Hiện tại t đang bị thất nghiệp do cty phá sản, nguyên gần năm nay cty nó đếch trả đồng lương cặc nào cả, cho nên mục đích của t lên đây không để xin xỏ tụi m cái gì hết nhưng để xem còn ai có lòng tốt và muốn giúp đỡ người khác nữa không bởi vì ở bên ngoài t đéo tin vào ai nữa hết kể cả người nhà của t.
T năm nay cũng sắp 30 rồi, gia đình tan nát, công việc thì bấp bênh, bạn bè thì đéo có, sức khoẻ cũng đéo ăn thua, t đến đường cùng như này cũng nhiều phần là do người nhà của t bày vẽ ra hết, chuyện thì dài dòng lắm, nói ra thì những người ko hiểu chuyện lại chửi t tiên trách hậu kỷ trách nhân. Câu chuyện bắt đầu từ người nhà bảo là sẽ giúp đỡ t khi học đh xong, thậm chí giúp đỡ về mọi thứ nhưng thực tế là nói mồm kiểu nửa vời rồi cuối cùng giúp t xuống thẳng hố vôi luôn ko còn lối thoát.
Bây giờ t là dân tỉnh lẻ nhưng đang ở thành phố Hải Phòng, mà thằng nào ở đây đều biết ở đây chỉ có bám biển mà sống chứ đéo còn sự lựa chọn nào khác ngoài đi cu li với chạy grab, chính bản thân t cũng từng làm cty vận tải logistic, hàng hải, cảng biển… những nghề bám biển này nói thật với chúng mày là trong những năm gần đây vì cạnh tranh, vì bão hoà, vì suy thoái kinh tế mà làm công ăn lương với cái nghề này thì thật sự bạc bẽo lắm trừ những thằng nào có gan cắn đớp ra thì mới có tí của ăn của để thế thôi.
Trong quá trình làm việc của t cũng vì một phần t ngay thẳng, làm việc ít sai sót, đúng trách nhiệm, không theo các phe phái lợi ích nhóm nên t luôn bị bón hành trong công việc và toàn phải tự out thôi, cho nên đến bây giờ t rất ngán làm môi trường doanh nghiệp, từ doanh nghiệp tư nhân đến doanh nghiệp nhà nước đều bịp bợp như nhau, một người ngay thẳng như t lại rất khó để gắn bó lâu dài khi quan hệ không có.
Lúc này t đang rất mông lung vì nếu rời khỏi đất Hải Phòng đi lập nghiệp chỗ khác thì t sẽ có nhiều cơ hội hơn nhưng khả năng cao cái nhà còn lại của t tích góp bao nhiêu năm nhịn ăn nhịn uống để mua rồi cũng sẽ bay luôn, vì t bị chính người nhà lừa sang tên người khác rồi cho nên t phải cố gắng bám trụ lại để giữ nhà. Còn ở lại nơi đây thì thực sự t đéo biết làm con mẹ gì để sống nữa, cũng tính đi cu li ở khu công nghiệp cho nhẹ đầu rồi nhưng người t hơi yếu để làm cu li chắc không trụ nổi .
Hôm nay t viết ra nhưng dòng tâm sự này cũng mong có người thấu hiểu và đồng cảm với t, nếu giúp được t nữa thì t sẽ biết ơn rất nhiều vì t luôn sống bằng tình cảm mà thôi…. !