Có lẽ đây là điều khó khăn và xấu hổ nhất mà e từng làm trong cuộc đời mình…
Nhưng khi cái đói kéo dài từ hôm qua đến giờ, khi tay chân bủn rủn đến mức đứng lên cũng run rẩy, e hiểu rằng mình ko thể gồng được nữa.E đã cố giấu, cố chịu, cố kiếm từng việc vặt để tự lo cho bản thân. Nhưng nhiều ngày rồi k ai thuê, không còn bất cứ đồng nào trong túi. E ngồi bên vỉa hè nhìn người ta ăn, mà cổ nghẹn lại, chỉ ước giá như mình cũng có được một bữa cơm nóng để lót dạ.Đời người đôi lúc rơi xuống đáy mà chẳng có ai nắm tay kéo mình lên. E không muốn làm phiền ai, càng không muốn trở thành gánh nặng. Nhưng giờ e thật sự kiệt sức rồi.Nếu có ai đọc được những dòng này, xin hãy thương e một chút , chỉ một bữa ăn, một phần cơm, hay thậm chí là gói mì cũng đủ để e đứng dậy thêm một ngày nữa.
E biết mình chẳng có gì để đáp lại ngoài lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Nhưng với e lúc này, một sự giúp đỡ nhỏ thôi cũng là ánh sáng duy nhất giữa những ngày tối tăm.
Nhưng khi cái đói kéo dài từ hôm qua đến giờ, khi tay chân bủn rủn đến mức đứng lên cũng run rẩy, e hiểu rằng mình ko thể gồng được nữa.E đã cố giấu, cố chịu, cố kiếm từng việc vặt để tự lo cho bản thân. Nhưng nhiều ngày rồi k ai thuê, không còn bất cứ đồng nào trong túi. E ngồi bên vỉa hè nhìn người ta ăn, mà cổ nghẹn lại, chỉ ước giá như mình cũng có được một bữa cơm nóng để lót dạ.Đời người đôi lúc rơi xuống đáy mà chẳng có ai nắm tay kéo mình lên. E không muốn làm phiền ai, càng không muốn trở thành gánh nặng. Nhưng giờ e thật sự kiệt sức rồi.Nếu có ai đọc được những dòng này, xin hãy thương e một chút , chỉ một bữa ăn, một phần cơm, hay thậm chí là gói mì cũng đủ để e đứng dậy thêm một ngày nữa.
E biết mình chẳng có gì để đáp lại ngoài lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Nhưng với e lúc này, một sự giúp đỡ nhỏ thôi cũng là ánh sáng duy nhất giữa những ngày tối tăm.



Mày văn thì văn cho nó logic tí, địt mẹ văn lộ thế này đéo ai nó thương. Lừa cũng lừa ngu 