Video + ảnh [Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[01]

loganlee12546

Yếu sinh lý

[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[09]​


Đầu năm 2024, tui cuối cùng cũng lên đường về Việt Nam.
Khoảnh khắc rời Quảng Đông, trong lòng vừa nhẹ vừa vướng.
Nhẹ vì hết cảnh gồng mình chịu giá nhà, áp lực và cuộc sống chạy như máy.
Vướng vì bỏ lại chỗ từng cày suốt bảy năm, bỏ lại anh em trong xưởng,
và… bỏ lại C – người vẫn kề bên tui bấy lâu.
Nhưng thiệt ra, nhỏ cũng sắp về Sài Gòn,
tui chỉ đi trước, coi như về dọn đường thôi.

Về tới Sài Gòn, nhìn lại mấy con hẻm quen, nghe tiếng rao, thấy mặt má cười,
tự nhiên lòng nhẹ hẳn.
Con em giờ làm ổn định, má khỏe mạnh hơn nhiều,
tui mới cảm giác được “giải phóng” khỏi mấy gánh nặng cũ.

So với cái cảnh bên Tàu – nào là “cắt giảm”, “chạy KPI”, “cuộc đua liếm giày”
với giá nhà cao như mây –
thì ở đây, Sài Gòn sống chậm hơn, mềm hơn.
Người ta nói chuyện nhẹ, sống dễ thở,
và tình cảm cũng… thiệt hơn, tự nhiên hơn.

Không lâu sau, C cũng về nước.
Vì tui, nhỏ bỏ job công tác bên Tàu – lương cao hơn –
để ở lại quê làm.
Tụi tui lại được dạo Sài Gòn chung,
vừa đi vừa kể lại bảy năm cũ, rồi tính chuyện sau này.

C vẫn vậy: hiền, tỉnh, biết điều.
Trong tình cảm cũng như “chuyện riêng”, nhỏ luôn bình đẳng,
không hơn không kém, mà là cùng chia, cùng chịu.
Tui chưa từng có được cảm giác an tâm và được tôn trọng như vậy.

Nghĩ lại chuyện với A, với B bên Tàu,
mới hiểu: yêu không chỉ là cảm xúc,
mà còn là va chạm giữa tình và đời.
Người ở lại với mình không phải người giỏi nói “thương”,
mà là người biết giữ mình trong lúc mình mệt.

Cuộc sống sau khi về nước, bắt đầu lại từ đầu.
Tui kiếm được việc ổn định ở Sài Gòn.
Tiền không bằng bên Tàu,
nhưng đầu óc nhẹ, thân thể khỏe.
Tối về còn sức đi cà phê, gặp bạn,
đôi khi dắt C ra quán quen,
nghe nhạc, nói chuyện tào lao mà thấy đời đáng sống.

Bên Tàu cho tui nhiều thứ: tiền, kinh nghiệm, và cả mớ áp lực.
Còn ở đây, tui học được cái gọi là cân bằng.
Hạnh phúc không nằm ở con số thu nhập,
mà nằm ở chỗ mình còn cười nổi hay không.

Năm 2024, tui bắt đầu lại.
C bên cạnh, dạy tui cách yêu mà không áp đặt,
hiểu mà không kiểm soát.
Má khỏe, em vui,
tui thấy gánh nặng ngày xưa giờ biến thành động lực.

Những năm bên Tàu vẫn nằm trong ký ức –
như một chương đã lật xong.
Còn bây giờ, ở Sài Gòn,
tui học lại cách sống chậm,
cách thương đúng người,
và cách trân quý mỗi ngày còn được thở nhẹ.
chúc mừng mày
 

Con trym nhỏ

Tao là gay
khoe đọc sách nhiều mà đéo tự hành văn nổi bằng tiếng mẹ đẻ, tml viết bằng tiếng tàu rồi đưa cho AI dịch lại à? Viết lách như con cặc, đọc mệt hết cả thằng người
 

nguoitomomuonbiet

Yếu sinh lý
mé,

[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[03]

Trước tiên cảm ơn anh em đã ủng hộ và động viên, thật không ngờ chuyện của tôi lại có nhiều người quan tâm đến vậy.

Anh em hỏi tôi khá nhiều về cô A là người ở đâu. Ngay đầu bài này tôi nói rõ luôn: cô gái A mà tôi nhắc trong bài trước là người Trung Quốc, cũng chính là người phụ nữ đầu tiên của tôi.

Cũng có nhiều anh em muốn tôi đăng hình của A, nhưng giờ cô ấy đã lấy chồng, có hai đứa con rồi. Sức mạnh của mạng xã hội bây giờ quá lớn, tôi không muốn làm phiền cuộc sống của cô ấy. Tôi tin anh em hiểu điều này. Nếu có người nào đó trong diễn đàn đòi anh em đưa hình bạn gái cũ mà mình từng yêu say đắm, không biết anh em có đồng ý công khai không. Riêng tôi, tôi chỉ biết nếu lúc đó tôi có đủ điều kiện kinh tế thì chắc chắn tôi đã cưới cô ấy rồi.

Một số anh em cũng góp ý bảo tôi nên gộp các bài lại, thì lần này tôi cũng đăng vào đây, đồng thời hỏi ý kiến anh em: nên viết riêng từng phần hay gom lại thành một? Vì nếu tách ra, sẽ có nhiều anh em mới thấy được; còn gộp vào thì chỉ ai theo dõi từ đầu mới đọc tiếp được. Cái nào cũng có cái hay dở.

Năm 2018, tôi đã ở Quảng Đông được hai năm. Tiếng Trung ngày càng khá, có thể đùa với đồng nghiệp, đọc được thông báo trong xưởng, nhưng cuộc sống không hề dễ dàng. Tăng ca vẫn là bình thường, dây chuyền ồn ào liên tục, lương thì cao hơn ở Sài Gòn nhưng áp lực cũng đè nặng đến nghẹt thở.

Em gái tôi học ở trường cấp ba trọng điểm, kết quả luôn đứng top. Mỗi lần nhận bảng điểm của em, tôi vừa mừng vừa lo: gia đình đặt hy vọng vào em, còn tôi gánh trách nhiệm ngày càng nặng. Học phí của em, thuốc men cho mẹ, tất cả đều phải lo. Ngày nào tôi cũng cày trong xưởng, tối về lại ghi chép chi tiêu, gửi tiền, tính toán từng đồng.

Khoảnh khắc vui nhất trong ngày là buổi tối được cầm sách đọc tiểu thuyết. Tôi nhớ năm đó đọc bộ Tam Thể của Lưu Từ Tân, thật sự quá đỉnh. Cuốn sách không chỉ là khoa học viễn tưởng mà còn mổ xẻ nhân tính rất sâu, nhất là “quy luật rừng tối” làm tôi thay đổi cách nhìn về thế giới. Anh em nào chưa đọc thì nên tìm bản dịch tiếng Việt mà đọc. Phần mở đầu hơi chậm, nhưng ráng kiên nhẫn, qua rồi sẽ cuốn cực.

Năm đó, mối quan hệ giữa tôi và A bắt đầu phức tạp hơn. A đã biến tôi từ một thằng con trai thành đàn ông thật sự. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên đi khách sạn với A, toàn thân tôi run bần bật, đầu óc trống rỗng, chỉ đến khi cô ấy chủ động thì tôi mới bừng tỉnh… Cảm giác lần đầu ấy chắc anh em cũng hiểu: khoái cảm như điện chạy khắp người, hoàn toàn khác so với tự giải quyết.

Đêm đó chúng tôi làm đến bảy lần, tôi nhớ rất rõ. Sau này A còn đem chuyện đó kể cho mấy chị em trong xưởng, họ gặp tôi là cười, gọi tôi là “một đêm bảy nháy”. Lúc đó tôi xấu hổ lắm, nhưng về sau mới hiểu đó là cách đùa vui của người Trung.

Đến mùa thu, sự ngọt ngào ban đầu dần phai nhạt bởi thực tế. A bắt đầu nói nhiều hơn về tương lai: nhà, xe, cuộc sống ổn định… Tôi hiểu, vì cô ấy thật sự yêu tôi và muốn hướng đến hôn nhân, ở Trung Quốc hôn nhân luôn gắn liền với những điều đó. Nhưng với tôi, xuất thân từ quê nhà Việt Nam, tình yêu từng rất đơn giản: bố mẹ tôi ngày xưa cưới nhau chẳng có gì ngoài tình cảm.

Trong xưởng, tôi càng ngày càng thấy rõ cái gọi là “kinh tế chó liếm”. Nhiều anh em dốc tiền tặng quà, đi ăn đi uống để lấy lòng bạn gái, mong có chỗ đứng trong quan hệ. “Kinh tế mẹ vợ” cũng vậy: chuyện cưới xin toàn xoay quanh tiền bạc, nhà cửa, sính lễ. Những áp lực này cũng đè lên mối quan hệ của tôi và A. Tôi không đủ tiền, không đủ vững vàng, nên trong mắt A luôn thoáng hiện sự thất vọng.

Có một đêm, tôi đi dạo một mình ngoài ký túc, nhìn ánh đèn thành phố xa xa mà đầu óc rối bời. Tôi yêu cô ấy, nhưng hiện thực khiến tôi bất lực. Tôi nghĩ thầm: nếu ở quê Việt Nam thì chắc không nhiều toan tính thế này, con người chân thật hơn. Nhưng gia đình cần từng đồng tôi gửi về, tôi không thể dừng lại.

Năm đó, lần đầu tiên tôi thật sự cảm nhận được tình yêu khi va chạm với thực tế thì mong manh thế nào. Sự kỳ vọng của A làm tôi vừa rung động vừa áp lực, cơ thể nóng bỏng của cô ấy khiến tôi say đắm, mỗi lần đi khách sạn cũng phải ít nhất ba lần, sáng hôm sau lại thấy khỏe khoắn lạ thường. Nhưng đồng thời tôi cũng nhận ra: ở Trung Quốc, tình yêu không chỉ là ngọt ngào, mà còn là thử thách về năng lực và trách nhiệm.

Tôi cày ngày đêm, cố gắng đáp ứng A. Nhưng thật ra, đó chỉ là cách tôi tự thôi miên bản thân, vì trong thâm tâm tôi biết mình sẽ không bao giờ đạt được những gì A mong đợi. Khoảnh khắc vui nhất mỗi ngày vẫn là đọc sách, mỗi lần gặp đoạn hay là nổi da gà khắp người.

Thời gian đó, tôi hay nghe một bài hát của ca sĩ Lý Vinh Hạo bên Đài Loan, tên tiếng Trung là Nián shào yǒu wéi (年少有为). Hồi ấy ca khúc rất nổi, và tâm trạng trong bài hát y chang tâm trạng tôi lúc đó. Anh em rảnh thì nghe thử, sẽ hiểu được hết nỗi lòng của tôi.
đọc xong nghe cái bài nhạc đau thấu lòng haha
 

D W 1989

Yếu sinh lý
Chủ thớt
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[10]

Năm 2025, tui sống ở Sài Gòn được chừng năm rưỡi rồi.
Ngồi ngẫm lại tám năm bên Tàu, lòng lẫn lộn đủ thứ cảm xúc:
có cực khổ, có yêu đương rối rắm, có áp lực đè nặng,
và cũng có những bài học khiến mình lớn lên thiệt sự.

Từ ngày 2016, vác ba lô leo lên chuyến tàu sang Quảng Đông,
tui đã trải qua cảnh không biết tiếng, tiền không đủ, làm xưởng cực như trâu,
rồi tận mắt thấy kinh tế Tàu lên xuống, nhà đất phi mã, cắt giảm nhân sự,
cuộc sống cuốn người ta vô vòng xoáy “chạy mà không tới”.
Mỗi bước đi là một cú thử, mỗi cú ngã là một lần da dày hơn.

Về chuyện tình cảm,
tui từng gặp ba người đàn bà – A, B và C.
Nói thiệt, họ đều là người tốt, chỉ là… không hợp đoạn đời.

A từng muốn cưới tui;
B thì nói thẳng – chỉ “vui thân xác”, không “vướng đời thường”;
còn C là người hợp với tui nhất bây giờ.

A với B cho tui thấy rõ:
ở bên Tàu, tình yêu và quan hệ nam nữ thường bị trói bởi tiền và khả năng “giường chiếu”.
Còn C – nhỏ cho tui thấy một kiểu khác:
biết chia, biết hiểu, biết giúp nhau.
Tình và “chuyện đó” đều bình đẳng, ấm chứ không nặng.
C chính là điểm tựa để tui xây lại đời sau khi về nước.

Về lại Sài Gòn,
tui hòa lại với nhịp sống quen thuộc.
Em gái ổn định, má khỏe mạnh,
tui có thể tập trung lo cho mình, không còn bị đè bởi trách nhiệm cũ.

C vẫn bên cạnh, hiểu, không đòi hỏi,
và chính cái “hiểu” đó làm tui thấy yên.
Nó dạy tui rằng tình yêu thật sự không nằm ở túi tiền hay chức danh,
mà ở chỗ hai người tôn trọng và cùng bước qua giai đoạn khó.

So sánh hai bên,
tui rút ra thế này:

Ở Tàu, vật chất dư, nhưng nhịp sống nhanh, áp lực cao,
giá nhà ngộp, cạnh tranh như dao cứa,
tình yêu dễ bị kẹt trong bài toán tiền và danh.

Ở Việt Nam, sống chậm hơn,
người với người nói chuyện tự nhiên, tình cảm thiệt và nhẹ hơn,
tôn trọng và thấu hiểu mới là gốc của thương.

Tám năm qua dạy tui một chuyện:
Ý nghĩa của sống không nằm ở tiền, mà ở sự tự do và cân bằng giữa gia đình – tình yêu – bản thân.
Về nước không phải chạy trốn,
mà là chọn lại cách sống hợp với mình, để tim được nghỉ ngơi mà đầu vẫn sáng.

Những năm ở Quảng Đông, những ngày có C, những lúc má bệnh, em ra trường –
tất cả gộp lại thành hướng đi của tui sau này:
sống tự do hơn, yêu công bằng hơn, và giữ tâm bình yên hơn.

Viết tới đây coi như khép lại tám năm,
tui thở phào một cái.
Bài này, tuy gọi là “chia sẻ”,
nhưng thật ra là viết cho chính tui.
Không ngờ viết riết ra mười kỳ,
bản thân cũng thấy bất ngờ.

Mỗi dòng comment của anh em, tui đều đọc kỹ.
Thấy đồng cảm là tui trả lời liền.
Chính sự quan tâm của anh em,
mới khiến tui có động lực viết trọn tám năm này.

Phía trước chắc còn nhiều chuyện phải đối mặt,
nhưng tui sẽ vẫn sống cho đàng hoàng, làm cho tử tế.
Chúc anh em sức khỏe, yên ổn và gặp điều lành.

Nếu sau này có chuyện gì muốn kể,
tui sẽ lại lên đây,
nói chuyện tiếp với anh em – như mấy thằng bạn lâu năm ngồi quán cà phê,
vừa cười vừa kể chuyện đời.
 

Nirostep

Tao là gay
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[10]

Năm 2025, tui sống ở Sài Gòn được chừng năm rưỡi rồi.
Ngồi ngẫm lại tám năm bên Tàu, lòng lẫn lộn đủ thứ cảm xúc:
có cực khổ, có yêu đương rối rắm, có áp lực đè nặng,
và cũng có những bài học khiến mình lớn lên thiệt sự.

Từ ngày 2016, vác ba lô leo lên chuyến tàu sang Quảng Đông,
tui đã trải qua cảnh không biết tiếng, tiền không đủ, làm xưởng cực như trâu,
rồi tận mắt thấy kinh tế Tàu lên xuống, nhà đất phi mã, cắt giảm nhân sự,
cuộc sống cuốn người ta vô vòng xoáy “chạy mà không tới”.
Mỗi bước đi là một cú thử, mỗi cú ngã là một lần da dày hơn.

Về chuyện tình cảm,
tui từng gặp ba người đàn bà – A, B và C.
Nói thiệt, họ đều là người tốt, chỉ là… không hợp đoạn đời.

A từng muốn cưới tui;
B thì nói thẳng – chỉ “vui thân xác”, không “vướng đời thường”;
còn C là người hợp với tui nhất bây giờ.

A với B cho tui thấy rõ:
ở bên Tàu, tình yêu và quan hệ nam nữ thường bị trói bởi tiền và khả năng “giường chiếu”.
Còn C – nhỏ cho tui thấy một kiểu khác:
biết chia, biết hiểu, biết giúp nhau.
Tình và “chuyện đó” đều bình đẳng, ấm chứ không nặng.
C chính là điểm tựa để tui xây lại đời sau khi về nước.

Về lại Sài Gòn,
tui hòa lại với nhịp sống quen thuộc.
Em gái ổn định, má khỏe mạnh,
tui có thể tập trung lo cho mình, không còn bị đè bởi trách nhiệm cũ.

C vẫn bên cạnh, hiểu, không đòi hỏi,
và chính cái “hiểu” đó làm tui thấy yên.
Nó dạy tui rằng tình yêu thật sự không nằm ở túi tiền hay chức danh,
mà ở chỗ hai người tôn trọng và cùng bước qua giai đoạn khó.

So sánh hai bên,
tui rút ra thế này:

Ở Tàu, vật chất dư, nhưng nhịp sống nhanh, áp lực cao,
giá nhà ngộp, cạnh tranh như dao cứa,
tình yêu dễ bị kẹt trong bài toán tiền và danh.

Ở Việt Nam, sống chậm hơn,
người với người nói chuyện tự nhiên, tình cảm thiệt và nhẹ hơn,
tôn trọng và thấu hiểu mới là gốc của thương.

Tám năm qua dạy tui một chuyện:
Ý nghĩa của sống không nằm ở tiền, mà ở sự tự do và cân bằng giữa gia đình – tình yêu – bản thân.
Về nước không phải chạy trốn,
mà là chọn lại cách sống hợp với mình, để tim được nghỉ ngơi mà đầu vẫn sáng.

Những năm ở Quảng Đông, những ngày có C, những lúc má bệnh, em ra trường –
tất cả gộp lại thành hướng đi của tui sau này:
sống tự do hơn, yêu công bằng hơn, và giữ tâm bình yên hơn.

Viết tới đây coi như khép lại tám năm,
tui thở phào một cái.
Bài này, tuy gọi là “chia sẻ”,
nhưng thật ra là viết cho chính tui.
Không ngờ viết riết ra mười kỳ,
bản thân cũng thấy bất ngờ.

Mỗi dòng comment của anh em, tui đều đọc kỹ.
Thấy đồng cảm là tui trả lời liền.
Chính sự quan tâm của anh em,
mới khiến tui có động lực viết trọn tám năm này.

Phía trước chắc còn nhiều chuyện phải đối mặt,
nhưng tui sẽ vẫn sống cho đàng hoàng, làm cho tử tế.
Chúc anh em sức khỏe, yên ổn và gặp điều lành.

Nếu sau này có chuyện gì muốn kể,
tui sẽ lại lên đây,
nói chuyện tiếp với anh em – như mấy thằng bạn lâu năm ngồi quán cà phê,
vừa cười vừa kể chuyện đời.
tâm sự đc đó mày. Chúc tml thành công trên chặng đường tiếp theo.
 

D W 1989

Yếu sinh lý
Chủ thớt
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[11]

Không biết từ khi nào, tui lại mò lên diễn đàn.
Cảm giác nếu không viết vài dòng, không tám với anh em,
thì trong lòng cứ trống trải sao đó — như thiếu mất một phần thân quen vậy.

Thôi thì gõ vài chữ. Viết cho nhẹ đầu, nghĩ gì viết nấy.
Hy vọng anh em vẫn đọc, vẫn ủng hộ.

Tám năm cày cuốc ở Quảng Đông,
tui ngày càng hiểu rõ hơn về cuộc sống, tình yêu và trách nhiệm.
Xã hội bên Tàu, đặc biệt là chuyện tình cảm,
nhiều lúc khiến tui thấy rối, thấy ngán.
Cái gọi là “cảm giác an toàn” mà nhiều người nói,
thật ra lại bị gắn liền với tiền, quyền và địa vị.

Tiền bạc, nhà cửa, xe cộ, chức vụ –
toàn là thứ được đem ra để đo tình yêu.
Một kiểu yêu méo mó,
để rồi người trong cuộc sống trong lo lắng, áp lực, không còn thở nổi.

Ngược lại, đàn bà Việt mình tự nhiên hơn, thiệt hơn.
Như con em gái tui – bồ của nó không giàu,
nhưng thương nó thật lòng.
Hai đứa cùng đi làm, cùng tính chuyện tương lai,
cùng chia ngọt sẻ bùi.
Tình yêu như vậy không bị tiền trói,
nhưng lại ấm, lại có trách nhiệm.

C của tui cũng thế.
Nhỏ hiểu chuyện, biết chia sẻ.
Hai đứa cùng để dành, cùng vẽ tương lai,
chờ ngày ổn định để cưới, rồi tính chuyện xây tổ nhỏ.

Nhìn lại chặng đường đã qua, tui hiểu rằng:

Yêu và sống với nhau không cần nhà sang xe xịn,
chỉ cần hiểu, thương, và cùng nhau lớn lên.

Người bạn đời thật sự là người biết nắm tay mình lúc áp lực,
chứ không phải người chỉ biết nói lời hay.

Sự ấm áp từ gia đình, bạn bè và người thương,
đáng quý hơn mọi thứ vật chất.

Giờ tui tập nhìn gần hơn –
chăm cho người bên cạnh, lo cho phần đời mình có thể nắm được,
chứ không còn chạy theo chuẩn mực của thiên hạ.

Tui chỉ mong cùng C xây một mái nhà nhỏ,
ấm, yên, và đầy tiếng cười.
Thấy em gái hạnh phúc,
tui cũng thấy nhẹ lòng –
trách nhiệm giờ không còn là gánh nặng, mà là động lực.

Tám năm bên Tàu dạy tui rõ ràng điều mình cần:
Tự do, thấu hiểu, bình đẳng, trách nhiệm và yêu thương.
Đường đời còn dài,
nhưng giờ tui không còn lạc hướng.
Hạnh phúc không phải là chạy theo chuẩn của người khác,
mà là sống đúng với lựa chọn của mình.

Tui với C cũng có lúc xích mích chuyện nhỏ,
sống chung mà, tránh sao được.
Nhưng nghĩ kỹ,
có lẽ yêu và sống cùng nhau
cũng giống như vá lại phần thiếu trong đời nhau vậy.
Cãi đó, rồi thương đó –
cuộc đời là vậy thôi, có ngọt, có đắng, mới thành hương vị.

Gửi anh em lời chúc:
sống vui, làm việc cho đàng hoàng, thương ai thì thương cho trọn.
Cuộc đời ngắn lắm –
giữ được chút bình yên và ngọt ngào, là đã thắng rồi.
 
Bên trên