Thứ 2,4,6 và chủ nhật, còn lâu lâu hứng thì lại cho anh em một vài chươngTruyện viết hay quá, lịch up thế nào vậy thớt
Thứ 2,4,6 và chủ nhật, còn lâu lâu hứng thì lại cho anh em một vài chươngTruyện viết hay quá, lịch up thế nào vậy thớt
Em nào nhìn mượt thế tmlXem nội dung: 533402
Đọc truyện mà cứ tưởng tượng em này là Chi
Nhiều nữa đi ChíCh77. Dạy lái xe.
Tuy nhiên, cảm giác được lấp đầy kèm theo sự cứng rắn đầy mạnh mẽ của anh lại không thấy. Thay vào đó là tiếng thở hồng hộc và cái nhăn mặt đầy khó chịu của anh.
-Hộc hộc…em yêu…làm tiếp đi em, anh thích lắm… hộc hộc…
Thế nhưng Chi lại không tiếp tục, cô nhìn chồng, ánh mắt chất chứa sự lo lắng khôn nguôi.
-Chồng yêu, anh ổn chứ? Sao em cảm thấy anh như sắp hụt hơi?
Vẫn còn đó sự ham muốn cháy bỏng trong ánh mắt của Phúc, nhưng cơ thể anh đã phản bội, hơi thở dồn dập như vừa chạy cả hàng trăm cây số, từng nhịp tim gấp gáp khiến lồng ngực nhói lên. Đôi bàn tay đang ôm siết eo vợ cũng dần buông lỏng, rồi anh khẽ trầm người xuống, thở nặng nề.
-Anh… anh xin lỗi… tự nhiên anh thấy mệt quá…
Giọng anh đứt quãng, cố gắng che giấu sự mệt mỏi nhưng không thể. Chi lúc này cúi xuống, em vuốt sạch mồ hôi trên trán chồng. Chút nóng bỏng vừa nãy cũng bị nàng nén lại, thay vào đó em dùng giọng nhẹ nhàng nhất để an ủi chồng một cách đầy quan tâm.
-Thôi anh đừng cố, tất cả cũng chỉ tại em ham hố, anh đi công tác mệt mỏi cả tháng, mới cho anh nghỉ vài hôm mà đã đòi hỏi rồi. Thôi giờ hai vợ chồng nằm ôm nhau thế này thôi nhé.
Phúc mỉm cười gượng gạo, vòng tay siết chặt lưng vợ đầy yêu thương. Anh muốn tiếp tục, nhưng sức lực toàn thân tiêu biến, cả cơ thể rã rời. Trong mắt anh thoáng chút bất lực, nhưng cũng chan chứa biết ơn vì sự hiểu chuyện của người vợ yêu.
Chi vẫn nép sát trong ngực chồng, cố để sự dịu dàng của mình xoa dịu đi nỗi mệt nhọc của anh. Khi thấy hơi thở anh đã bớt gấp gáp cô lại bắt đầu thủ thỉ bên tai anh.
-Anh yêu, hay là đợt này hai vợ chồng mình đi khám sức khỏe tổng quát nhé, em thỉnh thoảng cũng hay thấy bồn chồn không yên. Còn anh sau mấy tháng hầu như không nghỉ cũng nên tầm soát lại xem có bị ảnh hưởng gì không.
Phúc biết rằng vợ rất lo cho anh, mà bản thân anh cũng thấy sức khỏe của bản thân đang có vấn đề. Chỉ là công ty đang ở thời khắc rất quan trọng vì vậy mà anh vẫn đang lần nữa mà thôi. Nhưng cũng không thể để vợ cứ tiếp tục lo lắng cho mình như vậy, nên Phúc gật đầu vỗ về cho vợ yên tâm.
-Vậy để đầu tuần sau, nếu không có công việc gì quá cần thiết, hai vợ chồng mình cùng đi khám nha.
-Vâng, chắc sẽ không sao đâu, nhưng có chỉ dẫn của bác sĩ thì yên tâm hơn, mẹ con em đều nương tựa vào anh hết.
Vừa nói Chi vừa hôn chồng thêm cái nữa, sau đó em mới trườn xuống khỏi người anh. Con cu lúc này đã không còn cương cứng, nó trượt ra khỏi con bướm nhỏ kéo theo không ít nước nhờn. Phúc thương vợ phải khó chịu khi cơn khoái cảm đến ngang chừng rồi bỏ dở, anh áy náy mà vuốt nhẹ lưng em. Thế nhưng Chi đáp lại bằng nụ cười tươi rói, vừa mặc lại đồ ngủ vừa hỏi anh.
-Anh có muốn uống nước không, để em xuống dưới lấy thêm cho anh một cốc.
-Ừ, vậy tiện thể lấy một cốc nước ấm cho anh nha.
Chi kéo gọn lại tà áo ngủ rồi bước xuống cầu thang, trời tháng Mười, gió bên ngoài thật dịu mát, nhưng trên thân thể em vẫn để lại những giọt mồ hôi li ti. Chứng tỏ cơn nóng trong người em vẫn còn chưa nguôi hẳn, em tỏ vẻ không sao chỉ để cho chồng thấy thoải mái hơn.
Em rót đầy cho mình một ly nước mát, không ngần ngại mà ngửa cổ uống một hơi. Động tác ấy vô tình để một vài giọt nước rơi xuống, chúng chảy một đường qua cần cổ rồi luồn lách giữa hai bầu ngực căng đẫy của em. Chút mát lạnh đó cũng phần nào làm em run khẽ, cả bờ mông núng nính cũng vì vậy mà rung rinh.
Chi đặt ly nước trên bàn rồi vô thức để tay vuốt nhẹ lên cổ, em như đang muốn làm dịu đi cơn nóng đang âm ỉ trong người. Thế nhưng có vuốt mấy cũng không vơi được bứt rứt, mà chỉ càng làm hơi thở của em nặng nề hơn.
Tất cả những bí bách kia tạo thành cơn u uất, nó dồn lại thành những nét ủ rũ trên khuôn mặt thánh thiện của em. Những đường nét ấy không phải ai cũng nhìn ra được, nhưng lại không giấu nổi đôi mắt đang nhìn em qua khe cửa của ông Danh.
Đúng vậy, ông đang yên lặng nhìn em từ trong phòng ngủ, xót xa cho những tiếng thở dài thườn thượt mới phát ra. Trong đôi mắt thâm thúy đang rực cháy kia là vô vàn thông cảm, cũng kèm theo những toan tính của riêng mình. Cho đến khi Chi cầm ly nước rồi lê bước chân về lại phòng đi ngủ, ông vẫn còn đứng đó, trong lòng hình như đã biết phải làm gì.
Những ngày tiếp theo vẫn diễn ra êm đẹp, đôi vợ chồng trẻ ấy vẫn quấn quýt, còn ông Danh vẫn giữ nguyên vẻ mực thước của ông.
Chiều nay chiếc xe trắng lại nằm im trong góc, vì Phúc phải đi vào Miền Nam đột xuất, không còn ai dạy lái cho em. Bỗng ông Danh từ trong nhà bước tới, ông mặc một bộ quần áo khá trẻ trung với quần kaki màu be cùng áo polo's. Vừa nhìn thấy Chi ông đã vội tươi cười.
-Vào đi con, hôm nay bố sẽ thay thằng Phúc kèm con vài vòng. Nó phải đi gấp nhưng vẫn gọi điện dặn trước rồi.
Chi mím môi, khẽ gật, tà váy lụa mỏng khẽ lướt trên bắp chân trắng muốt. Cô ngồi vào ghế phụ, mùi da mới pha lẫn mùi nước hoa dìu dịu trên cơ thể, khiến không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt hơn. Tất nhiên không phải mùi nước hoa hay cơ thể của em khó ngửi, mà phần nhiều là do sự ngượng ngùng đầy những gợi nhớ cấm kỵ của 2 người.
-Mình đến khu đô thị mọi hôm con và Phúc hay đến kia nhé, thử vài vòng cho bố biết con đã thành thạo đến đâu.
-Vâng ạ.
Chiếc xe rất nhanh thì rẽ vào một khu đô thị còn xây dang dở, ở đây đường rộng nhưng lại chẳng mấy ai đi. Chi đã bắt đầu chuyển sang ghế lái, chiếc vô lăng cũng chầm chậm xoay theo ý của em. Ông Danh ngồi bên cạnh mắt không chớp, ông hoàn toàn chăm chú để bảo đảm an toàn cho con dâu. Từng đoạn thẳng, mọi khúc cua em đi qua đều được ông kĩ càng chỉ dẫn, cho đến khi yên tâm ông mới có thể ngả lưng.
-Chi có thấy hôn nhân giống lái xe không. Những lúc đường thẳng thì dễ đi, nhưng khúc ngoằn ngoèo mới biết ai giữ được tay lái vững, trong hôn nhân thì đến lúc khó khăn mới có thể minh chứng cho tình yêu.
Lời nói bất ngờ của ông chầm chậm mà ấm áp, nó như từng nhát búa gõ thẳng lên khối băng kết đặc ở trong lòng của Chi. Đôi tay nắm trên vô lăng hơi siết lại, em không trả lời mà chỉ mím môi lại tập trung nhìn trên đường. Danh thấy thế thì không dừng lại, ông tiếp tục hỏi sâu hơn.
-Con và Phúc đang gặp trắc trở gì hả, có thể chia sẻ cùng bố hay không.
Chi run nhẹ, như có ai chạm vào nỗi đau thầm kín. Hơi thở em nặng dần, bàn tay rời khỏi vô lăng một thoáng rồi nắm lại. Nỗi u uất dâng trào khiến khóe mắt nàng chợt long lanh. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm nhận được sự quan tâm thật đúng lúc, khi bàn tay ấm áp của ông Danh đặt hờ lên mu bàn tay em, chỉ nhẹ thôi nhưng khiến tim em lặng lại đôi chút. Em nhìn sang, bắt gặp vẻ cảm thông từ gương mặt kiên nghị của ông, vì vậy em chấp nhận mở lòng.
-Thật ra… vợ chồng con không có vấn đề gì lớn đâu ạ. Chỉ là… dạo này anh Phúc hay mệt mỏi, chắc tại những chuyến đi xa và căng thẳng kia. Con hơi lo cho anh ấy mà thôi.
-Có phải nó dẫn đến việc suy giảm khả năng đàn ông của Phúc.
Câu hỏi thẳng thắn khiến Chi há hôc nhưng nghĩ lại mối quan hệ của hai người Chi cảm thấy câu hỏi ấy cũng có thể trả lời được. Cô gật đầu rất nhẹ, gương mặt ủ rũ thoáng hiện thêm một vệt hồng.
-Con biết anh ấy rất yêu con và muốn gần gũi…nhưng hay bị cơn mệt mỏi bất chợt ép phải…dừng lại giữa chừng… chắc tại con đã không để anh ấy nghỉ ngơi đủ nhiều.
Cô không biết vì sao có thể dễ dàng tâm sự chuyện thầm kín với ông, có lẽ vì sự trầm ấm trong giọng ông, hoặc vì cái chạm tay đầy an ủi ấy. Nhưng khi đã nói ra được, Chi bỗng thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Danh nghiêng đầu nhìn con dâu, ánh mắt sâu thẳm thoáng hiện chút xót xa. Ông không cắt ngang, chỉ để bàn tay mình áp nhẹ hơn lên mu bàn tay em, giọng cũng thêm chậm lại.
-Con à… cái đó không phải lỗi của con đâu. Đàn ông, nhất là khi áp lực công việc lớn, sức khỏe bị bào mòn thì chuyện ấy cũng dễ… yếu đi. Điều quan trọng là vợ chồng biết cảm thông cho nhau.
Vâng, chúng con cũng đặt lịch để cùng nhau đi khám rồi, con mong rằng mọi chuyện sẽ không sao, để anh ấy phấn chấn lên, và tình cảm của bọn con lại có thể mặn nồng như trước.
Danh nhìn và cảm nhận từng nghẹn ngào trong những lời em nói. Ông biết, đó không chỉ là sự lo lắng cho chồng, mà còn là tiếng kêu thầm kín của một người đàn bà đang độ xuân thì nhưng bị bỏ lỡ những khát khao tự nhiên nhất.
Ông siết chặt bàn tay mình hơn chút nữa để cảm xúc trong em lắng lại, và cũng để em thấy vững vàng hơn.
-Con nói ra được như thế… đã là can đảm lắm rồi. Con còn trẻ, con cần được yêu thương, được lấp đầy… mới có thể hạnh phúc trọn vẹn.
Chi rùng mình, gương mặt đỏ hơn nữa. Hai chữ “lấp đầy” vang lên như một cú gãi trực tiếp vào những khát khao em vừa cố giấu. Cả người em nóng hầm hập, bàn tay trên vô lăng bỗng run lên.
-Mà thôi, cung đường này con đã đi nhiều nên thành thạo quá rồi, hãy tìm kiếm chút thử thách lớn hơn, rẽ ở đây, chạy thẳng theo con đê phía trước.
Chi điều khiển chiếc xe như ông nói, nhưng lúc này trong lòng cũng hỗn loạn hơn.
-Đường chưa quen con cứ đi thật chậm, có bố đây rồi, đừng lo. Nhưng trước hết hãy thắt dây an toàn lại đã.
Nói rồi ông vươn người sang thắt dây an toàn cho em rồi chỉnh lại ngay ngắn. Bàn tay thô ráp lướt nhanh trên hai bầu ngực khiến chúng phập phồng càng kịch liệt hơn.
-Bình tĩnh lại, tự tin và tập trung hơn vào tay lái.
Chi cuối cùng cũng đạp ga từ từ. Con đường đê quanh co trải dài theo áng chiều vàng óng. Giữa khung cảnh nên thơ ấy có một chiếc xe đang di chuyển chậm chạp, mới đầu còn trúc trắc, càng về sau càng thẳng lối hơn. Cũng giống như câu chuyện của 2 người trên xe cũng vậy, càng lúc càng cởi mở hơn nhiều.
-Anh Phúc không bao giờ dám cho con đi những cung đường như vậy, vô tình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu buổi hoàng hôn rực rỡ.
-Đấy là vì Phúc muốn bao bọc cho con nhưng lại chưa biết cách, vì bản thân nó cũng chưa được bảo bọc đúng nghĩa bao giờ. Muốn một người được bảo bọc mà vẫn thấy tự do thoải mái thì hãy ở bên cổ vũ và sẵn sàng lao lên bảo vệ họ trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chứ đừng nhét họ trong vòng an toàn và giữ nguyên họ trong đó, như vậy có khác nào đang nhốt một con chim.
-Hi hi, vậy bố phải dạy lại cách bảo bọc cho con trai bố rồi.
Nàng tinh nghịch cười tít mắt, chân ga cũng bất giác đạp nhanh hơn.
-Cẩn thận…Chi…con không sao chứ.
Danh kéo phanh tay vừa kịp lúc xe trật bánh, cánh tay cũng vươn ra tránh cho Chi bị đập đầu. Hắn nhìn sang thấy cô con dâu của mình đang thảng thốt, hắn nhẹ nhàng nói những lời như vuốt ve.
-Không sao rồi con, có bố đây rồi.
-Con… cảm ơn bố…nếu không có bố thì…
-Ừ, đừng hoảng, con có thấy bị đau ở đâu không.
-Dạ, có hơi nhói ở chân…nhưng bố bỏ tay ra được không ạ.
Ông Danh lúc này mới để ý, bàn tay của mình đã ôm trọn một bên vú của em, quá đáng hơn khi bị nhắc nhở, bàn tay ấy còn kín đáo bóp nhẹ sau đó mới chịu thu về. Ngoài trời lúc này đã kéo giông mù mịt, Danh nhìn rồi nói với Chi.
-Sắp mưa rồi, đường sẽ trơn và khó nhìn lắm, thôi để bố lái cho.
Chi biết nói gì hơn ngoài đồng ý, đến khi bước xuống xe bằng cái chân tập tễnh ông lại bắt em phải ngồi xuống ghế sau. Rồi chiếc xe lăn bánh khi trời bắt đầu mưa sầm sập, ông cho xe đỗ lại ở một chòi gác rồi chuyển người xuống hàng ghế sau.
-Bố…sao không đi tiếp đi ạ…trời sắp tối rồi.
-Bố muốn kiểm tra xem chân của con thế nào, yên tâm có bà vú ở nhà, chắc cu Bin cũng chẳng quấy lắm đâu.
Lời nói chưa xong bàn tay ông đã cầm lấy cổ chân nàng, vạt váy được kéo lên, khoe ra làn da trắng muốt. Bố chồng bắt đầu những động tác kiểm tra mà sao lại khiến cả hai người thở gấp hơn.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Ngon thếXem nội dung: 533402
Đọc truyện mà cứ tưởng tượng em này là Chi
Ngon quáXem nội dung: 533402
Đọc truyện mà cứ tưởng tượng em này là Chi
béo bố chồng rồi đẻ bố lấp đầy choCh77. Dạy lái xe.
Tuy nhiên, cảm giác được lấp đầy kèm theo sự cứng rắn đầy mạnh mẽ của anh lại không thấy. Thay vào đó là tiếng thở hồng hộc và cái nhăn mặt đầy khó chịu của anh.
-Hộc hộc…em yêu…làm tiếp đi em, anh thích lắm… hộc hộc…
Thế nhưng Chi lại không tiếp tục, cô nhìn chồng, ánh mắt chất chứa sự lo lắng khôn nguôi.
-Chồng yêu, anh ổn chứ? Sao em cảm thấy anh như sắp hụt hơi?
Vẫn còn đó sự ham muốn cháy bỏng trong ánh mắt của Phúc, nhưng cơ thể anh đã phản bội, hơi thở dồn dập như vừa chạy cả hàng trăm cây số, từng nhịp tim gấp gáp khiến lồng ngực nhói lên. Đôi bàn tay đang ôm siết eo vợ cũng dần buông lỏng, rồi anh khẽ trầm người xuống, thở nặng nề.
-Anh… anh xin lỗi… tự nhiên anh thấy mệt quá…
Giọng anh đứt quãng, cố gắng che giấu sự mệt mỏi nhưng không thể. Chi lúc này cúi xuống, em vuốt sạch mồ hôi trên trán chồng. Chút nóng bỏng vừa nãy cũng bị nàng nén lại, thay vào đó em dùng giọng nhẹ nhàng nhất để an ủi chồng một cách đầy quan tâm.
-Thôi anh đừng cố, tất cả cũng chỉ tại em ham hố, anh đi công tác mệt mỏi cả tháng, mới cho anh nghỉ vài hôm mà đã đòi hỏi rồi. Thôi giờ hai vợ chồng nằm ôm nhau thế này thôi nhé.
Phúc mỉm cười gượng gạo, vòng tay siết chặt lưng vợ đầy yêu thương. Anh muốn tiếp tục, nhưng sức lực toàn thân tiêu biến, cả cơ thể rã rời. Trong mắt anh thoáng chút bất lực, nhưng cũng chan chứa biết ơn vì sự hiểu chuyện của người vợ yêu.
Chi vẫn nép sát trong ngực chồng, cố để sự dịu dàng của mình xoa dịu đi nỗi mệt nhọc của anh. Khi thấy hơi thở anh đã bớt gấp gáp cô lại bắt đầu thủ thỉ bên tai anh.
-Anh yêu, hay là đợt này hai vợ chồng mình đi khám sức khỏe tổng quát nhé, em thỉnh thoảng cũng hay thấy bồn chồn không yên. Còn anh sau mấy tháng hầu như không nghỉ cũng nên tầm soát lại xem có bị ảnh hưởng gì không.
Phúc biết rằng vợ rất lo cho anh, mà bản thân anh cũng thấy sức khỏe của bản thân đang có vấn đề. Chỉ là công ty đang ở thời khắc rất quan trọng vì vậy mà anh vẫn đang lần nữa mà thôi. Nhưng cũng không thể để vợ cứ tiếp tục lo lắng cho mình như vậy, nên Phúc gật đầu vỗ về cho vợ yên tâm.
-Vậy để đầu tuần sau, nếu không có công việc gì quá cần thiết, hai vợ chồng mình cùng đi khám nha.
-Vâng, chắc sẽ không sao đâu, nhưng có chỉ dẫn của bác sĩ thì yên tâm hơn, mẹ con em đều nương tựa vào anh hết.
Vừa nói Chi vừa hôn chồng thêm cái nữa, sau đó em mới trườn xuống khỏi người anh. Con cu lúc này đã không còn cương cứng, nó trượt ra khỏi con bướm nhỏ kéo theo không ít nước nhờn. Phúc thương vợ phải khó chịu khi cơn khoái cảm đến ngang chừng rồi bỏ dở, anh áy náy mà vuốt nhẹ lưng em. Thế nhưng Chi đáp lại bằng nụ cười tươi rói, vừa mặc lại đồ ngủ vừa hỏi anh.
-Anh có muốn uống nước không, để em xuống dưới lấy thêm cho anh một cốc.
-Ừ, vậy tiện thể lấy một cốc nước ấm cho anh nha.
Chi kéo gọn lại tà áo ngủ rồi bước xuống cầu thang, trời tháng Mười, gió bên ngoài thật dịu mát, nhưng trên thân thể em vẫn để lại những giọt mồ hôi li ti. Chứng tỏ cơn nóng trong người em vẫn còn chưa nguôi hẳn, em tỏ vẻ không sao chỉ để cho chồng thấy thoải mái hơn.
Em rót đầy cho mình một ly nước mát, không ngần ngại mà ngửa cổ uống một hơi. Động tác ấy vô tình để một vài giọt nước rơi xuống, chúng chảy một đường qua cần cổ rồi luồn lách giữa hai bầu ngực căng đẫy của em. Chút mát lạnh đó cũng phần nào làm em run khẽ, cả bờ mông núng nính cũng vì vậy mà rung rinh.
Chi đặt ly nước trên bàn rồi vô thức để tay vuốt nhẹ lên cổ, em như đang muốn làm dịu đi cơn nóng đang âm ỉ trong người. Thế nhưng có vuốt mấy cũng không vơi được bứt rứt, mà chỉ càng làm hơi thở của em nặng nề hơn.
Tất cả những bí bách kia tạo thành cơn u uất, nó dồn lại thành những nét ủ rũ trên khuôn mặt thánh thiện của em. Những đường nét ấy không phải ai cũng nhìn ra được, nhưng lại không giấu nổi đôi mắt đang nhìn em qua khe cửa của ông Danh.
Đúng vậy, ông đang yên lặng nhìn em từ trong phòng ngủ, xót xa cho những tiếng thở dài thườn thượt mới phát ra. Trong đôi mắt thâm thúy đang rực cháy kia là vô vàn thông cảm, cũng kèm theo những toan tính của riêng mình. Cho đến khi Chi cầm ly nước rồi lê bước chân về lại phòng đi ngủ, ông vẫn còn đứng đó, trong lòng hình như đã biết phải làm gì.
Những ngày tiếp theo vẫn diễn ra êm đẹp, đôi vợ chồng trẻ ấy vẫn quấn quýt, còn ông Danh vẫn giữ nguyên vẻ mực thước của ông.
Chiều nay chiếc xe trắng lại nằm im trong góc, vì Phúc phải đi vào Miền Nam đột xuất, không còn ai dạy lái cho em. Bỗng ông Danh từ trong nhà bước tới, ông mặc một bộ quần áo khá trẻ trung với quần kaki màu be cùng áo polo's. Vừa nhìn thấy Chi ông đã vội tươi cười.
-Vào đi con, hôm nay bố sẽ thay thằng Phúc kèm con vài vòng. Nó phải đi gấp nhưng vẫn gọi điện dặn trước rồi.
Chi mím môi, khẽ gật, tà váy lụa mỏng khẽ lướt trên bắp chân trắng muốt. Cô ngồi vào ghế phụ, mùi da mới pha lẫn mùi nước hoa dìu dịu trên cơ thể, khiến không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt hơn. Tất nhiên không phải mùi nước hoa hay cơ thể của em khó ngửi, mà phần nhiều là do sự ngượng ngùng đầy những gợi nhớ cấm kỵ của 2 người.
-Mình đến khu đô thị mọi hôm con và Phúc hay đến kia nhé, thử vài vòng cho bố biết con đã thành thạo đến đâu.
-Vâng ạ.
Chiếc xe rất nhanh thì rẽ vào một khu đô thị còn xây dang dở, ở đây đường rộng nhưng lại chẳng mấy ai đi. Chi đã bắt đầu chuyển sang ghế lái, chiếc vô lăng cũng chầm chậm xoay theo ý của em. Ông Danh ngồi bên cạnh mắt không chớp, ông hoàn toàn chăm chú để bảo đảm an toàn cho con dâu. Từng đoạn thẳng, mọi khúc cua em đi qua đều được ông kĩ càng chỉ dẫn, cho đến khi yên tâm ông mới có thể ngả lưng.
-Chi có thấy hôn nhân giống lái xe không. Những lúc đường thẳng thì dễ đi, nhưng khúc ngoằn ngoèo mới biết ai giữ được tay lái vững, trong hôn nhân thì đến lúc khó khăn mới có thể minh chứng cho tình yêu.
Lời nói bất ngờ của ông chầm chậm mà ấm áp, nó như từng nhát búa gõ thẳng lên khối băng kết đặc ở trong lòng của Chi. Đôi tay nắm trên vô lăng hơi siết lại, em không trả lời mà chỉ mím môi lại tập trung nhìn trên đường. Danh thấy thế thì không dừng lại, ông tiếp tục hỏi sâu hơn.
-Con và Phúc đang gặp trắc trở gì hả, có thể chia sẻ cùng bố hay không.
Chi run nhẹ, như có ai chạm vào nỗi đau thầm kín. Hơi thở em nặng dần, bàn tay rời khỏi vô lăng một thoáng rồi nắm lại. Nỗi u uất dâng trào khiến khóe mắt nàng chợt long lanh. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm nhận được sự quan tâm thật đúng lúc, khi bàn tay ấm áp của ông Danh đặt hờ lên mu bàn tay em, chỉ nhẹ thôi nhưng khiến tim em lặng lại đôi chút. Em nhìn sang, bắt gặp vẻ cảm thông từ gương mặt kiên nghị của ông, vì vậy em chấp nhận mở lòng.
-Thật ra… vợ chồng con không có vấn đề gì lớn đâu ạ. Chỉ là… dạo này anh Phúc hay mệt mỏi, chắc tại những chuyến đi xa và căng thẳng kia. Con hơi lo cho anh ấy mà thôi.
-Có phải nó dẫn đến việc suy giảm khả năng đàn ông của Phúc.
Câu hỏi thẳng thắn khiến Chi há hôc nhưng nghĩ lại mối quan hệ của hai người Chi cảm thấy câu hỏi ấy cũng có thể trả lời được. Cô gật đầu rất nhẹ, gương mặt ủ rũ thoáng hiện thêm một vệt hồng.
-Con biết anh ấy rất yêu con và muốn gần gũi…nhưng hay bị cơn mệt mỏi bất chợt ép phải…dừng lại giữa chừng… chắc tại con đã không để anh ấy nghỉ ngơi đủ nhiều.
Cô không biết vì sao có thể dễ dàng tâm sự chuyện thầm kín với ông, có lẽ vì sự trầm ấm trong giọng ông, hoặc vì cái chạm tay đầy an ủi ấy. Nhưng khi đã nói ra được, Chi bỗng thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Danh nghiêng đầu nhìn con dâu, ánh mắt sâu thẳm thoáng hiện chút xót xa. Ông không cắt ngang, chỉ để bàn tay mình áp nhẹ hơn lên mu bàn tay em, giọng cũng thêm chậm lại.
-Con à… cái đó không phải lỗi của con đâu. Đàn ông, nhất là khi áp lực công việc lớn, sức khỏe bị bào mòn thì chuyện ấy cũng dễ… yếu đi. Điều quan trọng là vợ chồng biết cảm thông cho nhau.
Vâng, chúng con cũng đặt lịch để cùng nhau đi khám rồi, con mong rằng mọi chuyện sẽ không sao, để anh ấy phấn chấn lên, và tình cảm của bọn con lại có thể mặn nồng như trước.
Danh nhìn và cảm nhận từng nghẹn ngào trong những lời em nói. Ông biết, đó không chỉ là sự lo lắng cho chồng, mà còn là tiếng kêu thầm kín của một người đàn bà đang độ xuân thì nhưng bị bỏ lỡ những khát khao tự nhiên nhất.
Ông siết chặt bàn tay mình hơn chút nữa để cảm xúc trong em lắng lại, và cũng để em thấy vững vàng hơn.
-Con nói ra được như thế… đã là can đảm lắm rồi. Con còn trẻ, con cần được yêu thương, được lấp đầy… mới có thể hạnh phúc trọn vẹn.
Chi rùng mình, gương mặt đỏ hơn nữa. Hai chữ “lấp đầy” vang lên như một cú gãi trực tiếp vào những khát khao em vừa cố giấu. Cả người em nóng hầm hập, bàn tay trên vô lăng bỗng run lên.
-Mà thôi, cung đường này con đã đi nhiều nên thành thạo quá rồi, hãy tìm kiếm chút thử thách lớn hơn, rẽ ở đây, chạy thẳng theo con đê phía trước.
Chi điều khiển chiếc xe như ông nói, nhưng lúc này trong lòng cũng hỗn loạn hơn.
-Đường chưa quen con cứ đi thật chậm, có bố đây rồi, đừng lo. Nhưng trước hết hãy thắt dây an toàn lại đã.
Nói rồi ông vươn người sang thắt dây an toàn cho em rồi chỉnh lại ngay ngắn. Bàn tay thô ráp lướt nhanh trên hai bầu ngực khiến chúng phập phồng càng kịch liệt hơn.
-Bình tĩnh lại, tự tin và tập trung hơn vào tay lái.
Chi cuối cùng cũng đạp ga từ từ. Con đường đê quanh co trải dài theo áng chiều vàng óng. Giữa khung cảnh nên thơ ấy có một chiếc xe đang di chuyển chậm chạp, mới đầu còn trúc trắc, càng về sau càng thẳng lối hơn. Cũng giống như câu chuyện của 2 người trên xe cũng vậy, càng lúc càng cởi mở hơn nhiều.
-Anh Phúc không bao giờ dám cho con đi những cung đường như vậy, vô tình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu buổi hoàng hôn rực rỡ.
-Đấy là vì Phúc muốn bao bọc cho con nhưng lại chưa biết cách, vì bản thân nó cũng chưa được bảo bọc đúng nghĩa bao giờ. Muốn một người được bảo bọc mà vẫn thấy tự do thoải mái thì hãy ở bên cổ vũ và sẵn sàng lao lên bảo vệ họ trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chứ đừng nhét họ trong vòng an toàn và giữ nguyên họ trong đó, như vậy có khác nào đang nhốt một con chim.
-Hi hi, vậy bố phải dạy lại cách bảo bọc cho con trai bố rồi.
Nàng tinh nghịch cười tít mắt, chân ga cũng bất giác đạp nhanh hơn.
-Cẩn thận…Chi…con không sao chứ.
Danh kéo phanh tay vừa kịp lúc xe trật bánh, cánh tay cũng vươn ra tránh cho Chi bị đập đầu. Hắn nhìn sang thấy cô con dâu của mình đang thảng thốt, hắn nhẹ nhàng nói những lời như vuốt ve.
-Không sao rồi con, có bố đây rồi.
-Con… cảm ơn bố…nếu không có bố thì…
-Ừ, đừng hoảng, con có thấy bị đau ở đâu không.
-Dạ, có hơi nhói ở chân…nhưng bố bỏ tay ra được không ạ.
Ông Danh lúc này mới để ý, bàn tay của mình đã ôm trọn một bên vú của em, quá đáng hơn khi bị nhắc nhở, bàn tay ấy còn kín đáo bóp nhẹ sau đó mới chịu thu về. Ngoài trời lúc này đã kéo giông mù mịt, Danh nhìn rồi nói với Chi.
-Sắp mưa rồi, đường sẽ trơn và khó nhìn lắm, thôi để bố lái cho.
Chi biết nói gì hơn ngoài đồng ý, đến khi bước xuống xe bằng cái chân tập tễnh ông lại bắt em phải ngồi xuống ghế sau. Rồi chiếc xe lăn bánh khi trời bắt đầu mưa sầm sập, ông cho xe đỗ lại ở một chòi gác rồi chuyển người xuống hàng ghế sau.
-Bố…sao không đi tiếp đi ạ…trời sắp tối rồi.
-Bố muốn kiểm tra xem chân của con thế nào, yên tâm có bà vú ở nhà, chắc cu Bin cũng chẳng quấy lắm đâu.
Lời nói chưa xong bàn tay ông đã cầm lấy cổ chân nàng, vạt váy được kéo lên, khoe ra làn da trắng muốt. Bố chồng bắt đầu những động tác kiểm tra mà sao lại khiến cả hai người thở gấp hơn.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Uhm cũng giông đóXem nội dung: 533402
Đọc truyện mà cứ tưởng tượng em này là Chi
Tao mới giao hàng trong đó tuần trước, lúc đấy còn đi xe khách về được, giờ chắc phải bay.Trốn từ Đà Nẵng về, không biết miền Trung liệu có trụ nổi qua bão 13+14 này không nữa.
Vl, trong đấy khổ lắm nhỉ.Trốn từ Đà Nẵng về, không biết miền Trung liệu có trụ nổi qua bão 13+14 này không nữa.
Thương vlTrốn từ Đà Nẵng về, không biết miền Trung liệu có trụ nổi qua bão 13+14 này không nữa.
HayCh78. ...Trong xe
Dù bên ngoài mưa đổ sầm sập, gió lạnh táp từng cơn, thì bên trong không gian kín mít của chiếc xe, hai bố con vẫn đổ mồ hôi không ngớt. Có lẽ Chi cũng đã hiểu việc kiểm tra cái chân đau chỉ là cái cớ để những đụng chạm được diễn ra một cách tự nhiên.
Bàn tay Danh mới chỉ cầm lấy bàn chân, cái đụng chạm tưởng chừng đơn giản ấy đã khiến nàng phải cắn chặt môi. Ánh mắt Danh nhìn lên, nóng rực như ngọn lửa, nhìn xoáy sâu vào trong mắt Chi khiến em thổn thức. Ánh mắt ấy sắc bén, như muốn xuyên thấu tâm can cô, lột trần mọi lớp vỏ bọc mà cô đang cố xây dựng. Chi khép chặt đôi chân thon dài, bàn tay nhỏ bé run run kéo vạt váy lụa xuống, cố che đi phần da thịt trắng ngần đang phơi bày nhiều hơn. Nhưng ánh mắt cô, dù cố né tránh, vẫn lấp lóe một tia khát khao mãnh liệt, như ngọn lửa âm ỉ chỉ chực cháy bùng.
-Con…sao thế, hãy thả lỏng ra, để bố xem vết thương của con nào.
Cái giọng trầm khàn của ông nhẹ thôi nhưng lại có sức dụ hoặc như mệnh lệnh. Dù ai cũng biết đó là một lời ngụy biện trắng trợn khi vết thương của em ngay trước mắt, một vết hằn nho nhỏ khi vấp phải bàn đạp phanh. Nhưng cái bàn tay ranh ma của ông không dừng ở bàn chân mà trườn lên cao dần, chậm rãi mà đầy chủ ý. Những vết chai sần lướt qua bắp chân mịn màng, tiến qua đầu gối, gần như đã chạm tới đùi trong mềm mại của Chi. Cô giật mình, hơi thở rối loạn, đôi môi mấp máy nói lời từ chối với ông.
-Bố… đừng mà… con không thích… uhm…
Nhưng ông Danh đâu dễ dàng dừng lại. Đôi tay lão luyện như một gã thợ săn, không chút do dự luồn sâu hơn dưới vạt váy. Một động tác dứt khoát, chiếc váy bị kéo bung lên tận eo, để lộ cặp đùi trắng nõn và chiếc quần lót ren mỏng dính đang nhọc nhằn ôm sát lấy vùng kín của em. Chi rùng mình, mặt đỏ ửng, đôi tay cố đẩy tay ông ra, nhưng lực của cô quá yếu ớt, cũng chỉ làm ông càng kích thích mà mạnh mẽ hơn.
-Bố… không được… con không muốn lại có lỗi với chồng…ư…
Giọng Chi lí nhí không dứt khoát, còn ánh mắt dao động và cơ thể run run đã phản bội lại cô từ bao giờ.
-Con nói không, nhưng cơ thể con lại nói khác.
Danh nhếch môi, giọng đầy khiêu khích nhưng cũng chất chứa sự thèm khát trần trụi. Bàn tay ông không chút nương tình, kéo phăng chiếc quần lót ren xuống, để lộ mu bướm hồng hào, loang loáng những giọt nước nhờn đang lấp lánh dưới ánh sáng mờ mờ trong xe. Chi hét lên khe khẽ, nhưng âm thanh ấy nhanh chóng bị nuốt chửng bởi tiếng mưa bên ngoài. Cô cố khép chân, nhưng ông Danh đã nhanh hơn mà tách rộng hai đùi của cô, để cả vùng kín phô bày ra trước mắt.
-Con yêu… Nhìn xem, con ướt nhẹp thế này, còn nói không muốn sao?
Ông cười đắc thắng, ngón tay thô ráp lướt qua mu bướm, vuốt nhẹ lên đám lông lơ phơ, rồi chạm vào khe thịt mềm mại đang rỉ nước của em. Chi cắn môi, toàn thân run lên vì nhột nhạt và xấu hổ, nhưng đâu đó trong cô, một cơn sóng khoái cảm bắt đầu dâng trào. Những ngón tay ông từ từ khám phá, trượt lên xuống dọc theo khe bướm, thỉnh thoảng nhấn mạnh vào hột le nhỏ xíu, khiến Chi ưỡn người, khe khẽ bật tiếng rên.
-Ư… bố… đừng mà…
Nhưng lời phản kháng của cô giờ đây chỉ còn là những âm thanh yếu ớt, không đủ sức để ngăn cản bàn tay lão luyện của Danh. Ông chuyển hướng, hai bàn tay to lớn, bấu chặt lấy cặp vú căng tròn của Chi qua chiếc váy lụa. Ông bóp mạnh, khiến đôi gò bồng đảo biến ra đủ hình dạng theo ý ông. Rồi Danh lấy hai ngón tay kẹp cứng hai núm vú làm cho chúng phải săn lại mà nhô lên.
-Con ngày càng đẹp hơn…khiến bố không thể cầm lòng …
Như để minh chứng cho lời mình nói, Danh vạch tung hai vạt váy của Chi ra. Hai bàn tay vẫn vày vò mạnh mẽ cả cái miệng tham lam cũng cúi xuống nhập cuộc, rồi nhay cắn nhẹ lên 2 đầu nhũ hoa.
-Ai ui…bố ơi…nhột quá…ư ư…con không chịu được …ư ư ư…
-Con yêu…để bố thay Phúc đền bù cho con…ngoan nào…
Miệng cắn bên này trong khi bên kia vẫn không ngừng xoa bóp nhưng còn một tay gã bắt đầu trượt xuống sâu hơn. Bỏ qua chiếc bụng phẳng lì có lỗ rốn xinh xinh và bờ eo mềm mại, lướt nhẹ nhàng qua đám lông lất phất Danh lại tìm về cái khe thịt ướt át của em. Lần này ngón tay ông lách vào khe bướm, tìm đến điểm G rồi bắt đầu móc nhanh hơn.
Hầu như tất cả các điểm nhạy cảm đều bị lấp kín bởi khoan khoái, em gần như đã bị khuất phục bởi sự điêu luyện của những bàn tay. Sự phản kháng đến nay chỉ còn lấy lệ, đôi chân em đã nới lỏng khi nước nhờn chảy mỗi lúc càng nhiều hơn.
-Chi…con ướt đẫm rồi…con muốn được yêu lắm rồi phải không con…
Đầu óc Chi quay cuồng, lý trí như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa dục vọng mà ông đã nhóm lên. Cô vẫn biết điều này là sai trái, nhưng cơ thể lại kêu gào một cách mãnh liệt, đòi hỏi được lấp đầy, được giải thoát khỏi sự kìm nén bấy lâu.
-Bố… con… con nóng quá… xin bố hãy làm gì đi…ôi… ư ư ư …
Cô thở hổn hển, lời nói lẫn lộn giữa chống đối và đầu hàng. Danh biết mình lại sắp có được nàng thêm lần nữa, hắn thôi không vội vã mà từ từ ve vuốt khiến ngọn lửa trong em bùng hẳn lên.
Rồi như thấy đã đến lúc, Danh cúi xuống, khuôn mặt áp sát vào vùng kín của Chi. Hơi thở nóng hổi của ông phả lên mu bướm, khiến cô rùng mình đến phát run.
-Hít…ôi, con thơm quá…bố không chịu nổi nữa rồi…uhm…
Ông gầm gừ, như con thú săn mồi đói khát, rồi không chút do dự, đôi môi dày dặn lập tức chạm vào khe bướm hồng hào. Lưỡi ông lướt nhẹ, mơn trớn dọc theo mép thịt mềm mại, nhấm nháp từng giọt nước nhờn ngọt lịm của Chi.Xem nội dung: 535229
-Hức…bố ơi…nhột quá…ư ư ư ư…con không chịu nổi nữa đâu…ư ư ư.
Nàng gần như đã hét lên, cả người ưỡn cong và run rẩy. Danh thấy thế lại càng thêm kích thích, ông để chiếc lưỡi tiếp tục di chuyển chậm rãi, như một thực khách đang thưởng thức món ăn quý giá của mình. Ông liếm láp từng mép bướm, từ ngoài vào trong, rồi tập trung vào hột le nhỏ xíu mà mút mạnh khiến cả người em tiếp tục quằn quại không yên.
-Bố…con không chịu nổi nữa…ư ư ư… con sướng…ư ư ư.
Đôi chân em lúc này đã mở rộng ra hết cỡ, mồ hôi ướt đẫm và mái tóc buông xõa hất ngược ra sau. Từ sự chống cự ban đầu giờ đây em đã cùng ông hòa chung một nhịp điệu. Cô không còn nghĩ đến đúng sai, không còn nhớ đến chồng hay những giới hạn đạo đức. Tâm trí cô chỉ còn lại ngọn lửa dục vọng đang cháy bỏng, mỗi cái chạm, mỗi lần bú mút của ông Danh đều như đổ thêm dầu vào ngọn lửa vốn đã hừng hực kia.
Rồi cũng đến lúc ngọn lửa ấy đã cao đến đỉnh, Danh nhanh chóng lột phăng đi quần áo của mình. Cây dương vật nãy giờ chịu cảnh tù túng, vừa bung ra nó đã ngạo nghễ đứng thẳng tưng. Ngoài trời mưa giăng trắng xóa, như đồng lõa cho cảnh ám muội sắp xảy ra trên xe ngay lúc này.
Chỉ thấy Chi đang nằm ngửa, hai chân co lên và mở rộng hẳn ra, khúc dương vật to dài của Danh đã chống vào hai mép bướm, em vội vã chống tay lên ngực như muốn đẩy ông ra.
-Bố ơi không thể…hay là…
Không để Chi nói hết câu Danh đã thúc hông mạnh mẽ. Khi cái lỗ thịt được khỏa lấp lời nói kia như tắc nghẹn, chỉ còn những tiếng nấc bị vùi trong thỏa mãn cất lên.
-Hức…ôi…to quá…ứ ứ…bố ơi…
-Ôi con yêu… con thật khít…thậm trơn ấm…tuyệt quá…
Danh nhắm nghiền mắt vào tận hưởng sự khít khao và lầy lội trong cái âm đạo hồng tươi. Mọi thứ đều đem lại cho ông cảm giác thật khoan khoái, thúc giục ông nhấp nhô ngày càng mãnh liệt. Tiếng mưa bên ngoài vẫn rơi nhưng không thể át đi những âm thanh dồn dập trong xe cùng tiếng rên rỉ phát ra từ trong miệng của người đàn bà sung sướng. Xem nội dung: 535228
-Ư ư ư…bố ơi…sâu quá…ư ư ư ư…chậm thôi…con không chịu nổi …ư ư ư…
-Pạch…pạch pạch pạch…Chi ơi…bướm con thật tuyệt …pạch pạch pạch…nó đang siết nghẹt lấy con cu của bố đây này… pạch pạch pạch…
Con cu nóng rực cứ vào ra không nghỉ, sự to lớn và cứng rắn của nó đã xé toạc đi mọi rào cản, khiến cơ thể em hoàn toàn buông thả mà rung lên theo từng cú thúc sâu đến tận đáy của ông Danh. Đôi tay em bấu chặt vào bờ vai rắn chắc của lão, móng tay cắm sâu vào da thịt như sợ bị dục vọng cuốn trôi.
Nhưng càng lúc ông Danh lại càng thêm kích thích, khoái cảm ông mang đến cho em cũng ngày một cao hơn. Ông ngước nhìn em với ánh mắt đầy tham lam rồi cúi xuống, đôi môi dày dặn gần như ngay lập tức lại tìm đến bầu ngực căng mọng của Chi. Ông ngậm lấy một bên núm vú mà mút mạnh, trong khi tay còn lại bóp nắn bên kia, khiến hai đầu ti săn cứng, đỏ ửng dưới sự dày vò của ông. Cả người Chi căng lên rồi uốn éo, cặp đùi thon dài quấn chặt lấy hông ông, như muốn kéo con cu của ông vào sâu hơn nữa.
-Con yêu… pạch pạch pạch… con thật tuyệt… bố không thể dừng lại…pạch pạch pạch pạch… pạch pạch pạch…
Ông gầm gừ, giọng khàn đặc, mỗi cú thúc đều trở nên mạnh và sâu hơn. Âm đạo của Chi ôm chặt lấy dương vật của ông, mỗi lần ông rút ra lại kéo theo những giọt nước nhờn lấp lánh. Chúng chảy dọc theo khe đít rồi rớt xuống nệm xe. Chi giờ đây đã hoàn toàn chìm đắm trong khoái lạc, không còn chút ý niệm đúng sai. Em thản nhiên ôm chặt đầu ông, để mặc hai đầu ti cho bố chồng đùa chơi trong miệng. Hơi thở em mỗi lúc càng gấp gáp, đôi môi hé mở để lộ những tiếng rên ngày càng to hơn.
-Bố… ôi… con… sướng quá… ư ư… nữa đi…ư ư ư…đừng dừng lại nhé bố ơi… ư ư ư…
Những lời ấy bật ra một cách vô thức, khi cơ thể của nàng đã hoàn toàn đầu hàng trước sự điêu luyện của ông. Con bướm tươi ngon với hai mép bướm hồng tươi đã bắt đầu tấy đỏ, từng thớ cơ bên trong cũng đã co bóp nhẹ nhàng.
Ông Danh cảm nhận được sự khuất phục của Chi lại càng thêm hứng khởi. Ông nâng một chân nàng lên, đặt lên vai mình, mở rộng khe thịt của nàng để có thể đóng vào sâu hơn. Góc độ mới này khiến Chi rên lên thành tiếng, cả người run rẩy khi dương vật của ông chạm đến những điểm chưa ai chạm tới bao giờ.Xem nội dung: 535230
-Trời… bố ơi… ư ư ư… bố làm gì thế…ư ư ư… Con… con không chịu nổi nữa… bố ơi… nhanh lên…
Mắt nàng nhìn ông như van xin khiến Danh nhếch môi, cười vẻ đắc thắng. Sau đó ông giữ chặt hông nàng, thúc như điên.
-Con yêu… pạch pạch pạch pạch… bố sẽ cho con tất cả…pạch pạch pạch pạch… rồi bố con mình sẽ lại cùng lên tiên…
Ông thì thầm, giọng trầm đục đầy kích thích, trước khi cúi xuống, hôn ngấu nghiến lên đôi môi mọng đỏ của Chi. Nụ hôn của ông thô bạo, đầy chiếm đoạt, lưỡi ông quấn lấy lưỡi nàng, khiến nàng không thể kháng cự, chỉ biết đáp lại một cách u mê. Cơn sóng khoái cảm trong Chi ngày càng dâng cao đến không thể kiểm soát, em chỉ còn biết giải tỏa bằng cách hét lên.
-AAAA…BỐ… CON…Ư Ư Ư… ÔI… CON SẮP…
Nàng chưa kịp nói hết câu, thì ông Danh đã dập xuống ầm ầm như cái máy. Tiếng da thịt chạm nhau như lấp kín cả khoang xe.
-PẠCH PẠCH PẠCH… PẠCH PẠCH PẠCH… HỘC HỘC…SƯỚNG QUÁ… PẠCH PẠCH PẠCH…CÙNG BỐ LÊN THIÊN ĐÀNG NÀO CON YÊU… PẠCH PẠCH PẠCH… BỐ CŨNG KHÔNG CHỊU NỔI NỮA RỒI… PẠCH PẠCH… PẠCH PẠCH… PẠCH…
Âm đạo nàng siết chặt, từng cơn co bóp dữ dội, như muốn vắt kiệt sức lực của ông. Ông Danh cũng không thể kìm nén thêm được nữa từng dòng tinh dịch đặc quánh phun trào cùng lúc với dòng nước sướng của Chi. Rồi sau đó hai người cùng đổ vật xuống, mặc kệ những nhớp nháp và ẩm ướt xung quanh.
Mưa vẫn rơi, tiếng sấm rền vang như muốn xé toạc bầu trời, nhưng bên trong xe không gian vẫn nóng bỏng, ngập tràn dư âm của dục vọng. Chi nằm đó, thở hổn hển, mái tóc ướt đẫm dính trên trán, đôi mắt mơ màng nhìn trần xe.
Ông Danh vẫn còn ôm lấy nàng, khẽ vuốt ve làn da trơn mướt của cô. Ánh mắt ông giờ đây không còn là ngọn lửa cháy bỏng, mà là sự thỏa mãn xen lẫn một chút phức tạp bên trong. Chi khẽ cựa mình, vạt váy lụa rơi xuống, che đi phần nào cơ thể vẫn còn run rẩy. Nàng biết, một lần nữa mình lại làm điều sai trái. Nhưng toàn thân khoan khoái đến tê dại chính là lời biện minh tốt nhất cho giây phút sa đọa này.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.


