Chap 8
Bóng tối lẩn khuất và lời mời không thể từ chối
Sáng hôm sau, chuông báo thức chưa kịp reo thì tôi đã mở mắt.
Đồng hồ hiện 5h42.
Tôi nằm im trên giường, nhìn trần nhà trắng toát, nhưng trong đầu chỉ có một màu đỏ tối om của dải lụa bịt mắt đêm qua.
Tôi sợ.
Sợ đến mức tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn vỡ ra.
Sợ cái thế giới BDSM ấy, sợ những xiềng xích ngọt ngào trói chặt tôi trong khoái lạc nhục nhã. Tôi co người lại dưới chăn, run lẩy bẩy.
Tôi sợ những thứ Kiên bắt tôi làm theo, tôi sợ không biết còn những gì ở phía trước
Lan man trong suy nghĩ thì chuông báo thức reo, tôi rời khỏi chiếc chăn ấm để chuẩn bị cho ngày mới
Pha cà phê, trang điểm kỹ hơn một chút, mặc váy công sở xanh pastel dịu dàng, buộc tóc cao, đeo đồng hồ nhỏ xinh. Trưa nay tôi còn có cái hẹn cafe với Thảo, nhỏ bạn thân từ hồi đại học. Hồi đi học hai đứa cứ suốt ngày quấn lấy nhau đi chơi hết mọi ngóc ngách Hà Nội, kể nhau nghe truyện trên trời dưới đất
8 giờ, tôi bước vào ngân hàng với nụ cười trong trẻo nhất có thể.
“Chào chị Thương! Hôm nay dịu dàng quá!”
Tôi cười đáp lại
Công việc vẫn như hàng ngày như không có gì thay đổi, tôi vẫn làm công việc hàng ngày của mình nhưng sự tập trung của tôi không ở công việc, hình ảnh của tối qua vẫn lởn vởn trong đầu tôi
Mỗi giây phút trôi qua là một lần tôi bị kéo ngược về phòng khách sạn.
Tôi không chủ động nhớ, tôi không muốn nhớ, nhưng ký ức cứ tự động bật lên, sắc nét đến đau đớn
Đồng hồ điểm 12h, The Coffee House, góc phố Hai Bà Trưng.
Thảo gọi cappuccino, tôi gọi latte + shot vanilla kèm 1 chiếc bánh ngọt.
Chỉ toàn chuyện nhẹ nhàng: drama công ty, cushion mới của Dior, son mới của Black Rouge, skincare…
Tôi cười, gật gù, chụp ảnh ly cà phê đăng story “girls time ♡”.
Trong một tiếng rưỡi ấy, tôi thực sự quên được Kiên.
Tôi nghĩ: chỉ cần sống bình thường thế này, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.
Nhưng không, ký ức cứ gợi nhớ về, đỉnh điểm là ở buổi đi ăn nướng cùng đồng nghiệp tối hôm sau
Quán nướng Jinro Lương Ngọc Quyến, bàn tròn mười người, bia hơi tràn ly, khói nghi ngút.
Uống được hai ly, mọi người bắt đầu buôn chuyện đàn ông.
Linh say say:
“Tao thích đàn ông kiểu ra lệnh nhẹ nhàng ấy, kiểu ‘Em mặc váy này đẹp đấy, nhưng lần sau mặc váy dài hơn nhé’. Nghe gia trưởng mà sướng tai vl!”
Chị Lan cười lớn: “Đúng! Đàn ông phải mạnh mẽ một chút, hiền quá chán chết! Gia trưởng bây giờ đang là hot trend đấy”
Linh huých vai tôi: “Êu Thương, mày thích kiểu đàn ông gia trưởng không?”
Tôi cười, giọng cố tỏ ra tự nhiên: “Thích chứ, miễn manly là được!”
Cả bàn cười ầm, cụng ly rầm rầm.
Tôi cũng cười theo, nâng ly bia lên môi, nhưng đầu óc lập tức hiện hình Kiên.
Mạnh mẽ? - Hành động của hắn cũng khá đúng với từ mạnh mẽ đấy
Gia trưởng? Ra lệnh nhẹ nhàng? Không hắn không nhẹ nhàng, tôi nhớ đến ngôn từ Kiên dùng với mình “Quỳ xuống” “Bú cặc đi”
Kiểm soát? hắn không cho tôi mặc đồ lót, không cho tôi nói “không”.
Mặt tôi đỏ ửng, người nóng bừng giật mình nghĩ
Sao mình lại nghĩ đến Kiên?
Hắn đâu phải người yêu mình.
Hắn thậm chí còn chẳng hỏi tên đầy đủ của mình, chẳng quan tâm mình làm gì, ở đâu.
Hắn chỉ coi mình là một cái lỗ để đụ, một con đĩ để ra lệnh.
Vậy mà chỉ vài câu nói đùa của bạn bè thôi, là tôi đã nhớ đến hắn, nhớ đến cái cảm giác bị hắn túm tóc, bị hắn sỉ nhục, bị hắn làm nhục đến ngây người.
Tôi nhớ đến cảm giác sung sướng pha lẫn nhục nhã hắn mang lại
Tôi nâng ly uống cạn ly bia để át đi cơn nóng ran giữa hai đùi.
Quần lót đã ướt từ lúc nào không hay.
Thầm nghĩ: “Mấy đứa này gặp gia trưởng như hắn có khi chạy mất dép”, tôi mỉm cười một mình.
buổi nướng kết thúc trong tiếng cười và ly bia cuối cùng.
Mọi người ôm vai bá cổ, chụp ảnh nhóm, hẹn “tuần sau lại đi tiếp”.
Tôi cũng cười, cũng ôm, cũng nói “nhất định” như mọi ngày.
Nhưng khi xe ôm chở tôi về, gió đêm thổi qua lớp váy mỏng, tôi mới nhận ra mình đã ướt từ lúc nào.
Về đến phòng, tôi đóng chặt cửa, cởi bỏ hết quần áo, nằm vật ra giường.
Men bia còn lâng lâng, nhưng không đủ át đi cơn thèm đang cào xé trong người.
Tôi nhớ cái cảm giác sướng điên dại đêm đó:
Khi hắn tát vào mông tôi đến đỏ rực, tôi phun nước như suối.
Khi hắn túm tóc ép tôi ngậm sâu, tôi lên đỉnh chỉ bằng lời sỉ nhục.
Khi hắn bắn tinh đầy lồn tôi rồi bắt tôi liếm sạch, tôi run lên vì khoái lạc chưa từng có.
Không một người yêu cũ nào cho tôi cảm giác ấy.
Không một lần làm tình bình thường nào khiến tôi điên cuồng đến thế.
Tôi bật điện thoại, tay gõ vào Pornhub.
Tôi không chọn mấy clip nhẹ nhàng nữa.
Tôi chọn những clip nặng nhất:
Cô gái bị trói tay, bịt mắt, bị đánh mông đỏ rực.
Bị túm tóc, bị ép bú cặc thật sâu, bị gọi là “con đĩ”, “chó cái”.
Bị đụ mạnh đến mức khóc, nhưng vẫn ưỡn mông xin thêm.
Tôi xem, tay tự động sờ xuống dưới.
Hai ngón tay trượt vào lồn thật sâu, cong lên móc đúng điểm G, mỗi lần rút ra lại kéo theo một dòng nước nóng hổi, nhớt, nhỏ xuống ga giường thành từng vệt dài.
Ngón cái trái ấn mạnh lên hột le sưng mọng, xoay tròn thật nhanh, thật mạnh, như muốn bứt nó ra khỏi người.
Tôi rên to, không còn biết kìm nén.
Tiếng rên khàn khàn, dâm đãng, xen lẫn tiếng thở hổn hển
Tôi tự tát vào đùi mình, vào mông mình, cố tái hiện lại cái đau rát ngọt ngào của paddle đêm đó.
Mỗi cái tát vang lên là lồn tôi lại co thắt một cái dữ dội, nước bắn ra tung tóe, ướt cả bàn tay, ướt cả cổ tay.
Tôi mở rộng hai chân hết cỡ, gối co lên gần ngực, để lộ khe lồn đỏ hồng đang giật từng cơn.
Ba ngón tay giờ đã cùng lúc đâm vào, ra vào thật nhanh, thật mạnh, tiếng “phạch phạch” ướt át vang lên trong căn phòng im lặng.
Tôi dùng tay còn lại bóp mạnh bầu ngực mình, vặn núm vú đến đau điếng, tưởng tượng đó là bàn tay thô ráp của hắn.
“Con đĩ… con đĩ của anh…”
Tôi tự lẩm bẩm theo tiếng trong clip, nước mắt trào ra vì nhục nhã và vì sướng.
Tôi lên đỉnh lần đầu, lồn co thắt dữ dội, nước phun thành tia, bắn lên tận bụng, lên ngực.
Tôi không dừng lại.
Tôi tiếp tục, nhanh hơn, mạnh hơn, ngón tay đâm sâu đến tận cùng, cong lên móc liên tục.
tôi gần như co giật, chân run lẩy bẩy, lồn giật từng cơn như bị điện giật, nước chảy thành dòng xuống khe mông, thấm xuống nệm.
Tôi nằm đó, thở hổn hển, tay vẫn còn dính đầy nước lồn, mắt lờ đờ nhìn trần nhà.
Cơ thể rã rời, lồn vẫn còn giật từng cơn dư âm.
Nhưng vẫn không đủ.
Tôi nằm đó, giữa đống ga giường ướt nhẹp, nước mắt và nước lồn lẫn vào nhau, cơ thể vẫn run rẩy từng cơn dư âm.
Nhưng trong đầu tôi không còn là khoái lạc nữa, chỉ còn lại một khoảng trống đen ngòm, lạnh buốt.
Tôi ghét chính mình
Ghét cái cách cơ thể tôi phản bội lý trí một cách trơ trẽn đến thế.
Ghét cái cách tôi vừa tự gọi mình là “con đĩ” trong lúc thủ dâm, vừa rên rỉ cầu xin được đánh, được làm nhục, dù chỉ là tưởng tượng.
Rồi tôi chìm dần vào giấc ngủ chập chờn
Sáng sớm, tôi thức dậy trong tình trạng gần như không ngủ.
Mắt quầng nhẹ, nhưng tôi vẫn đánh nền dày hơn một chút, chọn váy công sở đen kín đáo, tóc búi cao gọn, không để lộ bất kỳ dấu vết nào của đêm qua.
8 giờ, tôi bước vào ngân hàng như mọi ngày.
Văn phòng vẫn thế: tiếng điện thoại reo, tiếng gõ phím lạch cạch, mùi cà phê phin từ pantry, tiếng Linh ở quầy lễ tân gọi “Thương ơi báo cáo quý gửi chưa?”.
Hôm nay deadline báo cáo chi nhánh, sếp đã nhắc ba lần.
Tôi gật đầu với tất cả, cười đúng chuẩn, rồi ngồi xuống bàn, mở laptop.
Tôi cố tình tập trung.
Thật sự tập trung.
Tôi mở file Excel, kiểm tra từng con số, đối chiếu hợp đồng, viết email cho khách VIP, chạy qua chạy lại giữa phòng họp và bàn làm việc.
Có lúc tôi gần như quên được hắn.
Đến 16h03, tôi vừa gửi xong email cuối cùng cho sếp, thở phào một hơi.
Điện thoại rung nhẹ trong ngăn kéo.
“Tối nay 9h, khách sạn Grand Lotus. Không mặc đồ lót. Đừng để tôi chờ, con đĩ.”
Ngôn từ ra lệnh, lạnh lùng, đầy uy quyền, như mệnh lệnh không thể kháng cự. Tim tôi đập thình thịch, lồn bất giác co thắt, ướt át chỉ vì đọc tin nhắn. Ký ức ùa về: hắn túm tóc, ép tôi làm sạch cặc, bắn tinh vào lồn tôi. Tôi sợ hãi, run rẩy, nhưng cơ thể phản bội, khao khát hắn. Không, không được! Tôi tự nhủ, đây là sai trái, là con đường không lối về. Tôi lờ đi tin nhắn, không trả lời, tắt điện thoại, cuộn tròn trong chăn, cố ngủ để quên.
16h05, tôi vẫn ngồi chết lặng trước màn hình điện thoại.
Đầu tôi chia làm hai nửa rõ rệt, tranh giành nhau từng giây.
Nửa thứ nhất là Thương ngoan ngoãn, cô gái cành vàng lá ngọc mà cả thế giới này công nhận:
“Không được đến.
Nếu đến lần nữa, mày sẽ không còn đường về nữa.
Mày sẽ thật sự trở thành con đĩ của hắn, không còn là trò đùa hay phút yếu lòng nữa.
Nửa thứ hai là con đĩ đã tỉnh giấc, thì thầm ngọt ngào, dâm đãng, không thể cưỡng lại:
“Nhưng mày đang ướt đấy thôi.
Từ sáng đến giờ mày đã phải lau quần lót ba lần rồi, đúng không?
Mày biết rõ chỉ cần hắn tát một cái, gọi mày một câu “con đĩ”, là mày sẽ lên đỉnh ngay lập tức.
Chỉ có hắn mới dập tắt được cơn nứng đang hành hạ mày từng phút từng giây.
Chỉ có hắn mới cho mày cái cảm giác sống thật nhất mà mày từng có.
Đi đi…
Chỉ lần này nữa thôi.
Đi để được sướng điên dại một lần cuối, rồi mày sẽ sạch sẽ, sẽ trở lại làm Thương ngoan ngoãn như trước.
Chỉ cần một đêm nữa thôi là đủ để xua tan cơn thèm này mãi mãi…”
Tôi gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ không nhấn gửi thì tin nhắn nữa đến
“Tôi biết em sẽ đến.”
Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng đầy tự tin, như hắn đã nhìn thấu tâm trí tôi. Tim tôi thắt lại, lồn co thắt mạnh hơn, quần lót lại ướt át dù tôi chưa nghĩ gì nhiều. Hắn biết? Sao hắn dám chắc thế? Tôi giận dữ, sợ hãi, nhưng cũng phấn khích kỳ lạ. Tôi tự nhủ: Mình sẽ đến, nhưng chỉ để nói rõ với hắn. Chỉ một lần nữa thôi, để chấm dứt. Mình không muốn những điều nhục nhã đó nữa – bò như chó, bị sỉ nhục, bị đụ đến quay cuồng. Mình là cô gái ngoan, không phải con đĩ của hắn.
Tối đó, 9h kém, tôi đứng trước cổng khách sạn Grand Lotus. Tôi vẫn xinh đẹp như mọi khi, đôi môi mọng đỏ được tô son bóng, nhưng lần này tôi chọn chiếc váy đen xòe thanh lịch, không ôm sát mông như trước – như một cách khẳng định mình vẫn là cô gái ngoan. Và tất nhiên, không một mảnh đồ lót nào bên trong, theo đúng lệnh của hắn, dù tôi tự nhủ chỉ đến để nói chuyện. Gió đêm lùa qua lớp vải mỏng, chạm vào làn da trần, khiến tôi rùng mình, lồn lại co thắt nhẹ.
Tôi bước vào sảnh, tim đập thình thịch, và hắn đã ở đó. Kiên chờ sẵn, cao lớn trong sơ mi đen, ánh mắt sắc lạnh quét qua tôi như dao. Hắn nhếch môi, như đã biết trước tôi sẽ đến. Xiềng xích ngọt ngào lại siết chặt, và tôi biết, dù tự nhủ gì, tôi đã bước vào bóng tối lần nữa.