liethaugia
Tao là gay
Ô giờ bạn mới biết àĐây là câu chuyện cuộc đời của t, toàn là lời chỉ trích thôi ạ
Sơ lược thông tin của t: mấp mé tuổi 30, chưa gia đình, mới nghỉ việc và đang đứng ở cuối đường (ae họ hàng quay lưng mặc dù t đéo làm gì sai).
Mọi chuyện bắt đầu:
Khi t vào lớp 10 cả nhà t bắt t phải học khối A một phần để sĩ một phần để thi công an (trong khi điểm xét vào cấp 3 của t thì khối C cao nhất trường và khối C cũng thi được công an) và t đã được ngạo nghễ học lớp chọn chuyên khối A theo đúng ý mọi người. T cũng đã cố gắng học tập hết sức mặc dù đ phải sở trường của t và chuyện gì đến cũng đến năm thi đại học đó t được hơn 20 điểm cụ thể là gần 22 và chắc chắn là tạch công an rồi (trong khi đó khối C năm đó t tự tin đ học t cũng được tầm 24-25 điểm)*nhận chỉ trích lần 1. Với số điểm đấy người nhà t bắt t đi làm culi bên Nhật nhưng t quyết định đi học truyền thông chúng m ạ (t có kế hoạch riêng của đời t chứ đ phải làm culi). T học đ ngu vì t là đứa duy nhất trong lớp đủ điều kiện ra trường đúng hạn nhưng đời đ như mơ(giờ t vẫn chưa lấy bằng). Đến giữa năm 4 khi mọi thứ của t cảm thấy mọi thứ viên mãn thì ông bà già t trục trặc dẫn tới ly hôn (t phải nghỉ công việc mà lộ trình thăng tiến đang khá ok để về bảo vệ mẹ vì ông già t là 1 người rất vũ phu). Mà t cũng đ hiểu sao bố mẹ t ly hôn thì t lại bị chính ae họ hàng 2 bên rèm pha, khinh bỉ chúng m ạ. Nghỉ 1 thời gian tới lúc chuẩn bị đến thời gian xét tốt nghiệp thì t quyết định lấy vợ (lấy vợ là ra trường có vốn khởi nghiệp luôn) và tiếp tục cái nhưng nữa xuất hiện. Tới ngày gần lấy bằng thì bạn ấy bị tai nạn và mất, t khủng hoảng mất 1 thời gian tầm 4-5 tháng và ở nhà (1 phần vì buồn, 1 phần vì những kế hoạch của mình bị xáo trộn vl). Trong thời gian đấy đ có 1 lời động viên chúng m ạ và tiếp tục nhận chỉ trích lần 2 (mặc dù thời gian đó t đang lập lại kế hoạch của cuộc đời t). Sau đó thì t quyết định thực hiện nốt giấc mơ của 2 đứa t đó là làm về mặt hàng đồ ăn nội địa Trung (t làm để bản thân t bận rộn đỡ suy), lần làm ăn này t xác định làm nháp thôi và t cũng đã trình bày với tất cả mọi người. T làm được 2 tháng từ số vốn 30tr thì doanh thu được 78tr (đ có tiền vì t đ biết quản lý đồng tiền) *Nhận chỉ trích lần 3 và t quyết định dừng lại vì lúc đó tâm lý t cũng ổn hơn rồi. Sau khi vực lại tinh thần thì t trình bày là t sẽ phát triển mảng Social - lúc đó nó chưa nhan nhản như bây giờ (xây thương hiệu cá nhân và chuyển đổi) và đéo được 1 ai ủng hộ. Thế là t đi làm phóng viên ở 1 cơ quan đại diện Tây Bắc của 1 tạp chí TW (kiếm vl) nhưng được gần năm t nghỉ vì cái nghề này rượu chè nhậu nhẹt suốt ngày cơ thể t đ chịu được và sinh bệnh (đi khám bác sĩ bảo nhiễm sắc thể da t bị rối loạn trông chả khác đ gì vẩy nến do rượu chè và stress) *tiếp tục nhận chỉ trích. Sau đó năm ngoái, t chuyển về thủ đô làm truyền hình thương mại (đi làm tin, phóng sự PR cho doanh nghiệp). Lương đủ ăn đủ sống ở đất HN nhưng t phải chữa cái bệnh ở da của t tính ra mỗi tháng cũng bay 5-6 triệu nên đ có tích lũy và chúng m biết gì không người nhà t (trừ mẹ t) lúc lồn nào cũng mở mồm ra bảo đi làm đéo có tiền à? (Cái này t chấp nhận vì t đi làm chỉ để sinh tồn, còn t có kế hoạch khác để gây dựng sự nghiệp, để sống) Người bệnh tật trông ghê nọ ghê kia? Thỉnh thoảng t lại thấy mẹ t lại bảo mọi người ở nhà đang nói t (bảo t bất tài, phá hoại như ông già t trong khi t chưa được cầm 1 đồng tiền lồn nào chơi bời cả). T cũng kệ cho mọi người nói đi t vẫn làm việc bình thường t vẫn xây dựng được đội ae làm media kiếm thêm vài đồng thì lại nhưng tiếp. Cuối năm ngoái thằng quay phim của t làm hỏng file quay thế là phải đền hợp đồng hết hơn 5 chục, t chỉ kể cho mọi người trong nhà nghe thôi chứ đ xin sỏ ai tự trả và thế là tết móm đéo có tiền và kết quả t lại nhận chỉ trích tiếp, lúc này t nản vl rồi vì đéo bao giờ được 1 lời động viên cả. Tới năm nay rồi đấy, mọi việc vẫn diễn ra bình thường cho tới khi cách đây vài hôm t có cầm sản phẩm của khách về để quay sản phẩm và lũ lẫn thế đ nào làm mất (giá trị hơn chục triệu). Lần này thì t dồn hết tiền vào kế hoạch xây hệ sinh thái riêng cho t rồi (giờ thì nó phá sản rồi vì t đéo còn 1 động lực nào nữa rồi) nên là đ có tiền t có nhắn hỏi vay mượn ae họ hàng thì đ m lại tiếp tục nhận lại những lời cay nghiệt vl (*nó vay tiền ăn chơi nên giờ bị bọn nó dí nên mới hỏi vay tiền đấy, kệ nó đi). Và thế là giờ t vừa được nghỉ làm, vừa được cả người thân quay lưng, vừa đéo có chỗ nương thân giữa đất thủ đô này, kế hoạch phát triển tương lai cũng bỏ xó. T vừa bán điện thoại, bán xe và xem xét có nên sang Mã Lai không chứ hiện tại t cụt đường vl rồi.
T nói thật giàu nghèo cũng có số đấy, t đây cũng 37 r, số t toàn xém, xém lên quản lý, xém đi mỹ 2 lần, rồi muốn nằm thẳng ở vậy cho xong, thế mà nằm thẳng cũng ko đc ....



mình tự thấy ko hổ thẹn với bản thân là đc chứ hơi đâu mà nghĩ nhiều đến lời ng khác nói về mình