Chơi hết cả trường
Thật là bi hài, nhìn mày chê ông hiệu trưởng giàu có nọ lăng nhăng, tưởng mình thấy “bất công” hay “cao thượng”. Nhưng mày có nhận ra, mày nghèo đến mức nhìn đâu cũng thấy mình bị áp chế? Vợ mày, nếu không phải tay mày đi xin xỏ từng đồng lẻ, cũng chỉ là một trong những phụ nữ “như mày” – đầy ấm ức, đầy toan tính, chắc cũng từng lườm mày bảo: “Về mà coi vợ con đi, gào gió cho thiên hạ làm gì?”
Cảnh tượng thật thú vị: miệng mày chê bai, tay mày cầm phím gõ mạng xã hội, mắt nhìn người giàu sang mà tưởng mình cao cả. Trong khi đời mình thì rối rắm, vợ con có thể đã ngao ngán, và mỗi tiếng gõ phím chỉ là tiếng vang của một cái tôi nhỏ nhoi, hẹp hòi. Tao nhìn mà vừa muốn cười, vừa muốn lắc đầu: mày cứ tưởng mình đứng trên người khác, nhưng thực ra, mày còn chưa đứng vững trên chính cuộc đời mày.