dinhmanhmar
Yếu sinh lý
kk. chứ sao.. thử là biếtGặp cf mà biết khoai j . Hay nhở...
kk. chứ sao.. thử là biếtGặp cf mà biết khoai j . Hay nhở...
Đôi khi vài lần như vậy mới làm mới lại mìnhCảm xúc
Chuẩn mẹ luônđấy, chúng mày thấy chưa, đã ngoại tình thì cái loz gì cũng vẽ ra được, loz mẹ cái l gì lần đầu tiên được sống, văn vẻ vãi cả l, nứng thì kêu nứng mẹ đi, văn với chả vở![]()
))Cái tuổi suy ngỉ chưa tới , ụ bất chấp ,ụ tới liệt lnNếu có thể tôi muốn trùng sinh về năm 23t![]()
Phải nói sao giờ nhỉ. Có lẽ đó là một trong những điều tiếc trong cuộc đời này.
![]()
Được yêu thương dù chỉ một lần ngắn ngủi, dù là sai lầm nhưng vẫn là hạnh phúc
Có những cuộc hôn nhân, không tan vỡ bằng chia tay, mà bằng im lặng và cãi vã.
Ngày nào cũng như một trận chiến.
Cứ mở miệng ra là tranh cãi, cứ nói điều gì là bị phản đối, cứ cố gắng hiểu nhau thì lại tổn thương thêm.
Từ thương mà thành giận, từ giận mà thành lạnh lùng.
Những lời nói tưởng chừng nhỏ nhặt lại như lưỡi dao, cứa dần vào niềm tin.
Có khi chẳng còn ai muốn nghe ai nữa, chỉ chờ người kia im để mình nói.
Và khi tất cả chỉ còn là lời qua tiếng lại, tình yêu bắt đầu chết dần trong những âm thanh ồn ào ấy.
Rồi đến lúc, mọi thứ không chỉ là cãi vã.
Là bạo hành bằng lời nói, bằng ánh mắt, bằng cách im lặng đến tàn nhẫn.
Là những đêm nằm quay lưng lại, nước mắt ướt gối mà chẳng dám khóc to.
Là những buổi sáng tỉnh dậy, vẫn thấy người bên cạnh nhưng cảm giác như xa lạ đến mức chẳng còn nhận ra nhau.
Người ta không biết rằng có một kiểu tổn thương còn đau hơn cả bị phản bội, đó là bị lãng quên ngay trong chính mái nhà của mình.
Mỗi ngày trôi qua là một lần chịu đựng, chịu đựng để giữ gìn, chịu đựng để con cái không mất đi một mái ấm, chịu đựng đến mức quên mất bản thân mình cũng cần được
sống.
Cho đến khi, một điều gì đó rất nhỏ xuất hiện.
Một người lạ, một lời chào, một sự quan tâm giản dị, một ánh mắt biết lắng nghe.
Không ai cố tình, nhưng trái tim vốn đã rách nát lại run rẩy khi có người chạm đến.
Chỉ một vài tin nhắn, vài câu hỏi han, vậy mà khiến trái tim đã héo khô bỗng thấy ấm lại.
Không phải vì yêu ngay, mà vì lâu lắm rồi mới có cảm giác được quan tâm, được nhìn thấy, được lắng nghe.
Người ta gọi đó là ngoại tình tư tưởng, nghe thì đáng trách, nhưng thật ra, đôi khi nó chỉ là tiếng thở dài của những linh hồn đã chịu đựng quá lâu.
Khi bị bạo hành cảm xúc, khi lòng tự trọng bị xói mòn, người ta chỉ
muốn tìm một nơi trú ngụ, dù tạm bợ, để được hít thở bình yên.
Bạn biết là sai, biết có thể đánh mất nhiều thứ, nhưng vẫn không thể dừng, vì lâu rồi chưa từng thấy mình cười thật lòng như thế.
Một câu nói nhẹ, một lời động viên đúng lúc, cũng đủ khiến trái tim ấm lên sau bao ngày lạnh lẽo.
Cảm giác được ai đó quan tâm, dù chỉ là thoáng qua, cũng trở thành thứ hạnh phúc xa xỉ mà bạn từng nghĩ mình không còn cơ hội chạm tới.
Lâu lắm rồi bạn mới thấy mình chọn áo đẹp, soi gương lâu hơn, mỉm cười khi nhìn vào điện thoại. Mỗi tin nhắn đến như một chút nắng len vào ô cửa khép kín quá lâu.
Bạn không mong điều gì lớn lao, chỉ muốn giữ lại cảm giác này thêm chút nữa, vì nó khiến bạn tin
rằng mình vẫn còn sống, vẫn còn giá trị, vẫn còn có thể được yêu thương.
Người ta nói ngoại tình tư tưởng là sai, nhưng nếu ai từng sống trong cô đơn đến tận cùng mới hiểu, đôi khi con người không cần tình dục, không cần vật chất, chỉ cần một tâm hồn khác chịu lắng nghe, một trái tim khác chịu thấu hiểu.
Và trong giây phút ấy, dù biết là sai, họ vẫn thấy mình hạnh phúc, vì ít nhất, trái tim đã được sưởi ấm sau bao năm băng giá.
Không biết điều này sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng đến đâu thì hạnh phúc đến đó.
Dù chỉ là những mẩu đối thoại vụng trộm, những tin nhắn ngắn ngủi, những lời hỏi han tưởng chừng tầm thường, nhưng chúng mang lại cảm giác mà đã rất lâu
rồi người bạn đời không còn mang đến.
Một câu "Em ăn gì chưa", "Anh ngủ sớm nhé", nghe đơn giản vậy thôi, mà đủ khiến lòng mềm lại, khiến nước mắt lặng lẽ rơi, vì lâu quá rồi mới được ai đó quan tâm chân thành đến thế.
Nếu một ngày phải dừng lại, thì cũng chẳng hối tiếc.
Vì ít nhất trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, bạn đã được sống thật với cảm xúc của mình.
Đã có kỷ niệm đẹp để nhớ, có hơi ấm để mang theo trong những ngày lạnh giá, có một phần ký ức khiến bạn tin rằng mình vẫn còn biết yêu, biết cảm nhận, biết mỉm cười.
Không ai muốn phản bội, chỉ là có những người đã quá mệt mỏi để tiếp tục sống như một cái bóng trong chính mái nhà của mình.
Và đôi khi, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ.
Đủ để một tâm hồn rách nát tìm lại một chút bình yên, đủ để một trái tim cô độc nhớ rằng nó vẫn còn biết rung động, và đủ để con người ta có thêm lý do để tiếp tục tồn tại giữa cuộc đời đầy tổn thương này.
St.
Ai rồi cũng có 1 điều tiếc nối khắc cốt ghi tâm.Phải nói sao giờ nhỉ. Có lẽ đó là một trong những điều tiếc trong cuộc đời này.
![]()
Được yêu thương dù chỉ một lần ngắn ngủi, dù là sai lầm nhưng vẫn là hạnh phúc
Có những cuộc hôn nhân, không tan vỡ bằng chia tay, mà bằng im lặng và cãi vã.
Ngày nào cũng như một trận chiến.
Cứ mở miệng ra là tranh cãi, cứ nói điều gì là bị phản đối, cứ cố gắng hiểu nhau thì lại tổn thương thêm.
Từ thương mà thành giận, từ giận mà thành lạnh lùng.
Những lời nói tưởng chừng nhỏ nhặt lại như lưỡi dao, cứa dần vào niềm tin.
Có khi chẳng còn ai muốn nghe ai nữa, chỉ chờ người kia im để mình nói.
Và khi tất cả chỉ còn là lời qua tiếng lại, tình yêu bắt đầu chết dần trong những âm thanh ồn ào ấy.
Rồi đến lúc, mọi thứ không chỉ là cãi vã.
Là bạo hành bằng lời nói, bằng ánh mắt, bằng cách im lặng đến tàn nhẫn.
Là những đêm nằm quay lưng lại, nước mắt ướt gối mà chẳng dám khóc to.
Là những buổi sáng tỉnh dậy, vẫn thấy người bên cạnh nhưng cảm giác như xa lạ đến mức chẳng còn nhận ra nhau.
Người ta không biết rằng có một kiểu tổn thương còn đau hơn cả bị phản bội, đó là bị lãng quên ngay trong chính mái nhà của mình.
Mỗi ngày trôi qua là một lần chịu đựng, chịu đựng để giữ gìn, chịu đựng để con cái không mất đi một mái ấm, chịu đựng đến mức quên mất bản thân mình cũng cần được
sống.
Cho đến khi, một điều gì đó rất nhỏ xuất hiện.
Một người lạ, một lời chào, một sự quan tâm giản dị, một ánh mắt biết lắng nghe.
Không ai cố tình, nhưng trái tim vốn đã rách nát lại run rẩy khi có người chạm đến.
Chỉ một vài tin nhắn, vài câu hỏi han, vậy mà khiến trái tim đã héo khô bỗng thấy ấm lại.
Không phải vì yêu ngay, mà vì lâu lắm rồi mới có cảm giác được quan tâm, được nhìn thấy, được lắng nghe.
Người ta gọi đó là ngoại tình tư tưởng, nghe thì đáng trách, nhưng thật ra, đôi khi nó chỉ là tiếng thở dài của những linh hồn đã chịu đựng quá lâu.
Khi bị bạo hành cảm xúc, khi lòng tự trọng bị xói mòn, người ta chỉ
muốn tìm một nơi trú ngụ, dù tạm bợ, để được hít thở bình yên.
Bạn biết là sai, biết có thể đánh mất nhiều thứ, nhưng vẫn không thể dừng, vì lâu rồi chưa từng thấy mình cười thật lòng như thế.
Một câu nói nhẹ, một lời động viên đúng lúc, cũng đủ khiến trái tim ấm lên sau bao ngày lạnh lẽo.
Cảm giác được ai đó quan tâm, dù chỉ là thoáng qua, cũng trở thành thứ hạnh phúc xa xỉ mà bạn từng nghĩ mình không còn cơ hội chạm tới.
Lâu lắm rồi bạn mới thấy mình chọn áo đẹp, soi gương lâu hơn, mỉm cười khi nhìn vào điện thoại. Mỗi tin nhắn đến như một chút nắng len vào ô cửa khép kín quá lâu.
Bạn không mong điều gì lớn lao, chỉ muốn giữ lại cảm giác này thêm chút nữa, vì nó khiến bạn tin
rằng mình vẫn còn sống, vẫn còn giá trị, vẫn còn có thể được yêu thương.
Người ta nói ngoại tình tư tưởng là sai, nhưng nếu ai từng sống trong cô đơn đến tận cùng mới hiểu, đôi khi con người không cần tình dục, không cần vật chất, chỉ cần một tâm hồn khác chịu lắng nghe, một trái tim khác chịu thấu hiểu.
Và trong giây phút ấy, dù biết là sai, họ vẫn thấy mình hạnh phúc, vì ít nhất, trái tim đã được sưởi ấm sau bao năm băng giá.
Không biết điều này sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng đến đâu thì hạnh phúc đến đó.
Dù chỉ là những mẩu đối thoại vụng trộm, những tin nhắn ngắn ngủi, những lời hỏi han tưởng chừng tầm thường, nhưng chúng mang lại cảm giác mà đã rất lâu
rồi người bạn đời không còn mang đến.
Một câu "Em ăn gì chưa", "Anh ngủ sớm nhé", nghe đơn giản vậy thôi, mà đủ khiến lòng mềm lại, khiến nước mắt lặng lẽ rơi, vì lâu quá rồi mới được ai đó quan tâm chân thành đến thế.
Nếu một ngày phải dừng lại, thì cũng chẳng hối tiếc.
Vì ít nhất trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, bạn đã được sống thật với cảm xúc của mình.
Đã có kỷ niệm đẹp để nhớ, có hơi ấm để mang theo trong những ngày lạnh giá, có một phần ký ức khiến bạn tin rằng mình vẫn còn biết yêu, biết cảm nhận, biết mỉm cười.
Không ai muốn phản bội, chỉ là có những người đã quá mệt mỏi để tiếp tục sống như một cái bóng trong chính mái nhà của mình.
Và đôi khi, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ.
Đủ để một tâm hồn rách nát tìm lại một chút bình yên, đủ để một trái tim cô độc nhớ rằng nó vẫn còn biết rung động, và đủ để con người ta có thêm lý do để tiếp tục tồn tại giữa cuộc đời đầy tổn thương này.
St.
Bạn nghỉ tôi im không?Im mẹ mồm đi
sao có mấy thèn khùng vâyBạn nghỉ tôi im không?![]()
Thời gian rồi cũng xóa nhòa hết tất cả. Còn gia đình vẫn còn đó. Lựa chọn ko nào cũng làm ta đau mãi nhưng đó là điều phù hợp nhất. Hãy dừng khi còn có thể.Ai rồi cũng có 1 điều tiếc nối khắc cốt ghi tâm.
Chỉ có thể vậy..Thời gian rồi cũng xóa nhòa hết tất cả. Còn gia đình vẫn còn đó. Lựa chọn ko nào cũng làm ta đau mãi nhưng đó là điều phù hợp nhất. Hãy dừng khi còn có thể.
UkmNgoại tình là sai
Thiếu tình dục đi kiếm thì đc. Chứ ngoại tình vì tình yêu là vứt
Ai cũng có bí mật,đừng ảnh hưởng hiện tại là dcAi rồi cũng có 1 điều tiếc nối khắc cốt ghi tâm.
Ngoại tình là sai.k có ngoại lệ, cũng k có gì bao biện cảTrình ca chắc ko dưới 3x. Trải qua từng đó tuổi với bao bài học mà lại nói:
Tôi từng ngoại tình Tôi sai Nhưng đó là lần đầu tiên Tôi thấy mình được sống.
Lúc trẻ khi yêu nhau không có gì vui hả. Lấy ck rồi ngoại tình. Giờ đang cố bao biện hay đang thấy lỗi lầm để lên đây giải bày vậy.


