Video + ảnh Câu chuyện tình buồn với em gái làm điều đào

Phan Quynh

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chap 2: Lần đầu gặp gỡ ( vì là nhìn lại quá trình gặp gỡ em nó nên sẽ ít có yếu tố 18+ nhé nhưng những chap sau này sẽ có nhiều yếu tố hơn sẽ có nhiều bất ngờ cho xamer. À anh em nào thấy quen thì các nhân vật thì cứ ib cho mình nhé) Góc nhìn của tác giả.
Kông hiểu điều gì thôi thúc – có lẽ là ánh mắt Linh hay sự tò mò không cưỡng nổi – tôi tiến lại gần, gọi một ly B52 từ bartender và đẩy về phía cô. “Cho phép tôi mời em một ly,” tôi nói, cố giữ giọng bình tĩnh dù trong lòng là cơn sóng trào dâng, vừa hồi hộp vừa phấn khích. Linh ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh ánh đèn neon, nở nụ cười khiến tôi như bị hút vào một khoảng không vô tận, quên mất cả tiếng ồn xung quanh. “B52 à? Cẩn thận đấy, nó cháy bỏng lắm,” cô đáp, giọng trầm ấm, đầy khiêu khích, làm tôi bất giác mỉm cười, trái tim như nhẹ nhàng hơn. Bartender châm lửa, ngọn lửa xanh lam bùng lên, và khi chúng tôi cùng nâng ly, mắt chạm mắt, tôi cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ, như thể khoảnh khắc này đã được định sẵn. “Đếm đến ba nhé,” Linh nói, nụ cười tinh nghịch khiến tôi không thể rời mắt. “Một, hai, ba!” Chúng tôi đồng thanh, uống cạn ly rượu đang rực cháy. Hơi nóng từ cổ họng lan tỏa, hòa quyện với cảm giác phấn khích, như thể ngọn lửa ấy cũng thiêu đốt bức tường vô hình giữa hai người xa lạ. Linh bật cười, khẽ chạm vào tay tôi, một cái chạm nhẹ nhưng đủ khiến tôi rùng mình, lòng dâng lên niềm vui xen lẫn bối rối.


Chúng tôi bắt đầu trò chuyện, ban đầu chỉ là những câu hỏi bâng quơ về rượu. “Anh thích B52 vì cái gì? Vị ngọt hay cái cảm giác cháy bỏng?” Linh hỏi, nghiêng đầu, mái tóc lướt qua vai. Câu hỏi của cô làm tôi bất ngờ, như thể cô đang nhìn thấu tâm hồn tôi. Tôi cười, cố che giấu sự lúng túng, “Chắc là cả hai. Còn em?” Linh nhấp ngụm cocktail, đôi môi đỏ mọng ánh lên dưới ánh đèn, khiến tôi không khỏi ngẩn ngơ. “Em thích sự bất ngờ. Như B52, nhìn thì nhỏ, nhưng uống vào mới thấy sức mạnh.” Câu trả lời của cô khiến tôi bật cười, cảm giác như được giải phóng khỏi những gò bó thường ngày. Chúng tôi chia sẻ về gu rượu – tôi kể về whisky single malt, lòng thoáng tự hào khi thấy cô chăm chú lắng nghe, còn Linh hào hứng nói về những ly cocktail cầu kỳ, từ Mojito đến Negroni, ánh mắt sáng rực như một đứa trẻ kể về kho báu. Khi nói về âm nhạc, Linh bảo cô thích jazz mượt mà nhưng cũng không cưỡng lại được nhạc house sôi động. “Nhạc house làm em cảm thấy tự do, như thể mọi thứ trên đời đều tan biến, chỉ còn mình và nhịp điệu,” cô nói, giọng đầy cảm xúc, khiến tôi bất giác muốn hòa mình vào thế giới tự do ấy của cô.


Khi tôi nhắc đến shisha, Linh bỗng trở nên phấn khích, ánh mắt sáng lên như vừa tìm thấy một người đồng điệu. “Anh biết không, shisha không chỉ là khói, mà là cả một nghệ thuật,” cô nói, giọng đầy đam mê, khiến tôi cảm thấy như đang bị cuốn vào một câu chuyện cổ tích. Cô kể về những hương vị yêu thích – táo bạc hà, nho lạnh, dưa hấu ngọt ngào – và cách cô thích ngồi hàng giờ bên lò shisha, nhìn làn khói cuộn tròn. “Khói shisha làm mọi thứ trở nên mơ màng, như thể mình đang sống trong một giấc mơ,” cô nói, tay vẽ một vòng tròn trong không khí, và tôi không thể rời mắt khỏi sự say mê ấy. Lòng tôi trào dâng một cảm giác ngưỡng mộ xen lẫn khao khát, muốn hiểu thêm về tâm hồn tự do, đầy màu sắc của Linh.

Sau vài ly rượu, không khí quán bar bùng nổ với những giai điệu house lak cuốn hút. Linh bất ngờ nắm tay tôi, ánh mắt lấp lánh như những vì sao, khơi dậy trong tôi một cơn sóng khao khát không tên. “Nhảy với em đi!” cô nói, giọng đầy phấn khích, không chờ tôi đáp đã kéo tôi ra sàn nhảy. Tim tôi đập thình thịch, vừa lúng túng vừa bị mê hoặc bởi sự táo bạo của cô. Chúng tôi bắt đầu với samba, Linh dẫn dắt tôi bằng những bước chân uyển chuyển, hông cô lắc nhẹ theo nhịp, như một ngọn gió mùa hạ quấn quýt quanh tôi. Bàn tay cô đặt trên vai tôi, mềm mại nhưng đầy ý tứ, khiến tôi cảm nhận được hơi ấm lan tỏa qua từng cái chạm. Ánh đèn neon quét qua, chiếu sáng gương mặt cô, đôi môi khẽ mỉm cười, ánh mắt như thì thầm những lời chưa nói. Tôi ngượng ngùng khi lỡ bước trong điệu cha cha, nhưng Linh bật cười, âm thanh trong trẻo như chuông gió, siết chặt tay tôi, kéo tôi gần hơn. “Đừng lo, cứ để em dẫn,” cô thì thầm, hơi thở ấm áp lướt qua tai tôi, làm trái tim tôi như ngừng đập trong khoảnh khắc.


Khi những bản nhạc house lak sôi động vang lên, Linh hóa thành một ngọn lửa sống động, cơ thể uốn lượn đầy mê hoặc, mái tóc đen bay theo từng chuyển động, như hòa quyện với ánh sáng mờ ảo. Tôi đặt tay lên eo cô, cảm nhận đường cong mềm mại qua lớp áo mỏng, trái tim tôi đập mạnh như muốn hòa vào nhịp nhạc. Linh nghiêng đầu, mái tóc lướt qua má tôi, mang theo hương nước hoa dịu nhẹ, làm tôi lâng lâng như trôi trong một giấc mơ. Cô giơ tay, xoay một vòng, váy áo tung bay, rồi bất ngờ kéo tôi sát lại, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn là hơi thở. “Cứ để âm nhạc dẫn lối, anh nhé,” cô thì thầm, giọng ngọt ngào như một lời mời gọi, ánh mắt khóa chặt lấy tôi, sâu thẳm và đầy mê hoặc. Trong khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn lập lòe và tiếng nhạc dồn dập, tôi cảm giác như cả vũ trụ chỉ còn lại hai người, hòa quyện trong từng nhịp điệu, từng ánh nhìn. Tay tôi siết nhẹ eo cô, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô, và Linh mỉm cười, một nụ cười như muốn nói rằng khoảnh khắc này thuộc về cả hai chúng tôi. Tôi để mình chìm vào điệu nhảy, vào ánh mắt cô, lòng ngập tràn một cảm giác ngọt ngào, như thể thời gian có thể ngừng trôi để giữ mãi giây phút này.

Chúng tôi ngồi lại bên lò shisha, cùng hút một ống, làn khói bạc hà mát lạnh trôi qua môi, hòa quyện với ánh đèn neon và tiếng nhạc. Linh tựa sát vào tôi, vai chạm vai, và tôi cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ, như thể cô đang chia sẻ một phần tâm hồn mình. Mỗi lần cô đưa ống shisha lên môi, khói cuộn tròn thoát ra, tạo thành những vòng tròn mờ ảo, và tôi ngắm nhìn đôi môi cô, ánh mắt cô, lòng dâng lên một cảm giác mãnh liệt, muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.

Chợt tôi giật mình nhìn đồng hồ – gần 2 giờ sáng. Lý trí kéo tôi về thực tại, với cuộc họp quan trọng sáng mai, nhưng lòng tôi nặng trĩu, không muốn rời xa Linh. “Em tên gì?” tôi hỏi, giọng hơi gấp gáp, sợ rằng khoảnh khắc này sẽ tan biến. “Linh,” cô đáp, nụ cười rạng rỡ nhưng thoáng chút lưu luyến, làm tim tôi thắt lại. Tôi vội hỏi số điện thoại, thêm cô vào Zalo, lòng vẫn lâng lâng vì những phút giây vừa qua. “Anh phải về đây, mai bận sớm,” tôi nói, cố giữ giọng bình tĩnh dù trong lòng là một cơn bão cảm xúc. Linh gật đầu, ánh mắt dịu dàng, như muốn níu giữ điều gì đó. “Vậy hẹn gặp lại anh nhé,” cô nói, nụ cười vẫn sáng ngời. Tôi muốn đưa cô về, nhưng khi hỏi, cô bảo nhà ở hướng khác. Chúng tôi chào tạm biệt, Linh vẫy tay nhẹ, và tôi bước ra, gọi xe về cơ quan, lòng vẫn vương vấn hình ảnh cô dưới ánh đèn neon, một cảm giác vừa ngọt ngào vừa tiếc nuối bám lấy tôi trên suốt chặng đường.
 
Bên trên