Các mày nghĩ sao về nhân vật Lưu Bị trong Tam quốc chí?

Tháo chọn ng kế nhiệm là tào phi chứ duệ đâu, mà ban đầu chọn thằng út, chẳng qua thằng út chết nên còn 3 thằng con, 1 thằng ngu, 1 thằng dc cái giỏi văn nhưng bê tha, thế là chọn tào phi. Mà thằng phi lại bị tư mã ý thao túng chứ có khôn lanh j đâu. Còn cái việc tào duệ chết sớm theo t thấy chắc chắn ý có nhúng tay vào chứ chết sớm có phải bệnh di truyền đâu
Nó nói đúng rồi. Còn mày nói cái con cặc j tao ko hiểu :D

Thời của Tào Phi vs Tào Duệ thì Tư Mã Ý chỉ có hư danh mà ko có thực quyền. Nó kiểm soát và nắm trong lòng bàn tay rồi nên ko làm j đc. Đến đường Tào Phương thì còn nhỏ quá. Thằng Tào Sảng thì ăn quả Lừa thôi.
 

Unios

Yếu sinh lý
NỖI NIỀM CỦA LƯU BỊ

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Lưu Bị cả đời chinh chiến chỉ làm chủ được 3 Châu là: Từ Châu, Kinh Châu, Ích Châu.
Thế mà về sau hết 2 thằng đệ, lại đến thằng con làm mất hết 3 Châu:
-Trương Phi thất thủ Từ Châu.
-Quan Vũ để mất Kinh Châu .
-Lưu Thiện dâng Ích Châu hàng Nguỵ.

Bài học của Lưu Bị cho chúng ta thấy khi chúng ta làm chủ thì đừng quá tin dùng người nhà, mà hãy dùng người, đúng năng lực cho đúng việc.
 

naolaiduoc

Yếu sinh lý
Tao thấy ông này là bậc thầy của Đắc nhân tâm. Cao hơn cái đầu tào tháo một bậc
ngụy quân tử bảo đợi gcl bn lâu cũng đc nhưng ngồi 1 lúc sốt ruột mà cũng éo thể trái lời hứa đc thằng đệ trương phi sôi mau hắn biết là tp sẽ đi gây rối nhưng k cản, nên đoạn này t thấy lưu bị k phải ng tử tế
 

Thanhhp15

Yếu sinh lý
Bọn m cứ vin Tháo là con ông cháu cha, vụ này Tháo nó chỉ ở mức trung bình thôi, con cháu hoạn quan có gì mà danh giá, chỉ qua dễ tiến thân thôi. Nói về thân thế trừ hoàng tộc đéo ai qua 2 nhà Dương Bưu với Viên Thiệu, mà con cháu 2 nhà này có làm dc cái mẹ gì đâu.

Tháo sau khi mang dao đâm Trác là coi như về con số 0, tự xây lực lượng, có thể coi như là bắt đầu trắng tay. Cái mà Tháo có là danh tiếng giết hoạn quan, nghiêm chính khi xử phạt, và yêu nước khi đâm Trác, tự PR tới mức vậy rồi hỏi sao nhiều ng tài theo tới vậy.
Giành nhau còn hơn m nói ngu bỏ mẹ giành nhau thì thành mẹ nó con Thiệu với con Biểu à
 

eloelo_gut

Yếu sinh lý
Bị trong tam quốc giỏi mị người khác. Biết thu phục tướng, lính tốt nhưng lại đ biết cách sử dụng. Như kiểu săn đồ sale nhưng đ biết dùng ra sao
 

súng rủ

Yếu sinh lý
Nếu chỉ xem lướt phim, hoặc đọc 1 lần Tam quốc diễn nghĩa thì mọi người đều dễ dàng mắc sai lầm khi đánh giá về Lưu Bị.
Tại sao ông ta có thể sống sót qua thời loạn thế với xuất phát điểm có thể nói là thấp nhất so với những anh hào thời đó? Tại sao ông ta từ tay trắng đến nỗi ko đủ tiền đút lót viên Đốc Bưu để nhận chức quan quèn lại có thể quy tụ dưới trướng mình toàn là những anh tài hào kiệt? Sẽ có người nói là vì Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân là những võ biền cơ bắp nên dễ bị mủi lòng từ lòng nhân nghĩa (giả tạo) kia. Thế những bậc trí giả như Khổng Minh, Bàng Thống lại dễ bị ông ta lừa dễ dàng vậy sao? Tại sao có người nguyện chết, có người cúc cung tận tụy đến chết vì sự nghiệp của ông ta? Cứ cho rằng Khổng Minh, Bàng Thống xuất phát điểm thấp nên đi theo Lưu Bị cũng được coi là cơ hội lập thân thời loạn. Vậy tại sao Pháp Chính, Trương Tùng 2 tay dâng Tây Xuyên cho tập đoàn Lưu Bị, trong khi họ quyền uy, lợi lộc ko ai sánh bằng khi ở với Lưu Chương?
Ít người nhận ra rằng Lưu Bị chí lớn, dã tâm cao, nhưng rất giỏi kiềm chế tham vọng của bản thân. Không phải ai cũng có thể nói lời từ chối Từ Châu khi Đào Khiêm nguyện trao lại. Lần từ chối thứ 2 với Lưu Biểu ở Kinh Châu còn khó khăn hơn khi ông đang là đích ngắm của Tào Tháo. Con người trong cơn khốn khó mà vẫn kiềm chế được lòng tham thì ko hề là người đơn giản.
Xem lại bộ phim TH Tam Quốc ( bộ phim mới nhất ) đã nhìn nhận rõ hơn về Lưu Bị. Phân đoạn Tam anh chiến Lữ Bố sớm cho thấy tâm cơ thủ đoạn và tài năng của Lưu Bị. Ngay khi vừa trải qua khoảnh khắc suýt mất mạng dưới Họa Kích của Bố mà ông vẫn có thể nhanh chóng tỉnh táo đỡ đòn của Trương Phi và Quan Vũ để giữ lại mạng Lữ Bố. Không có tâm cơ, thủ đoạn và tầm nhìn thì liệu mấy ai làm được điều đó? Tầm nhìn của Lưu Bị còn tỏ ra lấn lướt hơn cả Khổng Minh khi cả 2 chạy trốn khỏi truy kích quân Tào cùng nạn dân Kinh Châu. Trong khi Khổng Minh khuyên ông bỏ dân chạy cho nhanh nhưng ông quyết đoán ko chịu chạy trước dân, cuối cùng Khổng Minh lên thuyền đi trước. Từ rất sớm, khi mà các quân phiệt khác tranh giành địa bàn thì với tư duy chính trị vượt thời đại của mình, ông đã lựa chọn nhân tâm để làm mục tiêu tranh giành. Từ đầu đến cuối, đây vẫn là phương tiện và là tôn chỉ để cho ông cạnh tranh với những thế lực đương thời.
Cái chí của Lưu Bị là lập đại nghiệp chứ ko dừng lại việc vinh hoa phú quý. Ông bỏ Tào, Viên mặc dù được đối đãi tử tế, bỏ Công Tôn Toản khi được trọng dụng.
Lưu Bị hiểu quá rõ vũ khí của mình là gì, hành động và lời nói của ông luôn đứng về nhân dân. Ừ, cứ cho là đạo đức giả, nhưng điểm lại, ông đã bao giờ lừa dối hay bỏ mặc nhân dân chưa? Mà dân thời nào cũng chỉ cần 1 lãnh đạo như vậy- cho dù bị đánh giá là đạo đức giả, kể cả thời này.

***

"Quân sư nghĩ ta không muốn lấy Tây Xuyên sao?
Ta muốn chứ. Ta còn muốn hơn bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ nếu như ta vô cớ xuất binh, xem như ta bất nghĩa. Cho dù ta đánh bại Ích Châu, giành được Xuyên Thục, chắc chắn sẽ vô cùng bất nghĩa, vô cùng bất nhân. Đi ngược lại tiêu chí lập thân của ta.
Ta hận chính mình!
Ta hận ta, vốn đã lấy nhân nghĩa làm gốc, lại muốn đi lấy Tây Xuyên để lập nên đại nghiệp."
Thế mới nói cả nhẫn nhục lẫn nhẫn tâm đều rất thống khổ.
Người nhẫn nhục mà không nhẫn tâm thì không thể làm việc lớn. Người nhẫn tâm mà không biết nhẫn nhục chỉ là phường đầu trộm đuôi cướp. Người có cả hai, nhất định có thể làm nên đại sự, bởi vì ngươi phải chịu đựng nỗi thống khổ gấp bội kẻ khác.
 
Nếu chỉ xem lướt phim, hoặc đọc 1 lần Tam quốc diễn nghĩa thì mọi người đều dễ dàng mắc sai lầm khi đánh giá về Lưu Bị.
Tại sao ông ta có thể sống sót qua thời loạn thế với xuất phát điểm có thể nói là thấp nhất so với những anh hào thời đó? Tại sao ông ta từ tay trắng đến nỗi ko đủ tiền đút lót viên Đốc Bưu để nhận chức quan quèn lại có thể quy tụ dưới trướng mình toàn là những anh tài hào kiệt? Sẽ có người nói là vì Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân là những võ biền cơ bắp nên dễ bị mủi lòng từ lòng nhân nghĩa (giả tạo) kia. Thế những bậc trí giả như Khổng Minh, Bàng Thống lại dễ bị ông ta lừa dễ dàng vậy sao? Tại sao có người nguyện chết, có người cúc cung tận tụy đến chết vì sự nghiệp của ông ta? Cứ cho rằng Khổng Minh, Bàng Thống xuất phát điểm thấp nên đi theo Lưu Bị cũng được coi là cơ hội lập thân thời loạn. Vậy tại sao Pháp Chính, Trương Tùng 2 tay dâng Tây Xuyên cho tập đoàn Lưu Bị, trong khi họ quyền uy, lợi lộc ko ai sánh bằng khi ở với Lưu Chương?
Ít người nhận ra rằng Lưu Bị chí lớn, dã tâm cao, nhưng rất giỏi kiềm chế tham vọng của bản thân. Không phải ai cũng có thể nói lời từ chối Từ Châu khi Đào Khiêm nguyện trao lại. Lần từ chối thứ 2 với Lưu Biểu ở Kinh Châu còn khó khăn hơn khi ông đang là đích ngắm của Tào Tháo. Con người trong cơn khốn khó mà vẫn kiềm chế được lòng tham thì ko hề là người đơn giản.
Xem lại bộ phim TH Tam Quốc ( bộ phim mới nhất ) đã nhìn nhận rõ hơn về Lưu Bị. Phân đoạn Tam anh chiến Lữ Bố sớm cho thấy tâm cơ thủ đoạn và tài năng của Lưu Bị. Ngay khi vừa trải qua khoảnh khắc suýt mất mạng dưới Họa Kích của Bố mà ông vẫn có thể nhanh chóng tỉnh táo đỡ đòn của Trương Phi và Quan Vũ để giữ lại mạng Lữ Bố. Không có tâm cơ, thủ đoạn và tầm nhìn thì liệu mấy ai làm được điều đó? Tầm nhìn của Lưu Bị còn tỏ ra lấn lướt hơn cả Khổng Minh khi cả 2 chạy trốn khỏi truy kích quân Tào cùng nạn dân Kinh Châu. Trong khi Khổng Minh khuyên ông bỏ dân chạy cho nhanh nhưng ông quyết đoán ko chịu chạy trước dân, cuối cùng Khổng Minh lên thuyền đi trước. Từ rất sớm, khi mà các quân phiệt khác tranh giành địa bàn thì với tư duy chính trị vượt thời đại của mình, ông đã lựa chọn nhân tâm để làm mục tiêu tranh giành. Từ đầu đến cuối, đây vẫn là phương tiện và là tôn chỉ để cho ông cạnh tranh với những thế lực đương thời.
Cái chí của Lưu Bị là lập đại nghiệp chứ ko dừng lại việc vinh hoa phú quý. Ông bỏ Tào, Viên mặc dù được đối đãi tử tế, bỏ Công Tôn Toản khi được trọng dụng.
Lưu Bị hiểu quá rõ vũ khí của mình là gì, hành động và lời nói của ông luôn đứng về nhân dân. Ừ, cứ cho là đạo đức giả, nhưng điểm lại, ông đã bao giờ lừa dối hay bỏ mặc nhân dân chưa? Mà dân thời nào cũng chỉ cần 1 lãnh đạo như vậy- cho dù bị đánh giá là đạo đức giả, kể cả thời này.

***

"Quân sư nghĩ ta không muốn lấy Tây Xuyên sao?
Ta muốn chứ. Ta còn muốn hơn bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ nếu như ta vô cớ xuất binh, xem như ta bất nghĩa. Cho dù ta đánh bại Ích Châu, giành được Xuyên Thục, chắc chắn sẽ vô cùng bất nghĩa, vô cùng bất nhân. Đi ngược lại tiêu chí lập thân của ta.
Ta hận chính mình!
Ta hận ta, vốn đã lấy nhân nghĩa làm gốc, lại muốn đi lấy Tây Xuyên để lập nên đại nghiệp."
Thế mới nói cả nhẫn nhục lẫn nhẫn tâm đều rất thống khổ.
Người nhẫn nhục mà không nhẫn tâm thì không thể làm việc lớn. Người nhẫn tâm mà không biết nhẫn nhục chỉ là phường đầu trộm đuôi cướp. Người có cả hai, nhất định có thể làm nên đại sự, bởi vì ngươi phải chịu đựng nỗi thống khổ gấp bội kẻ khác.
Không nhận Từ Châu là đúng còn không nhận Kinh Châu là sai. Dẫn đến về sau vẫn bị Tào Tháo đuổi đánh cho chạy te tua còn giữ được nhõn 2 vạn quân tham gia trận Xích Bích, rồi sau này khổ công cắn xé chia chác với tụi Giang Đông rồi cuối cùng bị Lã Mông nó úp sọt hết phần Kinh Châu. Chỉ vì Bị đéo có chức Kinh châu mục chính danh để huy động nhân lực, vật lực ngay từ lúc có thể bem Tào Tháo đánh xuống.
Quan Vũ mất Kinh Châu cũng là vì đéo có tước Kinh Châu mục, do Lưu Bị đang làm Ích Châu mục, Vũ không thể cao bằng Bị dẫn đến bọn Sĩ Nhân, My Phương bất phục rồi làm phản lại theo hàng Đông Ngô
 

nhan lão cửu

Tao là gay
Đàn ông ai cũng muốn được như Lưu Bị đấy .
Trong các quân phiệt thời Tam Quốc thì nó là thằng thành công nhất đấy .
Từ trên răng dưới dái mà cuối đời lên làm Vua xưng Hán Trung Vương , chết được an táng theo nghi thức bậc Đế Vương .
Xưng hùng xưng bá 1 cõi , lại còn gửi gắm được con mình cho cấp dưới .
Có 3 thằng mặt lồn Quan Trương Triệu trung thành đến chết .

Đời mấy ai được như nó. Lại còn được địt gái trẻ hơn 30 tuổi , đéo hiểu hàng họ con Hương thế lồn nào mà giã như máy khâu vẫn đéo lòi ra con nhỉ .
Chứ Tào Tháo là thằng thất bại nhất nó rồi , ngoài cái danh nắm thiên tử lệnh chư hầu thằng chó nào nó nghe. Cả cuộc đời toàn chuỗi thất bại , cái nó muốn thì đéo bao giờ với tới được . Lại còn là thằng mặt lồn nghiệp quật sớm nhất lịch sử loài người nữa . Thích địt vợ bạn thì sau con zai là Phi nó địt hết vợ bố . Đè đầu chèn ép thiên tử sau chính cấp dưới là Tư Mã nó đè đầu cháu chắt mình . Đời thuở ai Tào Phương thấy Tư Mã Sư vào chầu định đứng dậy chào thì Sư kêu ngồi đi khỏi đa lễ . Cái địt tổ 5000 năm Trung Hoa chắc chưa có thằng Vua nào như này . Xem ra ngay cả Lã Bố lúc láo nhất cũng ko dám nói với Vua như vậy .
 
Nguỵ quân tử . Trong tay toàn lá bài mạnh mà đ biết dùng .
Sai lầm chí mạng của Bị:
Không nhận chức thứ sử Kinh Châu mục từ Lưu Biểu.
Thủ không tốt 3 quận Nam Kinh Châu để Đông Ngô nó húp rồi lấn sang nuốt cả Kinh Châu của Bị.
Cho Quan Vũ trấn giữ Kinh Châu mà không cho Gia Cát ở cùng để kèm hoặc để Bàng Thống háo thắng ở lại.
Quan Vũ bị hại thì Bị ứng cứu rất chậm chạp, còn để Tào Tháo cười chê, dù trước đó Tháo xanh đít nhái với chiến dịch Tương Phàn của Quan Vũ, suýt thì thành Viên Thiệu thứ 2.
Cuối cùng là trận Hào Đình, đơn độc dẫn quân để bị Lục Tốn nó đốt tan nát quân binh, dẫn đến quốc lực suy yếu nghiêm trọng. Các sử gia đánh giá khoảnh khắc Ngô Thục cắn xé nhau năm 221 là cơ hội vàng để Tào Ngụy đưa quân xuống thống nhất Tam quốc nhưng do Tào Phi gan bé đéo dám chơi. Thắng thì đéo sao chứ thua thì ra ông bô Tào Tháo bại binh ở Xích Bích, cái ghế hoàng đế mới ngồi cũng lung lay.
 
Đàn ông ai cũng muốn được như Lưu Bị đấy .
Trong các quân phiệt thời Tam Quốc thì nó là thằng thành công nhất đấy .
Từ trên răng dưới dái mà cuối đời lên làm Vua xưng Hán Trung Vương , chết được an táng theo nghi thức bậc Đế Vương .
Xưng hùng xưng bá 1 cõi , lại còn gửi gắm được con mình cho cấp dưới .
Có 3 thằng mặt lồn Quan Trương Triệu trung thành đến chết .

Đời mấy ai được như nó. Lại còn được địt gái trẻ hơn 30 tuổi , đéo hiểu hàng họ con Hương thế lồn nào mà giã như máy khâu vẫn đéo lòi ra con nhỉ .
Chứ Tào Tháo là thằng thất bại nhất nó rồi , ngoài cái danh nắm thiên tử lệnh chư hầu thằng chó nào nó nghe. Cả cuộc đời toàn chuỗi thất bại , cái nó muốn thì đéo bao giờ với tới được . Lại còn là thằng mặt lồn nghiệp quật sớm nhất lịch sử loài người nữa . Thích địt vợ bạn thì sau con zai là Phi nó địt hết vợ bố . Đè đầu chèn ép thiên tử sau chính cấp dưới là Tư Mã nó đè đầu cháu chắt mình . Đời thuở ai Tào Phương thấy Tư Mã Sư vào chầu định đứng dậy chào thì Sư kêu ngồi đi khỏi đa lễ . Cái địt tổ 5000 năm Trung Hoa chắc chưa có thằng Vua nào như này . Xem ra ngay cả Lã Bố lúc láo nhất cũng ko dám nói với Vua như vậy .
Tào Tháo chỉ thèm 3 em đại mỹ nhân đương thời.
Hà Bắc có Chân Phục
Giang Nam có Nhị Kiều
Chân Phục bị thằng con Phi húp mất còn chị em Kiều thì Tháo thua mẹ ở Xích Bích rồi nên chỉ có thể biết ước mà đập lọ chứ Tháo mà may hơn một tí, nhanh hơn một tí thì chắc lôi được cả 3 em về Đồng Tước some thác loạn y như Đổng Trác rồi.
 
đàn em Bị lại là yếu nhất so với ba nhà. mấy ô được nâng bi thôi. Bị mới thực sự là anh hùng chứ đéo phải đám em. Đám em giỏi nhất là Nguỵ diên thì bị Lượng đè phân.
cái Ích châu Bị lắm còn đéo đông dân bằng Từ châu bị Lã Bố cướp.
Phần của Bị là xấu nhất, ít dân lẫn nhân tài nhất. Nhân tài tốt nhất theo về có mỗi Khương Duy.
 
Bên trên