Chúng ta hãy nghĩ xem
- Chúng ta được giáo dục lòng yêu nước và bị yêu cầu phải yêu nước. Nhưng chúng ta lại phủ nhận lòng yêu nước của dân tộc khác đang bị áp bức và xâm lăng.
- Chúng ta được giáo dục về chủ nghĩa anh hùng dân tộc chống ngoại xâm. Nhưng chúng ta lại sỉ nhục, mạt sát lãnh đạo quốc gia khác đang lãnh đạo dân tộc họ chống ngoại xâm. Đã vậy còn lớn tiếng yêu cầu họ phải chấp nhận đầu hàng quân xâm lược.
- Chúng ta tuyên bố với toàn thể thế giới và thiết chế LHQ rằng chúng ta tôn trọng và cũng yêu cầu các quốc gia khác phải tôn sự khác biệt về thể chế chính trị và quyền tự quyết dân tộc của nhau. Nhưng chúng ta lại tự cho mình cái quyền thoá mạ, dạy bảo dân tộc khác, quốc gia khác phải theo ý của chúng ta. Phải thờ cái chúng ta thờ, phải theo cái chúng ta theo.
- Chúng ta được dạy dỗ về lòng trung thực, về đạo lý và nhân cách. Nhưng chúng ta lại cổ suý cho sự dối trá, cổ suý cho những hành vi vô đạo.
Thử hỏi rằng, nếu hồi xưa, người dân ở các quốc gia Tư bản, các quốc gia trung lập họ cũng lý luận rằng vì Việt Nam không chịu theo phe họ. Vì Việt Nam vẫn tiếp nhận viện trợ quân sự, vật chất và cả người từ các quốc gia đối nghịch. Vì Việt Nam “không tiếc máu xương của người dân”… như những gì mà chúng ta đang tự cho mình cái quyền vấn tội vô lối đối với Ukraine, thì liệu chúng ta đã kết thúc chiến tranh chưa? Đất nước đã liền một dải cho chúng ta tự hào không?
Sống là phải rõ ràng, sòng phẳng. Có ơn phải đền, có nợ phải trả. Nhưng tuyệt đối không được vì đó mà tự biến mình thành dối trá khi bất chấp đạo lý, luật pháp để bênh vực cái sai trái, cái tàn ác. Có vậy người ta mới nể trọng và kẻ thù mới sợ hãi.