meomeooi
Yếu sinh lý
Vậy là mai lại tới trung thu rồi , mới đây thôi mà đã hơn 20 năm rồi . T sinh năm 90 ở vùng quê miền bắc . Hơn 20 năm trước gia đình và cả vùng nói chung đều nghèo , đường đất, điện thì hôm có hôm không . Gia đình t có bố mẹ t và 1 đứa e gái kém t 3 tuổi . Bố t làm thả lưới kích cá tôm ở con sông gần nhà đem bán , mẹ thì đi cấy thuê gặt thuê ai thuê gì làm nấy . Bố t nghiện rượu nặng , hôm nào cũng uống rượu , uống xong lại đánh mẹ đánh con , suốt những năm còn bé t và e gái đã ám ảnh với những cảnh như vậy . Bố t gia trưởng, ông cục cằn , hồi trẻ ông bị tai nạn lao động nên k làm đc nặng , chỉ quanh quẩn thả lưới nên kinh tế gia đình k khá đc . Bố t túng quẩn cái cảnh nghèo nên ngày qua ngày chỉ uống rượu r đánh vợ con . Mẹ t thì ngược lại , bà là người rất hiền với t và e gái , làng trên xóm dưới k ai chê điểm gì , chăm chỉ làm việc r về cơm nước cho cả gia đình . T và e gái thương mẹ nhưng lúc còn nhỏ sợ bố nên lúc bố đánh mẹ k dám vào can chỉ nhìn mẹ co rúm 1 góc bị đánh , lần chạy đc thì chạy sang hàng xóm chờ bố t ngủ mới dám về .
T còn nhớ như in buổi tối năm ấy , buổi tối trung thu hơn 20 năm trc , t và e gái đi theo mấy đứa ở xóm đi chơi quanh làng tới tận đêm mới về , tới nhà t thấy mn đổ xô đi tìm mẹ t vì hồi tối bố đánh mẹ , cầm gậy , cả dao đuổi đánh mẹ , lúc ấy mn chỉ thấy mẹ chạy ra cánh đồng gần sông r k thấy đâu cả , còn bố t thì say mềm người vác dao về nhà . Mn k thấy mẹ t đâu thì tưởng bố t làm gì mẹ t rồi nên mới chia nhau đi tìm .
Tìm tới gần sáng thì mới phát hiện mẹ t đang nằm dưới cái ao sâu cạnh cánh đồng ngoài , người thì lạnh ngắt . Mẹ t chạy bố đánh k may trượt chân ngã xuống ao đầu đập vào bờ nên chết đuối . T và e gái ôm mẹ khóc còn bố t chưa hết cơn say vẫn ngồi ngoài cửa lèm bèm . Đám tang mẹ ba ngày , ba ngày như địa ngục tuổi thơ cuộc đời t tới tận bây giờ . Từ hôm đó bố t ông cũng ít uống rượu nhưng vẫn cục cằn chửi hai ae . Còn mẹ thì ăn cơm với cá mất mẹ thì nhặt lá ngoài đường . K còn mẹ hai ae bữa đói bữa no bố thì cứ lang thang cả ngày . Thoáng cái hai ae cũng lớn . Phải chăng mẹ ở đâu đó phù hộ cho e gái lấy được người chồng tử tế , hiền lành , nhà chồng tốt , phải chăng đó là tâm nguyện là ước mơ còn dang dở của mẹ t lúc hồi trẻ mong muốn giờ nhường lại cho e gái . Còn t vẫn chưa lập gia đình , ám ảnh từ thời thơ ấu vẫn còn đó , hàng đêm nhiều lần t mơ thấy cảnh bố đánh mẹ , tiếng mẹ khóc , hình ảnh mẹ sưng vù hai mắt ôm hai ae t . T đã ra ở riêng , mỗi tháng về thăm bố 1 lần gửi chút tiền cho ông sống và thắp nén hương cho mẹ . Mỗi lần tới ngày trung thu tim t lại đập nhanh và những kí ức k đẹp ấy lại ùa về . Ông cũng yếu đi nhiều , chân tay bị teo hết , trí nhớ cũng giảm . Thỉnh thoảng vẫn còn lẩm bẩm tiếng chửi y như ngày xưa mẹ vẫn còn trên đời . Có lẽ đó là cái nghiệp ông phải trả , ông phải sống với bệnh tật sống cô độc suốt quãng tgian còn lại . Nhưng như vậy với t có lẽ vẫn còn nhẹ nhàng ...!
T còn nhớ như in buổi tối năm ấy , buổi tối trung thu hơn 20 năm trc , t và e gái đi theo mấy đứa ở xóm đi chơi quanh làng tới tận đêm mới về , tới nhà t thấy mn đổ xô đi tìm mẹ t vì hồi tối bố đánh mẹ , cầm gậy , cả dao đuổi đánh mẹ , lúc ấy mn chỉ thấy mẹ chạy ra cánh đồng gần sông r k thấy đâu cả , còn bố t thì say mềm người vác dao về nhà . Mn k thấy mẹ t đâu thì tưởng bố t làm gì mẹ t rồi nên mới chia nhau đi tìm .
Tìm tới gần sáng thì mới phát hiện mẹ t đang nằm dưới cái ao sâu cạnh cánh đồng ngoài , người thì lạnh ngắt . Mẹ t chạy bố đánh k may trượt chân ngã xuống ao đầu đập vào bờ nên chết đuối . T và e gái ôm mẹ khóc còn bố t chưa hết cơn say vẫn ngồi ngoài cửa lèm bèm . Đám tang mẹ ba ngày , ba ngày như địa ngục tuổi thơ cuộc đời t tới tận bây giờ . Từ hôm đó bố t ông cũng ít uống rượu nhưng vẫn cục cằn chửi hai ae . Còn mẹ thì ăn cơm với cá mất mẹ thì nhặt lá ngoài đường . K còn mẹ hai ae bữa đói bữa no bố thì cứ lang thang cả ngày . Thoáng cái hai ae cũng lớn . Phải chăng mẹ ở đâu đó phù hộ cho e gái lấy được người chồng tử tế , hiền lành , nhà chồng tốt , phải chăng đó là tâm nguyện là ước mơ còn dang dở của mẹ t lúc hồi trẻ mong muốn giờ nhường lại cho e gái . Còn t vẫn chưa lập gia đình , ám ảnh từ thời thơ ấu vẫn còn đó , hàng đêm nhiều lần t mơ thấy cảnh bố đánh mẹ , tiếng mẹ khóc , hình ảnh mẹ sưng vù hai mắt ôm hai ae t . T đã ra ở riêng , mỗi tháng về thăm bố 1 lần gửi chút tiền cho ông sống và thắp nén hương cho mẹ . Mỗi lần tới ngày trung thu tim t lại đập nhanh và những kí ức k đẹp ấy lại ùa về . Ông cũng yếu đi nhiều , chân tay bị teo hết , trí nhớ cũng giảm . Thỉnh thoảng vẫn còn lẩm bẩm tiếng chửi y như ngày xưa mẹ vẫn còn trên đời . Có lẽ đó là cái nghiệp ông phải trả , ông phải sống với bệnh tật sống cô độc suốt quãng tgian còn lại . Nhưng như vậy với t có lẽ vẫn còn nhẹ nhàng ...!


