Chính quyền Lukashenko thừa biết rằng các nước NATO sẽ không bao giờ tấn công trước bởi bị ràng buộc về luật pháp, nên như thường lệ, lớn lối, „thể hiện oai phong” như một thằng hề để đạt mục đích tuyên truyền trong nước, củng cố địa vị của bản thân, chứ gây hấn thực sự thì sẽ chẳng bao giờ. Ông ta thừa hiểu, dù có thêm 5.000 lính Wagner với vài quả tên lửa mang đầu đạn hạt nhân chiến lược, quân đội Belarus cũng sẽ không bao giờ có thể trở thành đối thủ của NATO, và chính những người lính Belarus sẽ nổi loạn chống lại ông ta, nếu để cho việc khiêu khích trở thành thảm họa. Không những vậy, để trấn an ông ta, tổng thống Nga Putin còn tuyên bố rằng: „mọi cuộc tấn công vào Belarus là tấn công vào Nga”. Vấn đề là Nga cũng đang lo thân chưa xong tại Ukraina, nên ngoài tuyên bố, không hiểu Putin sẽ định hỗ trợ Belarus bằng cái gì ? Lại bài ca „hạt nhân” quen thuộc chăng ?
Trong khi đó, quan sát chiến trường, chúng ta có thể thấy quân đội Ukraina chiến đấu linh hoạt, không hề máy móc theo một chiến thuật nào, nếu chiến thuật đó không đem lại hiệu quả thực tế, mà cũng không có quốc gia nào áp đặt lên họ: „phải chiến đấu kiểu gì”. Tất cả là ở trong tay người Ukraina và do họ quyết định „con đường nào sẽ dẫn tới chiến thắng”, khi nào, ở đâu cũng là ở họ. Cả thế giới văn minh còn lại sẽ chờ.
Viva Ukraina.