Thời sự Truyện cuộc đời tao.

supertomato

Yếu sinh lý
TML t có ý kiến là nếu m viết truyện thì up ra chỗ khác rồi đưa link vào đây cho ae đọc. Chứ để cái threads này chỉ để truyện kia thôi.
2 là m có thể viết về 2 thứ: 1 là cảm xúc và cuộc đời em Diệp. 2 là em Thương thấy thế nào khi m ctay và diễn biến tâm lý ra sao
 

Hai ba con mực

Yếu sinh lý
Vô tình lướt thấy bài này lúc 11h đêm qua, đm ôm đt 1 cái đến 4h sáng, 8h ngủ dậy đ thèm làm việc ra ôm máy tính đọc tiếp hết 150 trang. đọc từng chữ . Đcm bh trong đầu chỉ nghĩ đến mấy e nyc của chủ thớt
 

traimiennuitaybac

Tao là gay
Chủ thớt
Vô tình lướt thấy bài này lúc 11h đêm qua, đm ôm đt 1 cái đến 4h sáng, 8h ngủ dậy đ thèm làm việc ra ôm máy tính đọc tiếp hết 150 trang. đọc từng chữ . Đcm bh trong đầu chỉ nghĩ đến mấy e nyc của chủ thớt
oke nhớ ủng hộ các tác phẩm tiếp theo của nhà văn mới nhú nhé
 

ĐẦU ĐẠN

Yếu sinh lý
Truyện hay vãi, cuộc đời m thú vị thật, cái kết có hậu như trong phim. nếu chuyển thể thành phim t nghĩ cũng hay, nếu mà đóng luôn mấy cảnh sex như m tả thì khỏi bàn, phim hàn phim nhật phải gọi bằng cụ
 

Đừng xàm lờ

Yếu sinh lý
1. Ai là gà ai là thóc
-18t chắc hẳn sẽ có nhiều thằng như t đi học xa nhà, làm thêm chơi bời ở trọ..v.v... t cũng như vậy t nhớ đó là 1 kỳ nghỉ, ko muốn nói là tao nhớ nhà nhớ người yêu xin nghỉ làm bắt chuyến xe về với quê nhà, kể qua 1 chút tao là trai miền núi cao 1m68 năm nay 3x thời trẩu của t cũng được mấy đứa con gái phong cho cái danh hiệu hot boy trường, vào thời đó thì cũng éo có nhiều phương tiện hay kênh liên lạc chủ yếu là qua fb hoặc ola t cũng có quen 1 con bé qua ola và đó là người đầu tiên khai phá sức mạnh đàn ông trong tao, nhưng truyện đầu này tao lại dành cho con bé thứ 2 trong cuộc đời, về thăm nhà được 2 ngày thì t cũng xin phép bố mẹ đi thăm người yêu nhưng lúc đó mới lớn ngại cũng chỉ nói đi thăm bạn :D, truyện cũng éo có gì nếu không có chuyến xe định mệnh ấy khiến tao trở thành 1 người đàn ông có kiến thức mới trong thế giới sex, em người yêu t thì cách nhà t 170km thời đó xe khách chạy mất gần 5 tiếng đồng hồ mới tới và cũng chỉ có 2 chuyến 4h sáng và 12h trưa, để tạo bất ngờ cho em thì t báo đi chuyến 12h và nhảy xe khách lúc 4h, trời mùa đông sáng miền núi tối mịt sương mù, t ra bến từ sớm lên thằng phụ xe cho lên xe trước ngồi cho ấm, vì dậy sớm lên t khá buồn ngủ đặt lưng xuống ghế là tao thiếp đi, xe di chuyển được 1 đoạn thì t thấy nặng một bên vai, mở mắt ra 1 con bé tóc vàng hòa ngồi cạnh đang dựa vào vai mình, t khẽ cửa mình thì con bé cũng vừa mở mắt ( tao tạm gọi con bé là TVH tóc vàng hoe), TVH mở mắt nhìn tao rồi 2 ánh mắt ngại ngùng nhìn nhau, để bớt bầu không khí ngại ngùng tao liên nói
t: em lên xe từ lúc nào mà anh ngủ say không biết :D
TVH: em lên xe thấy anh ngủ mà chỗ còn trống lên ngồi cùng ai ngờ 1 lúc cũng ngủ luôn,
- thế rồi như thân quen lâu lắm tao với em ngồi tâm sự khá hợp nói hết truyện trên trời dưới biển phong cảnh đi đường, lân la hỏi thì biết em được nghỉ và lên trên này đi chơi với bạn, tả qua chút TVH mặt nhỏ nhắn xinh dáng người minhon và điều đặc biệt em có 1 mùi thơm nước hoa mà đến giờ t vẫn không quên được. đang nói chuyện được một lúc em quay ra bảo tao
TVH: nếu không phải anh có người yêu rồi chắc hẳn đây là chuyến xe định mênh của em
T: thật thế à.
TVH: thật mà, em thấy anh nói chuyên với em khá hợp hợp, đặc biệt anh có ngoại hình như người yêu em từng tưởng tượng lúc bé khá là hợp gu em
Tao lúc đó chỉ cười im lặng cũng không biết nói gì vì suy nghĩ trong đầu tao vẫn còn có hình bóng người con gái mình đang yêu.
rồi xe cũng tới địa phận thành phố Sơn La, em nói
TVH: em sắp phải xuống xe rồi, có duyên chắc mình gặp lại lúc về nhé, em sẽ không cho anh sdt vì em muốn nếu đó là định mệnh thì chắc hẳn có cơ hội gặp lại anh trong chuyến xe về.
tao buột miêng trả lời vừa trêu em luôn.
T : sao em không nghĩ là định mệnh sẽ sớm hơn, như phim thì anh sẽ bỏ xuống xe và đi theo em
tóc vàng hoe nhìn t cười .
TVH : anh mà có gan thế không sợ người yêu à.
- t im lặng nhìn em cười, xe cũng dừng lại TVH bước xuống xe quay lại vẫy tay chào tao, trong 1 tíc tắc suy nghĩ không hiểu vì điều gì t ôm vội cái balo ra khỏi hàng ghế bước xuống xe tiến về phía em đang đứng ngơ ngác nhìn.
( mấy thằng mlz đừng giục nữa để tao viết )...............................
Cuốn vkđ =))
 

leelee168

Yếu sinh lý
Cập nhật cập nhật, nóng hổi nóng hổi.
  • Hay từ từ đã anh...

Tôi cũng biết việc này quá vội vàng, nhưng tôi không muốn yêu xa như với Khanh Linh, hoặc lại chờ đợi trong vô vọng như với Diệp, tôi cũng đã đủ trưởng thành, đủ chín chắn với quyết định của mình.
...........................

Tiếng pháo đêm giao thừa vang lên từ mọi phía, nhưng tôi vẫn cảm thấy gì đó hút hẫng, vừa xong tôi cũng đành để cho Thảo có thêm một thời gian để suy nghĩ, tuy tôi rất muốn có cái kết với Thảo, nhưng cố gượng ép là không được....
Cái tết đó vẫn trôi qua như mọi khi, nhưng lần này khác dù có câu trả lời cho việc lấy nhau hay không, nhưng tôi vẫn dẫn Thảo về ra mắt, mẹ tôi cũng khá hài lòng với Thảo, nói chung mọi thứ đều tốt đẹp.
..............
Tôi cứ nghĩ sẽ có cái kết đẹp với Thảo nhưng không càng ngày, tôi lại thấy có cái khoảng cách khiến cả 2 xa nhau hơn, dù đã rất nhiều lần tôi muốn có câu trả lời từ Thảo, nhưng Thảo luôn tìm cách để né tránh, tôi thì không muốn mãi đợi như vậy nữa, và cuối cùng chúng tôi nói lời chia tay....chắc hẳn, em vẫn còn nhiều dự tính cho tương lại, cho ước mơ của mình, còn tôi thì khác, tôi muốn một mái ấm gia đình của riêng mình.
Chia tay Thảo cũng đã được hơn tháng, tôi cũng chẳng còn buồn quá lâu như những lần trước, bởi vì đã quá quen với việc chia tay, nhất là chia tay trong hòa bình. Tôi vẫn tiếp tục với công việc của mình.
Tháng 5 giá lợn chạm đỉnh, cả văn phòng với các trang trại tổ chức ăn mừng, chưa bao giờ lên cao tới vậy, một bước lên trời là đây, những ngày tháng khó khăn qua rồi giờ là lúc thu hoạch thành quả, nhà cửa kho bãi đều lấy lại hết chỉ sau 5 tháng, nhưng niềm vui là vậy nhưng trong tôi có chút gì đó hơi buồn, cũng chẳng hiểu vì sao, khi nghe tin Thương chuẩn bị xuống Hà Nội tôi có một cảm giác nó hụt hẫng như thế nào.

  • Mai tiện xe Phong đưa nó xuống dưới cho bố nhé, mai bố với ông Thuận đi xem mấy mảnh đất.

Từ ngày lấy lại được căn nhà cũ, 2 gia đình lại gần nhau hơn nên thường xuyên qua lại ăn uống.

  • Vâng, bố xem được thì bảo con, cho con góp vào một tí nhé hehe.

  • Uhm bố nghe có mấy cái dự án khu đấy, mình cứ mua, sau kể cả nó không dính vào thì đất để lâu cũng lên chứ trả xuống.

Vẫn mấy ông bạn làm ăn chung, nghe phong phanh các thứ lại góp vốn vào chung nhau đầu tư bất động sản, mấy năm bí vốn 2 ông cũng trả có để theo vào, giờ thì khác rồi.

  • Xuống đấy rồi bảo thằng Phong đi cùng sang chỗ chung cư mới xem, còn thiếu gì thì đi mua sắm vào luôn.

  • Vâng ạ.

Thế là sau bữa cơm tôi, tôi chở về nhà căn nhà quen thuộc, dù mới dọn về lại hơn tuần nay, nhưng tôi vẫn có cảm giác vui sướng như ngày mua lại được, cũng tính đầu tư mảnh đất xây cái nhà khác mới hơn to hơn, nhưng đây là căn nhà đầu tiên khi bố tôi phất lên năm ấy, tích góp xây được, nên dù có thế nào 2 ông bà cũng nhất quyết đi lấy về, nằm dài trên chiếc giường, tôi lại đặt tay lên trán suy nghĩ lại mấy tháng nay, càng ở gần tôi lại có cảm giác khác với Thương, từng hành động nhỏ, từng câu nói tuy vẫn có gì không thoải mái của cả 2 nhưng tôi rất vui, dường như tôi và em đã bỏ qua dần được, khoảng cách xa lạ của những cặp đôi sau chia tay.
.................
Chuyến xe từ Hòa Bình xuống Hà Nội cũng chỉ hơn 2 tiếng đồng hồ, cả đoạn đường chúng tôi cũng chẳng nói với nhau câu gì, Thương thì ngủ vì sáng dậy có hơi sớm, thình thoảng tôi có liếc trộm sang nhìn em đang thức hay ngủ, có cái cảm giác gì đó hơi khó tả trong lòng, tôi biết chuyến này đi thì khả năng gặp lại nhau sẽ ít lại....

Tôi vác đống hành lý của Thương lên cái chung cư mới mua, căn cũ đợt khủng hoảng, Thương thì đi du học không dùng nên cũng bán đi rồi, hơn tháng trước tiện xuống công tác bố Thương cũng đi xem rồi mua căn này, tiện cho Thương xuống ở làm việc cho tiện.

  • Chưa có tủ lạnh, à thế thịt thà này cất đâu.

  • Tí nó chuyển lên, anh cứ để trong thùng xốp cho nó mát đã.

  • Căn này rộng nhỉ, rộng hơn cả cái lần trước.

Thương cất đống đồ về phòng ngủ rồi cũng quay sang nhìn tôi nói.

  • Uhm nhưng vẫn thích ở căn trước hơn....

  • Uhm...tôi cũng gật gật cái đầu..

Căn chung cư trước, tôi cũng khá thích, nó có cái cửa sổ to ở phòng khách, mỗi sáng sớm nó chiếu vào làm sáng chưng cả căn phòng, đã thế còn bao kỷ niệm của tôi với em suốt 3 năm....nhưng thôi cái cũ bỏ đi rồi, đón cái mới nó cũng thoải mái hơn.

  • Tí anh về Hạ Long luôn à.

  • Uhm, tí đi luôn, mà chưa có bếp ga trưa ăn gì. gọi đồ à.

  • Không tí trưa cũng mấy đứa bạn em hẹn đi ăn rồi.

  • Thế à...ohm...

  • Thằng Quân với đứa lần trước lên chơi ý, hay không anh qua trưa hẵn đi, tí trưa đi ăn cùng luôn.

Nghe đến mấy con zời đấy là đã đéo muốn gặp rồi, có cái gì đó lại trào lên trong suy nghĩ tôi, tự nhiên nhớ lại cái bữa hôm chúng nó lên, thế là tôi xoay người với lấy cái túi sách của mình.

  • Thôi đi luôn cho sớm, thế dọn đi nhé, anh đi luôn.

  • Uhm, chạy chậm thôi.

  • Uhm...

Và thế là hết, cứ nghĩ đến bản mặt thằng loz hôm bữa là đéo ưa rồi, tôi cũng chẳng nói thêm gì, đi thẳng xuống dưới sảnh chạy một mạch về Hạ Long.
Cơn mưa đầu mùa bất chợt làm thời tiết dịu lại cái oi nóng mấy ngày hôm nay, mưa cũng làm tâm trang con người ta dịu lại, vừa đi tôi lại nhớ những kỷ niệm đã cũ với Thương, nghĩ lại về chuyện tình đã qua, có phải tôi đã quá khắt khe với Thương, có phải người phụ nữ nào trong tình yêu cũng vậy, chỉ là họ muốn giữ chặt người mình yêu nên mới thế. Có cái gì đó tiếc nuối, có cái gì đó hối hận, tuy đã rất nhiều năm qua rồi, giờ trưởng thành hơn nghĩ lại chắc hẳn cũng có một phần lỗi do mình, chắc tại vì mình quá đào hoa trong tình yêu, có lẽ mình có quá nhiều mối quan hệ phực tạp, nên Thương mơi như vậy..........đúng rồi là do mình...
.............
Anh đã từ bỏ rồi đấy
Dù nuối tiếc cũng buông tay
Dù có cố gắng đến đâu đổi thay đến đâu
Hạnh phúc vẫn bỏ anh lại phía sau
Vạch đích vốn có một người không phải anh
Vậy thì mình chẳng cần phải thương hại nhau nữa em à
Anh chẳng sao đâu
Cuộc đời vốn ngắn sao cứ trách nhau hoài
Anh ước được cầm tay em đưa em lên thánh đường
Tặng em bó hoa tươi trong bộ váy cưới
Lòng muốn nói bao lời
Nhưng chẳng với tới anh đã từ bỏ thật rồi..
..............................
Lang thang hết cả ngày ở Quanh Ninh với Hạ Long đi thăm mấy bác, rồi lại loanh quanh với mấy ông anh họ, tới chiều tối muộn,

  • Ở đây chơi mai hẵn về.

Cơm nước xong mấy anh em lại rủ nhau đi cafe cà pháo tí.

  • Để xem đã, nhà bao việc.

  • Xem cứt gì, giờ 10h rồi mày chạy về có mà 2 3h sáng mới tới nhà à.

Tôi cũng phân vân lắm, vì cả ngày cũng nhong nhong trên đường rồi, giờ về đêm cũng mệt, được mỗi cái đường thoáng .

Cũng gật đầu oke, thôi ở lại chơi 1 hôm chiều mai về cũng được, tôi rút chiếc điện thoại ra lướt tí fb, vì cả ngày hôm nay cũng chẳng vào rồi, xem có gì mới hay không, thì thấy cái ảnh được gắn thẻ Thương, ảnh thằng db với Thương và đám bạn lại lên bar, dkm nó còn ghé sát đầu vào Thương tạo dáng, dkm ngứa mắt vô cùng, đã đéo thấy thì thôi, thấy rồi tự nhiên cảm thấy điên tiết cứ thế đéo nào...
Trong thoáng phút giây đéo kịp suy nghĩ tôi đứng phắt dậy.

  • Thôi em lại có việc rồi, mấy hôm nữa em về chơi sau lâu lâu tí.

Mấy ông anh thì cứ ngẩn tò te ra, cũng đéo hiểu thằng em út nó bị làm sao, vừa đồng ý xong lại quay xe bất ngờ.

  • Mày đi đâu..

  • Em về Hà Nội, có tí việc gấp, thế nhé.

Nói xong tôi vứt luôn mấy ông ở quá ra xe chạy một mạch về hướng Hà Nội, có lẽ lúc này tôi nhận ra, tôi vẫn còn rất yêu Thương, thật sự có cái gì đó khó chịu không tả hết được khi thấy em bên người khác, tôi chỉ sợ qua ngày mai, thì tôi cũng chẳng đủ dũng khí để làm cái việc điên dại này, hoặc ngày mai mọi chuyện sẽ khác rồi.......

( Còn Tiếp )
 

bophong

Yếu sinh lý
Motip đầu truyện khá giống với 1 truyện: "Chưa bao giờ anh nghĩ mình quên được em". Anh em đọc thử đây cũng là 1 truyện khá hay.
 
Bên trên