Nhưng e cao m66 nặng 54kí cũng gọi là ko béo ko gầy nên tập cho khoẻ thì được chứ giảm vs tăng em ko để ý lắm ý
Dài quá thì đọc từ dưới lên
Tao nói thế để xem tư tưởng m như nào thôi.
M đang ở giai đoạn từ chối, chưa chấp nhận chuyện chia tay. "Cố quên" là minh chứng.
Lí do, mày quen có ngta rồi, nên giờ bớt đi là k ổn. Những lúc vui vẻ bên nhau tiết ra dopamine khiến m "lệ thuộc", và bây giờ não bộ đang cố thúc mày đi tìm lại nguồn dopamine.
Rồi vô cái chính, tại sao cố quên lại càng nhớ? Vì để quên thì mày phải biết cần quên cái gì, điều này khiến mày nhớ đến cái m muốn quên, tạo thành một vòng luẩn quẩn

)
Vậy làm sao để quên? Nhớ! Bất cứ khi nào mày nhớ nó, hãy ngồi lại, hít thở sâu, và tự nhìn nhận mình đang nhớ nó. Nếu có việc phải làm, hãy làm trong lúc nhớ nó. Một số đứa bảo "khiến mình bận rộn" để quên, nó không hiệu quả. Việc đánh trống lãng sẽ làm não mày thôi thúc tìm về hơn lúc rảnh. Mà còn người, đuối quá thì phải nghỉ, đâu bận rộn suốt được.
Ra ngoài đi, gặp bạn bè, những người chịu ngồi xuống nghe chuyện của mày. Họ có thể chửi, có thể đưa vài lời khuyên không mấy hiệu quả, hoặc im lặng. Làm vậy sẽ giúp mày dễ chấp nhận như ở trên đã nói.
Chăm sóc bản thân nữa. Nhiều thằng nói rồi, và tao sẽ nhắc lại một lần nữa. Mày sẽ gặp một người khác, tốt hơn, hoặc, nếu ngu quá thì quay lại với nyc (cái thằng mà tao đoán nó chả ra gì). Bất kể là ai, mày phải là mày tốt nhất. Phải là mày trong tâm thế sẵn sàng đón nhận người ta, yêu thương và được yêu thương. Đó là cái đích cuối cùng!
Như tao đã nói, muốn, thì mày sẽ làm được. Thương bản thân, và cho mình chút thời gian!
Tao không yêu thương gì mày, nên đọc câu sau hoan hỉ vui vẻ đừng để bụng nhé!
Cố lên cô bé, anh tin em làm được, thương em!
Tóm tắt:
1/ Cứ nhớ nyc, chấp nhận điều đó.
2/ Tâm sự, trải lòng khi có thể.
3/ Chăm sóc bản thân để tận hưởng niềm vui.