VÀI GẠCH ĐẦU DÒNG QUANH CUỘC CHIẾN TRANH CỦA PUTOX Ở UKRAINE – NGÀY 15/7/2023
5. Khả năng chiếm lại Crimea có hay không, và vào lúc nào? – hay TAY MƠ NÓI CHUYỆN CHIẾN LƯỢC
Sau đây là bài viết của tên khủng bố Igor Girkin:
“Một số nhà phân tích đang xem xét khả năng tấn công Lực lượng Vũ trang Ukraine theo hướng Crimea thông qua Dnepr từ lãnh thổ của vùng Kherson. Theo đó, những người đăng ký kênh của tôi quan tâm hỏi tôi: “Điều này thực tế đến mức nào?”
Nói chung, vâng, nó có thật. Cần quay trở lại vào năm 1920 – khi đó mặt trận phía Nam của Hồng quân dưới sự lãnh đạo của Frunze, đã gây ra một tổn thất nặng nề cho Quân đội Nga bạch vệ của tướng Wrangel. Tàn quân của Wrangel phải lùi về Crimea bằng những trận chiến cam go nhất, nhưng lúc đó Frunze đã thất bại trong việc đột nhập vào Bán đảo qua eo Perekop và Chongar sau đó phải thúc quân lính xông vào một trận chiến kéo dài và đẫm máu.
Đầu tiên, chiến dịch Kakhovka được tiến hành, các đầu cầu bị chiếm và (sau các trận chiến phòng thủ dày đặc) các bàn đạp được tổ chức và mở rộng, các điểm giao cắt vĩnh viễn được thiết lập cùng với nó, các lực lượng đã được tập trung cho cuộc tấn công sắp tới trực tiếp từ các đầu cầu.
Hiện nay, mặc dù thực tế là trình độ công nghệ quân sự đã tiến xa vô cùng so với hồi đó – nhưng một cuộc tấn công sâu và tung thâm từ các vị trí có hàng rào sông lớn phía trước với các điểm giao cắt cố định bị phá hủy vẫn vô cùng khó khăn. Bất kể các đơn vị đổ bộ tiền phương của Lực lượng Vũ trang Ukraine tiến lên nhanh chóng và dứt khoát như thế nào, cho dù họ có thể thiết lập các điểm giao cắt để chuyển và tham gia trận chiến dự trữ nhanh như thế nào (thiết bị của NATO viện trợ) nhưng tất cả mọi chuyện vẫn đều giống nhau: tốc độ của cuộc tấn công sẽ sớm bắt đầu chậm lại vì những lý do khách quan như thiếu nhiên liệu, đạn dược v.v… và v.v… Ngoài ra, quân đội của chúng ta có lẽ cũng sẽ không “ngồi yên” – các cuộc tấn công bằng pháo và tên lửa gần như chắc chắn sẽ được thực hiện đánh vào nút giao và sau đó lục quân sẽ tiếp cận chúng. Thực hiện những điều đó có lẽ sẽ không tiêu diệt được quân địch, nhưng sẽ làm phức tạp đáng kể việc chuyển quân và tiếp tế. Và điều này đầy khả năng thất bại đối với những đội quân sẽ lao về phía Crimea vì phải dựa vào nguồn cung cấp dự trữ và đạn dược liên tục.
Vì vậy, cá nhân tôi tin rằng:
a) Chiến dịch tiến chiếm thiết lập đầu cầu trên sông Dnepr của Lực lượng Vũ trang Ukraine có thể được thực hiện (và được thực hiện thành công);
b) Tuy nhiên, mục tiêu ban đầu sẽ là chiếm các đầu cầu rộng và sâu ở bờ biển phía đông, củng cố chúng và cung cấp cho chúng các kết cấu cầu và phao phà.”
Đoạn trên đây, Girkin viết từ hồi tháng Hai. Còn hôm qua 14/7 hắn viết: “Ở khu vực cầu Antonovsky đối diện Kherson, tình hình không có gì thay đổi. Kẻ thù đang giữ một bàn đạp trong khu vực của đầu cây cầu và cả một ngôi nhà gỗ gần nó, cũng như một số hòn đảo nhỏ khác gần đó ở phía bắc. Các đơn vị của chúng ta, do phải tránh bị “hành quyết” (bằng pháo binh) từ bờ cao bên phải, đã phải rút lui về phía nam của đảo Antonovsky và giữ phần phía nam của làng Dachi (
https://******/maps/VLuo51QgoLMGQoTf9 ). Địch vẫn đang bổ sung và tiếp tế thành công cho đầu cầu của mình. Chúng ta vì nhiều lý do không thể cắt đứt liên lạc của chúng với hữu ngạn bằng pháo và máy bay, đồng thời hỏa lực dày đặc của pháo binh địch không cho phép quân ta ném địch xuống sông.
Hai bên đang đứng trước thế bế tắc, cả hai bên không thể giải quyết nhiệm vụ của mình (phá hủy hoặc mở rộng đầu cầu) bằng các biện pháp trực tiếp. Nhiều khả năng, kẻ thù sẽ tìm kiếm một giải pháp khác thông qua các hoạt động để vượt Dnepr ngược lên phía thượng lưu.”
#Bình_loạn_của_Phúc_Lai: Không hiểu sau tui lại đồng ý với thằng cha này – trên chỗ thượng lưu đầy chỗ vượt sông tốt hơn, sông hẹp hơn và do địa hình chia cắt, quân Nga không thể thiết lập được một phòng tuyến phòng ngự dày đặc, đồng thời chính yếu tố này sẽ ngăn cản các đơn vị của Nga cơ động từ sâu phía trong ra để phản kích vào các đơn vị Ukraine đổ bộ sang sông.
Quay lại với nhiệm vụ chiếm Crimea. Đầu năm nay, nhiều cuộc thảo luận đã tập trung vào chiến lược của Ukraine nhằm chiếm lại bán đảo Crimea (tờ “Kyiv độc lập” ngày 2 tháng 2; Ukrinform ngày 14 tháng 3; Kyiv Post ngày 6 tháng 4).
Trong bối cảnh này, “Sivash, hay “Biển thối,” vùng đất phía đông bắc của Crimea và gần phần phía tây của biển Azov, là một khu vực chiến lược quan trọng trong bất kỳ chiến dịch tiến chiếm Crimea nào. Về mặt lịch sử, khu vực này đóng vai trò then chốt trong sự thành công hay thất bại của các số chiến dịch quân sự trên bán đảo” (Đánh giá của The Insider, ngày 23 tháng 3).
Sivash (từ sıvaş trong tiếng Tatar Crimea có nghĩa là “dính” và đặc trưng là các bờ ngập bùn) là một hệ sinh thái gồm 11 hồ muối nông ở phía bắc Crimea với lớp phù sa dày tới 10 hoặc 15 mét. Sivash có diện tích khoảng 2.500 ki-lô-mét vuông và độ sâu trung bình của nó là khoảng 1 mét, với độ sâu tối đa là 3 mét. Biệt danh “Biển thối” (tiếng Tatar Crimea “Çürük Deñiz”) – xuất phát từ mùi khó chịu của sunfua hydro, được giải phóng khỏi bề mặt do sự phân hủy của các chất hữu cơ còn sót lại dưới đáy biển trong môi trường không có oxy. Sivash được kết nối với biển Azov bởi eo biển Henichesk và được ngăn cách với biển Đen bởi eo đất Perekop hẹp (rộng 7 ki-lô-mét tại điểm hẹp nhất), nối bán đảo Crimea với lục địa Ukraine.
Vào đầu thế kỷ 21, một tuyến đường thay thế đến eo đất đã được xây dựng dưới dạng một cây cầu đường sắt qua Bán đảo Chongar (cầu đường bộ được xây dựng sau đó), cũng như một cây cầu bắc qua mũi đất Arabat.
Sivash trong một thời gian dài được coi là chướng ngại vật tự nhiên đáng tin cậy chống lại cuộc xâm lược Crimea, do thực tế là nó nhấn chìm tất cả bộ binh, kỵ binh, xe cộ… liều mạng đi qua trong bùn của nó. Suốt trong lịch sử, các trận đánh chính để tiếp cận Crimea để chiếm lấy bán đảo đã diễn ra trên eo đất Perekop. Các cấu trúc phòng thủ đầu tiên trên Perekop đã xuất hiện rất lâu trước Công nguyên. Kể từ khi Hãn quốc Crimea được thành lập vào thế kỷ 15, việc củng cố tuyến phòng thủ Perekop được thực hiện có tính hệ thống. Cơ sở của phòng tuyến này thuộc về Pháo đài Or Qapi, nơi từng có tầm quan trọng quân sự lớn với vai trò là chìa khóa của Hãn quốc Crimea, cũng như hào sâu và thành lũy cao. Nhiều nỗ lực tấn công pháo đài này đã thất bại.
Khả năng bất khả xâm phạm về quân sự của Sivash đã bị “bóc vỏ” bởi Ivan Sirko, thủ lĩnh huyền thoại của Zaporizhzhia Sich trong chiến dịch Crimean vào mùa hè năm 1675. Trong chiến dịch này, quân Cossack đã bí mật xâm nhập Sivash bằng cách vượt qua ở một địa điểm đã được trinh sát kỹ từ trước, bỏ qua Perekop một quãng xa về bên phải, bất ngờ tấn công kẻ thù và tiến đến Bakhchysarai – thủ đô của Hãn quốc Crimea nay thuộc ngoại vi của thành phố Sevastopol. Chiến dịch này thành công đến nỗi Khan Hãn quốc Crimea phải tự cứu mình bằng cách chạy trốn lên núi. Một chiến dịch tương tự cũng vượt qua được Sivash đã được lặp lại vào năm 1737 bởi quân đội Nga dưới sự chỉ huy của Thống chế Peter Lassi.
Chiến dịch Crimea trong thời kỳ nội chiến (cách gọi của Liên Xô và Nga) thực chất là cuộc chiến tranh chống lại những người Bolshevik xâm lược Ukraine vào tháng 4 năm 1918 cũng đáng được chú ý. Hành động này được thực hiện bởi quân đội Cộng hòa Nhân dân Ukraine (UNR) dưới sự lãnh đạo của đại tá Petro Bolbochan với mục đích thiết lập quyền kiểm soát của Ukraine trên bán đảo và đồng thời nắm quyền kiểm soát Hạm đội Biển Đen. Ban đầu, Bolbochan không có kế hoạch cho quân lao vào Sivash.
Nhìn chung, hành động của chiến dịch này là một ví dụ về việc sử dụng khéo léo các đặc điểm tự nhiên và nhân tạo của vùng đông bắc Crimea. Vào ngày 22 tháng 4 năm 1918, quân đội UNR đã phá vỡ phòng tuyến bảo vệ đường sắt của những người Bolshevik ở Chongar và giải phóng Dzhankoy vốn trung tâm đường sắt đầu tiên ở Crimea. Sau đó, quân của Bolbochan được đà nhanh chóng mở rộng cuộc tấn công, đánh chiếm thủ đô Crimea và giải phóng bán đảo. Một tuần sau, vào ngày 29 tháng 4 năm 1918, Hạm đội Biển Đen treo cờ Ukraine ở Sevastopol.
Sự kiện này năm 2023 đã được người Ukraine kỷ niệm bằng một cú tấn công vào trụ sở Hạm đội biển Đen của Nga ở Sevastopol.
Đặc điểm của vịnh lầy Sivash đã giúp Hồng quân trong chiến dịch Perekop – Chongar vào tháng 11 năm 1920. Bị thất bại trong cuộc tấn công trực diện đầu tiên vào các công sự của Perekop, Hồng quân dưới sự chỉ huy của Mikhail Frunze đã thực hiện một hành trình đi đường vòng qua Sivash. Thời tiết đã mang đến cho những người Bolshevik một bất ngờ thú vị: vào ngày 6 tháng 11, gió đổi chiều đã đẩy toàn bộ nước của Sivash ra ngoài biển, nhiệt độ giảm xuống –12°C và làm phù sa, bùn đóng băng cứng lại và sương mù đã che khuất sự di chuyển của quân đội. Do vậy thời tiết đã tạo ra một cơ hội tuyệt vời để tiếp cận Sivash. Đêm 8/11/1920, 20.000 lính Hồng quân xuyên qua 7 ki-lô-mét “hàng rào” nước tiến vào hậu cứ của các đơn vị Bạch vệ. Khi biết rằng một nhóm đổ bộ quan trọng của Bolshevik đã đột phá ở phía sau, quân đội của Pyotr Wrangel rời khỏi công sự của họ vào đêm ngày 9 tháng 11 và vội vàng rút lui. Những người Bolshevik đã phá vỡ các tuyến phòng thủ bên sườn của Bạch vệ và chiếm giữ các vị trí trên Perekop bằng các cuộc tấn công liên tục. Chiến dịch này đối với Hồng quân tuy thành công nhưng lại là đẫm máu nhất trong Nội chiến Nga. Họ đã mất khoảng 10.000 người (nhiều hơn năm lần so với Bạch vệ) trong trận chiến kéo dài 10 ngày, mặc dù những người Bolshevik đã có ưu thế về nhân lực và vũ khí so với quân của Wrangel.
Trong Chiến tranh thế giới lần thứ hai, các hướng Perekop và Chongar, cũng như cầu phao vượt sông Sivash do các kỹ sư Đức xây dựng, đã được tướng (sau phong thống chế) Erich von Manstein sử dụng thành công để chọc thủng tuyến phòng thủ của quân đội Liên Xô trong khoảng thời gian từ tháng 9 đến tháng 10 năm 1941. Manstein khi đó với tư cách là Tư lệnh của Tập đoàn quân 11 của Wehrmacht, đã đạt được thành công ngoạn mục.
Sau đó hơn 2 năm, tướng quân đội Liên Xô Fyodor Tolbukhin, người chỉ huy chiến dịch Nizhnedniprovskaya (26 tháng 9 – 20 tháng 12 năm 1943) quyết định lặp lại kinh nghiệm của Đức về cây cầu phao bắc qua sông Sivash dựa trên điểm yếu của các công sự ở phía đông bắc Crimea. Các binh sĩ của Tập đoàn quân 51 thuộc Phương diện quân Ukraine thứ tư đã bắt đầu xây dựng cầu phao dài 3 ki-lô-mét đầu tiên vào ngày 1 tháng 11 năm 1943. Vào ngày 9 tháng 12, cầu vượt thứ hai được xây dựng. Tháng 1 năm 1944, họ bắt đầu xây dựng một con đập bằng đất để vận chuyển pháo và khí tài hạng nặng. Việc vượt biển đã mở ra cơ hội tạo đầu cầu cho lực lượng cơ giới của Hồng quân Liên Xô ở bờ biển phía bắc Sivash đi sang, từ đó bắt đầu quá trình giải phóng bán đảo từ tháng 4 năm 1944. Tuy nhiên, không giống như năm 1941, việc xây dựng vượt biển diễn ra trong điều kiện các cuộc tấn công liên tục của Không quân Đức và hỏa lực pháo binh, do đó khoảng 15.000 binh sĩ Liên Xô đã thiệt mạng cho chuỗi nhiệm vụ này. Những người hi sinh được chôn cất trong khu vực, trong 19 ngôi mộ tập thể.
Trong suốt cuộc chiến tranh mà Putox gây ra trên đất nước Ukraine, ngay cả khi khó khăn nhất chúng ta vẫn thấy người Ukraine lạc quan và vẫn luôn nhìn Crimea như một vùng không thể tách rời của Ukraine. Ngay sau khi quân Nga phải chạy bán mạng khỏi Kyiv, ông Zelensky đã nói: “cuộc chiến tranh bắt đầu ở Crimea thì sẽ kết thúc ở Crimea.”