Đã đến lúc Đảng đánh tư sản thêm một lần nữa để cứu nguy cho chế độ chưa?

one more thing

Tao là gay
Giữa lúc khủng hoảng kinh tế, chính trị, khủng hoảng niềm tin, kinh tế trên bờ vực sụp đổ. Liệu đã đến lúc đảng thu hồi lại toàn bộ tài sản để chia lại của cải, cứu nguy cho chế độ
Nhưng tư sản lầm này lại là con cháu, tay chân của Đảng
 

mrDumb

Thạc sĩ
Giữa lúc khủng hoảng kinh tế, chính trị, khủng hoảng niềm tin, kinh tế trên bờ vực sụp đổ. Liệu đã đến lúc đảng thu hồi lại toàn bộ tài sản để chia lại của cải, cứu nguy cho chế độ
Nhưng tư sản lầm này lại là con cháu, tay chân của Đảng
Sống chết mặc bay!
 

Nhungngaydaqua1

Tao là gay
Giữa lúc khủng hoảng kinh tế, chính trị, khủng hoảng niềm tin, kinh tế trên bờ vực sụp đổ. Liệu đã đến lúc đảng thu hồi lại toàn bộ tài sản để chia lại của cải, cứu nguy cho chế độ
Nhưng tư sản lầm này lại là con cháu, tay chân của Đảng
Xưa đảng có cái dái khô nên mới đánh tư sản, giờ đảng viên giàu vl, thì đánh ai, chả lẽ tự đái vào chân mình à.
 

MeAmDaoSi

Tao là gay
Tao có thông tin thèn Manh Thuong làm trong C50 nó tạo xàm fake này dụ mấy thèn đăng nhập lấy IP , tụi mày đừng public thông tin cá nhân lên này nó thu thập thông tin dữ liệu mấy thèn hay chống phá NN với thèn nào làm ăn phạm pháp trên này ae cẩn thận !!! Nhiều ae xàm cũ đã bị bớ rồi . Địt mẹ xàm fake
 

mrDumb

Thạc sĩ
Tao có thông tin thèn Manh Thuong làm trong C50 nó tạo xàm fake này dụ mấy thèn đăng nhập lấy IP , tụi mày đừng public thông tin cá nhân lên này nó thu thập thông tin dữ liệu mấy thèn hay chống phá NN với thèn nào làm ăn phạm pháp trên này ae cẩn thận !!! Nhiều ae xàm cũ đã bị bớ rồi . Địt mẹ xàm fake
Xem nội dung: 52105
Hack đi 🤣 xong ck cho tao thêm
 

HieuLaChinh

Yếu sinh lý
Đúng vậy. Bh là lúc cần phải làm cách mạng, cải cách lại ruộng đất, đánh tư sản, phân chia lại tư liệu sản xuất. Đưa chúng ta lên thẳng con đường cnxh.
 

xuannongthi

Tiến sĩ
Khoảng tháng 9 năm 2023, nhiều anh em tại trại An Điềm đã viết biểu ngữ lên giấy A4 với nội dung chống Trung Quốc và phản đối Đảng cơm sườn Việt Nam vi phạm nhân quyền. Họ đồng loạt giơ biểu ngữ và hô to phản đối ngay tại phòng giam.

Sau đó, anh Phương và anh Hải bị đánh đập và kỷ luật, cùm chân trong phòng kín 10 ngày. Chú Trương Dũng bị chuyển trại.

Đến tháng 11 năm 2024, bạn Phan Công Hải tiếp tục bị kỷ luật, cùm chân. Các anh em trong đội 34 (tù nhân chính trị) phản đối việc trại không cho Hải nhận đồ ăn từ anh em trong đội. Phản ứng lại, phía trại đóng cửa phòng giam, không cho phạm nhân ra ngoài sinh hoạt, lục soát buồng giam, lấy hết đồ đạc cá nhân và sách vở. Riêng anh Phương bị thu hết bút và giấy.

Trong quá trình lục soát, trại tìm thấy vài tờ giấy A4 ghi biểu ngữ chống Trung Quốc xâm lược và phản đối Đảng cơm sườn. Các biểu ngữ này được cho là do các anh em viết từ nhiều năm trước.

Đến tháng 4 năm 2025, cơ quan an ninh điều tra tỉnh Quảng Nam ra quyết định khởi tố anh Phương theo khoản 1, điều 117 Bộ luật Hình sự (Tội “làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”).

Tôi cho rằng đây là một sự việc hoàn toàn phi lý và là hành động trả thù hèn hạ của trại giam An Điềm, nhằm đối phó với những hành vi phản kháng trước đó của các tù nhân chính trị. Ngoài ra, các anh em tù nhân chính trị đã nhiều lần tố cáo trại giam về tham ô, tham nhũng và phản đối chế độ đối xử hà khắc, nên bị trù dập, đàn áp. Việc khởi tố lần này chỉ nhằm vào một mình anh Phương.
 

xuannongthi

Tiến sĩ
Mấy tuần rồi mạng xã hội dậy sóng về việc đòi thả ông Đinh La Thăng, rồi việc ông Đặng Hoàng Giang bị đe dọa chế tài vì tội vu khống ông Nguyễn Nhật Anh (NXB Nhã Nam). Trong khi có người bênh vực Đinh La Thăng, thì cũng có nhiều người coi ông ta đáng phải mọt gông. Trong vụ Nhã Nam cũng có người bênh ông Giang, có người bênh ông Nhật Anh.



Đi ngược lại thời gian một chút, ta thấy rất nhiều vụ án tương tự. Khi bác sĩ Nguyễn Quang Tuấn, cựu Giám đốc Bệnh viện Bạch Mai, bị bắt vì sai phạm khi làm Giám đốc Bệnh viện Tim, dư luận cũng chia đôi. Trong khi nhiều người hả hê vì quá chán ghét “bọn lương y tham tiền”, thì có rất nhiều người thương cảm ông Tuấn, coi ông là một người có tài, có đức, không may thành nạn nhân của của một hệ thống mà muốn “lương thiện cũng khó”.

Trước đó, khi các đại biểu Quốc hội Lê Thanh Vân và Lưu Bình Nhưỡng bị bắt, nhiều người cũng tỏ ra thất vọng. Người thì thất vọng vì hai ông nghị sĩ này là những người bạn dân ít ỏi trong Quốc hội, lẽ ra phải được ca ngợi thì lại bị bắt. Người khác thì thất vọng bởi các nhà chính trị chuyên nghiệp như vậy mà không kín kẽ, để sẩy chân chỉ vì cánh cửa gỗ hoặc vài triệu động ăn hối lộ.

Tới đây không loại trừ khả năng bà bộ trưởng Kim Tiến phải đối mặt với tòa án. Xưa nay việc khai trừ đảng các nhân vật cộm cán đều gắn với án hình sự sau đó, theo nguyên tắc: Tòa không có quyền xử đảng viên, hoặc theo cơ sở đạo đức: Đảng viên không phạm tội. Tất nhiên, bên cạnh những người hả hê vì “Kim tiêm đáng đời”, sẽ có nhiều người lên tiếng bênh vực hoặc buồn cho bà Tiến. Dù sao bà cũng là một bác sĩ giỏi, một con người có cá tính.

Tôi chưa bao giờ hả hê về những vụ trảm quan tham nhũng, lại càng không mừng vui cảm ơn những người đốt lò. Tôi luôn nghi ngờ tính minh bạch của các phiên tòa kiểu này. Giữa người đốt lò và củi là một mối liên hệ khăng khít, hữu cơ mà sự đổi bên chỉ là thời thế.

Một ông quan dù liêm khiết, vinh quang đến mấy thì vẫn có thể đi tù vì “Cố tình làm trái quy định nọ kia…” Một công dân ưu tú đến mấy vẫn phải chịu hàng tù đày vì “trốn thuế”, hoặc vì cáo buộc mơ hồ “Lợi dụng quyền tự do dân chủ…”. Như vậy không chỉ người dân, mà kể cả quan lớn cỡ “Tứ trụ” vẫn có nguy cơ đối mặt với án oan.

Người dân thấp cổ bé họng hoặc những người vì phê phán nhà nước, vì đòi dân quyền mà bị án oan thì đã đành. Nhưng những người có công với chế độ, như hàng loạt giám đốc bệnh viện và bác sĩ giỏi, như hàng loạt giám đốc tập đoàn kinh tế, tướng lãnh, thậm chí cả những cột trụ của chế độ, những người từng ca ngợi, rao giảng tính ưu việt của hệ thống mà họ góp phần kiến tạo bỗng trở thành nạn nhân của án oan. Đó là bi kịch.

Người phê phán chế độ đối diện với án oan bằng khí tiết, vì họ hiểu bản chất vấn đề. Nước mắt khóc lóc, van xin của những kẻ góp phần xây dựng nó chính là điều trớ trêu nhất trong tấn bi kich “Nỗi đau khổ không phải của riêng ai”.

Nguyên nhân của bi kịch là do thiếu vắng một nền tư pháp độc lập. Điều này không phải tôi bịa ra mà chính nhà nước đã khẳng định ý chí “Việt Nam không cần thực hiện tam quyền phân lập” [1] hay “Tam quyền phân lập không phù hợp với Việt Nam” [2]. Cuối năm 2021, Trung ương đảng còn ra quy định 19 điều đảng viên không được làm, trong đó cấm đòi thực hiện “tam quyền phân lập”, “xã hội dân sự” [3].

Một trong những cột trụ của tam quyền là tư pháp. Tư pháp độc lập bắt buộc Viện Kiểm sát phải giám sát mọi hành vi điều tra của cảnh sát, cho phép luật sư ngăn cản cảnh sát không đi quá giới hạn mà luật quy định. Quan tòa có quyền nghi ngờ, bác bỏ kết luận của cảnh sát. Tức là mỗi bản án đều chịu sự cọ sát giữa ba, bốn bên. Đó là chưa kể phán xét của bồi thẩm đoàn, đại diện cho người dân. Vậy mà ở phương Tây vẫn có án oan. Tuy nhiên đó chỉ là sai phạm của cá nhân quan tòa, hay cảnh sát viên, không mang tính hệ thống.

Tư pháp XHCN tuy cũng là một thành phần của nhà nước, nhưng không độc lập. Vì không độc lập nên nó không thể khách quan. Mọi kết tội đều đến từ cơ quan công an điều tra. Cơ quan này không chịu sự kiểm soát của cả Viện Kiểm sát lẫn Tòa án. Ba cơ quan này hợp tác với nhau khiến cho việc điều tra, phá án, xử án đều rất nhanh gọn nhờ “án bỏ túi”.

“Án bỏ túi” được hiểu như là sự thống nhất, khẳng định tính kiên định của pháp chế. Vì thế nên các vụ án oan lâu năm như của các ông Nguyễn Thanh Chấn, Huỳnh Văn Nén, Hàn Đức Long, hay những án tử hình dành cho Lê Văn Mạnh, Hồ Duy Hải, Nguyễn Văn Chưởng… thường được quốc tế coi là những minh chứng cho nền tư pháp “bỏ túi” Việt Nam.

Tư pháp bỏ túi còn được chắp cánh bởi giới truyền thông “đánh hội đồng”. Chưa cần chờ tòa án phán xử ra sao, chỉ mới có kết quả điều tra của của công an là báo chí xúm lại đưa tin răm rắp theo kết luận đó. Họ hăng hái bới móc từ đời tư đến công việc của người bị nạn. Bới móc nhiệt thành hơn cả lúc đã từng ca ngợi kẻ đó.

Mặc dù luật pháp Việt Nam cũng công nhận “Nguyên tắc suy đoán vô tội”, tức là “Người bị buộc tội được coi là không có tội cho đến khi tội được tòa chứng minh và kết án”. Nhưng khi đã bị truyền thông đồng lòng chụp mũ, khi mà luật sư của thân chủ còn bị công an bắt nạt, khi mà viện kiểm sát, chánh án đều bắt tay với công an thì không ai có cơ hội chứng minh đen-trắng.

Trắng đen lẫn lộn đã phá hoại khá nhiều giá trị đạo đức xã hội, đã gây nhiều đau khổ cho người dân (cả những người cai trị). Tuy nhiên nó vẫn được xã hội chấp nhận bằng sự nín lặng, thậm chí được tung hô ca ngợi nên cứ tiếp tục tồn tại.

Nhưng giờ đây, khi đã nói đến “Kỷ nguyên mới”, nói đến “Cất cánh”, nghĩ đến “Hòa nhịp với văn minh của nhân loại”, khi bắt đầu thực sự muốn công nghiệp hóa đất nước, tuyên bố coi doanh nghiệp tư nhân là đầu tàu, đang tìm cách kiểm soát thị trường đen, lập lại trật tự giao thông, cấm dạy học thêm, tinh giảm bộ máy “kền kền” v.v và v.v thì không thể duy trì hệ thống “tư pháp bỏ túi” và “truyền thông a-dua” đó nữa.
 
Bên trên