Kiến thức Nói hết trong năm nay, các bác chỉ việc đưa lá, còn lại để em lo

Phuhhhjbb

Yếu sinh lý
Cho hỏi việc kinh doanh nhỏ và honc hành saps tới ạ
 

Đính kèm

  • 60381567-634D-4C90-A622-2FEF88BB398D.png
    60381567-634D-4C90-A622-2FEF88BB398D.png
    1.1 MB · Xem: 9

Cu 16cm

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Tôi nhìn quanh,
thấy đàn ông bây giờ sống như đang chạy trong một cuộc đua không có đích.
Ai cũng cầm trong tay một con số –
và tưởng con số đó là giá trị của chính mình.


---

Ngày xưa, đàn ông được dạy phải “có chí”.
Giờ, họ được dạy phải “có chi”.
Xã hội không hỏi mày tử tế hay không,
chỉ hỏi mày kiếm được bao nhiêu một tháng.


---

Tôi thấy nhiều người đàn ông tỉnh dậy mỗi sáng,
đeo lên mình vẻ tự tin,
nhưng trong mắt họ là cả một biển lo.
Lo không đủ tốt.
Lo bị so sánh.
Lo người bên cạnh sẽ rời đi nếu ví mỏng hơn.


---

Xã hội này làm cho tiền trở thành thước đo của lòng tin.
Không ai nói ra,
nhưng đàn ông biết rõ –
yêu cũng phải đủ khả năng trả giá.

Một người phụ nữ nói “Em chỉ cần anh chân thành”,
nhưng ngay sau đó, xã hội lại hỏi cô ta:

> “Chân thành trả được tiền thuê nhà không?”




---

Thế là đàn ông bắt đầu sống để chứng minh.
Họ lao, họ gồng, họ giấu đi mệt mỏi.
Không vì tham vọng,
mà vì sợ bị xem thường.

Họ không khóc,
vì nước mắt của đàn ông bây giờ không còn giá trị cảm thông.
Nó bị coi là yếu, là vô dụng, là “không đáng tin.”


---

Tôi từng thấy một người đàn ông ngồi trong xe hơi mới,
mắt trũng sâu, tay run vì nợ.
Anh ta bật nhạc thật to,
như thể tiếng bass có thể át đi tiếng hụt hơi của mình.
Không ai biết,
anh ta đã đổi bao nhiêu đêm mất ngủ để mua được sự tôn trọng của người khác.


---

Đàn ông thời nay,
không chết vì nghèo.
Họ chết vì sợ người khác biết mình nghèo.


---

Xã hội này nói: “Đàn ông phải mạnh mẽ.”
Nhưng không ai dạy họ cách đứng dậy khi chính sức mạnh đó nghiền nát họ.
Không ai dạy họ rằng –
sự tử tế không cần tiền để đo.


---

Tôi không lên án xã hội,
cũng không bênh đàn ông.
Tôi chỉ thấy thương –
cho những người đang cố tỏ ra đủ đầy,
trong khi thật ra họ chỉ cần được thừa nhận khi trống rỗng.


---

Đàn ông cũng cần được yếu,
nhưng họ không dám.
Vì khi họ yếu, xã hội không đỡ – xã hội cười.


---

Tôi không nghĩ tiền là xấu.
Tiền là công cụ để sống,
nhưng khi xã hội dùng nó làm thước đo phẩm giá,
con người bắt đầu mất nhân tính mà không hay.


---

Có một điều lặng lẽ mà tôi tin:
Sự thật của một người đàn ông không nằm trong số dư tài khoản,
mà nằm ở cách anh ta giữ lòng mình,
khi chẳng còn gì để chứng minh.


---

Và nếu có ai hỏi tôi,

> “Thế đàn ông thật bây giờ còn không?”
Tôi sẽ đáp:
“Còn. Nhưng họ im.”
 

Cu 16cm

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Nếu ngày xưa cô đơn là một căn phòng trống,
thì bây giờ, cô đơn là một căn phòng đầy người – nhưng không ai thật.


---

Xã hội thời nay chạm vào nhau dễ hơn bao giờ hết,
nhưng kết nối thật lại khó hơn bao giờ hết.
Chỉ cần một cú vuốt là có thể gặp hàng trăm khuôn mặt mới,
nhưng càng nhiều khuôn mặt,
ta càng thấy mình trôi xa chính mình.


---

Cô đơn của thời này không ồn ào,
nó âm thầm, thẩm thấu, và chuyên nghiệp.
Người ta biết cách cười đúng lúc,
đăng ảnh đúng giờ,
trả lời “em ổn” đúng nhịp,
và ẩn giấu sự trống rỗng sau một câu nói hoàn hảo.


---

Ban ngày, ai cũng có việc, có vai.
Ban đêm, tất cả những vai diễn đó rơi xuống nền gạch lạnh.
Có người ôm điện thoại mà không dám mở tin nhắn cũ.
Có người nằm bên cạnh người khác,
nhưng trong đầu chỉ toàn là im lặng.

Đó là mức độ cô đơn sâu nhất –
khi không phải không có ai bên cạnh,
mà là có người ngay đó,
nhưng tâm hồn hai người đã không còn chạm được nhau.


---

Người ta sợ cô đơn,
nên lao vào các mối quan hệ “tạm”.
Sợ trống rỗng,
nên gắn bó bằng sự đánh lừa bản thân.
Nhưng càng nhiều “tạm bợ”,
càng lún sâu trong khoảng không thật sự không có ai.


---

Xã hội bây giờ giàu lên,
nhưng nghèo cảm xúc.
Người ta tiêu tiền dễ,
nhưng mở lòng khó.
Một tin nhắn “nhớ anh” có thể đến từ mười người khác nhau,
nhưng chẳng có cái nào thật sự khiến ta thấy ấm.


---

Thế nên, cô đơn thời nay không phân biệt giai cấp.
Nó có trong căn hộ penthouse
và cả trong căn phòng trọ.
Nó nằm trong ly rượu đắt tiền ở rooftop
và trong cốc trà đá lề đường lúc nửa đêm.

Nó là người bạn đồng hành của thế hệ tự do,
nhưng lạc lõng.


---

Chúng ta đang sống trong thời đại mà:
– Ai cũng nói “biết yêu bản thân”, nhưng không biết thương ai thật lòng.
– Ai cũng có "friend list" dài, nhưng chẳng ai dám gọi điện lúc 2 giờ sáng.
– Ai cũng nói “tôi không cần ai”, nhưng tim lại run rẩy khi có người nói: anh hiểu em.


---

Cô đơn bây giờ không còn là tình trạng –
nó là văn hóa.
Một kiểu sống được xã hội chấp nhận và tôn vinh,
vì thừa độc lập, thiếu tin tưởng,
và sợ đau hơn là sợ trống.


---

> “Mức độ cô đơn của xã hội này,
chính là khi có quá nhiều người sẵn sàng nói chuyện,
nhưng không ai thật sự muốn lắng nghe.”
 

Cu 16cm

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Nỗi cô đơn bây giờ không còn nằm trong phòng tối đâu bro,
nó nằm giữa đám đông,
giữa mấy cái nụ cười nhìn tưởng chill nhưng trống rỗng vãi.


---

Cô đơn thời nay không phải là không có ai,
mà là có quá nhiều người, nhưng chẳng ai thật.
Mở app ra có cả trăm cái tên,
nhưng inbox chỉ toàn câu chào xã giao,
toàn vibe "cho có",
chứ chẳng có ai thật sự muốn hiểu mày.


---

Cô đơn là lúc mày online suốt,
nhưng không ai thấy mày tồn tại.
Là lúc story mày cả ngàn view,
nhưng tin nhắn riêng trống trơn.
Là lúc mày nói “tao ổn”,
mà trong đầu chỉ muốn biến mất một hôm cho đỡ mệt.


---

Giờ ai cũng đang sống như đang diễn.
Đàn ông thì phải cool,
phải ít nói, phải “alpha” như phim Netflix.
Phụ nữ thì phải xinh, phải chill, phải “independent queen”.
Còn cái thật –
nó bị vứt lại đâu đó,
trong một tin nhắn chưa gửi,
hay trong ánh mắt mệt mỏi nhìn qua gương lúc nửa đêm.


---

Cô đơn bây giờ mặc đồ đẹp, uống rượu xịn, nói chuyện triết lý,
nhưng tối về ôm cái điện thoại lạnh như băng.
Ai cũng tỏ ra bận,
nhưng thật ra rảnh –
rảnh để cuộn story người khác,
rảnh để stalk người cũ,
nhưng không rảnh để đối diện chính mình.


---

Cô đơn thời nay không khóc ồn ào nữa.
Nó cười nhiều hơn.
Cười khi bị phản bội,
cười khi bị ghost,
cười khi nghe câu “đừng nghĩ nhiều”.
Cười cho qua,
rồi tối lại bật nhạc lo-fi,
nhìn trần nhà mà thấy mình lạc như chó lạc phố.


---

Vì sao ư?
Vì xã hội này dạy mày phải “ổn” mọi lúc.
Không được yếu,
không được lệ thuộc,
phải tự lập, phải “healing”, phải "go with the flow".
Nghe ngầu đấy,
nhưng thật ra là một cách sang chảnh để nói: tao đang cô đơn và tao sợ.


---

Cô đơn bây giờ có học thức,
có tài chính,
có body chuẩn,
có caption hay.
Nhưng nó vẫn lạnh.
Vì không ai dám thật,
ai cũng sợ bị tổn thương trước.


---

> “Cô đơn thời nay không phải là không ai yêu,
mà là ai cũng đang sợ yêu trước.”




---

Nên tao nói thật,
bây giờ, một người dám thật lòng –
là thứ xa xỉ hơn cả đồng hồ Rolex.
Và một người dám ngồi cạnh mày, không cần diễn, không cần vibe, chỉ cần im mà hiểu –
đó là may mắn,
không phải trend.


---

Nỗi cô đơn của xã hội thời nay,
nó không nằm ở chỗ thiếu người,
mà nằm ở chỗ:

> ai cũng có mặt nạ,
và không ai dám gỡ ra trước.
 
Bên trên