Tao có phải là đứa bất hiếu không ?

meomeooi

Yếu sinh lý
T năm nay 35t , con nhà nghèo . Nhà t thu nhập bấp bênh , sau này mẹ t đi làm công ty còn bố t thì ai thuê gì làm nấy . Bố t là người gia trưởng , hoàn cảnh gia đình k khá giả nhưng sĩ diện, hay tự ái , thích cờ bạc lô đề đặc biệt nghiện rượu . Ngày nào cx nốc 1 chai rượu , k có gì nhắm thì bắt con đi mua chịu . Động một tí k vừa ý thì lại cáu gát đánh đập vợ con , lúc say thì càng thậm tệ . Nhà tí tiền nào cũng đi đánh bạc thua sạch . T lớn lên trong kí ức bạo lực gia đình , cơm bữa đói bữa no , những nỗi sợ hãi thầm lặng chất chứa từng ngày t trở nên rụt rè , sợ đám đông , sợ mỗi khi ở nhà . Lúc t vào cấp 3 , nhà xa trường 10km học cả tuần nên tgian ở nhà khá ít , đây có lẽ là quãng tgian bình yên , tự do nhất của t khi thoát khỏi nỗi sợ ở nhà . Trưa tan học t cũng hiếm khi về nhà vì về cơm bố t cũng k nấu , thường sẽ uống say r ngủ . T thường đến nhà bạn ăn cơm , ăn căn tin ngủ tại lớp hoặc lang thang quán net . Đối vs t đây là quãng tgian hp nhất cuộc đời . Chính vì thế t vs bố gần như không nch nhiều mà có nói thì t cũng chả muốn trả lời . Tuy lúc này bố t cũng ít khi đánh t như lúc bé nhưng nỗi sợ đã ăn sâu r , nói thật t rất ghét bố mình . Tgian sau t tốt nghiệp nhưng đang chờ kq thi t với bố cãi nhau to , như thường lệ ônh động tay chân vs t nhưng giờ t k phải trẻ con với tính háo thắng tuổi trẻ t bảo ông muốn đánh thì đánh đi . Ngay giây phút này bao nhiêu kí ức k mấy tốt đẹp thơ ấu dồn nén lâu nay trào ra . Ông khựng lại nhìn t bằng ánh mắt k tin . T tuyên bố t ghét ,t hận ông r t bỏ lên hà nội sau đó vào nam đi làm . Hơn 10 năm lang bạt t chỉ liên lạc với mẹ qua đt , gửi tiền 5tr mỗi tháng cho mẹ tiêu. Còn bố t thì gọi t k nghe máy . Tao k có ý định về nhà , tại sao mẹ t lại chịu đựng 1 ng như vậy , tại sao k thoát ra sống 1 cuộc đời tự do ? Cách đây mấy hôm mẹ t bảo bố t chẩn đoán ung thư dạ dày , thêm bệnh nền tiểu đường nhập viện r nhưng k mấy khả quan , chắc k qua đc 6 tháng . Mẹ muốn t về , bố t cũng muốn t về nhưng thật sự t vẫn còn nỗi sợ về nhà dù bây giờ ông k đánh hay chửi nhưng nó đã là ám ảnh tâm lí r . Có phải t là đứa bất hiếu hay không ?
 

daicaΧam

Tao là gay
về đi, nhìn mặt bố mày lần cuối, đàn ông thì bản lĩnh lên, đừng như mấy thằng sư sãi hơi tí là đòi buông bỏ thế gian.
 

taoonvl

Tao là gay
t nghĩ m cũng nên về đi, chuyện của m như trong phim :V nhưng dù gì ổng cũng là bố mày, mày có quyền k về, nhưng mà t nghĩ về thăm ổng đi
 

tronglevis

Yếu sinh lý
thôi thì nghĩa tử là nghĩa tận, bro nên về xong rồi đi. t thi thoảng xem lại sóng ở đáy sông, ở mỗi độ tuổi t xem lại có 1 ý nghĩa khác nhau
 

binhyentrongtoi

Yếu sinh lý
theo tao thì mày nên về, cuộc đời ai củng có những sai lầm.
Với người dưng, giúp nhau 1 lần còn nhớ mãi cả đời, huống hồ là bố mình.
Bỏ qua quá khứ, mọi nỗi đau củng sẽ theo thời gian để lành lại.
Khi mày cất tiếng khóc chào đời, trong tất cả sự hân hoan, tao tin chắc rằng bố mẹ mày là người hạnh phúc nhất.
Rồi khi mày lớn lên, ông ấy trở chứng gia trưởng, và tồi tệ.
Nhưng giờ là lúc quay về, Cây có cội, nước có nguồn mày nhé.
hãy làm theo trái tim mày mách bảo.
rồi cs mày sẽ tốt hơn
 

Tieumanthau

Yếu sinh lý
Bố m còn tốt chán. Ông vẫn còn muốn gọi điện cho m. Bố t cũng y như bố m nhưng 1 khi đã làm mất lòng ông thì chỉ có tự đi mà lạy lục thì may ra ông mới tha cho. Vậy mà lúc ông ốm đau bệnh tật mình vẫn thấy thương. Vẫn cố gắng làm tròn bổn phận. Lời khuyên của t dành cho 1 thằng cùng cảnh ngộ như m là về đi. Ít nhất là để sau này ko phải hối hận day dứt cả đời
 

kemchuoi

Yếu sinh lý
về đi tml, bố có đánh có chửi cũng là qúa khứ, ko thay đổi được sự thật là bố mày đã sinh ra mày, cho mày ăn mày học, cho mày cuộc sống, cho mày được đến với thế giới này, để mày viết mấy dòng tâm sự ở đây. đối diện với quãng đời còn lại của bố mày, chính là cái cánh cửa trưởng thành cuối cùng của mày.
 

thichmongbu

Yếu sinh lý
Nếu nguy kịch thì nên về
m sủa ra đc câu này t tưởng m cũng còn tí tính người ai ngờ cũng là xạo loz hả . bố nó sắp chết mà nó còn đéo muốn về nhìn mặt t nói nó bất hiếu mà m còn nhảy ra bênh đc hay m cũng súc vật như nó .thôi t đéo rảnh mà đi cãi nhau m muốn sủa j thì cứ tự nhiên
 
m sủa ra đc câu này t tưởng m cũng còn tí tính người ai ngờ cũng là xạo loz hả . bố nó sắp chết mà nó còn đéo muốn về nhìn mặt t nói nó bất hiếu mà m còn nhảy ra bênh đc hay m cũng súc vật như nó .thôi t đéo rảnh mà đi cãi nhau m muốn sủa j thì cứ tự nhiên
Đứa con có hiếu của ta. Dù bị đánh bị hăm doạ bị tổn thương bị xúc phạm như 1 con chó
 

vivannim

Yếu sinh lý
nếu mày về thì sau này mày nhìn lại sẽ không bao giờ hối hận về quyết định đó. Nếu mày không về, cũng chả thay đổi được gì cả, người đó vẫn rời xa cõi trần này. Tao không tin mày không có một tí liên kết cảm xúc nào với người thân sinh ra mày, chính bản thân mày cũng từng là một tế bào của người đó. tao nói vậy thôi chứ tao không biết khuyên kiểu gì. mọi quyết định về cuộc đời này là của m.
 

duynguyenminh

Giáo sư
T năm nay 35t , con nhà nghèo . Nhà t thu nhập bấp bênh , sau này mẹ t đi làm công ty còn bố t thì ai thuê gì làm nấy . Bố t là người gia trưởng , hoàn cảnh gia đình k khá giả nhưng sĩ diện, hay tự ái , thích cờ bạc lô đề đặc biệt nghiện rượu . Ngày nào cx nốc 1 chai rượu , k có gì nhắm thì bắt con đi mua chịu . Động một tí k vừa ý thì lại cáu gát đánh đập vợ con , lúc say thì càng thậm tệ . Nhà tí tiền nào cũng đi đánh bạc thua sạch . T lớn lên trong kí ức bạo lực gia đình , cơm bữa đói bữa no , những nỗi sợ hãi thầm lặng chất chứa từng ngày t trở nên rụt rè , sợ đám đông , sợ mỗi khi ở nhà . Lúc t vào cấp 3 , nhà xa trường 10km học cả tuần nên tgian ở nhà khá ít , đây có lẽ là quãng tgian bình yên , tự do nhất của t khi thoát khỏi nỗi sợ ở nhà . Trưa tan học t cũng hiếm khi về nhà vì về cơm bố t cũng k nấu , thường sẽ uống say r ngủ . T thường đến nhà bạn ăn cơm , ăn căn tin ngủ tại lớp hoặc lang thang quán net . Đối vs t đây là quãng tgian hp nhất cuộc đời . Chính vì thế t vs bố gần như không nch nhiều mà có nói thì t cũng chả muốn trả lời . Tuy lúc này bố t cũng ít khi đánh t như lúc bé nhưng nỗi sợ đã ăn sâu r , nói thật t rất ghét bố mình . Tgian sau t tốt nghiệp nhưng đang chờ kq thi t với bố cãi nhau to , như thường lệ ônh động tay chân vs t nhưng giờ t k phải trẻ con với tính háo thắng tuổi trẻ t bảo ông muốn đánh thì đánh đi . Ngay giây phút này bao nhiêu kí ức k mấy tốt đẹp thơ ấu dồn nén lâu nay trào ra . Ông khựng lại nhìn t bằng ánh mắt k tin . T tuyên bố t ghét ,t hận ông r t bỏ lên hà nội sau đó vào nam đi làm . Hơn 10 năm lang bạt t chỉ liên lạc với mẹ qua đt , gửi tiền 5tr mỗi tháng cho mẹ tiêu. Còn bố t thì gọi t k nghe máy . Tao k có ý định về nhà , tại sao mẹ t lại chịu đựng 1 ng như vậy , tại sao k thoát ra sống 1 cuộc đời tự do ? Cách đây mấy hôm mẹ t bảo bố t chẩn đoán ung thư dạ dày , thêm bệnh nền tiểu đường nhập viện r nhưng k mấy khả quan , chắc k qua đc 6 tháng . Mẹ muốn t về , bố t cũng muốn t về nhưng thật sự t vẫn còn nỗi sợ về nhà dù bây giờ ông k đánh hay chửi nhưng nó đã là ám ảnh tâm lí r . Có phải t là đứa bất hiếu hay không ?
Bố tao vì kinh tế cũng tệ nhưng khi bố tao chết buồn 3 năm
Sau này già mày sẽ thấy gia đinh quan trọng
Về gặp mặt đi rồi giả bộ xin lỗi cho ông ta 2 triệu hút thuốc lá🚬
Rồi đưong đời cho mày trưởng thành...
Nhiều ngừoi thích men bia như tao đến mức ghiền ngày 2 lon...
Còn mẹ mày còn ở với ba mày là tình yêu tình nghĩa trân quý...
Đừng xét ba mày nữa ông ta sắp chết rồi hãy an ủi đến phút cuối thuốc lá🚬
Mày còn trẻ hãy để cuộc sống dễ thở hơn
 

aflame

Yếu sinh lý
Bố mày như thế mày cắt quan hệ là đúng. Cái loại say xỉn đánh con đúng súc vật. Mày có về cho mẹ mày đỡ buồn thì về thôi.
 

hoacamxom

Tao là gay
Về đi m. Đời này làm gì làm, ít nhất cũng phải tròn vẹn đạo nghĩa. Về không biết sẽ có vấn đề gì nhưng ít ra m sẽ không phải hối hận.
 
Bên trên