền rồi dặn kiếm nhà dân nào đó xin ở tạm chị phải đi theo đoàn rồi, chị dặn đi dặn lại chồng chị hơi khó tính e đừng quan tâm ông quá kẽo làm cho ông có cảm giác là kẻ phụ thuộc nhưng cũng đừng bỏ bê quá kẽo ông lại cảm giác là người thừa thãi ko ai quan tâm cả. Đù dặn thế bố ai biết làm thế nào. Chở ông chồng chị dạo dạo kiếm cái gì ăn thì ông chỉ chỏ: ê bà kia đùi trắng chưa kìa

Lạy bố này luôn, xưa chắc cũng ăn chơi dữ lắm, giờ ngồi xe lăn mà còn có tâm trạng ngắm gái nữa chứ. Đi ngang qua mấy nhà ngó vô mà họ chưa dậy hay sao đó, qua nhà kia thấy có ông cụ chắc tầm 70 gì đó đang ngồi ở bàn ghế đá ở sân, xe có dán cái biển đoàn thiện nguyện nên chắc mọi người khi nhìn cũng có sự ưu ái và thiện cảm hơn, tao hỏi cụ biết gần đây có nhà trọ nào ko, con trong Nam ra làm từ thiện nên thuê ở 1 hoặc 2 đêm gì đó. Cụ kêu nhà cụ còn chỗ nếu ko chê thì cứ ghé mà ở, nhà tuy nhỏ nhưng ngủ nghỉ thì thoải mái, nhà con trai cụ gần đây, cụ nhường nhà cho mà ở. Vô thì đúng nhà cấp 4 nhỏ chắc xây từ thời Napoleon cũng nên, nhưng ở tạm thì chắc cũng ok nhưng cũng phải ra hỏi lão chồng khó tính 1 chút
Ra hỏi ý kiến ông chồng chị chánh thấy ổng gật đầu thế là đưa ông xuống, ông cụ thấy chồng chị chánh cũng hơi ngạc nhiên, đi xe lăn mà còn lặn lội trong đó ra làm từ thiện đc, rồi 2 người bắt tay trò chuyện nhau, tao thì đi kiếm gì mua về ăn sáng. Cũng mua 3 ổ bánh mì cho nhanh, về thấy 2 người đang ngồi đánh cờ và uống trà, quên mẹ mất cụ ông răng cỏ xệu xạo rồi nên ko gặm dc bánh mì, thế là lại chạy đi mua hộp bánh Danisa cho họ vừa ăn vừa uống trà và đánh cờ. Ở đây thì đúng bài rồi, có người chơi cờ với ông chồng chị thì tao lại có phút rãnh rỗi.

Ngồi bên cạnh ngó 2 ông chơi cờ mà đầu tao cứ gục gục xuống, cả đêm mất ngủ thế là nằm cái ghế bố quất 1 giấc ngon lành. Đến khi chị chánh gọi hỏi han mới giật mình tỉnh giấc. Chị kêu tự túc mọi việc nhé, tối chị gọi thì ghé xã đón chị.

Bỗng sao lại nhớ đến con Trọc. Trưa qua tao cũng nhắn nó 1 cái tin dặn dò nó ở chỗ làm nó là phận gái thì nên ý tứ xíu, tính e thật thà nên phải tỉnh táo đó nhé. Mà có gì đâu mà mất, tiền mất thì nhà nó thiếu gì, còn cái đó treo lủng lẳng dính chặt đó ko lẽ có thằng nào điên đến nỗi cầm dao cắt mất. Mà của nó thì nó cho ai là quyền nó chứ nhỉ. Nó thả tim xong im lặng rồi mãi đến chiều mới nhắn lại : Em biết rồi mà.

Trc khi đi tao cũng mua 1 bông hồng, do mưa lũ giá cao nên mua 1 bông thôi, và kèm 1 cái thiệp viết mấy dòng chữ trong đó rồi để ở phòng tao như phó mặc lương duyên này cho số phận vậy, để mặc mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi, cứ ngăn sông đắp đập gì cho nước tràn bờ đê tang thương khắp 1 miền quê. Tao vẫn nhớ rằng hôm thứ 6 tao ghé phòng nó thì nó có nói tối thứ 7 e ghé chỗ a, nếu nó ghé thì sẽ thấy bông hồng cùng những lời tao viết.

Chụp lại bông hoa hồng cùng cái thiệp trên bàn rồi đăng lên FB để chế độ 1 mình tao, để giả sử sau này bị thằng nào dụ rồi phũ phàng với nó, nó quay về trách tao vì tao ko quan tâm nó nên nó mới lạc lối như thế. Thì tao còn có lý do đưa tấm hình tại thời điểm ấy ra để nói rằng tuy tao ko thể hiện nhưng trong tao vẫn luôn nghĩ tới nó và quan tâm nó lắm, chỉ muốn nó trưởng thành hơn thôi
Ko biết tao có quá xạo chó ko, lúc có thì đéo trân trọng để con gái nta tối tối chạy mười mấy km qua tìm, đi chơi Đà Lạt cũng sài tiền con nhỏ, giờ thấy sắp mất rồi mới nghĩ tới làm cái chuồng để nhốt con trâu.

Mà suy nghĩ cũng ko hiểu sao chiều hôm đó con kế toán về buồn nhưng lại ko kể gì với tao hết, ko lẽ nó thấy con Trọc đi ăn trưa cùng thằng bạn nó thì nó phải kể với tao chứ nhỉ, vì như thế tao biết còn lôi con Trọc ra khỏi lưới tình ấy thì may ra con kế toán còn cơ hội với thằng đó, đằng này nó chỉ buồn bã rồi im luôn, hay nó muốn kéo tao làm người cùng cảnh ngộ với nó.

Chuyến này đi mấy ngày mà tao ko hề nhắn nói với Trọc tao đi thiện nguyện, chỉ viết vào tấm thiệp để ở bàn, bởi hqua là thứ 7 cuối tuần nếu nó ko qua phòng tao thì khả năng còn lại là nó đi theo thằng kia rồi. Sau tin nhắn trưa qua: E biết rồi mà thì cả đêm qua tới trưa nay nó cũng ko 1 lần liên lạc với tao

May tao đi cùng đoàn phải tập trung lái xe đeo bám theo đoàn nên quên mất sự thiếu vắng này, rồi sáng nay nhìn sự tan thương của đồng bào nơi đây tao lại ko nhớ mấy về nó cả.

Mất thật sao, đến thật nhanh và đi cũng thế, như 1 cơn gió. Hay nó đến phòng tao đọc tấm thiệp ấy rồi nó về, cũng có thể giờ này nó đang ngủ lại phòng tao, mới đi làm ngày đầu rồi lại đi học nên ko đc ngủ nên nó ngủ say thì sao. Ôi mọi việc có lẽ phải chờ khi nào về lại thì tao mới xác minh chính xác.
 

songvedem_dn

Yếu sinh lý
4h sáng, sau 1 chuyến đi dài ko ngừng nghỉ, tao cùng đoàn thiện nguyện đã có mặt ở miền Trung, đoàn đi 1 mạch, chỉ dừng lại đi vệ sinh tự túc 2 bên đường hoặc quán nước xung quanh, chứ ko thuê khách sạn ngủ lại để dành chi phí đó gom vô hoạt động cứu trợ của đoàn.
Nơi đâu đó trong đêm tối vẫn có những con người thầm lặng ko chút đắn đó gác lại công việc và gia đình họ để hướng về nơi có những mảnh đời kém may mắn hơn.

Ôi sao tâm hồn tao lúc nào cũng những hình ảnh ụ ịt thế này, so với những con người ấy sao tao cảm thấy mình lạc loài thế này. Thôi sao lại đi so sánh với họ, ai cũng như họ thì xã hội này toàn những thánh nhân hết rồi, còn ai làm người phàm trần giống như tao.

Vừa đến đoàn thiện nguyện cử người tiếp cận với địa phương để tìm hiểu thêm về công tác hỗ trợ đồng bào chứ ko hành động tự phát, vì vùng ngoài dễ đi nhưng đa số sẽ dễ tiếp cận nên chắc có người đi trước hỗ trợ rồi, còn vùng sâu hơn thì phải những chiến sĩ được đào tạo mới vô được, chứ mình lạ nước lạ cái vô đó cứu trợ ko khéo lại gây thêm phiền phức ko đáng có.
Thế nên phải tìm hiểu kỹ có tiền, có lòng nhưng cũng phải có cái đầu tỉnh táo để phân chia tấm lòng ấy hợp lý hài hòa. Tao và chồng chị thì dừng lại ở ngoài còn chị xắn quần theo đoàn hòa nhập vào trong, thế là tao thành bảo mẫu bất đắc dĩ. Trc khi đi chị kêu tao qua 1 góc đưa ít tiền rồi dặn kiếm nhà dân nào đó xin ở tạm chị phải đi theo đoàn rồi, chị dặn đi dặn lại chồng chị hơi khó tính e đừng quan tâm ông quá kẽo làm cho ông có cảm giác là kẻ phụ thuộc nhưng cũng đừng bỏ bê quá kẽo ông lại cảm giác là người thừa thãi ko ai quan tâm cả. Đù dặn thế bố ai biết làm thế nào. Chở ông chồng chị dạo dạo kiếm cái gì ăn thì ông chỉ chỏ: ê bà kia đùi trắng chưa kìa

Lạy bố này luôn, xưa chắc cũng ăn chơi dữ lắm, giờ ngồi xe lăn mà còn có tâm trạng ngắm gái nữa chứ. Đi ngang qua mấy nhà ngó vô mà họ chưa dậy hay sao đó, qua nhà kia thấy có ông cụ chắc tầm 70 gì đó đang ngồi ở bàn ghế đá ở sân, xe có dán cái biển đoàn thiện nguyện nên chắc mọi người khi nhìn cũng có sự ưu ái và thiện cảm hơn, tao hỏi cụ biết gần đây có nhà trọ nào ko, con trong Nam ra làm từ thiện nên thuê ở 1 hoặc 2 đêm gì đó. Cụ kêu nhà cụ còn chỗ nếu ko chê thì cứ ghé mà ở, nhà tuy nhỏ nhưng ngủ nghỉ thì thoải mái, nhà con trai cụ gần đây, cụ nhường nhà cho mà ở. Vô thì đúng nhà cấp 4 nhỏ chắc xây từ thời Napoleon cũng nên, nhưng ở tạm thì chắc cũng ok nhưng cũng phải ra hỏi lão chồng khó tính 1 chút
Ra hỏi ý kiến ông chồng chị chánh thấy ổng gật đầu thế là đưa ông xuống, ông cụ thấy chồng chị chánh cũng hơi ngạc nhiên, đi xe lăn mà còn lặn lội trong đó ra làm từ thiện đc, rồi 2 người bắt tay trò chuyện nhau, tao thì đi kiếm gì mua về ăn sáng. Cũng mua 3 ổ bánh mì cho nhanh, về thấy 2 người đang ngồi đánh cờ và uống trà, quên mẹ mất cụ ông răng cỏ xệu xạo rồi nên ko gặm dc bánh mì, thế là lại chạy đi mua hộp bánh Danisa cho họ vừa ăn vừa uống trà và đánh cờ. Ở đây thì đúng bài rồi, có người chơi cờ với ông chồng chị thì tao lại có phút rãnh rỗi.

Ngồi bên cạnh ngó 2 ông chơi cờ mà đầu tao cứ gục gục xuống, cả đêm mất ngủ thế là nằm cái ghế bố quất 1 giấc ngon lành. Đến khi chị chánh gọi hỏi han mới giật mình tỉnh giấc. Chị kêu tự túc mọi việc nhé, tối chị gọi thì ghé xã đón chị.

Bỗng sao lại nhớ đến con Trọc. Trưa qua tao cũng nhắn nó 1 cái tin dặn dò nó ở chỗ làm nó là phận gái thì nên ý tứ xíu, tính e thật thà nên phải tỉnh táo đó nhé. Mà có gì đâu mà mất, tiền mất thì nhà nó thiếu gì, còn cái đó treo lủng lẳng dính chặt đó ko lẽ có thằng nào điên đến nỗi cầm dao cắt mất. Mà của nó thì nó cho ai là quyền nó chứ nhỉ. Nó thả tim xong im lặng rồi mãi đến chiều mới nhắn lại : Em biết rồi mà.

Trc khi đi tao cũng mua 1 bông hồng, do mưa lũ giá cao nên mua 1 bông thôi, và kèm 1 cái thiệp viết mấy dòng chữ trong đó rồi để ở phòng tao như phó mặc lương duyên này cho số phận vậy, để mặc mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi, cứ ngăn sông đắp đập gì cho nước tràn bờ đê tang thương khắp 1 miền quê. Tao vẫn nhớ rằng hôm thứ 6 tao ghé phòng nó thì nó có nói tối thứ 7 e ghé chỗ a, nếu nó ghé thì sẽ thấy bông hồng cùng những lời tao viết.

Chụp lại bông hoa hồng cùng cái thiệp trên bàn rồi đăng lên FB để chế độ 1 mình tao, để giả sử sau này bị thằng nào dụ rồi phũ phàng với nó, nó quay về trách tao vì tao ko quan tâm nó nên nó mới lạc lối như thế. Thì tao còn có lý do đưa tấm hình tại thời điểm ấy ra để nói rằng tuy tao ko thể hiện nhưng trong tao vẫn luôn nghĩ tới nó và quan tâm nó lắm, chỉ muốn nó trưởng thành hơn thôi
Ko biết tao có quá xạo chó ko, lúc có thì đéo trân trọng để con gái nta tối tối chạy mười mấy km qua tìm, đi chơi Đà Lạt cũng sài tiền con nhỏ, giờ thấy sắp mất rồi mới nghĩ tới làm cái chuồng để nhốt con trâu.

Mà suy nghĩ cũng ko hiểu sao chiều hôm đó con kế toán về buồn nhưng lại ko kể gì với tao hết, ko lẽ nó thấy con Trọc đi ăn trưa cùng thằng bạn nó thì nó phải kể với tao chứ nhỉ, vì như thế tao biết còn lôi con Trọc ra khỏi lưới tình ấy thì may ra con kế toán còn cơ hội với thằng đó, đằng này nó chỉ buồn bã rồi im luôn, hay nó muốn kéo tao làm người cùng cảnh ngộ với nó.

Chuyến này đi mấy ngày mà tao ko hề nhắn nói với Trọc tao đi thiện nguyện, chỉ viết vào tấm thiệp để ở bàn, bởi hqua là thứ 7 cuối tuần nếu nó ko qua phòng tao thì khả năng còn lại là nó đi theo thằng kia rồi. Sau tin nhắn trưa qua: E biết rồi mà thì cả đêm qua tới trưa nay nó cũng ko 1 lần liên lạc với tao

May tao đi cùng đoàn phải tập trung lái xe đeo bám theo đoàn nên quên mất sự thiếu vắng này, rồi sáng nay nhìn sự tan thương của đồng bào nơi đây tao lại ko nhớ mấy về nó cả.

Mất thật sao, đến thật nhanh và đi cũng thế, như 1 cơn gió. Hay nó đến phòng tao đọc tấm thiệp ấy rồi nó về, cũng có thể giờ này nó đang ngủ lại phòng tao, mới đi làm ngày đầu rồi lại đi học nên ko đc ngủ nên nó ngủ say thì sao. Ôi mọi việc có lẽ phải chờ khi nào về lại thì tao mới xác minh chính xác.
Tình hình thiện nguyện sao rồi bác
 
Chỉnh sửa lần cuối:

culacgiontanaz

Yếu sinh lý
4h sáng, sau 1 chuyến đi dài ko ngừng nghỉ, tao cùng đoàn thiện nguyện đã có mặt ở miền Trung, đoàn đi 1 mạch, chỉ dừng lại đi vệ sinh tự túc 2 bên đường hoặc quán nước xung quanh, chứ ko thuê khách sạn ngủ lại để dành chi phí đó gom vô hoạt động cứu trợ của đoàn.
Nơi đâu đó trong đêm tối vẫn có những con người thầm lặng ko chút đắn đó gác lại công việc và gia đình họ để hướng về nơi có những mảnh đời kém may mắn hơn.

Ôi sao tâm hồn tao lúc nào cũng những hình ảnh ụ ịt thế này, so với những con người ấy sao tao cảm thấy mình lạc loài thế này. Thôi sao lại đi so sánh với họ, ai cũng như họ thì xã hội này toàn những thánh nhân hết rồi, còn ai làm người phàm trần giống như tao.

Vừa đến đoàn thiện nguyện cử người tiếp cận với địa phương để tìm hiểu thêm về công tác hỗ trợ đồng bào chứ ko hành động tự phát, vì vùng ngoài dễ đi nhưng đa số sẽ dễ tiếp cận nên chắc có người đi trước hỗ trợ rồi, còn vùng sâu hơn thì phải những chiến sĩ được đào tạo mới vô được, chứ mình lạ nước lạ cái vô đó cứu trợ ko khéo lại gây thêm phiền phức ko đáng có.
Thế nên phải tìm hiểu kỹ có tiền, có lòng nhưng cũng phải có cái đầu tỉnh táo để phân chia tấm lòng ấy hợp lý hài hòa. Tao và chồng chị thì dừng lại ở ngoài còn chị xắn quần theo đoàn hòa nhập vào trong, thế là tao thành bảo mẫu bất đắc dĩ. Trc khi đi chị kêu tao qua 1 góc đưa ít tiền rồi dặn kiếm nhà dân nào đó xin ở tạm chị phải đi theo đoàn rồi, chị dặn đi dặn lại chồng chị hơi khó tính e đừng quan tâm ông quá kẽo làm cho ông có cảm giác là kẻ phụ thuộc nhưng cũng đừng bỏ bê quá kẽo ông lại cảm giác là người thừa thãi ko ai quan tâm cả. Đù dặn thế bố ai biết làm thế nào. Chở ông chồng chị dạo dạo kiếm cái gì ăn thì ông chỉ chỏ: ê bà kia đùi trắng chưa kìa

Lạy bố này luôn, xưa chắc cũng ăn chơi dữ lắm, giờ ngồi xe lăn mà còn có tâm trạng ngắm gái nữa chứ. Đi ngang qua mấy nhà ngó vô mà họ chưa dậy hay sao đó, qua nhà kia thấy có ông cụ chắc tầm 70 gì đó đang ngồi ở bàn ghế đá ở sân, xe có dán cái biển đoàn thiện nguyện nên chắc mọi người khi nhìn cũng có sự ưu ái và thiện cảm hơn, tao hỏi cụ biết gần đây có nhà trọ nào ko, con trong Nam ra làm từ thiện nên thuê ở 1 hoặc 2 đêm gì đó. Cụ kêu nhà cụ còn chỗ nếu ko chê thì cứ ghé mà ở, nhà tuy nhỏ nhưng ngủ nghỉ thì thoải mái, nhà con trai cụ gần đây, cụ nhường nhà cho mà ở. Vô thì đúng nhà cấp 4 nhỏ chắc xây từ thời Napoleon cũng nên, nhưng ở tạm thì chắc cũng ok nhưng cũng phải ra hỏi lão chồng khó tính 1 chút
Ra hỏi ý kiến ông chồng chị chánh thấy ổng gật đầu thế là đưa ông xuống, ông cụ thấy chồng chị chánh cũng hơi ngạc nhiên, đi xe lăn mà còn lặn lội trong đó ra làm từ thiện đc, rồi 2 người bắt tay trò chuyện nhau, tao thì đi kiếm gì mua về ăn sáng. Cũng mua 3 ổ bánh mì cho nhanh, về thấy 2 người đang ngồi đánh cờ và uống trà, quên mẹ mất cụ ông răng cỏ xệu xạo rồi nên ko gặm dc bánh mì, thế là lại chạy đi mua hộp bánh Danisa cho họ vừa ăn vừa uống trà và đánh cờ. Ở đây thì đúng bài rồi, có người chơi cờ với ông chồng chị thì tao lại có phút rãnh rỗi.

Ngồi bên cạnh ngó 2 ông chơi cờ mà đầu tao cứ gục gục xuống, cả đêm mất ngủ thế là nằm cái ghế bố quất 1 giấc ngon lành. Đến khi chị chánh gọi hỏi han mới giật mình tỉnh giấc. Chị kêu tự túc mọi việc nhé, tối chị gọi thì ghé xã đón chị.

Bỗng sao lại nhớ đến con Trọc. Trưa qua tao cũng nhắn nó 1 cái tin dặn dò nó ở chỗ làm nó là phận gái thì nên ý tứ xíu, tính e thật thà nên phải tỉnh táo đó nhé. Mà có gì đâu mà mất, tiền mất thì nhà nó thiếu gì, còn cái đó treo lủng lẳng dính chặt đó ko lẽ có thằng nào điên đến nỗi cầm dao cắt mất. Mà của nó thì nó cho ai là quyền nó chứ nhỉ. Nó thả tim xong im lặng rồi mãi đến chiều mới nhắn lại : Em biết rồi mà.

Trc khi đi tao cũng mua 1 bông hồng, do mưa lũ giá cao nên mua 1 bông thôi, và kèm 1 cái thiệp viết mấy dòng chữ trong đó rồi để ở phòng tao như phó mặc lương duyên này cho số phận vậy, để mặc mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi, cứ ngăn sông đắp đập gì cho nước tràn bờ đê tang thương khắp 1 miền quê. Tao vẫn nhớ rằng hôm thứ 6 tao ghé phòng nó thì nó có nói tối thứ 7 e ghé chỗ a, nếu nó ghé thì sẽ thấy bông hồng cùng những lời tao viết.

Chụp lại bông hoa hồng cùng cái thiệp trên bàn rồi đăng lên FB để chế độ 1 mình tao, để giả sử sau này bị thằng nào dụ rồi phũ phàng với nó, nó quay về trách tao vì tao ko quan tâm nó nên nó mới lạc lối như thế. Thì tao còn có lý do đưa tấm hình tại thời điểm ấy ra để nói rằng tuy tao ko thể hiện nhưng trong tao vẫn luôn nghĩ tới nó và quan tâm nó lắm, chỉ muốn nó trưởng thành hơn thôi
Ko biết tao có quá xạo chó ko, lúc có thì đéo trân trọng để con gái nta tối tối chạy mười mấy km qua tìm, đi chơi Đà Lạt cũng sài tiền con nhỏ, giờ thấy sắp mất rồi mới nghĩ tới làm cái chuồng để nhốt con trâu.

Mà suy nghĩ cũng ko hiểu sao chiều hôm đó con kế toán về buồn nhưng lại ko kể gì với tao hết, ko lẽ nó thấy con Trọc đi ăn trưa cùng thằng bạn nó thì nó phải kể với tao chứ nhỉ, vì như thế tao biết còn lôi con Trọc ra khỏi lưới tình ấy thì may ra con kế toán còn cơ hội với thằng đó, đằng này nó chỉ buồn bã rồi im luôn, hay nó muốn kéo tao làm người cùng cảnh ngộ với nó.

Chuyến này đi mấy ngày mà tao ko hề nhắn nói với Trọc tao đi thiện nguyện, chỉ viết vào tấm thiệp để ở bàn, bởi hqua là thứ 7 cuối tuần nếu nó ko qua phòng tao thì khả năng còn lại là nó đi theo thằng kia rồi. Sau tin nhắn trưa qua: E biết rồi mà thì cả đêm qua tới trưa nay nó cũng ko 1 lần liên lạc với tao

May tao đi cùng đoàn phải tập trung lái xe đeo bám theo đoàn nên quên mất sự thiếu vắng này, rồi sáng nay nhìn sự tan thương của đồng bào nơi đây tao lại ko nhớ mấy về nó cả.

Mất thật sao, đến thật nhanh và đi cũng thế, như 1 cơn gió. Hay nó đến phòng tao đọc tấm thiệp ấy rồi nó về, cũng có thể giờ này nó đang ngủ lại phòng tao, mới đi làm ngày đầu rồi lại đi học nên ko đc ngủ nên nó ngủ say thì sao. Ôi mọi việc có lẽ phải chờ khi nào về lại thì tao mới xác minh chính xác.
Chấp nhận mặc gió cuốn mây bay thôi. Mây còn vương vấn cỏ cây nơi này thì đã hoá mưa mà tưới mát r. Còn nhiều mây quá chắc lụt như bây h mất nhỉ haha
 

Tdms1310

Tao là gay
4h sáng, sau 1 chuyến đi dài ko ngừng nghỉ, tao cùng đoàn thiện nguyện đã có mặt ở miền Trung, đoàn đi 1 mạch, chỉ dừng lại đi vệ sinh tự túc 2 bên đường hoặc quán nước xung quanh, chứ ko thuê khách sạn ngủ lại để dành chi phí đó gom vô hoạt động cứu trợ của đoàn.
Nơi đâu đó trong đêm tối vẫn có những con người thầm lặng ko chút đắn đó gác lại công việc và gia đình họ để hướng về nơi có những mảnh đời kém may mắn hơn.

Ôi sao tâm hồn tao lúc nào cũng những hình ảnh ụ ịt thế này, so với những con người ấy sao tao cảm thấy mình lạc loài thế này. Thôi sao lại đi so sánh với họ, ai cũng như họ thì xã hội này toàn những thánh nhân hết rồi, còn ai làm người phàm trần giống như tao.

Vừa đến đoàn thiện nguyện cử người tiếp cận với địa phương để tìm hiểu thêm về công tác hỗ trợ đồng bào chứ ko hành động tự phát, vì vùng ngoài dễ đi nhưng đa số sẽ dễ tiếp cận nên chắc có người đi trước hỗ trợ rồi, còn vùng sâu hơn thì phải những chiến sĩ được đào tạo mới vô được, chứ mình lạ nước lạ cái vô đó cứu trợ ko khéo lại gây thêm phiền phức ko đáng có.
Thế nên phải tìm hiểu kỹ có tiền, có lòng nhưng cũng phải có cái đầu tỉnh táo để phân chia tấm lòng ấy hợp lý hài hòa. Tao và chồng chị thì dừng lại ở ngoài còn chị xắn quần theo đoàn hòa nhập vào trong, thế là tao thành bảo mẫu bất đắc dĩ. Trc khi đi chị kêu tao qua 1 góc đưa ít tiền rồi dặn kiếm nhà dân nào đó xin ở tạm chị phải đi theo đoàn rồi, chị dặn đi dặn lại chồng chị hơi khó tính e đừng quan tâm ông quá kẽo làm cho ông có cảm giác là kẻ phụ thuộc nhưng cũng đừng bỏ bê quá kẽo ông lại cảm giác là người thừa thãi ko ai quan tâm cả. Đù dặn thế bố ai biết làm thế nào. Chở ông chồng chị dạo dạo kiếm cái gì ăn thì ông chỉ chỏ: ê bà kia đùi trắng chưa kìa

Lạy bố này luôn, xưa chắc cũng ăn chơi dữ lắm, giờ ngồi xe lăn mà còn có tâm trạng ngắm gái nữa chứ. Đi ngang qua mấy nhà ngó vô mà họ chưa dậy hay sao đó, qua nhà kia thấy có ông cụ chắc tầm 70 gì đó đang ngồi ở bàn ghế đá ở sân, xe có dán cái biển đoàn thiện nguyện nên chắc mọi người khi nhìn cũng có sự ưu ái và thiện cảm hơn, tao hỏi cụ biết gần đây có nhà trọ nào ko, con trong Nam ra làm từ thiện nên thuê ở 1 hoặc 2 đêm gì đó. Cụ kêu nhà cụ còn chỗ nếu ko chê thì cứ ghé mà ở, nhà tuy nhỏ nhưng ngủ nghỉ thì thoải mái, nhà con trai cụ gần đây, cụ nhường nhà cho mà ở. Vô thì đúng nhà cấp 4 nhỏ chắc xây từ thời Napoleon cũng nên, nhưng ở tạm thì chắc cũng ok nhưng cũng phải ra hỏi lão chồng khó tính 1 chút
Ra hỏi ý kiến ông chồng chị chánh thấy ổng gật đầu thế là đưa ông xuống, ông cụ thấy chồng chị chánh cũng hơi ngạc nhiên, đi xe lăn mà còn lặn lội trong đó ra làm từ thiện đc, rồi 2 người bắt tay trò chuyện nhau, tao thì đi kiếm gì mua về ăn sáng. Cũng mua 3 ổ bánh mì cho nhanh, về thấy 2 người đang ngồi đánh cờ và uống trà, quên mẹ mất cụ ông răng cỏ xệu xạo rồi nên ko gặm dc bánh mì, thế là lại chạy đi mua hộp bánh Danisa cho họ vừa ăn vừa uống trà và đánh cờ. Ở đây thì đúng bài rồi, có người chơi cờ với ông chồng chị thì tao lại có phút rãnh rỗi.

Ngồi bên cạnh ngó 2 ông chơi cờ mà đầu tao cứ gục gục xuống, cả đêm mất ngủ thế là nằm cái ghế bố quất 1 giấc ngon lành. Đến khi chị chánh gọi hỏi han mới giật mình tỉnh giấc. Chị kêu tự túc mọi việc nhé, tối chị gọi thì ghé xã đón chị.

Bỗng sao lại nhớ đến con Trọc. Trưa qua tao cũng nhắn nó 1 cái tin dặn dò nó ở chỗ làm nó là phận gái thì nên ý tứ xíu, tính e thật thà nên phải tỉnh táo đó nhé. Mà có gì đâu mà mất, tiền mất thì nhà nó thiếu gì, còn cái đó treo lủng lẳng dính chặt đó ko lẽ có thằng nào điên đến nỗi cầm dao cắt mất. Mà của nó thì nó cho ai là quyền nó chứ nhỉ. Nó thả tim xong im lặng rồi mãi đến chiều mới nhắn lại : Em biết rồi mà.

Trc khi đi tao cũng mua 1 bông hồng, do mưa lũ giá cao nên mua 1 bông thôi, và kèm 1 cái thiệp viết mấy dòng chữ trong đó rồi để ở phòng tao như phó mặc lương duyên này cho số phận vậy, để mặc mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi, cứ ngăn sông đắp đập gì cho nước tràn bờ đê tang thương khắp 1 miền quê. Tao vẫn nhớ rằng hôm thứ 6 tao ghé phòng nó thì nó có nói tối thứ 7 e ghé chỗ a, nếu nó ghé thì sẽ thấy bông hồng cùng những lời tao viết.

Chụp lại bông hoa hồng cùng cái thiệp trên bàn rồi đăng lên FB để chế độ 1 mình tao, để giả sử sau này bị thằng nào dụ rồi phũ phàng với nó, nó quay về trách tao vì tao ko quan tâm nó nên nó mới lạc lối như thế. Thì tao còn có lý do đưa tấm hình tại thời điểm ấy ra để nói rằng tuy tao ko thể hiện nhưng trong tao vẫn luôn nghĩ tới nó và quan tâm nó lắm, chỉ muốn nó trưởng thành hơn thôi
Ko biết tao có quá xạo chó ko, lúc có thì đéo trân trọng để con gái nta tối tối chạy mười mấy km qua tìm, đi chơi Đà Lạt cũng sài tiền con nhỏ, giờ thấy sắp mất rồi mới nghĩ tới làm cái chuồng để nhốt con trâu.

Mà suy nghĩ cũng ko hiểu sao chiều hôm đó con kế toán về buồn nhưng lại ko kể gì với tao hết, ko lẽ nó thấy con Trọc đi ăn trưa cùng thằng bạn nó thì nó phải kể với tao chứ nhỉ, vì như thế tao biết còn lôi con Trọc ra khỏi lưới tình ấy thì may ra con kế toán còn cơ hội với thằng đó, đằng này nó chỉ buồn bã rồi im luôn, hay nó muốn kéo tao làm người cùng cảnh ngộ với nó.

Chuyến này đi mấy ngày mà tao ko hề nhắn nói với Trọc tao đi thiện nguyện, chỉ viết vào tấm thiệp để ở bàn, bởi hqua là thứ 7 cuối tuần nếu nó ko qua phòng tao thì khả năng còn lại là nó đi theo thằng kia rồi. Sau tin nhắn trưa qua: E biết rồi mà thì cả đêm qua tới trưa nay nó cũng ko 1 lần liên lạc với tao

May tao đi cùng đoàn phải tập trung lái xe đeo bám theo đoàn nên quên mất sự thiếu vắng này, rồi sáng nay nhìn sự tan thương của đồng bào nơi đây tao lại ko nhớ mấy về nó cả.

Mất thật sao, đến thật nhanh và đi cũng thế, như 1 cơn gió. Hay nó đến phòng tao đọc tấm thiệp ấy rồi nó về, cũng có thể giờ này nó đang ngủ lại phòng tao, mới đi làm ngày đầu rồi lại đi học nên ko đc ngủ nên nó ngủ say thì sao. Ôi mọi việc có lẽ phải chờ khi nào về lại thì tao mới xác minh chính xác.
Mục đích chị Chánh rủ mày đi chăm ck bà mà.còn cái lol con trọc trc sau gì nó cũng bị húp
 
Bên trên