Kiến thức 🌸Phụ nữ dễ nói ra, đàn ông dễ giấu vào🌸

TrìnhCa

Tiến sĩ


🌸Phụ nữ dễ nói ra, đàn ông dễ giấu vào🌸

Có người nói đùa mà ngẫm lại thấy đúng:

“Đàn ông không khuyên nhau bỏ vợ, còn phụ nữ thì thường khuyên nhau bỏ chồng.”

Nghe qua tưởng là chuyện bông đùa, nhưng trong đó là cả một lát cắt nhân sinh.

Đàn ông thường im lặng.

Họ có thể than thở về áp lực công việc, về cơm áo gạo tiền, nhưng rất hiếm khi mở miệng kể khổ về vợ con.

Xã hội đã dạy họ từ bé rằng mạnh mẽ nghĩa là không được than vãn, không được yếu mềm.

Thế nên, họ chọn im lặng, chọn gánh lấy, chọn chịu đựng.

Cái cô đơn của đàn ông nhiều khi không nằm ở thiếu tiền bạc, mà nằm ở chỗ không có ai thật sự hiểu cho những nỗi nặng lòng họ cất bên trong.

Phụ nữ thì khác.

Họ sống bằng sự sẻ chia.

Một cơn giận, một nỗi buồn, một vết nứt trong hôn nhân có thể ngay lập tức được đem kể trong một cuộc gọi, một tin nhắn, một buổi cà phê với bạn bè.

Và trong cơn xúc động ấy, lời khuyên thường nghiêng về cực đoan:

“Bỏ đi cho nhẹ lòng.”

Nhiều khi đó không phải là thật tâm muốn bạn mình ly hôn, mà chỉ là cách họ hùa theo để làm dịu nỗi đau.

Nhưng trong lúc tâm bão tố, chỉ một lời hùa thôi cũng đủ khiến trái tim thêm ngột ngạt.

Thế là, phụ nữ dễ cực đoan, còn đàn ông dễ cô độc.

Khoảng trống lớn nhất trong hôn nhân không phải là thiếu tiền bạc, cũng chẳng phải thiếu tiện nghi, mà là thiếu sự tỉnh thức trong cách lắng nghe và nói năng với nhau.

Phật dạy rằng:

“Mọi khổ đau đều từ tâm mà ra.”

Vợ chồng có thể làm ta tổn thương, nhưng gốc rễ vẫn nằm ở cách ta tiếp nhận và phản ứng.

Bỏ vợ, bỏ chồng chưa chắc đã hết khổ.

Bởi nếu chưa chịu tu sửa chính mình, thì dù bước sang mối quan hệ mới, ta cũng mang theo những vết thương cũ.

Như Rumi từng viết:

“Vết thương chính là nơi ánh sáng đi vào con người.”

Nếu hôn nhân có rạn nứt, đó không chỉ là để trách móc nhau, mà còn là dịp để mỗi người soi rọi lại chính mình.

Đàn ông ít khi khuyên nhau bỏ vợ, không phải vì họ giỏi chịu đựng hơn, mà vì họ quen né tránh cảm xúc.

Phụ nữ hay khuyên nhau bỏ chồng, không phải vì họ thiếu bao dung, mà vì họ thành thật với nỗi đau của mình.

Cái thiếu của cả hai giới – chính là sự tỉnh thức để biết lúc nào nên nói, lúc nào nên im, lúc nào nên sửa chính mình thay vì chỉ mong người kia thay đổi.

Và hạnh phúc, rốt cuộc, không nằm ở chỗ ta giữ hay buông, mà ở chỗ ta trưởng thành ra sao trong chính lựa chọn mà mình đã tạo nên.

🌸🌸
 
Bên trên