Có video ĐOÁ HOA TRÁI MÙA 🌸

TrìnhCa

Tiến sĩ


🌸ĐOÁ HOA TRÁI MÙA: Đúng người nhưng sai thời điểm, ta phải làm sao?

Có những đóa hoa kỳ lạ, chẳng nở vào mùa xuân rực rỡ, mà lại chọn bừng nở giữa một chiều đông giá lạnh, khi cả khu vườn đã định sẵn một mùa yên nghỉ.

Trong tình yêu, đôi khi chúng ta cũng giống như một đóa hoa trái mùa đầy trớ trêu như thế.

Đóa hoa ấy mang trong mình vẻ đẹp không thể chối từ, một mùi hương thân thuộc đến nao lòng, như thể ta đã chờ đợi nó từ ngàn kiếp.

Ngay khoảnh khắc nó hiện diện, trái tim ta run lên: đây chính là bông hoa mà ta từng kiếm tìm.

Nhưng ngay lúc ấy, nỗi đau cũng dâng trào.

Mùa đông đã ở đây rồi.

Ta biết rằng mình không thể mang đóa hoa ấy về khu vườn mùa hạ của riêng ta.

Sự gặp gỡ đến quá muộn. Và ta đứng giữa hai lựa chọn đầy giằng xé:

Cố gắng hái về, nó sẽ lụi tàn ngay trong tay.

Quay lưng bước đi, lòng ta sẽ hoá thành một vết sẹo chẳng bao giờ lành.

Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác ấy chưa?

Một cuộc gặp gỡ khiến trái tim nở hoa, nhưng lý trí lại buộc ta phải chấp nhận khoảng cách?

Vì sao lại có những cuộc gặp gỡ trớ trêu như thế?

Vì sao một mùi hương lại quen thuộc đến day dứt đến vậy?

Dưới góc nhìn của linh hồn, đó không phải là ngẫu nhiên.

Đó là duyên nợ ngàn kiếp, là lời hẹn ước chưa trọn vẹn tìm về.

Người rung động nhiều hơn, yêu sâu đậm hơn, thường chính là người còn mang trong mình món nợ ân tình chưa trả hết.

Và cuộc gặp gỡ ấy trở thành một “bài học linh hồn": học cách yêu mà không chiếm hữu, học cách cho đi mà không cần nhận lại.

Nhưng nếu chỉ dừng ở góc nhìn tâm linh, người bình thường có thể sẽ thấy xa vời.

Thực ra, điều này có thể hiểu giản dị hơn: đôi khi ta gặp một người quá hợp, nhưng hoàn cảnh không cho phép.

Tình huống ấy dạy ta rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với “ở bên nhau”.

Nó còn có một hình thức khác – yêu trong lặng lẽ, yêu bằng sự tôn trọng, bằng việc để cho người kia được sống đúng với con đường của họ.

Hành trình trưởng thành trong tình cảm là khi ta hiểu rằng có những đoá hoa chỉ đẹp khi nó nở trong khu vườn của riêng nó, không phải khi ta hái về đặt trong chiếc bình của mình.

Và rồi ta học cách trở thành “người trông vườn lặng lẽ".

Không cần sở hữu. Không cần níu kéo.

Chỉ cần đứng ở một khoảng cách vừa đủ, để mỉm cười mỗi khi thấy hoa nở, và lặng lẽ chúc phúc.

Ta sẽ phải học nhiều cách hơn để yêu một đoá hoa.

Cách rực rỡ nhất chưa chắc là mang nó về.

Cách đẹp nhất có khi lại là để nó tự do toả hương, và ta biết ơn vì đã có cơ hội chiêm ngưỡng.

Cái còn lại sau tất cả, không chỉ là sự day dứt, mà là lòng biết ơn.

Biết ơn vì giữa biển người mênh mông, ta vẫn có thể gặp được một “món quà” mà số phận gửi đến.

Không nợ thì chẳng gặp.
Không duyên thì chẳng thể rung động đến vậy.

Họ đến, không phải để ở lại trọn đời, mà để dạy ta một bài học trưởng thành: yêu mà không đòi hỏi, buông mà không oán trách.

Và chính trong hành trình dám yêu dám đau – dám buông ấy, ta tìm thấy một phiên bản sâu sắc hơn của chính mình.

Tình yêu ấy không phải là gánh nặng.

Nó là ân tình được trả trong bình an.
Nó không phải là thất bại, mà là một phước lành – bởi vì đã có lúc, ta thật sự được yêu và được rung động.

Nếu bạn cũng đang là “người trông vườn” cho một "đoá hoa trái mùa”, hãy để lại một bông hoa như một lời thừa nhận.

Không phải để khoe niềm đau, mà để tri ân một món quà mà vũ trụ đã ưu ái gửi đến bạn.
🌸
 

tad36

Yếu sinh lý
Tôi cần tình dục chứ không cần tình cảm như nàyyyy, xam nay loạn rồi à
 

Yuki1234

Yếu sinh lý
Say à. Đn đang mưa...

IMG_1685.jpeg
 

Yuki1234

Yếu sinh lý



🌸ĐOÁ HOA TRÁI MÙA: Đúng người nhưng sai thời điểm, ta phải làm sao?

Có những đóa hoa kỳ lạ, chẳng nở vào mùa xuân rực rỡ, mà lại chọn bừng nở giữa một chiều đông giá lạnh, khi cả khu vườn đã định sẵn một mùa yên nghỉ.

Trong tình yêu, đôi khi chúng ta cũng giống như một đóa hoa trái mùa đầy trớ trêu như thế.

Đóa hoa ấy mang trong mình vẻ đẹp không thể chối từ, một mùi hương thân thuộc đến nao lòng, như thể ta đã chờ đợi nó từ ngàn kiếp.

Ngay khoảnh khắc nó hiện diện, trái tim ta run lên: đây chính là bông hoa mà ta từng kiếm tìm.

Nhưng ngay lúc ấy, nỗi đau cũng dâng trào.

Mùa đông đã ở đây rồi.

Ta biết rằng mình không thể mang đóa hoa ấy về khu vườn mùa hạ của riêng ta.

Sự gặp gỡ đến quá muộn. Và ta đứng giữa hai lựa chọn đầy giằng xé:

Cố gắng hái về, nó sẽ lụi tàn ngay trong tay.

Quay lưng bước đi, lòng ta sẽ hoá thành một vết sẹo chẳng bao giờ lành.

Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác ấy chưa?

Một cuộc gặp gỡ khiến trái tim nở hoa, nhưng lý trí lại buộc ta phải chấp nhận khoảng cách?

Vì sao lại có những cuộc gặp gỡ trớ trêu như thế?

Vì sao một mùi hương lại quen thuộc đến day dứt đến vậy?

Dưới góc nhìn của linh hồn, đó không phải là ngẫu nhiên.

Đó là duyên nợ ngàn kiếp, là lời hẹn ước chưa trọn vẹn tìm về.

Người rung động nhiều hơn, yêu sâu đậm hơn, thường chính là người còn mang trong mình món nợ ân tình chưa trả hết.

Và cuộc gặp gỡ ấy trở thành một “bài học linh hồn": học cách yêu mà không chiếm hữu, học cách cho đi mà không cần nhận lại.

Nhưng nếu chỉ dừng ở góc nhìn tâm linh, người bình thường có thể sẽ thấy xa vời.

Thực ra, điều này có thể hiểu giản dị hơn: đôi khi ta gặp một người quá hợp, nhưng hoàn cảnh không cho phép.

Tình huống ấy dạy ta rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với “ở bên nhau”.

Nó còn có một hình thức khác – yêu trong lặng lẽ, yêu bằng sự tôn trọng, bằng việc để cho người kia được sống đúng với con đường của họ.

Hành trình trưởng thành trong tình cảm là khi ta hiểu rằng có những đoá hoa chỉ đẹp khi nó nở trong khu vườn của riêng nó, không phải khi ta hái về đặt trong chiếc bình của mình.

Và rồi ta học cách trở thành “người trông vườn lặng lẽ".

Không cần sở hữu. Không cần níu kéo.

Chỉ cần đứng ở một khoảng cách vừa đủ, để mỉm cười mỗi khi thấy hoa nở, và lặng lẽ chúc phúc.

Ta sẽ phải học nhiều cách hơn để yêu một đoá hoa.

Cách rực rỡ nhất chưa chắc là mang nó về.

Cách đẹp nhất có khi lại là để nó tự do toả hương, và ta biết ơn vì đã có cơ hội chiêm ngưỡng.

Cái còn lại sau tất cả, không chỉ là sự day dứt, mà là lòng biết ơn.

Biết ơn vì giữa biển người mênh mông, ta vẫn có thể gặp được một “món quà” mà số phận gửi đến.

Không nợ thì chẳng gặp.
Không duyên thì chẳng thể rung động đến vậy.

Họ đến, không phải để ở lại trọn đời, mà để dạy ta một bài học trưởng thành: yêu mà không đòi hỏi, buông mà không oán trách.

Và chính trong hành trình dám yêu dám đau – dám buông ấy, ta tìm thấy một phiên bản sâu sắc hơn của chính mình.

Tình yêu ấy không phải là gánh nặng.

Nó là ân tình được trả trong bình an.
Nó không phải là thất bại, mà là một phước lành – bởi vì đã có lúc, ta thật sự được yêu và được rung động.

Nếu bạn cũng đang là “người trông vườn” cho một "đoá hoa trái mùa”, hãy để lại một bông hoa như một lời thừa nhận.

Không phải để khoe niềm đau, mà để tri ân một món quà mà vũ trụ đã ưu ái gửi đến bạn.
🌸
Miệng nhìn ghét vluyen 🚬
 
Bên trên