Tô Nâm Ở Lại, Cục Diện Đóng Băng: Một Thỏa Ước Quyền Lực Trong Bóng Tối
Nếu dư luận chỉ chăm chú vào câu hỏi “ai sẽ làm Tổng Bí thư”, thì đó mới chỉ là bề nổi của tảng băng. Theo các nguồn tin hành lang, phía sau Hội nghị Trung ương 15 là một cuộc thương lượng quyền lực kín kẽ giữa các nhóm trong Bộ Chính trị và Ban Chấp hành Trung ương, nơi mỗi ghế không chỉ đại diện cho chức danh, mà cho cả hệ sinh thái lợi ích đi kèm.
“trường hợp đặc biệt” không còn là ngoại lệ hiếm hoi, mà trở thành công cụ chính trị để giữ nguyên cục diện. Tuổi tác, tiêu chuẩn, thậm chí năng lực, được xếp sau một ưu tiên lớn hơn: ổn định nội bộ bằng mọi giá. Khi các phe đều sợ mất phần, phương án an toàn nhất là… không thay đổi gì cả.
Tin giờ chót được rỉ tai nhau: Tô Nâm đã “đảo chính mềm” thành công, tiếp tục ở lại nhiệm kỳ 14 dù quá tuổi và đối mặt nhiều chỉ trích. Đổi lại, bàn cờ được sắp xếp để các bên đều có phần: Phạm Minh Chính giữ ghế Thủ tướng, Phan Văn Giang ngồi Chủ tịch nước, Trần Cẩm Tú nắm Quốc hội. Một thế cân bằng mong manh nhưng đủ để các nhóm quyền lực tạm yên.
Theo cách nhìn này, Hội nghị 15 không phải nơi quyết định tương lai đất nước, mà là nơi chia lại ảnh hưởng để tránh va chạm lớn. Người dân không có mặt trong căn phòng đó, và cũng không nằm trong phương trình thương lượng. Điều được bảo đảm là sự liên tục của quyền lực, không phải cải cách hay đổi mới thực chất.
Hệ quả, theo giới quan sát, là một kỷ nguyên “công an trị” kéo dài: kiểm soát được siết chặt, không gian phản biện thu hẹp, còn cải cách kinh tế, xã hội chỉ tồn, tại trên khẩu hiệu.
Thuyết âm mưu, cay đắng nhất nằm ở chỗ này: khi ổn định nội bộ được đặt cao hơn vận mệnh dân tộc, thì bóng tối không đến từ biến động, mà từ sự bất biến.
- Le Anh