Nỗi đau mất mẹ 20 năm rồi chưa nguôi ngoai !

meomeooi

Yếu sinh lý
Vậy là mai lại tới trung thu rồi , mới đây thôi mà đã hơn 20 năm rồi . T sinh năm 90 ở vùng quê miền bắc . Hơn 20 năm trước gia đình và cả vùng nói chung đều nghèo , đường đất, điện thì hôm có hôm không . Gia đình t có bố mẹ t và 1 đứa e gái kém t 3 tuổi . Bố t làm thả lưới kích cá tôm ở con sông gần nhà đem bán , mẹ thì đi cấy thuê gặt thuê ai thuê gì làm nấy . Bố t nghiện rượu nặng , hôm nào cũng uống rượu , uống xong lại đánh mẹ đánh con , suốt những năm còn bé t và e gái đã ám ảnh với những cảnh như vậy . Bố t gia trưởng, ông cục cằn , hồi trẻ ông bị tai nạn lao động nên k làm đc nặng , chỉ quanh quẩn thả lưới nên kinh tế gia đình k khá đc . Bố t túng quẩn cái cảnh nghèo nên ngày qua ngày chỉ uống rượu r đánh vợ con . Mẹ t thì ngược lại , bà là người rất hiền với t và e gái , làng trên xóm dưới k ai chê điểm gì , chăm chỉ làm việc r về cơm nước cho cả gia đình . T và e gái thương mẹ nhưng lúc còn nhỏ sợ bố nên lúc bố đánh mẹ k dám vào can chỉ nhìn mẹ co rúm 1 góc bị đánh , lần chạy đc thì chạy sang hàng xóm chờ bố t ngủ mới dám về .
T còn nhớ như in buổi tối năm ấy , buổi tối trung thu hơn 20 năm trc , t và e gái đi theo mấy đứa ở xóm đi chơi quanh làng tới tận đêm mới về , tới nhà t thấy mn đổ xô đi tìm mẹ t vì hồi tối bố đánh mẹ , cầm gậy , cả dao đuổi đánh mẹ , lúc ấy mn chỉ thấy mẹ chạy ra cánh đồng gần sông r k thấy đâu cả , còn bố t thì say mềm người vác dao về nhà . Mn k thấy mẹ t đâu thì tưởng bố t làm gì mẹ t rồi nên mới chia nhau đi tìm .
Tìm tới gần sáng thì mới phát hiện mẹ t đang nằm dưới cái ao sâu cạnh cánh đồng ngoài , người thì lạnh ngắt . Mẹ t chạy bố đánh k may trượt chân ngã xuống ao đầu đập vào bờ nên chết đuối . T và e gái ôm mẹ khóc còn bố t chưa hết cơn say vẫn ngồi ngoài cửa lèm bèm . Đám tang mẹ ba ngày , ba ngày như địa ngục tuổi thơ cuộc đời t tới tận bây giờ . Từ hôm đó bố t ông cũng ít uống rượu nhưng vẫn cục cằn chửi hai ae . Còn mẹ thì ăn cơm với cá mất mẹ thì nhặt lá ngoài đường . K còn mẹ hai ae bữa đói bữa no bố thì cứ lang thang cả ngày . Thoáng cái hai ae cũng lớn . Phải chăng mẹ ở đâu đó phù hộ cho e gái lấy được người chồng tử tế , hiền lành , nhà chồng tốt , phải chăng đó là tâm nguyện là ước mơ còn dang dở của mẹ t lúc hồi trẻ mong muốn giờ nhường lại cho e gái . Còn t vẫn chưa lập gia đình , ám ảnh từ thời thơ ấu vẫn còn đó , hàng đêm nhiều lần t mơ thấy cảnh bố đánh mẹ , tiếng mẹ khóc , hình ảnh mẹ sưng vù hai mắt ôm hai ae t . T đã ra ở riêng , mỗi tháng về thăm bố 1 lần gửi chút tiền cho ông sống và thắp nén hương cho mẹ . Mỗi lần tới ngày trung thu tim t lại đập nhanh và những kí ức k đẹp ấy lại ùa về . Ông cũng yếu đi nhiều , chân tay bị teo hết , trí nhớ cũng giảm . Thỉnh thoảng vẫn còn lẩm bẩm tiếng chửi y như ngày xưa mẹ vẫn còn trên đời . Có lẽ đó là cái nghiệp ông phải trả , ông phải sống với bệnh tật sống cô độc suốt quãng tgian còn lại . Nhưng như vậy với t có lẽ vẫn còn nhẹ nhàng ...!
 

ythhghghto

Tao là gay
Địt mẹ. Viết truyện buồn thế. Thật hạnh phúc khi con cái còn cha mẹ. Mấy tml ra ngoài xh có mất dạy hay ntn, thì hãy luôn có hiêdu với cha mẹ nghe chưa
 

kylachamnet

Yếu sinh lý
Ôm tml cái. Cố gắng sống tích cực cho thoả lòng mẹ. Có gia đình hay ko cũng được, miễn tml thấy hạnh phúc là ổn
 
Hic đúng câu còn mẹ ăn cơm với cá, mất mẹ liếm lá mà ăn thật. Thôi cố gắng lên m
 

siroent

Yếu sinh lý
Dm ông bạn sn 90 bằng tôi. Mẹ tôi mất năm 2008. Bố tôi mất 2011. Đọc được bài của ông mà buồn theo
 

backer

Tao là gay
cuộc sống ông trời không lấy đi của ai tất cả đâu. Chúc cho mày sức khoẻ, công việc tốt, lấy vợ nhé. Mày cứ luôn hy vọng cuộc sống của mày càng trở lên hạnh phúc, tốt đẹp hơn
 

chuotprodn

Yếu sinh lý
Vậy là mai lại tới trung thu rồi , mới đây thôi mà đã hơn 20 năm rồi . T sinh năm 90 ở vùng quê miền bắc . Hơn 20 năm trước gia đình và cả vùng nói chung đều nghèo , đường đất, điện thì hôm có hôm không . Gia đình t có bố mẹ t và 1 đứa e gái kém t 3 tuổi . Bố t làm thả lưới kích cá tôm ở con sông gần nhà đem bán , mẹ thì đi cấy thuê gặt thuê ai thuê gì làm nấy . Bố t nghiện rượu nặng , hôm nào cũng uống rượu , uống xong lại đánh mẹ đánh con , suốt những năm còn bé t và e gái đã ám ảnh với những cảnh như vậy . Bố t gia trưởng, ông cục cằn , hồi trẻ ông bị tai nạn lao động nên k làm đc nặng , chỉ quanh quẩn thả lưới nên kinh tế gia đình k khá đc . Bố t túng quẩn cái cảnh nghèo nên ngày qua ngày chỉ uống rượu r đánh vợ con . Mẹ t thì ngược lại , bà là người rất hiền với t và e gái , làng trên xóm dưới k ai chê điểm gì , chăm chỉ làm việc r về cơm nước cho cả gia đình . T và e gái thương mẹ nhưng lúc còn nhỏ sợ bố nên lúc bố đánh mẹ k dám vào can chỉ nhìn mẹ co rúm 1 góc bị đánh , lần chạy đc thì chạy sang hàng xóm chờ bố t ngủ mới dám về .
T còn nhớ như in buổi tối năm ấy , buổi tối trung thu hơn 20 năm trc , t và e gái đi theo mấy đứa ở xóm đi chơi quanh làng tới tận đêm mới về , tới nhà t thấy mn đổ xô đi tìm mẹ t vì hồi tối bố đánh mẹ , cầm gậy , cả dao đuổi đánh mẹ , lúc ấy mn chỉ thấy mẹ chạy ra cánh đồng gần sông r k thấy đâu cả , còn bố t thì say mềm người vác dao về nhà . Mn k thấy mẹ t đâu thì tưởng bố t làm gì mẹ t rồi nên mới chia nhau đi tìm .
Tìm tới gần sáng thì mới phát hiện mẹ t đang nằm dưới cái ao sâu cạnh cánh đồng ngoài , người thì lạnh ngắt . Mẹ t chạy bố đánh k may trượt chân ngã xuống ao đầu đập vào bờ nên chết đuối . T và e gái ôm mẹ khóc còn bố t chưa hết cơn say vẫn ngồi ngoài cửa lèm bèm . Đám tang mẹ ba ngày , ba ngày như địa ngục tuổi thơ cuộc đời t tới tận bây giờ . Từ hôm đó bố t ông cũng ít uống rượu nhưng vẫn cục cằn chửi hai ae . Còn mẹ thì ăn cơm với cá mất mẹ thì nhặt lá ngoài đường . K còn mẹ hai ae bữa đói bữa no bố thì cứ lang thang cả ngày . Thoáng cái hai ae cũng lớn . Phải chăng mẹ ở đâu đó phù hộ cho e gái lấy được người chồng tử tế , hiền lành , nhà chồng tốt , phải chăng đó là tâm nguyện là ước mơ còn dang dở của mẹ t lúc hồi trẻ mong muốn giờ nhường lại cho e gái . Còn t vẫn chưa lập gia đình , ám ảnh từ thời thơ ấu vẫn còn đó , hàng đêm nhiều lần t mơ thấy cảnh bố đánh mẹ , tiếng mẹ khóc , hình ảnh mẹ sưng vù hai mắt ôm hai ae t . T đã ra ở riêng , mỗi tháng về thăm bố 1 lần gửi chút tiền cho ông sống và thắp nén hương cho mẹ . Mỗi lần tới ngày trung thu tim t lại đập nhanh và những kí ức k đẹp ấy lại ùa về . Ông cũng yếu đi nhiều , chân tay bị teo hết , trí nhớ cũng giảm . Thỉnh thoảng vẫn còn lẩm bẩm tiếng chửi y như ngày xưa mẹ vẫn còn trên đời . Có lẽ đó là cái nghiệp ông phải trả , ông phải sống với bệnh tật sống cô độc suốt quãng tgian còn lại . Nhưng như vậy với t có lẽ vẫn còn nhẹ nhàng ...!
Đm mày tạo clone đi viết chuyện buồn à? Ae xem cái lịch sử đăng bài của nó kìa
 
Vậy là mai lại tới trung thu rồi , mới đây thôi mà đã hơn 20 năm rồi . T sinh năm 90 ở vùng quê miền bắc . Hơn 20 năm trước gia đình và cả vùng nói chung đều nghèo , đường đất, điện thì hôm có hôm không . Gia đình t có bố mẹ t và 1 đứa e gái kém t 3 tuổi . Bố t làm thả lưới kích cá tôm ở con sông gần nhà đem bán , mẹ thì đi cấy thuê gặt thuê ai thuê gì làm nấy . Bố t nghiện rượu nặng , hôm nào cũng uống rượu , uống xong lại đánh mẹ đánh con , suốt những năm còn bé t và e gái đã ám ảnh với những cảnh như vậy . Bố t gia trưởng, ông cục cằn , hồi trẻ ông bị tai nạn lao động nên k làm đc nặng , chỉ quanh quẩn thả lưới nên kinh tế gia đình k khá đc . Bố t túng quẩn cái cảnh nghèo nên ngày qua ngày chỉ uống rượu r đánh vợ con . Mẹ t thì ngược lại , bà là người rất hiền với t và e gái , làng trên xóm dưới k ai chê điểm gì , chăm chỉ làm việc r về cơm nước cho cả gia đình . T và e gái thương mẹ nhưng lúc còn nhỏ sợ bố nên lúc bố đánh mẹ k dám vào can chỉ nhìn mẹ co rúm 1 góc bị đánh , lần chạy đc thì chạy sang hàng xóm chờ bố t ngủ mới dám về .
T còn nhớ như in buổi tối năm ấy , buổi tối trung thu hơn 20 năm trc , t và e gái đi theo mấy đứa ở xóm đi chơi quanh làng tới tận đêm mới về , tới nhà t thấy mn đổ xô đi tìm mẹ t vì hồi tối bố đánh mẹ , cầm gậy , cả dao đuổi đánh mẹ , lúc ấy mn chỉ thấy mẹ chạy ra cánh đồng gần sông r k thấy đâu cả , còn bố t thì say mềm người vác dao về nhà . Mn k thấy mẹ t đâu thì tưởng bố t làm gì mẹ t rồi nên mới chia nhau đi tìm .
Tìm tới gần sáng thì mới phát hiện mẹ t đang nằm dưới cái ao sâu cạnh cánh đồng ngoài , người thì lạnh ngắt . Mẹ t chạy bố đánh k may trượt chân ngã xuống ao đầu đập vào bờ nên chết đuối . T và e gái ôm mẹ khóc còn bố t chưa hết cơn say vẫn ngồi ngoài cửa lèm bèm . Đám tang mẹ ba ngày , ba ngày như địa ngục tuổi thơ cuộc đời t tới tận bây giờ . Từ hôm đó bố t ông cũng ít uống rượu nhưng vẫn cục cằn chửi hai ae . Còn mẹ thì ăn cơm với cá mất mẹ thì nhặt lá ngoài đường . K còn mẹ hai ae bữa đói bữa no bố thì cứ lang thang cả ngày . Thoáng cái hai ae cũng lớn . Phải chăng mẹ ở đâu đó phù hộ cho e gái lấy được người chồng tử tế , hiền lành , nhà chồng tốt , phải chăng đó là tâm nguyện là ước mơ còn dang dở của mẹ t lúc hồi trẻ mong muốn giờ nhường lại cho e gái . Còn t vẫn chưa lập gia đình , ám ảnh từ thời thơ ấu vẫn còn đó , hàng đêm nhiều lần t mơ thấy cảnh bố đánh mẹ , tiếng mẹ khóc , hình ảnh mẹ sưng vù hai mắt ôm hai ae t . T đã ra ở riêng , mỗi tháng về thăm bố 1 lần gửi chút tiền cho ông sống và thắp nén hương cho mẹ . Mỗi lần tới ngày trung thu tim t lại đập nhanh và những kí ức k đẹp ấy lại ùa về . Ông cũng yếu đi nhiều , chân tay bị teo hết , trí nhớ cũng giảm . Thỉnh thoảng vẫn còn lẩm bẩm tiếng chửi y như ngày xưa mẹ vẫn còn trên đời . Có lẽ đó là cái nghiệp ông phải trả , ông phải sống với bệnh tật sống cô độc suốt quãng tgian còn lại . Nhưng như vậy với t có lẽ vẫn còn nhẹ nhàng ...!
Mày thù dai quá thuốc lá 🚬 gia đình khổ hơn mày nhiều rồi cũng qua... Ông già tao có lỗi với tao nhiều nhưng mất 5 năm để quên đi thuốc lá 🚬
 
Bên trên