MỘT CÁI NHÌN VỀ PHẠM NHẬT VƯỢNG
Gã Khờ bàn:
Người ta hay ca tụng Phạm Nhật Vượng như biểu tượng của khát vọng Việt Nam: từ gói mì ở Đông Âu vươn thành “ông trùm” bất động sản, ô tô, điện thoại. Báo chí thì không ngừng hát: “niềm tự hào dân tộc”, “gương mặt quốc gia”. Nhưng xin hỏi thẳng: ông Vượng thật sự đem lại gì cho đất nước này?
* Từ đất mà ra
Vingroup phình to trước hết nhờ đất. Đất không tự nhiên mà có – nó đến từ giải tỏa, cưỡng chế, ưu đãi, liên minh quyền – tiền. Cứ mỗi khu đô thị mọc lên hoành tráng, lại có những hộ dân mất trắng, những lá đơn khiếu nại dài cả thập kỷ. Gọi đó là “khát vọng quốc gia” thì e là hơi tàn nhẫn.
* Xe điện, điện thoại – niềm tự hào nhập khẩu
VinFast, Vsmart nghe kêu lắm. Nhưng thực chất là nhập công nghệ cũ, linh kiện ngoại, lắp ráp tại chỗ rồi dán logo. Tiền chạy ra nước ngoài bằng USD, Euro, JPY. Xuất khẩu chẳng bao nhiêu, thậm chí toàn lỗ.
Ở tầm quốc gia, đó không phải là làm giàu. Đó là bào mòn dự trữ ngoại tệ – thứ vốn đã mong manh, trông chờ kiều hối.
* Người dân “được” gì?
• Nhà VinHomes có rẻ để công nhân mua nổi không?
• Xe VinFast có thật sự bền và an toàn hơn không?
• Dịch vụ y tế, giáo dục Vin có mở cửa cho dân thu nhập thấp không?
Câu trả lời thường là “không”. Người dân chủ yếu nhận về… vài phút tự hào trên báo chí.
* Anh hùng hay tội đồ?
So với Hyundai thời Park Chung Hee – được giao nhiệm vụ đem ngoại tệ về xây dựng đất nước – thì Vingroup làm điều ngược lại: tiêu ngoại tệ, bành trướng đất đai, đánh bóng hình ảnh.
Ông Vượng không phải anh hùng trí tuệ, cũng chẳng cần phải bôi đen thành tội đồ. Nhưng chắc chắn, ông là sản phẩm điển hình của một cơ chế méo mó: nơi quyền lực và đất đai quan trọng hơn sáng tạo, nơi truyền thông dễ dàng biến “công cụ kinh doanh” thành “hào quang dân tộc”.
⸻
Nếu muốn công bằng:
hãy nhìn ông Vượng như một doanh nhân thời cơ, tận dụng chính sách và đất đai để phình to, chứ không phải người mở lối trí tuệ cho quốc gia.
Niềm tự hào thật sự không nằm ở những tập đoàn vay nợ ngập đầu và nhập khẩu tại chỗ, mà ở chỗ doanh nghiệp Việt có thể xuất khẩu trí tuệ, mang ngoại tệ về, và chia sẻ lợi ích công bằng với dân.
Với gã thì Vượng không bằng Vũ “khùng” của Trung Nguyên.
Gã Khờ bàn:
Người ta hay ca tụng Phạm Nhật Vượng như biểu tượng của khát vọng Việt Nam: từ gói mì ở Đông Âu vươn thành “ông trùm” bất động sản, ô tô, điện thoại. Báo chí thì không ngừng hát: “niềm tự hào dân tộc”, “gương mặt quốc gia”. Nhưng xin hỏi thẳng: ông Vượng thật sự đem lại gì cho đất nước này?
* Từ đất mà ra
Vingroup phình to trước hết nhờ đất. Đất không tự nhiên mà có – nó đến từ giải tỏa, cưỡng chế, ưu đãi, liên minh quyền – tiền. Cứ mỗi khu đô thị mọc lên hoành tráng, lại có những hộ dân mất trắng, những lá đơn khiếu nại dài cả thập kỷ. Gọi đó là “khát vọng quốc gia” thì e là hơi tàn nhẫn.
* Xe điện, điện thoại – niềm tự hào nhập khẩu
VinFast, Vsmart nghe kêu lắm. Nhưng thực chất là nhập công nghệ cũ, linh kiện ngoại, lắp ráp tại chỗ rồi dán logo. Tiền chạy ra nước ngoài bằng USD, Euro, JPY. Xuất khẩu chẳng bao nhiêu, thậm chí toàn lỗ.
Ở tầm quốc gia, đó không phải là làm giàu. Đó là bào mòn dự trữ ngoại tệ – thứ vốn đã mong manh, trông chờ kiều hối.
* Người dân “được” gì?
• Nhà VinHomes có rẻ để công nhân mua nổi không?
• Xe VinFast có thật sự bền và an toàn hơn không?
• Dịch vụ y tế, giáo dục Vin có mở cửa cho dân thu nhập thấp không?
Câu trả lời thường là “không”. Người dân chủ yếu nhận về… vài phút tự hào trên báo chí.
* Anh hùng hay tội đồ?
So với Hyundai thời Park Chung Hee – được giao nhiệm vụ đem ngoại tệ về xây dựng đất nước – thì Vingroup làm điều ngược lại: tiêu ngoại tệ, bành trướng đất đai, đánh bóng hình ảnh.
Ông Vượng không phải anh hùng trí tuệ, cũng chẳng cần phải bôi đen thành tội đồ. Nhưng chắc chắn, ông là sản phẩm điển hình của một cơ chế méo mó: nơi quyền lực và đất đai quan trọng hơn sáng tạo, nơi truyền thông dễ dàng biến “công cụ kinh doanh” thành “hào quang dân tộc”.
⸻
hãy nhìn ông Vượng như một doanh nhân thời cơ, tận dụng chính sách và đất đai để phình to, chứ không phải người mở lối trí tuệ cho quốc gia.
Niềm tự hào thật sự không nằm ở những tập đoàn vay nợ ngập đầu và nhập khẩu tại chỗ, mà ở chỗ doanh nghiệp Việt có thể xuất khẩu trí tuệ, mang ngoại tệ về, và chia sẻ lợi ích công bằng với dân.
Với gã thì Vượng không bằng Vũ “khùng” của Trung Nguyên.




