Kiên không nói một lời thừa. Hắn nắm cổ tay tôi, kéo thẳng vào thang máy đang chờ sẵn ở sảnh.Thang máy khép cửa, tiếng “keng” nhỏ vang lên như nhát dao cắt đứt mọi đường lui. Không gian kín chỉ còn tiếng tim tôi đập loạn và hơi thở hắn – nóng, đều, đầy kiểm soát. Kiên không nói gì. Chỉ lặng lẽ luồn tay dưới váy đen xòe, ngón trỏ lướt dọc đùi trong, dừng lại giữa hai chân.
“Không mặc đồ lót.”
Giọng hắn trầm, lạnh, nhưng ngón cái xoa nhẹ lên da như xoa một con thú cưng. “Ngoan lắm, con đĩ nhỏ.”
Câu khen vừa ngọt vừa độc, như mật ong pha thuốc độc. Tôi biết mình nên đẩy tay hắn ra, nên hét lên rằng đây là lần cuối, nhưng cơ thể lại rùng mình, lồn co thắt dưới ngón tay đang kiểm tra. Một giọt nước lọt qua khe váy, rơi xuống sàn thép lạnh – tách.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất. Cửa trượt mở, Kiên kéo tôi ra, bước vào một căn phòng khác – rộng hơn, tối hơn, không khí nặng mùi da thuộc và gỗ đàn hương. Ánh đèn đỏ sẫm từ những chiếc đèn tường hắt lên tường đen bóng, giường lớn phủ ga satin đen, và trên tường… vài sợi xích bạc lấp lánh như lời mời gọi.
Cửa phòng đóng sầm. Tiếng khóa “cạch” khô khốc.
Tôi mở miệng, định nói: “Tôi chỉ đến để nói lần cuối, tôi không muốn…” – nhưng lời chưa kịp ra, Kiên đã quay lại, ánh mắt sắc như dao.
“Cởi đồ đi.”
Mệnh lệnh ngắn, dứt khoát, không cho phép do dự.
Tay tôi tự động đưa lên, kéo khóa sau lưng. Vải trượt xuống sàn, để lại tôi khỏa thân hoàn toàn. Tôi ôm ngực theo bản năng, mặt nóng bừng, chân run rẩy. Kiên chỉ nhìn, ánh mắt lạnh lùng như đang kiểm kê món đồ.
“Quỳ xuống.”
Tôi quỳ. Đầu gối chạm sàn gỗ lạnh, hai tay buông thõng, ngực ưỡn ra như dâng hiến. Trò chơi đã bắt đầu từ lúc nào? Tôi không biết. Chỉ biết cơ thể tôi muốn làm theo, muốn nghe lời hắn, muốn được hắn kiểm soát.
Kiên bước tới, lấy từ túi áo một chiếc vòng cổ da đen bóng, gắn sợi xích bạc mảnh. Trên mặt khóa, tag kim loại khắc laser: “Minnie” – bên cạnh là hình bàn chân chó nhỏ xíu và một chiếc chuông bạc sẽ kêu leng keng mỗi khi tôi cử động.
Hắn cúi xuống, đeo vòng cổ vào cổ tôi. Khóa “tách” một tiếng. Xích lạnh buốt chạm da, tag kim loại lủng lẳng trước ngực, chuông kêu ding nhẹ.
“Quên cái tên Thương đi.”
Giọng hắn trầm như phán quyết. “Giờ tên của em là Minnie – con đĩ chó cái của anh.”
Cái tên Minnie vang lên trong đầu tôi – ngọt ngào, nhục nhã, và… đúng. Tôi rùng mình, không phải vì lạnh – mà vì khoái cảm. Lồn co thắt, nước rỉ xuống đùi.
Kiên cầm đầu dây xích, kéo nhẹ. “Bò.”
Tôi bò. Bốn chi chạm sàn, mông cong, ngực lủng lẳng, chuông kêu ding-ding-ding theo mỗi bước. Hắn kéo tôi đến cửa phòng tắm, móc đầu xích vào tay nắm cửa như buộc chó.
“Quỳ ở đây. Chờ.”
Hắn bước vào, đóng cửa. Tiếng nước chảy rào rào.
10 phút.
10 phút dài như 10 năm.
Tôi quỳ, xích cổ, đầu gối tê rần, mông chạm gót chân, lồn ướt át. Chuông kêu ding mỗi khi tôi thở mạnh.
Tại sao mình phải quỳ ở đây chờ người khác tắm?
Tại sao mình lại thấy nứng khi làm theo lệnh của hắn?
Có phải đây mới là bản chất thật của mình – chỉ là một con đĩ khổ dâm?
Và quan trọng nhất…
Tại sao Kiên lại lấy tên chó để đặt cho mình…
…và tại sao mình lại thích cái tên Minnie đến thế?
Nước vẫn chảy. Xích vẫn lạnh. Tag “Minnie” treo trên cổ, chuông kêu ding nhẹ – như một lời nhắc nhở: Tôi không còn là Thương nữa
Cửa phòng tắm bật mở, tiếng bản lề kêu “két” nhỏ như một lời thì thầm trong bóng tối. Kiên bước ra, tóc ướt nhỏ giọt xuống vai, chỉ quấn khăn tắm ngang hông. Cơ thể hắn rắn chắc, cơ bụng cuồn cuộn lấp lánh dưới ánh đèn đỏ sẫm, từng giọt nước lăn dài trên da như những hạt ngọc trai nóng bỏng. Hắn không nhìn tôi – không một cái liếc, không một lời – chỉ đi thẳng tới chiếc ghế bành da đen bóng ở góc phòng, ngồi phịch xuống, thở ra một hơi dài thỏa mãn, như vừa tắm xong một ngày dài mệt mỏi.
Tôi vẫn quỳ ở cửa, xích cổ móc chặt vào tay nắm, tag “Minnie” lủng lẳng giữa hai bầu ngực trần. Mười phút đã trôi qua – mười phút dài như cả thế kỷ – nhưng đầu gối tôi vẫn tê rần, mông chạm gót chân lạnh ngắt, và lồn… lồn vẫn ướt át, nước rỉ ra từng giọt nhỏ xuống sàn gỗ bóng loáng. Tôi cố giữ hơi thở đều, nhưng mỗi lần hít vào, chuông trên vòng cổ lại kêu ding nhẹ, nhắc nhở tôi về thân phận mới: không còn là Thương, chỉ là Minnie – con đĩ chó cái đang chờ chủ.
Hắn ngồi đó, im lặng. Không khí nặng nề, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ tóc hắn rơi xuống sàn – tách, tách, tách – hòa quyện với mùi da thuộc và gỗ đàn hương. Tôi cảm thấy mình vô hình, như một món đồ nội thất bị lãng quên. Sao hắn không nhìn mình? Sao không nói gì? Mình quỳ đây, khỏa thân, ướt át, thèm khát… mà hắn cứ như mình không tồn tại? Tâm trí tôi rối bời, một phần xấu hổ vì sự nhục nhã, một phần phấn khích vì chính sự thờ ơ ấy. Nó khiến tôi cảm thấy nhỏ bé, vô dụng, nhưng cũng… kích thích đến lạ kỳ. Lồn tôi co thắt nhẹ, như đang van xin sự chú ý.
Rồi hắn ngoắc tay – một cử chỉ ngắn gọn, lười biếng, như gọi một con vật cưng. “Lại đây.”
Tôi bò.
Không phải đi, không phải đứng dậy – mà bò. Bốn chi chạm sàn gỗ lạnh buốt, khuỷu tay và đầu gối lết từng chút một, mông cong vút ưỡn cao, ngực lủng lẳng đung đưa theo nhịp, xích kéo dài kêu leng keng leng keng như bản nhạc dâm đãng. Tôi giật mình nhận ra: Hắn chỉ gọi “lại đây”, sao mình lại tự động bò? Sao cơ thể lại phản ứng nhanh thế, như đã được huấn luyện từ bao giờ? Mặt tôi nóng bừng, xấu hổ dâng trào – Mình là ai? Cô gái ngân hàng xinh đẹp, hay chỉ là con chó cái đang bò theo chủ? Nhưng xấu hổ ấy không làm tôi dừng lại; ngược lại, nó khiến lồn tôi ướt hơn, nước rỉ ra theo từng bước bò, để lại vệt long lanh trên sàn.
Đến trước ghế, tôi dừng lại, đầu cúi thấp sát sàn, mắt dán vào đôi chân hắn – đôi chân còn ướt, cơ bắp săn chắc, gân guốc nổi rõ. Tim tôi đập thình thịch, chờ đợi. Hắn sẽ làm gì? Khen mình ngoan? Hay phạt vì bò chậm?
“Giữ nguyên tư thế bò.”
Giọng hắn lạnh lùng, không cảm xúc, như ra lệnh cho một món đồ. Tôi cúi sát mặt xuống sàn gỗ, khuỷu tay và đầu gối chạm đất vững chãi, mông ưỡn cao hết mức, lồn phơi bày hoàn toàn – hai mép thịt hồng hào ướt át, âm vật sưng mọng lấp ló dưới ánh đèn đỏ. Tư thế nhục nhã tuyệt đối: như một con vật chờ chủ kiểm tra, chờ chủ sử dụng. Tôi run rẩy, không phải vì lạnh – sàn gỗ ấm áp dưới lớp ga trải – mà vì sự phơi bày trần trụi ấy. Mọi thứ của mình đều lộ ra: lồn ướt, mông cong, ngực đung đưa… Hắn thấy hết. Hắn biết mình đang nứng đến mức nào. Tâm trí tôi hỗn loạn: Một phần vẫn là Thương – cô gái kiêu kỳ, từng khiến đàn ông quỳ xin một ánh nhìn – giờ quỳ đây, phơi lồn như con điếm rẻ tiền. Phần kia, phần dâm đãng sâu thẳm, thì gào thét: Đúng rồi, đây là chỗ của mày. Phơi bày đi, van xin đi.
Kiên với tay sang tủ lạnh mini bên ghế – tiếng “cạch” khi cửa mở, hơi lạnh phả ra lẫn với mùi bia. Hắn lấy một lon bia lạnh ngắt và gói thuốc lá. “Tách” – lon bia mở, tiếng khí xì thoát ra như tiếng thở dài khoái lạc. Hắn nhấp một ngụm dài, cổ họng chuyển động nuốt ừng ực, rồi châm điếu thuốc, lửa đỏ lóe lên trong bóng tối. Khói trắng cuồn cuộn phả lên trần nhà, lững lờ trôi qua mặt tôi, mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi – mùi đàn ông, mùi quyền lực.
Rồi hắn gác hai chân lên lưng tôi.
Gót chân trần, còn ướt nước tắm, đè nhẹ lên xương sống tôi – một bên gần vai, một bên gần eo. Trọng lượng không nặng, nhưng đủ để tôi cảm nhận rõ ràng: da hắn nóng, hơi nước lạnh buốt thấm qua da tôi, gân guốc cọ xát nhẹ mỗi khi hắn nhúc nhích. Tôi run rẩy dữ dội, không phải vì nặng nề – mà vì nứng. Một cơn sóng khoái cảm dâng trào từ lưng lan xuống lồn, khiến hai mép thịt co thắt, nước rỉ ra thêm một giọt, rơi xuống sàn – tách.
Nội tâm tôi bùng nổ như pháo hoa:
Chỉ là một cái gót chân… sao mình lại thấy thèm khát đến thế này? Da hắn chạm vào da mình, nóng lạnh xen lẫn, như dòng điện chạy dọc sống lưng.
Hắn dùng mình như ghế gác chân – nhục nhã, vô dụng, bị đối xử như món đồ nội thất sống – nhưng lồn mình… ướt thêm một giọt nữa, co thắt như đang van xin được chạm vào.
Mỗi lần hắn nhấp bia – tiếng nuốt ừng ực, lon kim loại lạnh chạm vào đùi hắn – mỗi lần khói thuốc lướt qua mặt mình, mang theo mùi nồng nặc… mình lại thấy đĩ hơn, chó cái hơn… và sướng hơn. Sướng đến mức muốn rên lên, muốn uốn éo dưới chân hắn.
Nhục nhã càng lớn, nước lồn càng ra nhiều… như thể cơ thể đang khen thưởng cho sự phục tùng, đang thì thầm: “Ngoan nào, Minnie, đây là phần thưởng của mày.”
Hắn hưởng thụ – bia lạnh ngắt trôi xuống cổ họng, thuốc lá cháy xèo xèo, khói trắng lững lờ, và ghế gác chân sống dưới chân mình. Ghế gác chân này xinh đẹp, khỏa thân, quỳ bò vững chãi, đeo vòng cổ chó da đen bóng, tag “Minnie” lủng lẳng giữa hai bầu ngực căng tròn, chuông kêu ding ding mỗi khi tôi run nhẹ vì khoái cảm. Hắn nhúc nhích chân – gót cọ xát da lưng tôi, gửi tia sét xuống tận lồn – và tôi suýt rên thành tiếng, cắn môi để kìm nén.
Tôi không dám ngẩng đầu. Mắt chỉ dán vào sàn gỗ, vào đôi chân hắn, vào lon bia đang nhỏ giọt hơi nước. Chỉ nghe tiếng hắn nhấp bia – ực ực – tiếng thuốc cháy xèo xèo, tiếng khói phả ra, và tiếng xích kêu leng keng mỗi khi tôi run rẩy. Mỗi âm thanh đều như roi quất vào tâm trí: Mày là đồ vật. Mày là ghế. Mày là chó cái.
Minnie… tên chó… tên thú cưng…
Nhưng sao mỗi lần tag kim loại chạm vào da ngực, lủng lẳng đung đưa, chuông kêu ding, mình lại thấy rạo rực? Rạo rực như có lửa liếm qua đầu ti, lan xuống bụng, xuống lồn. Muốn hắn kéo xích. Muốn hắn đè mình xuống sàn, dùng chân giẫm lên mặt. Muốn hắn sử dụng mình – bất cứ cách nào, bất cứ lỗ nào.
Chỉ cần hắn nói một câu… mình sẽ bò nhanh hơn, sẽ liếm chân hắn, sẽ rên rỉ van xin như con đĩ đói khát.
Thương đâu rồi? Cô gái váy kín, cười hiền, từng tự hào về lớp vỏ hoàn hảo? Giờ chỉ còn Minnie – ghế gác chân, đồ chơi, con vật thèm chủ.
Nước lồn đã chảy ướt hai bên đùi tôi, tạo thành vũng nhỏ trên sàn, long lanh dưới ánh đèn đỏ. Tôi run rẩy, chờ đợi – chờ hắn nhúc nhích chân lần nữa, chờ hắn ra lệnh, chờ hắn nhận ra mình đang nứng đến mức nào. Nhưng hắn vẫn im lặng, hưởng thụ, như thể sự thèm khát của tôi chỉ là trò tiêu khiển nhỏ bé.
Bất chợt, hắn nhấc một chân, gót chân lướt nhẹ dọc sống lưng tôi – từ vai xuống eo, dừng lại ngay trên mông cong. Áp lực tăng dần, ép tôi cúi thấp hơn, mặt gần sát sàn hơn. “Ngoan nào, Minnie,” hắn thì thầm, giọng trầm ấm lần đầu tiên, nhưng đầy khinh miệt. “Chủ nhân đang nghĩ xem nên dùng con chó cái này như thế nào đây…”
Tim tôi đập loạn. Lồn co thắt điên cuồng. Sẽ là gì? Liếm chân? Bú cặc? Hay bị trói chặt và để đấy cả đêm? Nước lồn rỉ ra thêm, và tôi biết – dù là gì, mình cũng sẽ van xin nhiều hơn nữa…
Kiên gác chân sang hai bên ghế bành, khăn tắm trượt rơi hẳn xuống sàn da bóng loáng – phịch nhẹ, như lời tuyên bố: Đêm nay, con đĩ sẽ học cách làm sextoy đúng nghĩa. Con cặc hắn bật ra tự do, dựng đứng kiêu hãnh giữa hai đùi săn chắc, to dài khủng khiếp, gân xanh nổi cuồn cuộn như dây thừng siết chặt, đầu khấc bóng loáng dưới ánh đèn đỏ sẫm, nhỏ giọt dịch trong suốt lấp lánh – thứ dịch mà chỉ cần nhìn thôi đã khiến lồn tôi co thắt van xin.
“Minnie, quay mặt lại đây.”
Giọng hắn trầm lạnh, đầy khinh miệt, như ném một cục xương cho chó. Tôi quay lại trong tư thế quỳ bò, đầu gối và khuỷu tay chạm sàn gỗ lạnh buốt, mặt ngang bằng với con cặc vĩ đại ấy – gần đến mức hơi thở dâm đãng của tôi phả vào da thịt nóng hổi, khiến nó giật nhẹ như đáp lại. Trời ơi… lần trước con quái vật này đã đâm nát lồn mình sao? Đã xé toạc, nhồi nhét đến mức mình rên rỉ van xin như con điếm rẻ tiền? Mình chưa từng được nhìn rõ thế này: từng đường gân nổi, từng mạch máu đập theo nhịp tim dâm loạn, mùi hương nam tính nồng nặc – mồ hôi, xà phòng, và thứ mùi dâm dục nguyên thủy của đàn ông đang nứng – xộc thẳng vào mũi, khiến đầu óc tôi chuếnh choáng, lồn co thắt dữ dội như bị điện giật, nước dãi trào ra khóe miệng không kiểm soát, nhỏ xuống sàn – tách. Mùi cặc… sao lại ngon thế này? Mình đúng là con đĩ thèm cặc đến phát điên.
Kiên nhìn xuống, ánh mắt khinh bỉ lướt qua mặt tôi như nhìn một món đồ chơi hỏng: “Em biết phải làm gì rồi đấy, con đĩ ngu ngốc. Hay mày chỉ biết há lồn chứ không biết bú cặc?”
Tôi lè lưỡi, liếm quanh thân cặc như mèo con liếm sữa – chậm rãi, ướt át, từ gốc lên đầu khấc, lưỡi quấn quanh từng đường gân, nếm vị mặn nóng bỏng của da thịt đàn ông. Vị ấy khiến tôi thèm khát đến run rẩy, nước dãi kéo sợi dài óng ánh, lồn rỉ nước theo từng vòng liếm, ướt đẫm hai bên đùi. Sao mình lại thích thế này? Liếm cặc như con điếm đói khát, như con chó cái liếm xương, nhưng… sướng quá, sướng đến mức muốn rên lên.
“Bú cặc đi, con đĩ – bú như cái miệng lồn thứ hai của mày ấy!”
Giọng hắn nghiêm túc hơn, như roi quất vào không khí, vào da thịt tôi. Tôi há rộng miệng, ngậm chặt đầu khấc, bắt đầu lên xuống – chậm rồi nhanh, môi mút chặt như lồn siết cặc, lưỡi quấn bên trong như đang nhồi nhét chính mình. Nước dãi nhễu ra khóe miệng, dính đầy lên cặc hắn, kéo thành sợi dài óng ánh mỗi lần rút ra, rơi xuống sàn – tách tách – như nước lồn nhỏ giọt từ cái lồn đĩ thèm đụ.
Kiên cười khẩy, sỉ nhục liên tục như dao cứa vào lòng tự trọng đã vỡ nát: “Bú cặc trai cũng không giỏi? Con đĩ như em cần phải dạy nữa à? Miệng lồn thì chặt khít, miệng trên thì vụng về như gái còn zin? Hay mày chỉ biết nằm dạng háng cho đàn ông đụ, chứ không biết hầu hạ?”
Bàn tay hắn nhấn mạnh đầu tôi xuống – con cặc dài đâm thẳng vào họng, chạm tận cuống họng, ép tôi nuốt sâu. Tôi sặc sụa, nước mắt chảy dài – do nghẹn thở hay do sướng điên dại khi bị đối xử như sextoy rẻ tiền, tôi không biết nữa. Chỉ biết mình quá nứng rồi, lồn co giật liên hồi, nước chảy thành dòng xuống đùi trong, tạo vũng long lanh dưới sàn. Đau họng, nghẹn thở, nhưng sao lồn lại sướng thế này? Mình đúng là con đĩ khổ dâm, nứng vì bị hành hạ.
Hai tay hắn cầm đầu tôi như cầm sextoy rẻ tiền, nhấc lên xuống – chậm rãi rồi nhanh dần, nhịp độ dồn dập như máy đụ. “Ngậm chặt hơn, con đĩ ngu. Dùng lưỡi liếm bên trong như liếm lồn mày ấy. Học bài đi, con đĩ – học cách làm ấm cặc cho chủ!”
“Học cách phục vụ chủ nhân đi, con đĩ chó cái. Bú cặc ít nhất cũng phải như thế này mới xứng đáng làm nô lệ. Miệng em chỉ đáng làm sextoy thủ dâm cho đàn ông – ấm, ướt, biết nuốt tinh, và biết rên khi bị đụ họng! Mày nghĩ mày là người à? Không, mày chỉ là cái sex toy sống, cái lồn di động!”
Miệng tôi trở thành sextoy thực thụ – dụng cụ thủ dâm sống cho hắn, bị nhồi nhét, bị ép buộc, bị sỉ nhục. Nhịp độ tăng dần, nước dãi tràn ra như lồn lên đỉnh, nước mắt lẫn lộn với dịch cặc, tóc rối bù dính vào mặt đỏ bừng. Những lời hắn nói, tôi không còn bận tâm hay phản kháng nữa – chúng như chất xúc tác, như roi quất vào lồn, khiến tôi nóng rực, thèm được nhồi nhét đến mức quên tên mình. Tôi muốn được sướng, muốn con cặc kia đút vào lồn, nhấp điên cuồng đến mức rên rỉ van xin như con điếm cuối cùng. Nhưng hắn không làm vậy. Hắn chỉ dùng miệng tôi, như đang huấn luyện một con vật ngu ngốc, một con đĩ chỉ biết há miệng.
Hắn với tay ra sau, tát liên tục vào hai bên mông tôi – bốp, bốp, bốp – da thịt rung lên như sóng, mông đỏ lừ, hằn rõ hình bàn tay năm ngón như dấu sở hữu. Mỗi cú tát như điện giật, lan từ mông xuống lồn, khiến tôi bú cặc say mê hơn, dù mông đau rát bỏng – nhưng không đau, chỉ sướng điên cuồng. Lồn chảy nước thành dòng, co giật theo từng cú tát, âm vật sưng mọng như van xin được giẫm nát. Tát mạnh nữa đi… tát nát mông đĩ này đi… mình là đĩ, mình thích bị hành hạ, bị đánh dấu như con vật!
Kiên cúi xuống, giọng trầm ấm bên tai tôi, hơi thở phả vào da nóng hổi như thiêu đốt: “Nói đi, con đĩ, sao hôm nay em vẫn đến gặp anh? Sao em chấp nhận bị sỉ nhục, đồng ý bị hành hạ như con vật dưới háng đàn ông? Vì mày thèm cặc à, con đĩ rẻ tiền?”
Tôi không trả lời được – miệng ngậm chặt cặc, họng đầy ứ dịch, suy nghĩ rối loạn như bão tố dâm loạn nhưng mắt tôi đã đẫm nước mắt.
Vài giây sau, hắn ghé sát tai tôi hơn, thì thầm như lời nguyền độc ác: “Vì em bản chất chỉ là một con đĩ khổ dâm, một con đĩ nứng lên vì bị đàn ông hành hạ, nứng lên vì được đàn ông sử dụng như một sextoy chứ không phải con người. Không phải người, Minnie – mày chỉ là cái lồn biết đi, cái miệng biết bú, cái mông biết ưỡn để bị tát. Đúng không, con đĩ chó cái?”
Rồi Kiên cười lớn, tiếng cười vang vọng trong phòng, đầy khinh miệt và thỏa mãn, như đang cười vào sự sụp đổ cuối cùng của tôi.
Tôi không nói gì, nhưng trong đầu bùng nổ như pháo hoa nhục nhã: Có lẽ hắn nói đúng một phần… Mình là con đĩ của đàn ông thật – một con đĩ thèm bị sỉ nhục, thèm bị dùng như đồ chơi rẻ tiền, thèm được đối xử tồi tệ, thèm nhục dâm. Tôi tiếp tục bú, tự nguyện, miệng đĩ học bài dưới những lời sỉ nhục và cú tát – càng bị hành hạ, càng bị hạ thấp, càng sướng điên dại.
Tôi quên đi hình ảnh “cô gái ngoan” – cô ấy đã chết từ cái đêm đầu tiên bị đụ nát. Giờ chỉ còn Minnie, con đĩ, miệng vẫn ngậm cặc, nước dãi chảy dài xuống cằm như nước lồn, mông đỏ hằn tay như huy chương nhục nhã, lồn co giật điên cuồng như sắp lên đỉnh mà không được chạm – thèm quá, thèm bị đụ nát.
Tôi muốn gì – tôi biết rõ, biết đến mức xấu hổ. Muốn con cặc kia đâm nát lồn, muốn bị đụ đến mức rên rỉ van xin như con điếm cuối cùng trên đời. Tôi ấp úng, giọng run rẩy thoát ra giữa những lần rút cặc, giọng khàn đặc vì họng bị đụ: “Làm… đi anh… đụ em đi…”
Video:
Kiên cười khẩy, rút phịch con cặc ra khỏi miệng tôi – bộp – chà đầu khấc ướt át, bóng nhẫy dịch và nước dãi lên má, lên môi, lên mũi tôi, để lại vệt nhục nhã bóng loáng: “Hả? Làm gì cơ? Nói rõ ra, con đĩ ngu ngốc. Hay mày chỉ biết ấp úng như con vịt bị cắt cổ?”
Tôi quay mặt đi, mặt nóng bừng vì xấu hổ cùng cực, nước mắt còn đọng, dịch cặc dính đầy mặt: Nói ra sao nổi? Van xin bị đụ như con điếm rẻ tiền, như con đĩ chỉ đáng bị nhổ nước bọt?
Hắn mớm lời, giọng lạnh như băng, đầy khinh miệt: “Nói đi: ‘Xin chủ nhân hãy đụ nát cái lồn đĩ của con đi, đụ đến mức con rên như chó cái động dục.’”
Trong đầu tôi lập tức nổ tung hai tiếng gào thét cùng lúc.
Một tiếng là Thương cũ, cô gái cành vàng lá ngọc, đang gào khản cổ:
“Đừng nói! Phẩm giá của mày không cho phép… dừng lại ngay!”
Tiếng còn lại là con đĩ mới sinh, thì thầm ngọt đến rợn người:
“Nói đi… chỉ cần nói ra là được đụ… mày đang ướt đến mức nhỏ thành vũng rồi… chỉ cần nói một câu thôi là hắn sẽ cho mày sướng đến chết mất… nói đi… nói đi…”
Tôi mấp máy môi, chỉ phát ra tiếng muỗi kêu, giọng lạc đi vì thèm khát và vì nhục nhã đang bóp nghẹt cổ họng.
Kiên không chấp nhận.
Kiên không đồng ý, túm tóc kéo đầu tôi lên mạnh bạo, buộc nhìn thẳng vào mắt hắn – ánh mắt sắc lạnh, đầy quyền lực và khinh bỉ: “To, rõ ràng, con đĩ. Không thì không được đụ. Muốn thèm cặc đến chết à? Muốn lồn mày co thắt mãi mà không được đụ à, con đĩ rẻ tiền?”
Cơn đau ở da đầu và cơn đau trong lồn hòa vào nhau thành một thứ khoái lạc bệnh hoạn.
Tôi biết nếu bây giờ im lặng, hắn sẽ thật sự bỏ mặc tôi.
Tôi sẽ phải về nhà, sẽ phải tiếp tục sống với cái lồn ướt nhẹp, co thắt từng cơn, không bao giờ được thỏa mãn.
Tôi sẽ phát điên mất.
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng cuối cùng, giọng run rẩy nhưng vang lên như lời thú tội: “Xin chủ nhân… hãy đụ nát cái lồn đĩ của con đi… đụ đến mức con rên như chó cái…”
Kiên cười lớn, sỉ nhục như dao cứa sâu hơn: “Con đĩ này thèm cặc quá rồi à? Đĩ chó cái, mới tí đã van xin như con điếm đứng đường? Miệng lồn ướt nhẹp thế kia, chắc đang nhỏ nước đầy sàn như vòi sen hỏng rồi! Mày đúng là đồ chơi rẻ tiền, chỉ đáng bị đụ rồi vứt!”
Nhưng hắn không đáp ứng. Hắn gác chân lên đầu tôi, ép mặt tôi sát sàn gỗ lạnh buốt – mũi chạm đất, hơi thở phả vào bụi, dịch cặc còn dính trên mặt: “Thề đi, con đĩ ngu. Thề rằng làm nô lệ tình dục cả đời cho anh, làm sextoy mãi mãi. Tự nghĩ lời. Hay thì được đụ nát lồn. Nói rằng nhận thức bản thân chỉ là đĩ rẻ tiền, cơ thể dùng để hầu hạ chủ nhân, để bị sỉ nhục, bị hành hạ. Quỳ áp mặt xuống mà nói, như con chó cái vái lạy cặc chủ.”
Trong đầu tôi bùng nổ một trận chiến cuối cùng, khốc liệt hơn tất cả những lần trước.
Thương ngoan ngoãn gào lên tuyệt vọng:
“Thề? Thề cả đời á? Đây không phải trò chơi nữa sao?
Ban đầu chỉ là ‘thử một lần’, rồi ‘chỉ lần nữa thôi’, giờ lại ‘cả đời’?
Mày điên thật rồi! Đây là lời thề, không phải câu nói đùa trong lúc nứng!
Nói ra rồi thì không rút lại được!
Nhưng con đĩ trong tôi đã gầm lên, át hết mọi tiếng lý trí:
“Thề đi!
Mày chịu được bao lâu nữa?
Lồn mày đang co thắt đến đau đây này, nước chảy thành vũng rồi đây này!
Mày muốn sống cả đời chỉ để thủ dâm rồi khóc, hay muốn được hắn đụ nát ngay bây giờ?
Chỉ cần nói vài câu là được lên đỉnh thật sự, được hắn nhét cặc vào, được hắn đánh, được hắn sỉ nhục đến ngất đi!
Cả đời thì đã sao?
Mày đã sống 27 năm làm cô gái ngoan rồi, giờ đến lúc sống thật với chính mày!
Thề đi! Thề đi ngay bây giờ!”
Tôi khóc.
Khóc nức nở như đứa trẻ bị cướp mất cả thế giới.
Nước mắt rơi xuống sàn gỗ, hòa cùng nước lồn đang nhỏ giọt từ khe đùi.
Tôi biết mình sắp tự tay chôn vùi Thương ngoan ngoãn mãi mãi.
Tôi biết chỉ cần thốt ra những câu này, tôi sẽ không còn là con người nữa.
Nhưng cơn nứng điên cuồng đang thiêu đốt tôi, đang xé tôi ra từng mảnh.
Tôi không chịu nổi nữa.
Tôi không muốn chịu nữa.
Đầu tôi nhớ lại tin nhắn từ lần đầu tiên nhắn tin với Kiên
“Được sống và làm theo điều mình muốn không phải tốt hơn sao?”
Tôi vẫn quỳ bò, áp mặt xuống sàn lạnh ngắt, hai tay duỗi thẳng ra trước như đang vái lạy con cặc và Kiên – thân thể run rẩy, mông ưỡn cao, lồn phơi bày ướt át nhỏ giọt. Hắn gác hai chân lên đầu tôi, gót chân đè nhẹ, xoa xoa như vuốt ve con chó ngoan, gửi tia khoái cảm nhục nhã lan khắp da đầu.
“Nói đi, con đĩ rẻ tiền.”
Tôi áp mặt xuống sàn lạnh ngắt, nước mắt giàn giụa, mũi dính đầy mùi cặc hắn, giọng run rẩy bật ra từng chữ như lời thú tội cuối cùng, lời tuyên thệ nhục nhã nhất:
“Minnie… nhận thức bản thân chỉ là con đĩ chó cái rẻ tiền… là đồ chơi tình dục bẩn thỉu cho chủ nhân chà đạp, hành hạ, sỉ nhục. Hạnh phúc của con đĩ này là được chủ nhân sử dụng, được quỳ bò dưới háng chủ nhân, bú liếm sạch sẽ cặc dơ dáy, làm ấm cặc, nuốt tinh, van xin bị đụ nát lồn, bị tát mông, bị nhổ nước bọt, và sống như con vật thấp kém mãi mãi…”
Mỗi chữ thốt ra là một giọt nước mắt rơi xuống.
Tôi khóc đến nghẹn thở, nhưng lồn tôi lại co thắt dữ dội vì khoái lạc khi tự thừa nhận mình là thứ rác rưởi nhất.
Kiên cười lớn, lấy chân xoa đầu tôi mạnh hơn như khen chó ngoan, gót giẫm nhẹ lên tóc: “Tốt. Rất tốt, con đĩ nhỏ bẩn thỉu. Mày đúng là sextoy hoàn hảo.”
Tôi đã không còn là chính mình – chỉ còn Minnie, con đĩ rẻ tiền, nô lệ nhục nhã, và… hạnh phúc trong sự sỉ nhục gợi cảm đến tận cùng.