Đồ mất dạy(chết đĩ mẹ quên log nick)M chửi tao suốt đấy. Hay chửi nhiều quá giờ không nhớ
Đụ mẹ mày nó đang đi xạ trị, mày đừng chửi nó nữathằng súc vật ung thư não này chưa di căn chết à?
Mày xạ trị não mày đi, đồ điênĐụ mẹ mày nó đang đi xạ trị, mày đừng chửi nó nữa
Mày đăng mấy cái vớ vẩn này, mày nghĩ có ai đọc ko? Sao mà ngu như bò vậy hảThế giới là một diễn ngôn và một văn bản. Ngôn ngữ là cách chúng ta trải nghiệm và hiểu thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để mô tả những gì chúng ta thấy, nghe, ngửi, nếm và cảm nhận. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để suy nghĩ về thế giới và để giao tiếp với những người khác về thế giới. Nếu không có ngôn ngữ, chúng ta sẽ không thể trải nghiệm thế giới theo cách mà chúng ta đang làm.
Tuy nhiên, ngôn ngữ không chỉ là một công cụ để mô tả thế giới. Ngôn ngữ cũng là một công cụ để tạo ra thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để hình thành ý tưởng của mình về thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để tạo ra các cấu trúc xã hội và văn hóa của mình. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để tạo ra bản thân mình. Nếu không có ngôn ngữ, thế giới sẽ hoàn toàn khác.
Câu hỏi "Thế giới là diễn ngôn hay thế giới là văn bản?" là một câu hỏi khó trả lời. Có lẽ câu trả lời là cả hai. Thế giới có thể là diễn ngôn và thế giới có thể là văn bản. Ngôn ngữ là cách chúng ta trải nghiệm thế giới và ngôn ngữ cũng là cách chúng ta tạo ra thế giới.
Có thể hiểu thêm về ý tưởng này bằng cách xem xét các ví dụ cụ thể. Ví dụ, khi chúng ta nhìn thấy một cái cây, chúng ta không chỉ nhìn thấy một cái cây. Chúng ta cũng nhìn thấy cái cây qua lăng kính của ngôn ngữ của chúng ta. Chúng ta biết rằng cái cây là một cái cây bởi vì chúng ta đã được dạy về cây từ khi còn nhỏ. Chúng ta biết rằng cây là một sinh vật sống, rằng nó có lá, thân và rễ. Chúng ta biết rằng cây có thể được sử dụng để làm gỗ, giấy và thuốc. Tất cả những kiến thức này đều đến với chúng ta thông qua ngôn ngữ.
Tương tự, khi chúng ta nghe thấy một bản nhạc, chúng ta không chỉ nghe thấy âm thanh. Chúng ta cũng nghe thấy âm thanh qua lăng kính của ngôn ngữ của chúng ta. Chúng ta biết rằng bản nhạc là một bản nhạc bởi vì chúng ta đã được dạy về âm nhạc từ khi còn nhỏ. Chúng ta biết rằng bản nhạc có giai điệu, nhịp điệu và hòa âm. Chúng ta biết rằng bản nhạc có thể truyền tải cảm xúc như hạnh phúc, buồn bã, giận dữ và yêu thương. Tất cả những kiến thức này đều đến với chúng ta thông qua ngôn ngữ.
Như bạn có thể thấy, ngôn ngữ là một phần không thể thiếu trong cách chúng ta trải nghiệm thế giới. Nó là cách chúng ta mô tả thế giới, nó là cách chúng ta suy nghĩ về thế giới, và nó là cách chúng ta giao tiếp với thế giới. Thế giới là một diễn ngôn và một văn bản, và ngôn ngữ là cách chúng ta tạo ra cả hai.
Thế giới là cả diễn ngôn và văn bản. Diễn ngôn là cách chúng ta sử dụng ngôn ngữ để giao tiếp và trao đổi thông tin. Văn bản là một dạng của diễn ngôn, nhưng nó cũng là một thực thể vật lý. Thế giới là một thực thể vật lý, nhưng nó cũng là một thực thể được định nghĩa bởi ngôn ngữ mà chúng ta sử dụng để mô tả nó.
Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để tạo ra ý nghĩa của thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để mô tả những gì chúng ta thấy, nghe, ngửi, nếm và cảm nhận. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để suy nghĩ về thế giới và để giao tiếp với những người khác về thế giới. Nếu không có ngôn ngữ, chúng ta sẽ không thể trải nghiệm thế giới theo cách mà chúng ta đang làm.
Tuy nhiên, ngôn ngữ không chỉ là một công cụ để mô tả thế giới. Ngôn ngữ cũng là một công cụ để tạo ra thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để hình thành ý tưởng của mình về thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để tạo ra các cấu trúc xã hội và văn hóa của mình. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để tạo ra bản thân mình. Nếu không có ngôn ngữ, thế giới sẽ hoàn toàn khác.
Câu hỏi "Thế giới là diễn ngôn hay thế giới là văn bản?" là một câu hỏi khó trả lời. Có lẽ câu trả lời là cả hai. Thế giới có thể là diễn ngôn và thế giới có thể là văn bản. Ngôn ngữ là cách chúng ta trải nghiệm thế giới và ngôn ngữ cũng là cách chúng ta tạo ra thế giới.
Thế giới là diễn ngôn và thế giới là văn bản. Ngôn ngữ là cách chúng ta trải nghiệm và hiểu thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để mô tả những gì chúng ta thấy, nghe, ngửi, nếm và cảm nhận. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để suy nghĩ về thế giới và để giao tiếp với những người khác về thế giới. Nếu không có ngôn ngữ, chúng ta sẽ không thể trải nghiệm thế giới theo cách mà chúng ta đang làm.
Tuy nhiên, ngôn ngữ không chỉ là một công cụ để mô tả thế giới. Ngôn ngữ cũng là một công cụ để tạo ra thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để hình thành ý tưởng của mình về thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để tạo ra các cấu trúc xã hội và văn hóa của mình. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để tạo ra bản thân mình. Nếu không có ngôn ngữ, thế giới sẽ hoàn toàn khác.
Câu hỏi "Thế giới là diễn ngôn hay thế giới là văn bản?" là một câu hỏi khó trả lời. Có lẽ câu trả lời là cả hai. Thế giới có thể là diễn ngôn và thế giới có thể là văn bản. Ngôn ngữ là cách chúng ta trải nghiệm thế giới và ngôn ngữ cũng là cách chúng ta tạo ra thế giới.
Câu hỏi "Thế giới là diễn ngôn hay thế giới là văn bản?" là một câu hỏi triết học đã được tranh luận trong nhiều thế kỷ. Một số nhà triết học cho rằng thế giới là diễn ngôn, có nghĩa là nó được tạo ra bởi ngôn ngữ. Những người khác cho rằng thế giới là văn bản, có nghĩa là nó có thể được hiểu và giải thích thông qua ngôn ngữ.
Có những lập luận mạnh mẽ cho cả hai lập trường. Những người cho rằng thế giới là diễn ngôn chỉ ra rằng ngôn ngữ là cách duy nhất mà chúng ta có thể hiểu và tương tác với thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để mô tả những gì chúng ta thấy, nghe, ngửi, nếm và cảm nhận. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để suy nghĩ về thế giới và để giao tiếp với những người khác về thế giới. Nếu không có ngôn ngữ, chúng ta sẽ không thể trải nghiệm thế giới theo cách mà chúng ta đang làm.
Những người cho rằng thế giới là văn bản chỉ ra rằng ngôn ngữ không chỉ là một công cụ để mô tả thế giới. Ngôn ngữ cũng là một công cụ để tạo ra thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để hình thành ý tưởng của mình về thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để tạo ra các cấu trúc xã hội và văn hóa của mình. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để tạo ra bản thân mình. Nếu không có ngôn ngữ, thế giới sẽ hoàn toàn khác.
Câu hỏi "Thế giới là diễn ngôn hay thế giới là văn bản?" là một câu hỏi khó trả lời. Có lẽ câu trả lời là cả hai. Thế giới có thể là diễn ngôn và thế giới có thể là văn bản. Ngôn ngữ là cách chúng ta trải nghiệm thế giới và ngôn ngữ cũng là cách chúng ta tạo ra thế giới.
Đồ mất dạyMày đăng mấy cái vớ vẩn này, mày nghĩ có ai đọc ko? Sao mà ngu như bò vậy hả
Mày rảnh quáBậc Giác ngộ hoàn toàn
Sau khi ăn thô thực và được sức lực trở lại, Ta ly dục, ly pháp bất thiện, chứng và trú Thiền thứ nhất, một trạng thái hỷ lạc do ly dục sanh, có tầm, có tứ
Diệt tầm và tứ, chứng và trú Thiền thứ hai, một trạng thái hỷ lạc do định sanh, không tầm, không tứ, nội tĩnh nhất tâm
Ly hỷ trú xả, chánh niệm tỉnh giác, thân cảm sự lạc thọ mà các bậc Thánh gọi là xả niệm lạc trú, chứng và trú Thiền thứ ba
Xả lạc xả khổ, diệt hỷ ưu đã cảm thọ trước, chứng và trú Thiền thứ tư, không khổ không lạc, xả niệm thanh tịnh
Với tâm định tĩnh, thuần tịnh trong sáng không cấu nhiễm, không phiền não, nhu nhuyến, dễ sử dụng, vững chắc như vậy, Ta dẫn tâm, hướng tâm đến Túc mạng minh. Ta nhớ đến các đời sống quá khứ, như một đời, hai đời…, một trăm ngàn đời, nhiều hoại kiếp, nhiều thành kiếp, nhiều hoạ
Với tâm định tĩnh, thuần tịnh trong sáng không cấu nhiễm, không phiền não, nhu nhuyến, dễ sử dụng, vững chắc như vậy, Ta dẫn tâm, hướng tâm đến Trí tuệ về sanh tử của chúng sanh. Ta với thiên nhãn thuần tịnh, siêu nhân, thấy sự sống và chết của chúng sanh. Ta biết rõ rằng chúng sanh, người hạ liệt, kẻ cao sang, người đẹp đẽ, kẻ thô xấu, người may mắn, kẻ bất hạnh đều do hạnh nghiệp của họ. Những chúng sanh làm những ác hạnh về thân, lời và ý, phỉ báng các bậc Thánh, theo tà kiến, tạo các nghiệp theo tà kiến; những người này, sau khi thân hoại mạng chung, phải sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục. Còn những chúng sanh nào làm những thiện hạnh về thân, lời và ý, không phỉ báng các bậc Thánh, theo chánh kiến, tạo các nghiệp theo chánh kiến; những vị này sau khi thân hoại mạng chung, được sanh lên các thiện thú, cõi trời, trên đời này. Như vậy Ta với thiên nhãn thuần tịnh, siêu nhân, thấy sự sống chết của chúng sanh. Ta biết rõ rằng chúng sanh, người hạ liệt, kẻ cao sang, người đẹp đẽ, kẻ thô xấu, người may mắn, kẻ bất hạnh, đều do hạnh nghiệp của họ. đó là minh thứ hai Ta đã chứng được trong đêm canh giữa, vô minh diệt, minh sanh, ám diệt, ánh sáng sanh, do Ta sống không phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần
Bớt xàm lol mauThế giới là một diễn ngôn và một văn bản. Ngôn ngữ là cách chúng ta trải nghiệm và hiểu thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để mô tả những gì chúng ta thấy, nghe, ngửi, nếm và cảm nhận. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để suy nghĩ về thế giới và để giao tiếp với những người khác về thế giới. Nếu không có ngôn ngữ, chúng ta sẽ không thể trải nghiệm thế giới theo cách mà chúng ta đang làm.
Tuy nhiên, ngôn ngữ không chỉ là một công cụ để mô tả thế giới. Ngôn ngữ cũng là một công cụ để tạo ra thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để hình thành ý tưởng của mình về thế giới. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để tạo ra các cấu trúc xã hội và văn hóa của mình. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ để tạo ra bản thân mình. Nếu không có ngôn ngữ, thế giới sẽ hoàn toàn khác.
Câu hỏi "Thế giới là diễn ngôn hay thế giới là văn bản?" là một câu hỏi khó trả lời. Có lẽ câu trả lời là cả hai. Thế giới có thể là diễn ngôn và thế giới có thể là văn bản. Ngôn ngữ là cách chúng ta trải nghiệm thế giới và ngôn ngữ cũng là cách chúng ta tạo ra thế giới.
Có thể hiểu thêm về ý tưởng này bằng cách xem xét các ví dụ cụ thể. Ví dụ, khi chúng ta nhìn thấy một cái cây, chúng ta không chỉ nhìn thấy một cái cây. Chúng ta cũng nhìn thấy cái cây qua lăng kính của ngôn ngữ của chúng ta. Chúng ta biết rằng cái cây là một cái cây bởi vì chúng ta đã được dạy về cây từ khi còn nhỏ. Chúng ta biết rằng cây là một sinh vật sống, rằng nó có lá, thân và rễ. Chúng ta biết rằng cây có thể được sử dụng để làm gỗ, giấy và thuốc. Tất cả những kiến thức này đều đến với chúng ta thông qua ngôn ngữ.
Tương tự, khi chúng ta nghe thấy một bản nhạc, chúng ta không chỉ nghe thấy âm thanh. Chúng ta cũng nghe thấy âm thanh qua lăng kính của ngôn ngữ của chúng ta. Chúng ta biết rằng bản nhạc là một bản nhạc bởi vì chúng ta đã được dạy về âm nhạc từ khi còn nhỏ. Chúng ta biết rằng bản nhạc có giai điệu, nhịp điệu và hòa âm. Chúng ta biết rằng bản nhạc có thể truyền tải cảm xúc như hạnh phúc, buồn bã, giận dữ và yêu thương. Tất cả những kiến thức này đều đến với chúng ta thông qua ngôn ngữ.
Như bạn có thể thấy, ngôn ngữ là một phần không thể thiếu trong cách chúng ta trải nghiệm thế giới. Nó là cách chúng ta mô tả thế giới, nó là cách chúng ta suy nghĩ về thế giới, và nó là cách chúng ta giao tiếp với thế giới. Thế giới là một diễn ngôn và một văn bản, và ngôn ngữ là cách chúng ta tạo ra cả hai.
HÊ LÔ THẰNG CA SĨ CHIM TOBớt xàm lol mau
Đồ mất dạyMày xạ trị não mày đi, đồ điên
Đồ mất dạyHÊ LÔ THẰNG CA SĨ CHIM TO
Dmm con chó. Súng bắn mày, sét đẹt mày, bom bỏ mày, cặc lỏ bỏ mồm mày, hà bá hớp mày. Đồ rẻ rách, thứ hôi nách, thằng thúi tai, đồ mặt dày, ăn cứt chó mó cứt mèo. Kèo cứt trâu, lâu lâu ăn cứt lợn, trợn mắt đớp cứt bò, lò cò ăn cứt trẻ. Lắc lẻ ăn cứt gà, cả nhà mày ăn cứt tao.Đéo mẹ mày.địt tổ tông 5 đời bảy họ, bồ đoàn thê tử nhà mày.Dmm con chó này Súng bắn mày, sét đánh mày, bom nổ chết mày, cặc lỏ bỏ mồm mày, hà bá hiếp mày. Đồ rẻ rách, thứ hôi nách, thằng thúi tai, đồ mặt dày, ăn cứt chó mó cứt mèo. Kèo cứt trâu, lâu lâu ăn cứt lợn, trợn mắt đớp cứt bò, lò cò ăn cứt trẻ. Lắc lẻ ăn cứt gà, cả nhà mày ăn cứt tao.Đụ mẹ mày.địt tổ tông 5 đời bảy họ, bồ đoàn thê tử nhà mày.
HÊ HÊĐồ mất dạy
Mày bị ung thư não di căn đó, dcmmthằng súc vật ung thư não này chưa di căn chết à?


