TrìnhCa
Tiến sĩ
“Khi bạn cố giữ một đóa hoa trong tay, bạn không giữ được hương thơm – bạn chỉ bóp nát cánh hoa."
Ta thường nghĩ tình yêu là giữ chặt.
Ta tin rằng nếu yêu ai đó đủ sâu, ta phải khiến họ ở lại.
Ta tin rằng nếu thật lòng, họ sẽ không thay đổi.
Nhưng rồi, chính niềm tin ấy lại là con dao hai lưỡi, khiến tình yêu dần ngạt thở trong vòng tay của chính ta.
Ban đầu, tình yêu đến như gió xuân – nhẹ nhàng, tự nhiên, đầy sức sống.
Ta cười trong ánh mắt họ, ta thấy mình được sống thật.
Nhưng rồi, một ngày, giữa những yên bình tưởng như vĩnh cửu ấy, nỗi sợ mất đi len vào.
Sợ họ đổi thay.
Sợ họ yêu người khác.
Sợ mình không còn đủ hấp dẫn, đủ quan trọng.
Và thế là ta bắt đầu xây nên những bức tường vô hình quanh người mình yêu - nhân danh sự quan tâm, nhưng thật ra là nỗi sợ.
Ta bắt đầu hỏi họ đang ở đâu, đi với ai.
Ta bắt đầu “để ý” từng ánh nhìn, từng tin nhắn, từng thay
đổi nhỏ.
Ta tin mình chỉ đang bảo vệ tình yêu.
Nhưng thực chất, ta đang dập tắt nó từng chút một.
Bởi vì tình yêu không sống được trong không khí tù túng.
Nó cần tự do như hoa cần ánh sáng, như gió cần trời rộng.
Và càng siết chặt, hoa càng héo, gió càng tan.
Sự "chung thủy” mà nhiều người tôn thờ, đôi khi chỉ là một phiên bản đẹp đẽ của sự kiểm soát.
Ta yêu một người, rồi cố bắt họ mãi mãi giống như trong ngày đầu tiên ta gặp.
Ta đóng khung họ trong ký ức trong khi con người thật
của họ vẫn đang thay đổi, vẫn đang sống, đang học, đang lớn lên.
Nhưng ta thì không cho phép.
Ta bảo: “Em không còn như trước nữa."
Ta than: "Anh đã khác rồi."
Ta quên mất rằng, vạn vật đều đổi thay, và chính sự thay đổi ấy mới là bằng chứng của sự sống.
Krishnamurti từng nói:
“Khi có tình yêu thật sự, sẽ không còn câu hỏi về chung thủy hay phản bội.”
Bởi vì khi ta đang yêu bằng trái tim mở, ta không cần trói buộc ai.
Ta không sợ mất, vì ta biết tình yêu không phải là thứ để giữ.
Ta chỉ cần hiện diện trọn vẹn trong từng khoảnh khắc, yêu như thể đây là lần đầu – và cũng có thể là lần cuối.
Có người hỏi:
"Vậy yêu mà không giữ, có phải là thờ ơ?"
Không.
Đó là khi ta đã học được cách yêu mà không dính mắc.
Là khi ta có thể nhìn người kia bay đi, mà lòng vẫn yên.
Là khi ta biết rằng, nếu họ trở lại, đó không phải vì ta giữ, mà vì ta đã cho họ tự do để trở lại.
Tình yêu không phải là chiếc lồng son để nhốt một cánh chim.
Tình yêu là cả bầu trời, nơi hai cánh chim tự do chọn bay cùng nhau – không vì sợ hãi, mà vì cảm thấy an lành khi ở gần nhau.
Hôm nay, hãy thử thả lỏng một sợi dây ràng buộc.
Hãy cho tình yêu của bạn không gian để thở, để chuyển động, để sống lại.
Đừng giữ người kia trong ký ức đẹp của bạn – hãy gặp lại họ bằng đôi mắt mới, trong từng ngày mới.
Và nếu một ngày họ rời đi, hãy biết rằng tình yêu thật sự không bao giờ mất – nó chỉ đổi hình dạng, như mây hóa thành mưa, rồi trở lại làm trời.
“Tình yêu không cần được giữ nó chỉ cần được sống.”





))) để a kêu thêm nghìn ae trong gr này kéo đến nhà em