Truyện sex mới_Thư ký, con dâu và người tình.

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Ch37. Hân
Phúc cũng chỉ nói được từng ấy thì:
-“Tinh,toong” anh Phúc ơi, có nhà không bọn em ở bên thi công giàn hoa, sang để đo kích thước anh ơi.
Tiếng chuông cửa dồn dập rồi kèm theo là tiếng gọi làm hai kẻ say tình trong nhà giật bắn. Phúc đang tụt quần cũng phải kéo lên, còn Chi bật dậy như lò xo rồi mê lên tìm quần áo. Con bướm hồng hào ướt đẫm nhìn ngon như một miếng sushi vừa mới khoe ra cũng lại phải đậy vào. Phúc nhìn em như vậy thì đầy tiếc nuối, anh vớt vát lại một câu.
-Là thợ đến đo giàn hoa giấy, anh mới gọi mà lại quên. Hay để anh ra đuổi họ về rồi… mình tiếp tục.
-Thôi anh…mình còn nhiều thời gian mà, khi nào chính thức là của nhau, em sẽ cho anh hết, bất kể lúc nào.
Nàng nói vậy Phúc còn biết nói gì nữa đây, anh hậm hực đi ra, nhìn hệt như đứa trẻ con bị mất kẹo. Chi nhìn theo bật cười, nhưng thực lòng cũng có chút tiếc, cảm giác cùng người yêu ve vuốt thật sự quá mê ly. Nhưng rồi cô lại thấy mình như thế có phần hơi dễ dãi, cũng tự nói trong lòng nhất định sẽ không có lần sau, mà phải chờ đến ngày cưới. Phúc còn chưa biết con đường tòm tem của mình mới bít cửa, nếu biết hẳn anh sẽ buồn lắm đây.
Sáng hôm nay trên văn phòng, ông Danh thỉnh thoảng lại nhìn Chi rồi trầm ngâm, lúc đầu giờ chiều, hình như mọi ý nghĩ đã thông, ông mới gọi Chi ra nói chuyện.
-Chi này, chắc có lẽ trong vài ngày tới con phải giúp chú tìm một trợ lý thay cho vị trí của con rồi.
Quá bất ngờ vì lời ông nói, Chi hỏi lại để rõ hơn.
-Sao cơ ạ, chú nói lại một lần giúp cháu được không ạ.
-Ừ, Chi lập một cái danh sách những nhân viên nữ xuất sắc ở các phòng ban, sau đó tìm những người có đủ tố chất rồi giúp chú gọi họ lên ứng tuyển. Giống cách ngày xưa Chị Ngọc và chị Hạ của con đã làm ấy, nhớ không.
-Nhưng vì sao lại thế ạ, cháu…con đã làm gì sai hay sao hả chú.
-Ha ha, không làm gì sai cả, nhưng giờ con muốn làm con dâu hay chỉ làm thư ký thôi.
Biết nỗi lo của cô bé, ông Danh cười thật to rồi giải thích cho cô hiểu. Chi lập tức hiểu ra điều ông muốn nói, lúc này thay vì lo lắng cô lại đỏ bừng mặt vì ngượng.
-Chuyện của con và anh Phúc mới vừa bắt đầu thôi mà, làm như vậy liệu có vội vàng quá không.
-Vội, nhưng là thằng Phúc thấy vội vì quá yêu con, nó muốn cho tất cả mọi người thấy nó là của con và ngược lại.
Điều ông nói không sai, dù Phúc mới chỉ nói ra với ông lấp lửng. Đó là vào tối hôm qua, Phúc đã gọi điện đến hỏi ông.
-“Bố ơi, sắp tới tổng công ty có dự án nào lớn cần phải rất chuyên chú không ạ, nếu không, hãy để con tập trung sửa lại ngôi nhà và sắp xếp một số dự định trong tương lai được không bố.”
Ông Danh thừa hiểu cái dự định kia là gi nhưng thấy điều anh hỏi là hợp lý ông chấp thuận ngay. Chính vì thế hôm nay ông mới nói với Chi chuyện này.
Cô gái nào chẳng mong gắn bó với tình đầu dài lâu, Chi nào có khác, anh càng muốn gắn bó sớm, nàng lại càng vui. Em muốn giấu đi nụ cười ngượng ngùng của bản thân, vì thế đã tìm lý do để đi chỗ khác.
-Vậy cháu sẽ tìm hiểu về nhân sự xuất sắc ở các phòng ban, chậm nhất chiều mai cháu sẽ trình lên cho chú ạ.
Ông Danh gật gù, cũng chẳng cần nói thêm gì nữa, để cả căn phòng lại lặng im trở lại.
Chi làm công việc của mình một cách chuyên cần và hiệu quả. Đầu giờ chiều hôm sau cô đã đưa cho ông một danh sách gồm 8 người, họ đều là nữ và thuộc hàng xuất sắc nhất ở các phòng ban. Ông Danh chỉ nhìn qua một lượt, cũng chưa có lời gì để đánh giá, ông lại hỏi Chi.
-Con thấy ai có tiềm năng nhất.
-Dạ, có một chị rất xuất sắc, tên Hân, 26 tuổi, đang làm bên phòng kế hoạch, tốt nghiệp ngành quản lý Nhân sự nhưng có cả chứng chỉ kế toán khá uy tín. Được đánh giá là năng nổ, hoạt ngôn, nhiệt tình trong công việc và được đồng nghiệp rất quý. Trước đây khi chị Hạ lập danh sách ứng tuyển thay cho chị Hạ nghỉ, người này cũng được chị rất quan tâm. Nhưng hồi đó chị ấy chuẩn bị lấy chồng nên không sắp xếp được thời gian. Nếu không chưa chắc con đã được chọn.
-Con đừng xem nhẹ bản thân, dù gắn bó chưa lâu nhưng có thể nói con là trợ lý học hỏi nhanh nhất, làm việc cũng không có gì để chê.
Chi nhận lời khen thì cười thật tươi, em cũng hỏi ông xem lúc nào thì gọi chị Hân kia lên ứng tuyển.
-Gọi luôn đi, để cháu tranh thủ đào tạo được nhiều nhất.
Không phải chờ quá lâu, nửa tiếng sau đã có người gõ cửa. Chi ra mở cửa, đứng ngoài chính xác là cô gái mà em và ông Danh đang đợi, em niềm nở mời cô ấy vào, cô gái cũng vui vẻ cười đáp lễ.
Cũng như chị Hạ trước đây, Chi dùng ánh mắt, cố thử đánh giá chị ấy qua ngoại hình. Chị gái ấy có dáng người thanh thoát, làn da trắng hồng luôn ánh lên vẻ khỏe khoắn, và nụ cười là điểm sáng nhất trên gương mặt, rạng rỡ và đầy sinh khí, như thể chỉ cần cô xuất hiện là không khí xung quanh cũng vui lây. Mái tóc dài hay buộc cao năng động, đôi mắt sáng, long lanh chỉ khẽ liếc thôi cũng lộ ra ý cười.
chang-kho-de-mac-ao-blouse-dep-nhu-thu-ky-kim-chi-em-cong-so-ai-cung-bon-chen-duoc-unnamed-19-...jpg
Dễ hiểu vì sao trước kia chị ấy được nhận xét là: “dễ đem niềm vui và sự sôi động đến đám đông”.
Biết mình được chọn để ứng tuyển cho vị trí trợ lý Tổng Giám đốc Hân ít nhiều cũng lo lắng trong lòng. Nhưng không quá lâu sau khi tiếp xúc, cô được sự gần gũi của ông Danh và sự tận tình của Chi xoa dịu, chút căng thẳng kia gần như đã không còn.
-Vậy hiện tại bây giờ Hân đang sống với gia đình nhà chồng hay ở riêng. Chú hỏi thế để biết xem nếu thỉnh thoảng phải trao đổi công việc muộn thì có tiện hay không, đặc thù của công việc trợ lý chắc cháu cũng biết rồi.
Về sau khi đã xác định chuyên môn của Hân rất phù hợp cho công việc, ông Danh bắt đầu hỏi sâu hơn để xem hoàn cảnh có hợp nốt hay không, để thoải mái, ông cũng cho nàng xưng hô “chú, cháu” giống như Chi. Hân cũng thấy đây là cơ hội lớn với mình, nàng trả lời rất dứt khoát.
-Cháu và chồng ở nhà riêng, vì vậy những điều ấy không quá đáng ngại, cháu có thể khắc phục tốt. Chỉ có điều chồng cháu mới chuyển về đây, công việc tạm thời rất bận, nên thỉnh thoảng cháu hay phải thay anh ấy chạy về quê nội ở ngoại thành lo việc. Những lúc như thế mong Tổng Giám đốc tạo điều kiện được không ạ, vì nhà anh ấy chỉ có mỗi anh ấy là con trai.
-Hi hì, cái đấy thì chị cứ yên tâm, nếu là việc gấp trong gia đình chắc chắn Tổng Giám đốc sẽ ưu tiên, chú ấy luôn coi trọng những người đặt gia đình là trên hết.
Chi thay lời sếp mình mà nói, ông Danh cũng không hề phủ nhận mà tấm tắc gật đầu. Đến đây thì mọi khúc mắc cũng đã xong, không cần gọi thêm các ứng viên khác, Hân trực tiếp lên đây học việc vào 3 ngày sau, vừa đủ để cô bàn giao công tác cũ.
Từ ngày có thêm Hân, căn phòng nhộn nhịp hẳn, cô hay nói hay cười, lại có nhiều nét rất duyên, vì thế cô làm cả ngày ông Danh và Chi cũng vui theo, và cười nhiều hơn trước. Nhưng như thế không có nghĩa là Hân chểnh mảng, trái lại cô học việc rất nhanh, một phần vì cô ấy thông minh, phần nữa vì cô không ngại hỏi.
Thậm chí kể cả có một vài buổi tối cô gọi điện trực tiếp hết cho Chi rồi lại chuyển sang ông Danh. Hai người cũng không hề khó chịu việc đó, vì như thế giúp họ hiểu rõ lẫn nhau, cũng có ích để sau này làm việc ăn ý. Hân từ lo sợ mà giờ đây đã rất thích công việc này, vì thứ nhất cô có môi trường làm việc quá tốt với lương cao và cơ hội tiến bộ bản thân, thứ hai những đối tác của cô ở đây tuyệt vời quá mức. Nhất là ông Danh, cô không thể nghĩ đến rằng có một vị sếp nhẫn nại và khéo hiểu lòng người đến thế.
Đôi khi lời cô chỉ nói ra một nửa ông đã biết cô gặp khó khăn gì, và còn cái cách tận tình chỉ bảo của ông với cái giọng trầm trầm làm cô mắc nghiện. Tuy Hân chưa có nhiều sợi dây gắn kết tình cảm với ông như Chi, nhưng sự dạn dĩ khiến cô được nói chuyện với ông rất nhiều.
Những câu chuyện nói từ công việc lan sang đến gia đình, từ những khó khăn của cặp vợ chồng trẻ đến sự hậm hực của cô khi chồng hiền quá. Những lúc như vậy, ông Danh đã thể hiện rõ sự đạo mạo của bản thân, ông không lợi dụng tình huống để đổ thêm dầu vào lửa, mà nhiều lần đưa cho em lời khuyên tháo gỡ. Ví dụ như mẹ anh muốn sĩ với họ hàng mà bắt anh đóng tiền xây nhà thờ tổ 50 triệu, với lý do: “đóng càng nhiều các cụ càng để ý phù hộ, như vậy thì công danh của anh mới tiến bước, cũng nhanh có con.”
-Vậy mà anh ấy cũng đi rút tiền định mang về quê chú ạ, may sao cháu cản kịp, mẹ chồng cháu vì thế gọi cả hai đứa về vào ngày mai.
-Ừ, đàn ông là thế, khi trẻ thì đứng giữa 2 ngã rẽ tình yêu và sự nghiệp, đến lúc trưởng thành kết hôn thì lại đứng giữa mẹ và vợ mình. Khó để chọn cho đúng hoàn toàn lắm, vì thế cháu phải thật yêu chồng và đồng hành cùng cậu ta. Chỗ tiền kia dù có đưa hay không cũng phải thật khéo.
-Không đưa được chú ơi, tiền đó bọn cháu để lo việc cho chồng cháu bớt vất vả, không thể dùng vào việc khác.
-Nhưng nếu như cháu nói thẳng và quyết đoán thế sẽ rất dễ gây mâu thuẫn, xích mích mẹ chồng nàng dâu càng làm chồng cháu khổ thêm.
Hân nín lặng để nghe ông nói, cô tin một người từng trải như ông sẽ đem lại lời khuyên bổ ích cho mình.
-Thay vào đó, cháu hãy cùng chồng về quê, trước khi bỏ tiền đóng góp hãy bàn trước với mẹ chồng. Hãy giải thích rõ mục đích sử dụng số tiền đó cho bà hiểu. Mẹ nào chẳng thương con, biết không có số tiền con mình sẽ khổ chắc chắn bà sẽ nguôi. Tất nhiên bà vẫn sẽ còn cố chấp, vẫn muốn có mặt mũi với họ hàng, vậy hãy đóng góp ở mức gấp đôi gấp ba mức trung bình và nói rằng : “bọn con xin đóng trước một ít, nếu các cụ nhà mình quả có linh, để công việc của chồng con không cần tiền mà vẫn tốt đẹp, con xin nộp thêm 50 triệu nữa. Nếu không con xin phép dùng tiền này để lo cho anh, chứ nhìn anh ấy gầy dộc đi con chẳng nỡ. Mà Nhà thờ tổ của họ mình chắc còn phải thêm nhiều trùng tu xây dựng nữa, chắc chắn bọn con sẽ đóng nhiều thêm.”
Mắt nàng ánh lên, chưa thử cũng biết cách này khả dĩ, bởi vì tuy mẹ chồng hơi sĩ diện nhưng tình yêu với chồng cô thì khỏi phải bàn. Như vậy chỉ bằng vài câu, việc khó xử của chồng và cô đã được giải đáp, ông thật đáng để khâm phục.
-Nhìn gì chú, chuyện nhỏ ấy mà, chẳng cần cảm ơn đâu, đi pha chú ấm trà thật ngon là được.
-Vâng cháu biết.
Chi lúc này đang ngồi ở xa quan sát, thấy động tác vui vẻ của chị Hân cùng ánh mắt nhìn ông Danh tỏ ra vẻ ngưỡng mộ. Cô biết chị ấy cũng bị ông chinh phục giống như mình. Nhưng có lẽ vì chị đã có chồng và yêu chồng nhất mực, thì cảm giác kia hẳn sẽ dừng lại ở cảm kích và biết ơn, chắc chị ấy sẽ không bồng bột như em.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Tôi là Lituchi hàng real đây. tôi là chủ group "Đàn ông chém gió-truyện 🔞" nick Telegram tôi là @lituchi88.
Nếu tele không được thì chuyển sang Zalo 0836552559. anh em muốn mua truyện hoặc có thắc mắc gì muốn hỏi thì pm tôi nhé.
 

Cởi truồng sơvin

Yếu sinh lý
Ch37. Hân
Phúc cũng chỉ nói được từng ấy thì:
-“Tinh,toong” anh Phúc ơi, có nhà không bọn em ở bên thi công giàn hoa, sang để đo kích thước anh ơi.
Tiếng chuông cửa dồn dập rồi kèm theo là tiếng gọi làm hai kẻ say tình trong nhà giật bắn. Phúc đang tụt quần cũng phải kéo lên, còn Chi bật dậy như lò xo rồi mê lên tìm quần áo. Con bướm hồng hào ướt đẫm nhìn ngon như một miếng sushi vừa mới khoe ra cũng lại phải đậy vào. Phúc nhìn em như vậy thì đầy tiếc nuối, anh vớt vát lại một câu.
-Là thợ đến đo giàn hoa giấy, anh mới gọi mà lại quên. Hay để anh ra đuổi họ về rồi… mình tiếp tục.
-Thôi anh…mình còn nhiều thời gian mà, khi nào chính thức là của nhau, em sẽ cho anh hết, bất kể lúc nào.
Nàng nói vậy Phúc còn biết nói gì nữa đây, anh hậm hực đi ra, nhìn hệt như đứa trẻ con bị mất kẹo. Chi nhìn theo bật cười, nhưng thực lòng cũng có chút tiếc, cảm giác cùng người yêu ve vuốt thật sự quá mê ly. Nhưng rồi cô lại thấy mình như thế có phần hơi dễ dãi, cũng tự nói trong lòng nhất định sẽ không có lần sau, mà phải chờ đến ngày cưới. Phúc còn chưa biết con đường tòm tem của mình mới bít cửa, nếu biết hẳn anh sẽ buồn lắm đây.
Sáng hôm nay trên văn phòng, ông Danh thỉnh thoảng lại nhìn Chi rồi trầm ngâm, lúc đầu giờ chiều, hình như mọi ý nghĩ đã thông, ông mới gọi Chi ra nói chuyện.
-Chi này, chắc có lẽ trong vài ngày tới con phải giúp chú tìm một trợ lý thay cho vị trí của con rồi.
Quá bất ngờ vì lời ông nói, Chi hỏi lại để rõ hơn.
-Sao cơ ạ, chú nói lại một lần giúp cháu được không ạ.
-Ừ, Chi lập một cái danh sách những nhân viên nữ xuất sắc ở các phòng ban, sau đó tìm những người có đủ tố chất rồi giúp chú gọi họ lên ứng tuyển. Giống cách ngày xưa Chị Ngọc và chị Hạ của con đã làm ấy, nhớ không.
-Nhưng vì sao lại thế ạ, cháu…con đã làm gì sai hay sao hả chú.
-Ha ha, không làm gì sai cả, nhưng giờ con muốn làm con dâu hay chỉ làm thư ký thôi.
Biết nỗi lo của cô bé, ông Danh cười thật to rồi giải thích cho cô hiểu. Chi lập tức hiểu ra điều ông muốn nói, lúc này thay vì lo lắng cô lại đỏ bừng mặt vì ngượng.
-Chuyện của con và anh Phúc mới vừa bắt đầu thôi mà, làm như vậy liệu có vội vàng quá không.
-Vội, nhưng là thằng Phúc thấy vội vì quá yêu con, nó muốn cho tất cả mọi người thấy nó là của con và ngược lại.
Điều ông nói không sai, dù Phúc mới chỉ nói ra với ông lấp lửng. Đó là vào tối hôm qua, Phúc đã gọi điện đến hỏi ông.
-“Bố ơi, sắp tới tổng công ty có dự án nào lớn cần phải rất chuyên chú không ạ, nếu không, hãy để con tập trung sửa lại ngôi nhà và sắp xếp một số dự định trong tương lai được không bố.”
Ông Danh thừa hiểu cái dự định kia là gi nhưng thấy điều anh hỏi là hợp lý ông chấp thuận ngay. Chính vì thế hôm nay ông mới nói với Chi chuyện này.
Cô gái nào chẳng mong gắn bó với tình đầu dài lâu, Chi nào có khác, anh càng muốn gắn bó sớm, nàng lại càng vui. Em muốn giấu đi nụ cười ngượng ngùng của bản thân, vì thế đã tìm lý do để đi chỗ khác.
-Vậy cháu sẽ tìm hiểu về nhân sự xuất sắc ở các phòng ban, chậm nhất chiều mai cháu sẽ trình lên cho chú ạ.
Ông Danh gật gù, cũng chẳng cần nói thêm gì nữa, để cả căn phòng lại lặng im trở lại.
Chi làm công việc của mình một cách chuyên cần và hiệu quả. Đầu giờ chiều hôm sau cô đã đưa cho ông một danh sách gồm 8 người, họ đều là nữ và thuộc hàng xuất sắc nhất ở các phòng ban. Ông Danh chỉ nhìn qua một lượt, cũng chưa có lời gì để đánh giá, ông lại hỏi Chi.
-Con thấy ai có tiềm năng nhất.
-Dạ, có một chị rất xuất sắc, tên Hân, 26 tuổi, đang làm bên phòng kế hoạch, tốt nghiệp ngành quản lý Nhân sự nhưng có cả chứng chỉ kế toán khá uy tín. Được đánh giá là năng nổ, hoạt ngôn, nhiệt tình trong công việc và được đồng nghiệp rất quý. Trước đây khi chị Hạ lập danh sách ứng tuyển thay cho chị Hạ nghỉ, người này cũng được chị rất quan tâm. Nhưng hồi đó chị ấy chuẩn bị lấy chồng nên không sắp xếp được thời gian. Nếu không chưa chắc con đã được chọn.
-Con đừng xem nhẹ bản thân, dù gắn bó chưa lâu nhưng có thể nói con là trợ lý học hỏi nhanh nhất, làm việc cũng không có gì để chê.
Chi nhận lời khen thì cười thật tươi, em cũng hỏi ông xem lúc nào thì gọi chị Hân kia lên ứng tuyển.
-Gọi luôn đi, để cháu tranh thủ đào tạo được nhiều nhất.
Không phải chờ quá lâu, nửa tiếng sau đã có người gõ cửa. Chi ra mở cửa, đứng ngoài chính xác là cô gái mà em và ông Danh đang đợi, em niềm nở mời cô ấy vào, cô gái cũng vui vẻ cười đáp lễ.
Cũng như chị Hạ trước đây, Chi dùng ánh mắt, cố thử đánh giá chị ấy qua ngoại hình. Chị gái ấy có dáng người thanh thoát, làn da trắng hồng luôn ánh lên vẻ khỏe khoắn, và nụ cười là điểm sáng nhất trên gương mặt, rạng rỡ và đầy sinh khí, như thể chỉ cần cô xuất hiện là không khí xung quanh cũng vui lây. Mái tóc dài hay buộc cao năng động, đôi mắt sáng, long lanh chỉ khẽ liếc thôi cũng lộ ra ý cười.Xem nội dung: 477377 Dễ hiểu vì sao trước kia chị ấy được nhận xét là: “dễ đem niềm vui và sự sôi động đến đám đông”.
Biết mình được chọn để ứng tuyển cho vị trí trợ lý Tổng Giám đốc Hân ít nhiều cũng lo lắng trong lòng. Nhưng không quá lâu sau khi tiếp xúc, cô được sự gần gũi của ông Danh và sự tận tình của Chi xoa dịu, chút căng thẳng kia gần như đã không còn.
-Vậy hiện tại bây giờ Hân đang sống với gia đình nhà chồng hay ở riêng. Chú hỏi thế để biết xem nếu thỉnh thoảng phải trao đổi công việc muộn thì có tiện hay không, đặc thù của công việc trợ lý chắc cháu cũng biết rồi.
Về sau khi đã xác định chuyên môn của Hân rất phù hợp cho công việc, ông Danh bắt đầu hỏi sâu hơn để xem hoàn cảnh có hợp nốt hay không, để thoải mái, ông cũng cho nàng xưng hô “chú, cháu” giống như Chi. Hân cũng thấy đây là cơ hội lớn với mình, nàng trả lời rất dứt khoát.
-Cháu và chồng ở nhà riêng, vì vậy những điều ấy không quá đáng ngại, cháu có thể khắc phục tốt. Chỉ có điều chồng cháu mới chuyển về đây, công việc tạm thời rất bận, nên thỉnh thoảng cháu hay phải thay anh ấy chạy về quê nội ở ngoại thành lo việc. Những lúc như thế mong Tổng Giám đốc tạo điều kiện được không ạ, vì nhà anh ấy chỉ có mỗi anh ấy là con trai.
-Hi hì, cái đấy thì chị cứ yên tâm, nếu là việc gấp trong gia đình chắc chắn Tổng Giám đốc sẽ ưu tiên, chú ấy luôn coi trọng những người đặt gia đình là trên hết.
Chi thay lời sếp mình mà nói, ông Danh cũng không hề phủ nhận mà tấm tắc gật đầu. Đến đây thì mọi khúc mắc cũng đã xong, không cần gọi thêm các ứng viên khác, Hân trực tiếp lên đây học việc vào 3 ngày sau, vừa đủ để cô bàn giao công tác cũ.
Từ ngày có thêm Hân, căn phòng nhộn nhịp hẳn, cô hay nói hay cười, lại có nhiều nét rất duyên, vì thế cô làm cả ngày ông Danh và Chi cũng vui theo, và cười nhiều hơn trước. Nhưng như thế không có nghĩa là Hân chểnh mảng, trái lại cô học việc rất nhanh, một phần vì cô ấy thông minh, phần nữa vì cô không ngại hỏi.
Thậm chí kể cả có một vài buổi tối cô gọi điện trực tiếp hết cho Chi rồi lại chuyển sang ông Danh. Hai người cũng không hề khó chịu việc đó, vì như thế giúp họ hiểu rõ lẫn nhau, cũng có ích để sau này làm việc ăn ý. Hân từ lo sợ mà giờ đây đã rất thích công việc này, vì thứ nhất cô có môi trường làm việc quá tốt với lương cao và cơ hội tiến bộ bản thân, thứ hai những đối tác của cô ở đây tuyệt vời quá mức. Nhất là ông Danh, cô không thể nghĩ đến rằng có một vị sếp nhẫn nại và khéo hiểu lòng người đến thế.
Đôi khi lời cô chỉ nói ra một nửa ông đã biết cô gặp khó khăn gì, và còn cái cách tận tình chỉ bảo của ông với cái giọng trầm trầm làm cô mắc nghiện. Tuy Hân chưa có nhiều sợi dây gắn kết tình cảm với ông như Chi, nhưng sự dạn dĩ khiến cô được nói chuyện với ông rất nhiều.
Những câu chuyện nói từ công việc lan sang đến gia đình, từ những khó khăn của cặp vợ chồng trẻ đến sự hậm hực của cô khi chồng hiền quá. Những lúc như vậy, ông Danh đã thể hiện rõ sự đạo mạo của bản thân, ông không lợi dụng tình huống để đổ thêm dầu vào lửa, mà nhiều lần đưa cho em lời khuyên tháo gỡ. Ví dụ như mẹ anh muốn sĩ với họ hàng mà bắt anh đóng tiền xây nhà thờ tổ 50 triệu, với lý do: “đóng càng nhiều các cụ càng để ý phù hộ, như vậy thì công danh của anh mới tiến bước, cũng nhanh có con.”
-Vậy mà anh ấy cũng đi rút tiền định mang về quê chú ạ, may sao cháu cản kịp, mẹ chồng cháu vì thế gọi cả hai đứa về vào ngày mai.
-Ừ, đàn ông là thế, khi trẻ thì đứng giữa 2 ngã rẽ tình yêu và sự nghiệp, đến lúc trưởng thành kết hôn thì lại đứng giữa mẹ và vợ mình. Khó để chọn cho đúng hoàn toàn lắm, vì thế cháu phải thật yêu chồng và đồng hành cùng cậu ta. Chỗ tiền kia dù có đưa hay không cũng phải thật khéo.
-Không đưa được chú ơi, tiền đó bọn cháu để lo việc cho chồng cháu bớt vất vả, không thể dùng vào việc khác.
-Nhưng nếu như cháu nói thẳng và quyết đoán thế sẽ rất dễ gây mâu thuẫn, xích mích mẹ chồng nàng dâu càng làm chồng cháu khổ thêm.
Hân nín lặng để nghe ông nói, cô tin một người từng trải như ông sẽ đem lại lời khuyên bổ ích cho mình.
-Thay vào đó, cháu hãy cùng chồng về quê, trước khi bỏ tiền đóng góp hãy bàn trước với mẹ chồng. Hãy giải thích rõ mục đích sử dụng số tiền đó cho bà hiểu. Mẹ nào chẳng thương con, biết không có số tiền con mình sẽ khổ chắc chắn bà sẽ nguôi. Tất nhiên bà vẫn sẽ còn cố chấp, vẫn muốn có mặt mũi với họ hàng, vậy hãy đóng góp ở mức gấp đôi gấp ba mức trung bình và nói rằng : “bọn con xin đóng trước một ít, nếu các cụ nhà mình quả có linh, để công việc của chồng con không cần tiền mà vẫn tốt đẹp, con xin nộp thêm 50 triệu nữa. Nếu không con xin phép dùng tiền này để lo cho anh, chứ nhìn anh ấy gầy dộc đi con chẳng nỡ. Mà Nhà thờ tổ của họ mình chắc còn phải thêm nhiều trùng tu xây dựng nữa, chắc chắn bọn con sẽ đóng nhiều thêm.”
Mắt nàng ánh lên, chưa thử cũng biết cách này khả dĩ, bởi vì tuy mẹ chồng hơi sĩ diện nhưng tình yêu với chồng cô thì khỏi phải bàn. Như vậy chỉ bằng vài câu, việc khó xử của chồng và cô đã được giải đáp, ông thật đáng để khâm phục.
-Nhìn gì chú, chuyện nhỏ ấy mà, chẳng cần cảm ơn đâu, đi pha chú ấm trà thật ngon là được.
-Vâng cháu biết.
Chi lúc này đang ngồi ở xa quan sát, thấy động tác vui vẻ của chị Hân cùng ánh mắt nhìn ông Danh tỏ ra vẻ ngưỡng mộ. Cô biết chị ấy cũng bị ông chinh phục giống như mình. Nhưng có lẽ vì chị đã có chồng và yêu chồng nhất mực, thì cảm giác kia hẳn sẽ dừng lại ở cảm kích và biết ơn, chắc chị ấy sẽ không bồng bột như em.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Lại có thêm em nữa.
 

denhatanh

Yếu sinh lý
Mục đích giới thiệu nhân vật Han là gì đây ? Mày đẩy cao tốc độ lên. Viết kiểu này chắc 3-4 tháng nữa mới đến cảnh Chi sa ngả.
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Ch38. Tuần trăng mật tháng 6.
Chi đúng một phần trong ý nghĩ đấy: Hân không bồng bột, nhưng người trưởng thành đâu phải là không rung động, mà sự rung động tích tụ và kìm nén một khi đã bùng nổ sẽ xóa sổ mọi vách ngăn. Thời gian sẽ trả lời nhiều câu hỏi khó và đôi khi tạo ra những thứ khiến ta phải bất ngờ.
Đã nhiều ngày trôi qua, hầu hết các công việc của Chi giờ đây do Hân đảm nhận. Vậy là ở văn phòng đã có chị Hân chăm sóc, Chi dành nhiều thời gian hơn học hỏi để chuẩn bị cho vị trí mới.
Vị trí được ông Danh chấm cho cô ở phòng tài chính, nơi ông muốn cô học cách quản lý dòng tiền cùng những mánh khóe sử dụng tiền thông minh. Ông đã từng gọi riêng cô ra nói.
-Con đã gần như là con cháu nhà họ Phạm, PBK group trước sau gì cũng là thế giới của con và Phúc. Học được càng nhiều, nắm chắc được huyết mạch của công ty thì sẽ giữ được công sức của ta phồn vinh lâu dài.
Giờ nàng mới biết ông dành cho mình hi vọng nhiều ra sao, lẽ dĩ nhiên Chi sẽ hết sức cố gắng không để làm ông thất vọng. Công việc tương lai sẽ là như thế, hầu như toàn thuận lợi và cơ hội, còn tình yêu của nàng và Phúc cũng tiến triển từng bước rất nhanh.
Anh hầu như ngay nào cũng đón cô đi chơi, những địa điểm đẹp trong nội thành cũng như ngoại thành họ đều đi hết, cũng để lại không ít vết dấu tình yêu ở những nơi này. Nhưng có một điều Phúc rất muốn thì Chi lại không cho, đó là sex.
Họ từng hôn nhau đến rụng rời, quấn vào nhau đến không chút nào khoảng cách, cô đồng ý cho anh hôn ngực, vuốt mông, nhưng anh không cởi quần em ra được nữa. Em cũng đôi lần chạm vào của quý của anh, thú thật lúc ấy người em tưởng đã mụ đi, muốn buông xuôi để được lên tiên trong một khoảnh khắc. Cũng may, hình ảnh lung linh của đêm tân hôn, ước muốn một lần là của anh trong thời khắc thiêng liêng đã giúp em giữ tay anh lại. Và tất nhiên khi em quyết tâm gìn giữ, anh chấp nhận tuân theo.
Cuối tháng 6, cái nắng năm nay không gắt gỏng mà lại rực rỡ đến lạ lùng, chiếc Limousine màu đen sang trọng, lao vút đi rồi dừng ngay ở cửa sân bay. Một cặp đôi bước xuống, cô gái vẫn mặc váy cô dâu trắng muốt, tay cầm hoa và miệng cười rất tươi. Người con trai ấy, giờ là chồng cô, anh khoác trên người bộ vest bảnh bao, tay xách lỉnh kỉnh những vali nhưng ánh mắt kia thật mãn nguyện.
-Cảm ơn anh, em biếu anh thêm chiếc phong bao, giúp em trả xe cho nhà hàng an toàn nhé.
Bác tài gật đầu, niềm nở chúc phúc hai người hạnh phúc trăm năm, họ cười và đồng thanh.
-Tất nhiên rồi, bọn em sẽ cực kỳ hạnh phúc.
Họ còn là ai ngoài Chi với Phúc, hôm nay là ngày vui nhất của hai người, ngày đánh dấu họ là của nhau một cách công khai. Đám cưới đã tổ chức ở nhà hàng lớn và xa hoa nhất, người thân bạn bè cùng đồng nghiệp cũng chẳng sót một ai. Giờ phút này họ có mặt ở đây là chuẩn bị sang Hàn Quốc tận hưởng tuần trăng mật.
Bề ngoài bắt mắt cùng cách ăn vận đặc trưng khiến ai nhìn vào cũng nhìn họ lâu hơn một chút, và chẳng cần quen biết họ cũng dành những lời tốt đẹp cho hai người. Đến khi vào phòng chờ dành cho khách VIP họ cũng được đối xử đặc biệt với những bài nhạc vui tươi, khắc họa những câu chuyện tình yêu tươi sáng.
-Anh, đây là thật hay mơ vậy, em vẫn không hình dung nổi rằng mình đã lấy chồng.
Chi vừa vào phòng vệ sinh thay váy, cô ngồi xuống cạnh anh, gối đầu lên vai và cất giọng hỏi người nay đã là chồng của cô. Anh cười, tay vuốt má em thật nhẹ.
-Nếu là mơ thì đừng tỉnh nha em, cả 2 đứa.
Một cái gật đầu nhu mì như một lời tự hứa, em và anh khăng khít kể từ đây.
5 tiếng đồng hồ bay là tròn 5 tiếng cả 2 cuộn tròn thiêm thiếp. Đám cưới tuy vui thật đấy, nhưng mệt vẫn là điều tất nhiên, thời gian trên này rất cần thiết để họ cân bằng lại sức khỏe.
Họ đến Seoul lúc trời vừa tối, taxi chạy mất nửa tiếng mới đưa họ về đến khách sạn đã đặt trước. Đây là một khách sạn 5 sao đẹp nổi tiếng ở thành phố này đồng thời cũng rất gần các điểm du lịch nổi tiếng.
Khi cánh cửa căn phòng được trang hoàng lộng lẫy vừa đóng lại, mọi thứ trở về im lìm, chỉ còn những ánh mắt yêu thương trao nhau và tiếng hai quả tim yêu đập rộn rã. Chi ngồi xuống mép chiếc giường lớn rồi ngửa hẳn người ra sau.
-Oa ha ha, thật êm, thật thoải mái…
Nàng phấn khích như đứa trẻ được nhận quà, cũng phải thôi vì nào có mấy cô thôn nữ được như em. Phúc lúc này cũng vừa đẩy hết đống va li vào trong góc, sau đó anh cũng đổ ụp người xuống, sát bên Chi.
-Đúng là êm ái thật…đỡ hẳn đau lưng. Em có còn đau ở đâu không, để anh massage cho nhé.
Chi không nói gì, chỉ quay sang nhìn anh với anh mắt như muốn nói “tôi biết thừa ý đồ xấu xa của anh”. Thế nhưng anh chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng ôm cô mà thủ thỉ.
-Cái ánh mắt đấy là sao, em lại nghĩ đi đâu rồi thế. Em giờ đã là vợ anh, nhiệm vụ của anh là phải biết quan tâm và đặt sức khỏe của em lên hàng đầu, mình sẽ còn ăn đời ở kiếp với nhau cơ mà, đúng không.
-Vậy chờ em chút, em đi thay đồ.
Chi vào trong nhà tắm, em tẩy trang rồi rửa ráy cơ thể cho thoải mái rồi tìm một bộ đồ mới để thay. Một ý nghĩ tinh nghịch thoáng qua, Chi mở hộp quà của chị Ngọc đưa cho từ vài hôm trước. Một chiếc váy ngủ hai dây màu đen mỏng dính. Có cảm giác như nó sinh ra không phải để che chắn cơ thể người phụ nữ, mà là để khơi gọi ham muốn của người đàn ông.
imager_14730.jpg

Chi đứng trước gương, xoay một vòng, khuôn mặt vốn đang còn lấm tấm nước bỗng chốc đỏ hồng lên. Đồ của chị Ngọc tặng có khác, táo bạo và hết sức gợi tình, nhưng để cho đêm nay thật ấn tượng, Chi thấy nó là thích hợp nhất.
Em mở cửa bước ra, cả căn phòng rơi vào trong tĩnh lặng, im lìm.
Chiếc váy ngủ màu đen mỏng dính như sương khẽ dán vào từng đường cong uốn lượn của nàng. Ánh đèn vàng xuyên qua, khiến mỗi bộ phận đàn bà của em càng trở nên gợi cảm, Phúc nhìn thấy và dường như ngay lập tức bị hút hồn.
Anh chống tay ngồi dậy, ánh mắt như thể có hai ngọn lửa bập bùng, nàng tiên bao ngày anh khao khát, giờ gần như trần trụi đứng trước mặt anh. Chi vẫn nhẹ bước tiến lại gần, gương mặt đậm nét bối rối nhưng ánh mắt lại mời gọi một cách tự nhiên.
-Em thay đồ xong rồi, anh massage cho em đi.
Phúc nuốt nước bọt một cách nhọc nhằn, rồi bảo.
-Ừ, tất nhiên…vợ yêu em nằm xuống đi, em đau nhức ở đâu thì bảo anh. Anh sẽ trị liệu cho em …thật kỹ.
Chi nhẹ nhàng nằm úp xuống giường, mái tóc rối mềm xõa ngang lưng, dây váy lả lơi hé lộ vùng vai nõn nà cùng sống lưng uốn lượn như dòng nước. Anh ngồi xuống bên cạnh, đầu ngón tay nhẹ chạm vào làn da cô, bắt đầu từ vai rồi trượt xuống thắt lưng. Lòng bàn tay ấm nóng dán lấy từng tấc thịt mềm, như thể đang vuốt ve một món đồ mà anh trân quý nhất.
-Ưm…
Chi khẽ rên, âm thanh mơ hồ như gió thoảng nhưng khiến trái tim Phúc đập càng nhanh. Bàn tay anh siết trọn lấy eo cô, rồi di chuyển theo những vòng tròn mềm mại. Ngón tay anh vẽ thành từng lớp sóng ấm áp lên làn da mỏng manh, mơn trớn qua bắp tay, cánh tay, rồi len lỏi xuống áp sát hông, gần mép váy.
Anh cúi xuống, môi áp nhẹ lên tấm lưng cong của vợ. Một nụ hôn, rồi thêm một cái nữa, kéo dài thành chuỗi nụ hôn ướt mềm men theo đường cột sống. Lưỡi anh khẽ lia một đường dài, để lại những vệt ẩm nóng, khiến Chi bất giác siết chặt mép ga giường.
images - 2025-07-08T121409.925.jpeg

-Ư…anh…sao bảo là massage cho em cơ mà.
-Ừ đúng rồi, đây là kiểu massage tình yêu mà anh vừa mới học, dành riêng cho các cặp đôi và phải dùng…cả miệng và tay.
Một câu nói dối vụng về nhưng lại làm nàng vui và cười khúc khích, rồi em cũng chỉ cựa mình lấy lệ khi đôi tay cùng môi lưỡi của anh táo tợn hơn. Trong khi miệng anh ve vãn quanh tai rồi chuyển ra sau gáy thì đôi tay đã thành thạo xoa bóp hết cả mảng lưng. Từ bả vai, trượt xuống hông, những ngón tay vẫn lướt đi nhẹ nhàng không vội vã, làm da em nổi từng mảng gai ốc trong cái ngứa râm ran. Tay kia anh khéo luồn vào dưới ngực, đỡ lấy một bên vú mềm mại đang bị váy che đi. Anh không bóp, chỉ đặt tay nhẹ như thể muốn cảm nhận nhịp tim đang thổn thức của em.
-Ôi anh…nhột lắm…ư hư…
Em khẽ nhổm lưng, làn hơi run run, khó nhọc nhả từng lời. Đôi môi của Phúc rời gáy em rồi kề sát lên tai em mà nói nhỏ.
-Vợ yêu của anh, em còn mỏi nhiều chỗ lắm phải không…anh tiếp tục nhé.
Nàng chưa kịp trả lời, Phúc đã lật ngửa Chi lên rồi trườn nhanh xuống dưới. Anh nhấc một bên cổ chân mảnh mai của cô đặt lên đùi mình. Anh bắt đầu từ mắt cá, xoa nắn bằng những động tác mơn man đầy mê hoặc. Bàn tay anh miết dọc theo bắp chân, đến đầu gối, rồi lướt lên đùi. Những cái vuốt ve không hề vội vàng, mà đều đặn, rõ nét, từng nhịp như ru, như hát trên da thịt của em.
Rồi chàng lại hôn, bắt đầu từ những ngón chân thon nhỏ, đến bàn chân và gót chân hồng như cánh sen. Bàn tay thì lướt đi, thành thạo đùa chơi rồi vờn trên mép váy ngủ. Không còn ai ngăn cản, chiếc váy rất dễ dàng lệch đi. Và kia, thứ mà anh mong chờ để trông thấy cũng chỉ còn cách một lần vải mong manh. Thậm chí cái khe anh đang khát khao kia đã rỉ nước nhờn ướt sũng rồi hằn lên rõ ràng.
“Ực” tiếng nuốt nước bọt thèm thuồng không che giấu, và Chi, cô run run với ánh mắt mong chờ.
Phúc cho bàn tay mình tiến đến, những ngón tay bò chậm chạp từ mép đùi làm Chi nhột ngứa đến phát điên. Em ưỡn cong mông, chẳng hiểu để tránh né hay gọi mời.
-Ôi anh ơi… nhột…ngứa…khó chịu em quá anh ơi…ư hư hư…
Phúc chẳng nói gì, khéo léo len lỏi đôi tay cố chạm vào nơi đang ẩm ướt, hắn thành công và sung sướng đến phát run.
-Mềm và ấm quá… em thật đẹp…thật tuyệt vời…
Không vội vã hay sỗ sàng, anh để những ngón tay tìm đến khe sâu rồi khẽ gãi.
-Hức…ôi…uhm…
Chi nhắm mắt, cắn môi tay thì nắm xuống ga giường thật chặt. Còn đâu là ranh giới hay lý trí, em phó mặc thân mình cho ham muốn và bản năng.
Những mảnh vải trên cơ thể em đã trở thành thừa thãi, không mất bao lâu để anh lột sạch chúng vất vào góc giường. Cơ thể trần trụi chẳng chút nào che chắn, em thoải mái khoe ra hết ra nét đẹp đàn bà, cũng gián tiếp nói với anh rằng em đã sẵn sàng.
l19-768x714.jpg

ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 
Ch38. Tuần trăng mật tháng 6.
Chi đúng một phần trong ý nghĩ đấy: Hân không bồng bột, nhưng người trưởng thành đâu phải là không rung động, mà sự rung động tích tụ và kìm nén một khi đã bùng nổ sẽ xóa sổ mọi vách ngăn. Thời gian sẽ trả lời nhiều câu hỏi khó và đôi khi tạo ra những thứ khiến ta phải bất ngờ.
Đã nhiều ngày trôi qua, hầu hết các công việc của Chi giờ đây do Hân đảm nhận. Vậy là ở văn phòng đã có chị Hân chăm sóc, Chi dành nhiều thời gian hơn học hỏi để chuẩn bị cho vị trí mới.
Vị trí được ông Danh chấm cho cô ở phòng tài chính, nơi ông muốn cô học cách quản lý dòng tiền cùng những mánh khóe sử dụng tiền thông minh. Ông đã từng gọi riêng cô ra nói.
-Con đã gần như là con cháu nhà họ Phạm, PBK group trước sau gì cũng là thế giới của con và Phúc. Học được càng nhiều, nắm chắc được huyết mạch của công ty thì sẽ giữ được công sức của ta phồn vinh lâu dài.
Giờ nàng mới biết ông dành cho mình hi vọng nhiều ra sao, lẽ dĩ nhiên Chi sẽ hết sức cố gắng không để làm ông thất vọng. Công việc tương lai sẽ là như thế, hầu như toàn thuận lợi và cơ hội, còn tình yêu của nàng và Phúc cũng tiến triển từng bước rất nhanh.
Anh hầu như ngay nào cũng đón cô đi chơi, những địa điểm đẹp trong nội thành cũng như ngoại thành họ đều đi hết, cũng để lại không ít vết dấu tình yêu ở những nơi này. Nhưng có một điều Phúc rất muốn thì Chi lại không cho, đó là sex.
Họ từng hôn nhau đến rụng rời, quấn vào nhau đến không chút nào khoảng cách, cô đồng ý cho anh hôn ngực, vuốt mông, nhưng anh không cởi quần em ra được nữa. Em cũng đôi lần chạm vào của quý của anh, thú thật lúc ấy người em tưởng đã mụ đi, muốn buông xuôi để được lên tiên trong một khoảnh khắc. Cũng may, hình ảnh lung linh của đêm tân hôn, ước muốn một lần là của anh trong thời khắc thiêng liêng đã giúp em giữ tay anh lại. Và tất nhiên khi em quyết tâm gìn giữ, anh chấp nhận tuân theo.
Cuối tháng 6, cái nắng năm nay không gắt gỏng mà lại rực rỡ đến lạ lùng, chiếc Limousine màu đen sang trọng, lao vút đi rồi dừng ngay ở cửa sân bay. Một cặp đôi bước xuống, cô gái vẫn mặc váy cô dâu trắng muốt, tay cầm hoa và miệng cười rất tươi. Người con trai ấy, giờ là chồng cô, anh khoác trên người bộ vest bảnh bao, tay xách lỉnh kỉnh những vali nhưng ánh mắt kia thật mãn nguyện.
-Cảm ơn anh, em biếu anh thêm chiếc phong bao, giúp em trả xe cho nhà hàng an toàn nhé.
Bác tài gật đầu, niềm nở chúc phúc hai người hạnh phúc trăm năm, họ cười và đồng thanh.
-Tất nhiên rồi, bọn em sẽ cực kỳ hạnh phúc.
Họ còn là ai ngoài Chi với Phúc, hôm nay là ngày vui nhất của hai người, ngày đánh dấu họ là của nhau một cách công khai. Đám cưới đã tổ chức ở nhà hàng lớn và xa hoa nhất, người thân bạn bè cùng đồng nghiệp cũng chẳng sót một ai. Giờ phút này họ có mặt ở đây là chuẩn bị sang Hàn Quốc tận hưởng tuần trăng mật.
Bề ngoài bắt mắt cùng cách ăn vận đặc trưng khiến ai nhìn vào cũng nhìn họ lâu hơn một chút, và chẳng cần quen biết họ cũng dành những lời tốt đẹp cho hai người. Đến khi vào phòng chờ dành cho khách VIP họ cũng được đối xử đặc biệt với những bài nhạc vui tươi, khắc họa những câu chuyện tình yêu tươi sáng.
-Anh, đây là thật hay mơ vậy, em vẫn không hình dung nổi rằng mình đã lấy chồng.
Chi vừa vào phòng vệ sinh thay váy, cô ngồi xuống cạnh anh, gối đầu lên vai và cất giọng hỏi người nay đã là chồng của cô. Anh cười, tay vuốt má em thật nhẹ.
-Nếu là mơ thì đừng tỉnh nha em, cả 2 đứa.
Một cái gật đầu nhu mì như một lời tự hứa, em và anh khăng khít kể từ đây.
5 tiếng đồng hồ bay là tròn 5 tiếng cả 2 cuộn tròn thiêm thiếp. Đám cưới tuy vui thật đấy, nhưng mệt vẫn là điều tất nhiên, thời gian trên này rất cần thiết để họ cân bằng lại sức khỏe.
Họ đến Seoul lúc trời vừa tối, taxi chạy mất nửa tiếng mới đưa họ về đến khách sạn đã đặt trước. Đây là một khách sạn 5 sao đẹp nổi tiếng ở thành phố này đồng thời cũng rất gần các điểm du lịch nổi tiếng.
Khi cánh cửa căn phòng được trang hoàng lộng lẫy vừa đóng lại, mọi thứ trở về im lìm, chỉ còn những ánh mắt yêu thương trao nhau và tiếng hai quả tim yêu đập rộn rã. Chi ngồi xuống mép chiếc giường lớn rồi ngửa hẳn người ra sau.
-Oa ha ha, thật êm, thật thoải mái…
Nàng phấn khích như đứa trẻ được nhận quà, cũng phải thôi vì nào có mấy cô thôn nữ được như em. Phúc lúc này cũng vừa đẩy hết đống va li vào trong góc, sau đó anh cũng đổ ụp người xuống, sát bên Chi.
-Đúng là êm ái thật…đỡ hẳn đau lưng. Em có còn đau ở đâu không, để anh massage cho nhé.
Chi không nói gì, chỉ quay sang nhìn anh với anh mắt như muốn nói “tôi biết thừa ý đồ xấu xa của anh”. Thế nhưng anh chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng ôm cô mà thủ thỉ.
-Cái ánh mắt đấy là sao, em lại nghĩ đi đâu rồi thế. Em giờ đã là vợ anh, nhiệm vụ của anh là phải biết quan tâm và đặt sức khỏe của em lên hàng đầu, mình sẽ còn ăn đời ở kiếp với nhau cơ mà, đúng không.
-Vậy chờ em chút, em đi thay đồ.
Chi vào trong nhà tắm, em tẩy trang rồi rửa ráy cơ thể cho thoải mái rồi tìm một bộ đồ mới để thay. Một ý nghĩ tinh nghịch thoáng qua, Chi mở hộp quà của chị Ngọc đưa cho từ vài hôm trước. Một chiếc váy ngủ hai dây màu đen mỏng dính. Có cảm giác như nó sinh ra không phải để che chắn cơ thể người phụ nữ, mà là để khơi gọi ham muốn của người đàn ông.Xem nội dung: 478669
Chi đứng trước gương, xoay một vòng, khuôn mặt vốn đang còn lấm tấm nước bỗng chốc đỏ hồng lên. Đồ của chị Ngọc tặng có khác, táo bạo và hết sức gợi tình, nhưng để cho đêm nay thật ấn tượng, Chi thấy nó là thích hợp nhất.
Em mở cửa bước ra, cả căn phòng rơi vào trong tĩnh lặng, im lìm.
Chiếc váy ngủ màu đen mỏng dính như sương khẽ dán vào từng đường cong uốn lượn của nàng. Ánh đèn vàng xuyên qua, khiến mỗi bộ phận đàn bà của em càng trở nên gợi cảm, Phúc nhìn thấy và dường như ngay lập tức bị hút hồn.
Anh chống tay ngồi dậy, ánh mắt như thể có hai ngọn lửa bập bùng, nàng tiên bao ngày anh khao khát, giờ gần như trần trụi đứng trước mặt anh. Chi vẫn nhẹ bước tiến lại gần, gương mặt đậm nét bối rối nhưng ánh mắt lại mời gọi một cách tự nhiên.
-Em thay đồ xong rồi, anh massage cho em đi.
Phúc nuốt nước bọt một cách nhọc nhằn, rồi bảo.
-Ừ, tất nhiên…vợ yêu em nằm xuống đi, em đau nhức ở đâu thì bảo anh. Anh sẽ trị liệu cho em …thật kỹ.
Chi nhẹ nhàng nằm úp xuống giường, mái tóc rối mềm xõa ngang lưng, dây váy lả lơi hé lộ vùng vai nõn nà cùng sống lưng uốn lượn như dòng nước. Anh ngồi xuống bên cạnh, đầu ngón tay nhẹ chạm vào làn da cô, bắt đầu từ vai rồi trượt xuống thắt lưng. Lòng bàn tay ấm nóng dán lấy từng tấc thịt mềm, như thể đang vuốt ve một món đồ mà anh trân quý nhất.
-Ưm…
Chi khẽ rên, âm thanh mơ hồ như gió thoảng nhưng khiến trái tim Phúc đập càng nhanh. Bàn tay anh siết trọn lấy eo cô, rồi di chuyển theo những vòng tròn mềm mại. Ngón tay anh vẽ thành từng lớp sóng ấm áp lên làn da mỏng manh, mơn trớn qua bắp tay, cánh tay, rồi len lỏi xuống áp sát hông, gần mép váy.
Anh cúi xuống, môi áp nhẹ lên tấm lưng cong của vợ. Một nụ hôn, rồi thêm một cái nữa, kéo dài thành chuỗi nụ hôn ướt mềm men theo đường cột sống. Lưỡi anh khẽ lia một đường dài, để lại những vệt ẩm nóng, khiến Chi bất giác siết chặt mép ga giường.Xem nội dung: 478670
-Ư…anh…sao bảo là massage cho em cơ mà.
-Ừ đúng rồi, đây là kiểu massage tình yêu mà anh vừa mới học, dành riêng cho các cặp đôi và phải dùng…cả miệng và tay.
Một câu nói dối vụng về nhưng lại làm nàng vui và cười khúc khích, rồi em cũng chỉ cựa mình lấy lệ khi đôi tay cùng môi lưỡi của anh táo tợn hơn. Trong khi miệng anh ve vãn quanh tai rồi chuyển ra sau gáy thì đôi tay đã thành thạo xoa bóp hết cả mảng lưng. Từ bả vai, trượt xuống hông, những ngón tay vẫn lướt đi nhẹ nhàng không vội vã, làm da em nổi từng mảng gai ốc trong cái ngứa râm ran. Tay kia anh khéo luồn vào dưới ngực, đỡ lấy một bên vú mềm mại đang bị váy che đi. Anh không bóp, chỉ đặt tay nhẹ như thể muốn cảm nhận nhịp tim đang thổn thức của em.
-Ôi anh…nhột lắm…ư hư…
Em khẽ nhổm lưng, làn hơi run run, khó nhọc nhả từng lời. Đôi môi của Phúc rời gáy em rồi kề sát lên tai em mà nói nhỏ.
-Vợ yêu của anh, em còn mỏi nhiều chỗ lắm phải không…anh tiếp tục nhé.
Nàng chưa kịp trả lời, Phúc đã lật ngửa Chi lên rồi trườn nhanh xuống dưới. Anh nhấc một bên cổ chân mảnh mai của cô đặt lên đùi mình. Anh bắt đầu từ mắt cá, xoa nắn bằng những động tác mơn man đầy mê hoặc. Bàn tay anh miết dọc theo bắp chân, đến đầu gối, rồi lướt lên đùi. Những cái vuốt ve không hề vội vàng, mà đều đặn, rõ nét, từng nhịp như ru, như hát trên da thịt của em.
Rồi chàng lại hôn, bắt đầu từ những ngón chân thon nhỏ, đến bàn chân và gót chân hồng như cánh sen. Bàn tay thì lướt đi, thành thạo đùa chơi rồi vờn trên mép váy ngủ. Không còn ai ngăn cản, chiếc váy rất dễ dàng lệch đi. Và kia, thứ mà anh mong chờ để trông thấy cũng chỉ còn cách một lần vải mong manh. Thậm chí cái khe anh đang khát khao kia đã rỉ nước nhờn ướt sũng rồi hằn lên rõ ràng.
“Ực” tiếng nuốt nước bọt thèm thuồng không che giấu, và Chi, cô run run với ánh mắt mong chờ.
Phúc cho bàn tay mình tiến đến, những ngón tay bò chậm chạp từ mép đùi làm Chi nhột ngứa đến phát điên. Em ưỡn cong mông, chẳng hiểu để tránh né hay gọi mời.
-Ôi anh ơi… nhột…ngứa…khó chịu em quá anh ơi…ư hư hư…
Phúc chẳng nói gì, khéo léo len lỏi đôi tay cố chạm vào nơi đang ẩm ướt, hắn thành công và sung sướng đến phát run.
-Mềm và ấm quá… em thật đẹp…thật tuyệt vời…
Không vội vã hay sỗ sàng, anh để những ngón tay tìm đến khe sâu rồi khẽ gãi.
-Hức…ôi…uhm…
Chi nhắm mắt, cắn môi tay thì nắm xuống ga giường thật chặt. Còn đâu là ranh giới hay lý trí, em phó mặc thân mình cho ham muốn và bản năng.
Những mảnh vải trên cơ thể em đã trở thành thừa thãi, không mất bao lâu để anh lột sạch chúng vất vào góc giường. Cơ thể trần trụi chẳng chút nào che chắn, em thoải mái khoe ra hết ra nét đẹp đàn bà, cũng gián tiếp nói với anh rằng em đã sẵn sàng.Xem nội dung: 478668
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Mẹ, đi chơi thì sướng đến lúc phải cày mệt hơn chó
 
Bên trên