Nỗi cô đơn bây giờ không còn nằm trong phòng tối đâu bro,
nó nằm giữa đám đông,
giữa mấy cái nụ cười nhìn tưởng chill nhưng trống rỗng vãi.
---
Cô đơn thời nay không phải là không có ai,
mà là có quá nhiều người, nhưng chẳng ai thật.
Mở app ra có cả trăm cái tên,
nhưng inbox chỉ toàn câu chào xã giao,
toàn vibe "cho có",
chứ chẳng có ai thật sự muốn hiểu mày.
---
Cô đơn là lúc mày online suốt,
nhưng không ai thấy mày tồn tại.
Là lúc story mày cả ngàn view,
nhưng tin nhắn riêng trống trơn.
Là lúc mày nói “tao ổn”,
mà trong đầu chỉ muốn biến mất một hôm cho đỡ mệt.
---
Giờ ai cũng đang sống như đang diễn.
Đàn ông thì phải cool,
phải ít nói, phải “alpha” như phim Netflix.
Phụ nữ thì phải xinh, phải chill, phải “independent queen”.
Còn cái thật –
nó bị vứt lại đâu đó,
trong một tin nhắn chưa gửi,
hay trong ánh mắt mệt mỏi nhìn qua gương lúc nửa đêm.
---
Cô đơn bây giờ mặc đồ đẹp, uống rượu xịn, nói chuyện triết lý,
nhưng tối về ôm cái điện thoại lạnh như băng.
Ai cũng tỏ ra bận,
nhưng thật ra rảnh –
rảnh để cuộn story người khác,
rảnh để stalk người cũ,
nhưng không rảnh để đối diện chính mình.
---
Cô đơn thời nay không khóc ồn ào nữa.
Nó cười nhiều hơn.
Cười khi bị phản bội,
cười khi bị ghost,
cười khi nghe câu “đừng nghĩ nhiều”.
Cười cho qua,
rồi tối lại bật nhạc lo-fi,
nhìn trần nhà mà thấy mình lạc như chó lạc phố.
---
Vì sao ư?
Vì xã hội này dạy mày phải “ổn” mọi lúc.
Không được yếu,
không được lệ thuộc,
phải tự lập, phải “healing”, phải "go with the flow".
Nghe ngầu đấy,
nhưng thật ra là một cách sang chảnh để nói: tao đang cô đơn và tao sợ.
---
Cô đơn bây giờ có học thức,
có tài chính,
có body chuẩn,
có caption hay.
Nhưng nó vẫn lạnh.
Vì không ai dám thật,
ai cũng sợ bị tổn thương trước.
---
> “Cô đơn thời nay không phải là không ai yêu,
mà là ai cũng đang sợ yêu trước.”
---
Nên tao nói thật,
bây giờ, một người dám thật lòng –
là thứ xa xỉ hơn cả đồng hồ Rolex.
Và một người dám ngồi cạnh mày, không cần diễn, không cần vibe, chỉ cần im mà hiểu –
đó là may mắn,
không phải trend.
---
Nỗi cô đơn của xã hội thời nay,
nó không nằm ở chỗ thiếu người,
mà nằm ở chỗ:
> ai cũng có mặt nạ,
và không ai dám gỡ ra trước.