Truyện sex mới_Thư ký, con dâu và người tình.

haudau

Tao là gay
Chắc thớt bị bế đi rùi... AE đành ngồi chờ thớt ra rồi quăng cho AE xem tiếp
 

kebinthai

Yếu sinh lý
thằng chí đang phải điều trị bệnh thì phải, đợt trước nhắn tin với t thế. Chắc đợt này trị bệnh nên k up truyện được. THôi để t thay nó up truyện cho ae
 

kebinthai

Yếu sinh lý
T up truyện hộ thằng Chí nhé, ae thông cảm là k có ảnh minh họa như nó đâu.

Chương 79: Dự tiệc và gặp lại người cũ.

Tưởng chừng những buổi học lái xe bổ ích như vậy sẽ diễn ra thật nhiều nhưng Phúc lại về đột xuất. Anh cũng thông báo một tin khá tốt rằng đoàn khách Châu Âu cũng đã sắp sang. Buổi tối, trong căn phòng khách rộng rãi với ánh sáng đèn chùm sáng chưng. Ông Danh vẫn bệ vệ ngồi ghế chủ vị, trong khi Chi và Phúc ngồi sát nhau ở cùng một bên, Chi ngoan ngoãn ngồi rót nước trong khi Phúc trình bày về kế hoạch đón khách với ông.
- Cũng vừa hay đúng vào lễ kỷ niệm 28 năm thành lập công ty, tiện đây mình cũng mời các cán bộ địa phương và thêm một vài đối tác lâu năm nữa, bố thấy có được không.
- Anh giờ là Tổng Giám đốc những cái đấy có thể tự quyết mà không cần hỏi ý tôi. Chỉ cần biết đặt trọng tâm sao cho mọi vị khách đều thấy mình không bị xem nhẹ. Và thêm một chú ý nữa về văn hóa, người Châu Âu rất thích nhảy đầm nhưng người Việt thì vẫn chưa quen. Vậy nên phải tổ chức sao cho họ vui, nhưng các khách mời khác của mình cũng thấy hay.
- Dạ con hiểu ạ.
- Cái đó hai vợ chồng anh nên cùng bàn bạc, ở khoản này Chi có khi còn am tường và nhạy bén hơn cả tôi với anh.
- À, đúng rồi bố nhắc con mới nhớ. Em, em có ý kiến gì để buổi tiệc vừa ấn tượng lại hài hòa với tất cả mọi người hay không.
Chi đang ngồi chú ý dõi theo 2 người đàn ông, bỗng dưng câu chuyện rẽ hướng sang mình có làm em hơi chút bối rối, thế nhưng em vẫn trả lời trơn tru.
- Em nghĩ nếu để phần khiêu vũ chỉ dành riêng cho khách, thì các vị khách Việt sẽ ít dám tham gia. Vậy đi, hãy để phần đấy như một đoạn biểu diễn mở. Tức là sẽ có những vũ công chuyên nghiệp nhảy trước để khuấy động, tiếp sau sẽ để những người này đến mời những vị khách lên tham gia. Em tin rằng khi đã bị thu hút bởi sự vui nhộn của những vũ khúc, dù họ có không hào hứng tham gia thì cũng để tâm nhìn ngắm chứ không khó chịu chút nào đâu.
- Ý tưởng tuyệt quá, vậy em có biết nên tìm những vũ công chuyên nghiệp đó ở đâu không.
- Anh quên sao, ở câu lạc bộ em từng học nhảy, có rất nhiều các vũ công có khả năng.
- Ừ đúng, vậy việc này em hãy giúp anh nha.
Phần khó nhất của buổi tiệc đã có hướng giải quyết mỹ mãn, tiếp theo cũng chỉ còn những phần lặt vặt về trang trí và đồ ăn thức uống hoàn toàn có thể phó mặc cho bên truyền thông. Ba người vì vậy cũng đồng loạt đứng lên, nhưng trước khi bước lên cầu thang, Phúc bỗng quay ra hỏi Chi một câu mà khiến cô suýt ngã.
- Em, hôm trước em tập lái xe ở đâu mà ôtô bẩn thế, bên ngoài thì đầy bùn đất, bên trong thì có vệt nước gì đó loang lổ hết trên hàng ghế sau.
- Dạ, em…em tập lái trên đê để… nâng cao tay lái…còn vệt nước ở ghế sau là vì…vì…
Chi run bắn, cô chỉ thoáng nghĩ cũng biết vệt nước kia là thứ nước nhờn và tinh dich lẫn lộn mà khi sung sướng tột độ cô và ông Danh đã tiết ra. Cô còn chưa kịp làm sạch đi thì anh về đột xuất, giờ anh hỏi bất chợt làm miệng cô ấp úng mãi không nói được thành câu. Ông Danh lúc này đã đi đến cửa phòng còn ngoái lại, ông cũng chột dạ nhưng vẫn đủ tỉnh táo để giúp Chi đỡ lời.
- Khụ khụ… tại trời mưa tôi phanh gấp nên làm đổ ly trà sữa của cái Chi. Sao, xe mới bị bẩn nên anh xót lắm à.
- Đâu có bố, con chỉ hiếu kỳ nên hỏi vậy thôi mà, chứ chút nước kia con cũng rửa sạch hết rồi, có gì đâu mà xót ạ.
- Vậy còn gặng hỏi làm gì, để yên cho vợ anh còn nghĩ phương án tối ưu để đón khách.
Phúc lặng ngắt không dám nói thêm câu nào, thậm chí anh còn phải đưa mắt nhìn Chi ra vẻ cầu cứu. Chi cũng không nói gì thêm chỉ bước cùng anh một mạch lên phòng.
Tối hôm sau Chi một mình đến câu lạc bộ khiêu vũ, em cũng không biết tại sao lúc chồng em ngỏ ý muốn đi cùng em lại không cho. Đến nơi em cũng nhìn đảo quanh hết tầng 1 rồi đến tầng 2, khi thật sự không thấy người mình muốn tìm ở đâu thì em mới liên hệ với quản lý ở nơi này. Tất nhiên với yêu cầu rất bình thường và mức thù lao hậu hĩnh em nêu ra, họ hứa sẽ tuyển ra những người đẹp và chuyên nghiệp nhất cho bữa tiệc. Chi cũng chỉ cần có vậy thì hài lòng đặt cọc rồi quay lưng ra về.
Buổi tiệc được diễn ra ở trung tâm tổ chức sự kiện lớn và sang trọng nhất của thành phố. Mọi thứ được trang hoàng nghiêm trang nhưng không kém phần lộng lẫy, Phúc và Chi cũng sang trọng đứng đứng đợi từ rất lâu.
Trong ánh sáng vàng kim phản chiếu từ những chùm đèn pha lê, đôi vợ chồng tỏa sáng như một cặp minh tinh trên thảm đỏ. Phúc lịch lãm trong bộ vest màu xanh đen cắt may hoàn hảo, dáng đi khoan thai nhưng toát lên uy quyền lặng lẽ của một người đàn ông trên đỉnh cao. Bên cạnh anh, Chi xuất hiện đằm thắm và kiêu sa khác hẳn với cô gái ngày xưa chỉ biết rụt rè e thẹn.
Nàng chọn chiếc váy dạ hội ôm khít đường cong, với sắc trắng ngà điểm ánh bạc lấp lánh, phần vai trễ nhẹ để lộ bờ xương quai xanh gợi cảm một cách tinh tế mà không quá hở hang. Làn da mịn màng dưới lớp vải mỏng như được thắp sáng, mỗi bước chân của em đi khiến tà váy khẽ xòe ra, vừa như nâng niu, vừa như khiêu khích ánh nhìn biết bao người. Mái tóc uốn buông mềm, thoảng hương dịu nhẹ, đôi môi đỏ mọng tươi cười, trong khi ánh mắt nhanh nhẹn nay điểm thêm nét thanh cao.
Nàng đã rất quen thuộc với những không gian sang trọng, không cần một cử chỉ phô trương nào nhưng vẫn khiến bao ánh mắt phải dõi theo. Ở Chi, cái quyến rũ không nằm ở sự phô bày mà ở sự giấu kín khéo léo, đủ để gợi trí tưởng tượng khiến đàn ông phải cồn cào.
- Em đẹp quá, chắc mấy ông đàn ông sẽ say em lử đử, mà chẳng cần nhấp giọt rượu nào.
- Còn nói, là ai bắt nhà mốt may cho em bộ váy bắt mắt và quyến rũ nhất thì mới ưng. Chứ anh đâu biết, em mặc bộ này xong không cả dám thở mạnh.
- Vợ yêu cố chịu, tối về anh massage cho.
Chi liếc chồng một cái rồi cười mỉm quay đi, cũng đúng lúc những vị khách quý đầu tiên đi qua cửa. Hai vợ chồng từ đấy cứ phải cười ngoại giao để tiếp khách chứ cũng không còn thời gian để vui đùa.
Một lúc lâu sau thì đoàn khách mong đợi của họ mới đến, 3 nam 2 nữ, mũi lõ tóc xanh. Trong số họ có hai cặp trung niên chắc là vợ chồng, còn một người trẻ tên Sam khá cao lớn và đẹp trai. Anh ta cũng không ngại mà nhìn Chi lâu hơn một chút rồi gật đầu với Phúc tấm tắc khen.
- Philips, you never told me your wife is so beautiful. (Philips, anh chưa bao giờ nói với tôi rằng vợ anh rất đẹp)
Rồi gã quay sang lịch sự đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên tay Chi.
- Madam, it’s a pleasure to meet you. (Thưa cô, rất vui được biết cô)
Cái giọng nịnh nọt chuẩn Anh đặc sệt và nụ hôn lưu luyến khiến Chi khá ngượng, đến khi rút về cô cũng chỉ biết cảm ơn.
- Thank you, please come in and join the party. (Cảm ơn anh, mời anh vào dự tiệc)
Hắn đi rồi Chi mới lấy mảnh giấy để lau tay, rồi cô quay sang chồng mà thủ thỉ.
Mang tiếng quý tộc nhưng từ ánh mắt tới hành vi chẳng khác gì một tên dê xồm. - Mà sao anh cứ dửng dưng như vậy, lại còn cười tủm tỉm nữa, anh không thấy ghen à.
- Anh sao phải ghen, vợ anh đẹp thế, đàn ông nào chẳng muốn liếc mắt đưa tình, sức đâu mà ghen cho nổi, với lại anh biết rõ nhất rằng vợ anh “ngoan” thế nào.
Chi bỗng chột dạ mà không nói thêm về những chuyện này nữa, hai vợ chồng tiếp tục đi một vòng chào đón, hỏi han những vị khách quý của công ty. Sau khi có thêm vài lượt khách thân thuộc, các đối tác cùng cán bộ địa phương gần như đã đến hết thì có một đoàn khách cả hai vợ chồng đều chẳng trông mong.
Người nam khoác trên mình bộ vest màu xanh cổ đen không ai khác ngoài tên Quân đáng ghét đã có lần sàm sỡ em rồi bị ông Danh đuổi cổ. Còn người nữ mặc bộ đầm dạ hội màu đỏ với hai đường xẻ hết sức táo bạo không ai khác chính là Tiểu Vân. Nàng không quá khác xưa, vẫn đẹp, cái đẹp không mềm mại kín đáo như Chi mà rực rỡ, phô bày và có phần thách thức. Trong làn váy xẻ như cố khoe ra những thớ da thịt mơn mởn, ánh nhìn kiêu kỳ của Tiểu Vân dường như muốn khẳng định mình không hề kém cạnh, thậm chí còn lấn lướt. Từng bước chân cô đi như thể cố tình tạo tiếng vang, từng cái mỉm cười đều tính toán để níu lại ánh mắt đàn ông trong khán phòng đặc biệt là Phúc.
Chi nhìn thấy kẻ từng sàm sỡ cô thì còn không muốn ra tiếp, còn Phúc khi nhìn thấy người yêu cũ thì chỉ còn biết há hốc mồm. Thế nhưng vợ chồng anh lảng tránh không có nghĩa sẽ được buông tha. Quân kéo tay Tiểu Vân đến trước mặt hai người rồi chào hỏi với thái độ khoe mẽ.
Chào ông Tổng Giám đốc của PBK group, rất vui vì hai vợ chồng ông đã gửi lời mời cho chúng tôi.
Thực ra chẳng có vé mời nào cho hắn cả, nhưng bố của hắn là giám đốc sở Nông nghiệp nên hắn nghiễm nhiên có được thiệp mời từ ông già mà thôi. 3 năm trôi qua, kẻ chỉ biết ăn chơi năm xưa cũng có cơ ngơi của riêng mình. Thế nhưng sự thuận lợi trong công việc khiến hắn tưởng mình tài giỏi, cái vẻ ngạo mạn ngày nào chẳng giảm bớt mà còn tăng hơn. Hắn vẫn không quên cái đạp của ông Danh năm đó, nên ngày hôm nay quyết phải đến đây huênh hoang để lấy lại mặt mũi.
- À quên không giới thiệu với vợ chồng anh, đây là Nguyễn Y Vân, trợ lý cao cấp của tôi.
Hắn nói và chìa tay ra bắt, dù Phúc tỏ ra không mấy niềm nở vẫn phải nắm lấy bàn tay đáng ghét kia. Còn Chi, nàng chỉ gật đầu chào lấy lệ, thế nhưng kẻ mặt dày như hắn vẫn sỗ sàng cầm tay em mà giật liên hồi.
Đến lúc này Tiểu Vân mới đon đả tiến lại, đáng lẽ ra một cô gái gặp lại người yêu cũ sẽ có chút vương vấn hoặc bối rối, nhưng trong ánh mắt Vân, Phúc chỉ thấy ánh lên vẻ bí hiểm khác hoàn toàn trước kia.
- Chào anh Philips à không là anh Phúc mới đúng. Anh Phúc có nhận ra Tiểu Vân không? Dạo này nhìn anh đẹp trai phong độ quá, chắc hẳn cuộc sống hôn nhân của anh rất tuyệt vời.
- Chào em… rất vui vì gặp lại, mà em đến Việt Nam khi nào, sao không…
Phúc thì tỏ ra khá lúng túng, anh chìa tay ra bắt rất nhanh rồi lại rụt về. Anh trả lời Tiểu Vân mà mắt cứ nhìn sang Chi để thăm dò ý tứ. Khi nghe thấy cô gái có cái giọng hơi lơ lớ chào chồng mình bằng cái tên Philips, Chi đã đoán được đây là người quen cũ của anh, thế nhưng nàng còn chưa hiểu sao chồng mình lại tỏ ra lúng túng.
Tiểu Vân bắt tay Phúc xong thì bỏ qua anh mà nhìn Chi rồi cười rõ tươi ra vẻ thân thiết.
- Anh Phúc, sao không giới thiệu cho em làm quen với cô vợ nhỏ của anh đi nào, mà thôi khỏi cần, tự em làm cũng được.
Cô lấy cả hai tay mà nắm lấy bàn tay nhỏ của Chi, sau đó cứ tự nhiên mà nói.
- Chị tự giới thiệu nhé, chị tên thật là Li SùYún (Lý Tố Vân), tên Việt Nam là Nguyễn Y Vân như anh Quân vừa giới thiệu. Chị cùng tốt nghiệp cao học và làm việc với chồng em lúc ở bên Anh. Chị đến Việt Nam từ 2 năm trước, chỉ muộn hơn đám cưới của 2 người vài hôm thế nên không kịp tặng quà. Đây là lần đầu chị được gặp em, em đẹp lắm.
Chi lờ mờ hiểu mối quan hệ của chị ta với chồng, nhưng không thể hiểu vì sao chị ta lại tỏ ra thân thiết với mình như thế, em cũng chỉ còn biết tươi cười hết mức để đáp lại mà thôi.
- Dạ vâng, em chào chị, chị cũng rất đẹp, có lẽ vì có chị, mà chồng em không ngừng nhắc đến kỷ niệm lúc ở bên đó.
- Anh ấy mà thèm nhớ gì chứ, vừa về Việt Nam, có em rồi chẳng còn nhớ gì nữa đâu.
- Ơ, chị em hai người coi chúng tôi là không khí hay sao, vào nhanh đi anh còn dắt em đến giới thiệu với bố anh.
Nhìn thấy Tiểu Vân tươi cười niềm nở cùng vợ chồng em, trong khi với mình thì luôn lạnh lẽo, Quân đâm ra có chút ghen, hắn vội lấy cớ kéo em đi luôn mà không ngoảnh lại.
 

kebinthai

Yếu sinh lý
Chương 80: Dạ tiệc.

Họ đi khuất Chi mới đưa mắt nhìn sang chồng, Phúc đối mặt với cái nhìn của vợ thì vội đáp.
- Sao lại nhìn anh, mấy người này anh đâu có mời, nhất là tay Quân, em biết anh cũng ghét hắn lắm mà. Nhưng chẳng lẽ bây giờ lại đuổi hắn à, bố hắn bây giờ lên giám đốc sở, hắn cũng có một cái khách sạn rất lớn, nghe đâu còn đang rục rịch xây thêm một khu nghỉ dưỡng ngoài bờ biển. Xét lại hắn còn có thể là đối tác tiềm năng của công ty mình nữa đấy, thôi em ráng niềm nở, hắn cũng chẳng dám làm bậy ở đây đâu.
Phúc nói một tràng rồi vuốt ve bàn tay vợ, không những thế anh còn trưng ra cái mặt đáng thương để mong đổi lấy nụ cười của em. Chi chỉ lặng thinh đợi anh nói hết thì mới tiếp lời.
- Sao vậy, sao đang nói lại dừng, họ đi hai người sao anh không giới thiệu hết cả 2. Người kia em đoán anh còn rành hơn gã Quân này là cái chắc.
Nụ cười ngờ nghệch trên môi Phúc chợt tắt, cái mặt đẹp trai bỗng chốc thộn ra. Anh không nghĩ sẽ gặp lại Tiểu Vân, nên từ trước nay chưa từng nghĩ đến việc kể về cô cho vợ mình biết. Thế nên khi bất ngờ chạm mặt và bị vợ hỏi, nhất thời anh cũng chẳng biết nên trả lời ra sao.
Thấy cái vẻ lúng túng của anh Chi cũng đoán được đến 9 phần lai lịch người đó, cô làm ra vẻ giận dỗi rồi quay lưng đi vào. Phúc lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa cố giải thích. Chi tìm được chỗ tụ tập của bọn chị Ngọc, chị Hân thì ngồi xuống sau đó đuổi khéo chồng đi.
- Thôi, em ngồi chơi với các chị, anh đi tiếp khách của anh đi. Mà nhớ là phải chăm sóc kỹ cái chị đẹp váy đỏ kia vào đấy, kẻo không người ta lại nói em không hiếu khách.
Thực ra Chi chẳng ghen tuông hay giận dỗi gì nhiều lắm, chỉ là em mệt và không thích cái kiểu tiếp khách ngoại giao nên tìm cớ để trốn mà thôi.
Nhưng chị em cũng chẳng hàn huyên được bao lâu thì đã vào tiệc chính, hầu hết ai cũng có nhiệm vụ, vì vậy họ đành phải tách ra. Phúc gặp lại Chi rồi cùng ông Danh đi gặp khách, ngoài bàn của mấy ông khách Châu Âu thì hôm nay còn một bàn khách cũng rất đáng để gia đình họ để tâm.
Bàn này có sự góp mặt của ông Viễn, 3 năm trước còn là phó chủ tịch, hiện đã là chủ tịch UBND tỉnh, kiêm phó bí thư tỉnh ủy. Bé hơn thì có ông Quang, bố của Quân cũng mới lên chức giám đốc sở chỉ sau ông Viễn kia ít ngày. Những người còn lại cũng không ai là đơn giản, ít nhất cũng trưởng phòng trở lên, chỉ duy nhất có Quân và Tiểu Vân ngồi ở đây là khác loại nhất. Đặc biệt hơn khi lúc này Tiểu Vân lại ngồi sát bên ông Viễn, và có được thái độ rất tốt của ông ta.
Chi đến cùng, càng làm không khí bùng nổ hơn khi không ít người lúc này bắt đầu so sánh nhan sắc của 2 vị mỹ nữ. Trong khi Chi đẹp kiểu kiêu sa nhưng không mất đi vẻ nhu mì truyền thống. Thì Tiểu Vân lại nổi bật nhờ vẻ tự tin cũng như sự lả lơi sắc sảo trong cách ứng xử của cô.
Nhưng rõ ràng khi đánh giá về sự thong dong và bình thản của cả hai thì người tinh ý sẽ nhận ra Chi đang hơn một bậc. Vì em không hề quan tâm lắm đến cái nhìn của người khác, em chỉ khoác nhẹ tay chồng và đáp lễ tất cả bằng nụ cười thân thiện rất tự nhiên. Còn Tiểu Vân, nàng luôn phải so đo đến cái nhìn và thái độ của ông Quang hoặc ông Viễn, lâu lâu còn nhìn Phúc hoặc làm dáng một chút để kín đáo so kè nét đẹp với Chi.
Một lát sau, khi không còn bài phát biểu hay lời giới thiệu nào thêm nữa, mọi người cũng no bụng với những món ăn ngon. Thì đến đây cũng là phần sôi nổi nhất của buổi tiệc, nhạc lên, đèn chuyển màu để phụ trợ cho màn biểu diễn của các vũ công.
Quả thật đẹp mắt và lôi cuốn, khi những thân hình uyển chuyển không ngừng lắc lư trong những vũ điệu mê say. Và đến khi mọi người đều trở nên hào hứng mà nhún nhảy trong vô thức thì không ngừng có những vũ công xinh đẹp chìa tay ra mời họ bước lên. Đến cả một lão già khó tính như ông Viễn, hay một gã thô kệch như tên Quân cũng không thể từ chối mà uốn éo.
Đặc biệt hơn cả là trên sân khấu ấy, một cặp đôi trẻ trung đẹp dáng đã khiến mọi ánh mắt phải dõi theo. Phúc nhẹ nhàng ôm eo vợ khi hai bàn tay Chi đặt lên vai chồng, trong âm nhạc nhẹ nhàng của một vũ điệu tự do êm ái. Hai vợ chồng thả lỏng, cho hình thể và mỗi bước chân của họ thể hiện những yêu thương ngọt ngào dành cho nhau.
Tà váy dài óng ánh ngọc trai theo từng bước nhịp nhàng của em mà rung lên nhè nhẹ. Từng đường cong uyển chuyển của người đàn bà xuân sắc như khoe hết ra để quyến rũ anh. Phúc đáp lại những dịu dàng đó của em bằng sự vững chãi, anh như một điểm tựa chắc chắn để mọi nét đẹp của em được thoải mái khoe ra. Hai vợ chồng dán chặt lên nhau, hơi ấm của người này làm người kia thổn thức, và tình cảm nồng đượm mà chân thật khiến phút giây này lãng mạn biết bao.
Mọi tiếng vỗ tay đều hướng về cặp đôi tuyệt phẩm khi điệu nhạc kết thúc, nhưng đâu đó cũng có cũng có những ánh mắt không thiện cảm hướng về họ đăm đăm. Với Quân là sự thèm thuồng với Chi kèm theo sự căm tức dành cho Phúc, vì hắn đã từng suýt chiếm đoạt được nàng nếu không có sự cản trở của bố con anh. Còn Tiểu Vân, ánh mắt cô phức tạp nhiều hơn hắn. Nó chứa đựng cả ghen tuông, mất mát và rất rất nhiều sự bất cam.
- Vì sao, anh đã từng dành ánh mắt say đắm kia cho em, cả con tim đã từng chỉ có mỗi hình bóng của em. Mình đã có cả một khoảng trời kỷ niệm tươi đẹp, em cũng đã dành mọi tình cảm chân thành và quý giá nhất cho anh. Vậy mà tại sao, lời hứa đợi nhau anh có thể quên trong phút chốc, thay vì em, anh lại yêu và cưới một con bé thôn quê chẳng có gì. Tôi không cam, tôi hận, tôi nhất định sẽ không chịu đau khổ một mình.
Ánh mắt nàng tóe lên một ánh nguy hiểm, nàng đứng dậy muốn rời đi đâu đó để cân bằng cảm xúc của mình. Thế nhưng một bàn tay vô duyên lúc này lại chìa về phía cô, cái giọng nói giống như vịt đực tu nước cống vang lên làm cả người Vân không thoải mái.
- Y Vân, em đi đâu đấy, hãy lên sân khấu nhảy cùng anh.
Cái tên khó nghe cùng cả giọng điệu ra lệnh làm cô cực ghét, nhưng cô đang có việc cần nhờ hắn nên chẳng thể mắng thẳng vào cái bản mặt khó ưa kia.
- Anh Quân, anh có thể tìm người khác được không tôi có đang có chút việc.
Lời nói nhẹ nhàng khách sáo, nhưng cái gạt tay của cô thì lại không chút lưu tình. Nụ cười trên môi tên công tử chợt tắt, thay vào đó, ánh mắt hắn hằn lên vẻ gian ngoan. Rồi đôi môi hắn lại nhếch lên, hắn nhìn về phía người đàn ông với mái tóc muối tiêu đang lắc lư cách đó không xa, vừa cười vừa nói.
- À, anh biết rồi, có phải em thấy bác Viễn nhảy quá đẹp nên muốn mời bác ấy nhảy cùng đúng không. Hay quá, đúng lúc vũ điệu mới này thích hợp cho hai người.
Lão Viễn đang lắc lư theo điệu nhạc lãng mạn và nhìn những cặp đôi sát rạt mà ao ước. Hắn muốn nhảy lắm, nhưng nghĩ thân phận mình cao quý nên chỉ muốn người khác phải đến mời mình lên nhảy. Ngặt nỗi, lão vừa già lại xấu, cái tướng như ễnh ương lại thêm cái đầu hói và hàm răng khấp khểnh, khiến chẳng ai muốn nhìn mặt lão ở khoảng cách một gang tay. Thế mà giờ đây nghe thấy một cô gái xinh đẹp như Vân muốn lên nhảy cùng gã, gã vui đến nỗi suýt nữa thì bật cười to. Nhưng vẫn là cái mác chủ tịch UBND tỉnh, hắn ra cái vẻ điềm đạm mà chìa tay.
- Khà khà, cái môn này ấy mà, nhìn vậy thôi chứ không khó lắm. Nào cô Y Vân mạnh dạn lên.
Tiểu Vân cười mà như mếu, cô nào có thích nhảy cùng lão, chỉ là tên Quân khó chịu nên xoay ra chơi xỏ cô thôi. Nhưng dù không thích nhưng cô cũng có thể làm sao được, khó khăn lắm cô mới nhờ được tên Quân giới thiệu với lão, cô làm sao dám để mất lòng lão đây.
Vậy là cô phải gượng gạo bước lên, giữa tiếng nhạc êm đềm của điệu Kizomba, gương mặt xinh đẹp phải đối diện với lão cóc và hít vào cái mùi hơi thở tựa tre ngâm.
- Đây là vũ điệu tình nhân của Châu Phi, em phải đứng sát vào thế này mới chuẩn. Đúng rồi…đừng ngại, chỉ là cho điệu nhảy đúng và đẹp hơn thôi…sát hơn chút nữa nào em…khà khà, rất tốt.
- Vâng tôi…à em biết rồi…anh cứ từ từ thôi ạ..uhm.
- Tốt, tốt lắm, cùng nhảy thôi em.
Người ở dưới lại được phen tròn mắt, Tiểu Vân đẹp chẳng kém gì Chi. Thậm chí với cách ăn mặc táo bạo và sự gợi cảm của vũ khúc Kizomba người ta lại càng được thấy nhiều hình ảnh nóng bỏng. Đôi chân dài, nõn nà như sứ của Vân đã gần như khoe hết, bờ eo mềm mại uốn lượn cho vòng mông cong vểnh thoải mái được lắc lư.
Nhưng thật tiếc hình ảnh tuyệt vời như thế lại bị méo mó, khi đối tượng khiêu vũ cùng em là một lão già. Mỗi bước chân của lão đều lù khù, chập chững, chỉ chăm chăm kéo Vân vào sát hơn. Chiếc bụng phẳng lì của em đã dán chặt lên bụng lão, hai gò bồng đảo ưỡn cao cũng cọ vào ngực gã mấy lần. Thế nhưng hình như với lão còn chưa đủ, bàn tay heo bắt đầu chuyển xuống mông.
- Ôi mẹ nó, thằng con nhà ông Quang kiếm đâu được con đĩ Tàu ngon thế này. Nó không kém cạnh con dâu lão Danh một chút nào cả, thậm chí cái vẻ sắc sảo, dạn dĩ còn quyến rũ hơn. Kiểu này khả năng hôm nào phải tìm hai bố con kia nói chuyện.
Đầu óc lão xoay chuyển bao ý nghĩ nhưng bàn tay vẫn chẳng chút nào dừng. Bờ mông tròn lẳn hết bị xoa rồi lại miết khiến cả người Vân cũng nhột nhạt theo. Nhưng vì để đạt được mục đích, nàng đành chấp nhận hy sinh, thế nhưng lão quá đáng hơn khi thỉnh thoảng cứ cố tình cọ ngực khiến hai bầu vú của nàng cũng nóng ran.
- Cố lên, 1 phút nữa thôi…
Nàng cố nhịn mà lão heo lại tiếp tục chơi trò khốn nạn, hắn lấy tay kéo sát cô vào rồi dùng hạ bộ ấn mạnh lên mu Vân. Lúc cảm nhận được cả vùng nhạy cảm bị thứ gì đó cứng rắn như thiêu đốt, Vân muốn vùng ra, nhưng bị hắn kéo lại bằng những lời thủ thỉ bên tai.
- Em vì sao lại cần Quân giới thiệu để gặp tôi, có phải em muốn tôi giúp gì không. Vậy chút nữa gặp riêng tôi nhé, nếu được tôi sẽ chẳng từ chối đâu.
Thế là em phải ngoan ngoãn mà nằm trong ngực gã đến hết điệu nhảy, đến khi nhạc tắt cũng phải theo hắn đến đoạn hành lang tối ở phía sau.
Quân thấy thế thì đinh chạy theo, thế nhưng bị ông bô cáo già của hắn ta kéo lại.
- Mày định đi đâu.
- Chạy theo Tiểu Vân.
- Ngu, kệ nó, chỉ là một con đàn bà thôi mà, có đẹp mấy cũng không bằng lợi ích thực tế được. Mà nó cũng đang lợi dụng mày đấy chứ chẳng tốt đẹp gì đâu, nể tình mấy năm nay nó cũng kiếm được cho mày kha khá, nếu không tao cũng tính đường đổi nó đi rồi.
- Nhưng mà lão Viễn còn chưa…
- Im.
Thế là Quân chính thức câm họng, hắn chỉ còn biết trân chối nhìn về phía góc hành lang. Ở đấy, lúc này Viễn đang kéo Vân ngồi xuống, rồi bằng một cái giọng từ từ như cố nén, lão hỏi cô.
- Nói cho tôi nghe thử em muốn tôi giúp điều gì.
- Điều em muốn cũng sẽ có lợi với ông, đó là, gây bất lợi cho tập đoàn PBK của gia đình ông Danh.
 

kebinthai

Yếu sinh lý
Chương 81: Kiếp nạn của Tiểu Vân

Viễn chỉnh lại kính rồi nhìn xoáy sâu và mắt của cô gái. Lão biết chẳng có gì từ trên trời rơi xuống ngoài mưa với cứt chim. Thế nên khi có một cô gái trẻ tiếp cận, hắn hiểu ngay cô ta muốn cầu cạnh ở mình. Nhưng ông không hiểu sao một cô gái như Vân lại nhờ lão làm điều đó và thứ cô ta đem lại cho ông là gì.
- Làm như vậy thì có ích lợi gì cho tôi chứ, cô phải biết rằng PBK group là doanh nghiệp nội địa có vốn hóa cao nhất ở tỉnh này. Muốn chèn ép họ không dễ đâu.
Hắn nói mà đôi mắt liên tục nhìn nàng từ trên xuống dưới, đặc biệt khi đến đoạn hở ở ngực và xẻ tà của váy thì dừng lại rất lâu. Vân chỉ còn biết quay đi không để ý, cô tập trung vào lời nói để thuyết phục lão ta.
- Em không những biết điều đó, mà còn biết rằng ông ta có rất nhiều các mối quan hệ trên các bộ ngành ở trung ương. Về các đối tác, khách hàng tin cậy thì rải khắp cả nước, còn ở nước ngoài thì hiện đang hợp tác chặt chẽ với người Nhật, Úc và sắp tới thì rất có thể là cả Châu Âu.
- Vậy vì sao lại muốn gây bất lợi cho họ, tự nhiên lại rước thêm một kẻ thù mạnh mẽ.
- Vì ông đang cần tiền và cần cả ông Danh nghe lời của ông.
Viễn không nói gì, chỉ khoác một tay ra sau vai cố ngồi sát lại trong khi vẫn vểnh tai để lắng nghe.
- Em biết ông đang muốn tranh chức Bí thư tỉnh ủy, em cũng biết khâu vận động hành lang tốn kém vô cùng. Nhưng từ trước đến nay ông Danh luôn không phải một người dễ bảo, giữa ông và lão vẫn luôn treo một mối quan hệ ngang bằng. Giờ ông thử nghĩ xem muốn lão biết tôn trọng ông thì ông phải thể hiện, chỉ một cái búng tay rất khẽ của ông, để cho lão ta cảm nhận được chút chao đảo. Lão sẽ đến cầu cạnh, lúc ấy ông hoặc sẽ được tiền, hoặc sẽ có thêm thuộc hạ.
- Nghe bùi tai đấy nhưng khá xa vời, anh thích những thứ thực tế và hiện hữu trước mắt mình mà thôi.
Hắn nói mà áp sát đến mức như dán sát lên cổ của Vân, nàng cố né ra nhưng bị hắn dồn vào trong góc. Rồi không thèm kiêng nể, một tay hắn bắt đầu vuốt dọc đùi Vân trong khi tay kia trượt một đường dài qua vai rồi lướt trên chiếc cổ nõn nà.
- Ông…à anh Viễn nghe em nói đã…thời điểm này đang là thích hợp nhất…uhm… vì lão Danh đang hoàn thiện hồ sơ để chuẩn bị đưa công ty lên sàn… Sau khi được niêm yết, chắc hẳn tài sản của ông ta sẽ nhảy vọt…chỉ một động thái nhỏ của anh cũng đủ để lão lo ngay ngáy mà chi tiền.
- Tôi vẫn thắc mắc tại sao em lại muốn gây bất lợi cho lão.
- Vì lão chia rẽ tình yêu của tôi, khiến tôi phải sống cô độc.
Nàng nói mà như rít lên từng từ, chỉ vì khi nghĩ về những ngày đó nỗi hận thù càng lớn thêm.
Phải nhắc lại từ vài năm trước, sau khi hai người chia tay, lúc ấy Tiểu Vân mới biết mình yêu và nhớ Phúc nhiều đến thế nào. Cô bỏ lại những cơ hội béo bở bên trời Tây để bao lần về Việt Nam tìm Phúc, thế nhưng đến tên thật của anh cô còn không biết thì tìm ở đâu. Đến khi cô vô tình tìm được anh qua tấm hình trên mạng thì vừa hay đấy lại là ngày anh cưới. Bầu trời của cô như như sụp đổ, không tiền không thể về được Châu Âu cũng không thể ở lại Trung Quốc cô vất vưởng biết bao nhiêu tháng ngày. Cũng chính từ đây sự uất hận mỗi ngày mỗi lớn, đã nung nấu trong cô ý định trả thù.
Một thoáng lơ là với chút miên man trong ý nghĩ, cô đã để bàn tay lão bóp lên ngực lúc nào không hay, trong khi đó vạt váy bên dưới cũng bị vạch sang bên, để thuận tiện cho bàn tay lão ta lách vào.
- Anh Viễn… đừng…để em nói hết… uhm…không.
- Anh vẫn nghe đây, nhưng mấy lời nói suông mau làm anh chán lắm, anh muốn em đặt cọc chút gì đó để anh nhớ lâu hơn.
- Miệng hắn kề sát bên tai, hơi rượu phả thẳng lên mặt nàng. Nàng vẫn tránh đi, trong khi hai tay đang cố che đi những vùng nhạy cảm. Nhưng tên già đang hăng như con thú, càng lúc hai bàn tay ma quái càng tiến xa hơn.
Làn váy trước ngực đến lúc này đã trở nên nhàu nhĩ, còn tà váy xẻ đã bị lật hẳn sang bên. Phía trên bầu ngực trắng tươi đã lộ ra bịt núm, còn phía dưới đôi chân dài thon thả cùng chiếc quần lót mỏng manh cũng đã phơi ra.
Nàng chống cự nhưng không dám quá mạnh, miệng phản đối nhưng cũng không dám hét lên. Thế rồi chiếc bịt núm bị vất ra, đầu ti đỏ au nhú lên và run rẩy. Còn chiếc quần lót ướt nhẹp cũng đã mở lối cho những ngón tay chạm vào tận khe.
- Hức…anh Viễn… ư ư… xin anh… không được…ư hư…em không muốn… Hừ hừ… em chỉ muốn mượn tay tôi hạn người mà chỉ dùng nước bọt thôi ư. Em nghĩ tôi ngu hay là em ngây thơ quá vậy.
Trong góc tối lờ mờ của căn phòng trong ngách, lão Viễn đã gần như đè hẳn lên Vân. Cô vùng vẫy tay chân nhưng càng lúc càng không có lực, một phần vì lão khỏe quá, một phần khác vì lâu rồi mới được kích thích khiến Vân bủn rủn hết cả người. Hắn được thế thì càng không kiêng rè mà làm tới, bàn tay bên trên bóp bầu vú đến xẹp lép trong khi những ngón tay trong bàn tay còn lại đã móc vào cái lỗ bướm bé nhỏ của em.
- Hừ…ướt mẹ nó hết rồi mà còn ra vẻ. Em định giữ cho thằng oắt, con của lão Quang sao.
- Không…ư… không phải… chỉ là tôi không muốn… uhm…tôi chưa chuẩn bị… uhm…thôi đi anh Viễn ơi… ư hư hư…
- Hộc hộc…ngoan, chiều anh…những gì anh có thể cho em còn nhiều gấp 10 lần những thứ mà cha con lão có thể…còn không, em sẽ không được dễ chịu ở cái đất này đâu.
Hắn gầm gừ vừa dụ dỗ nhưng vẫn không quên hăm dọa, Vân thất thế lại càng bị hắn xâm lược nhiều hơn. Đôi vú em giờ đây đã đỏ ửng, cả hai đầu vú cũng lồi hẳn ra. Bên dưới thì con bướm đã trở nên lầy lội khi hai ngón tay mập mạp của hắn liên tục ngoáy tròn.
- Trời ơi nóng quá… ư hư… cả người mình không còn thêm chút sức lực nào…chẳng lẽ mình đành buông xuôi để mặc hắn chiếm đoạt sao.
“Rẹt”, lão đã nhanh nhẹn kéo khóa quần rồi lôi ra con cu đen đúa, sau đó cầm lấy tay em mà đặt lên. Vân vung ra nhưng bị lão ta túm chặt, sau đó lão còn bắt tay em lên xuống như thủ dâm.
- Hừ hừ… ngoan…sướng lắm… hừ hừ… tiếp tục đi…
Cả người hắn run lên, vừa nói vừa thở như con lợn. Vân bắt đầu thở gấp, mu bướm thỉnh thoảng khẽ hất lên. Đến khi hắn cầm con cu rà rà vào khe bướm, em mới chợt hoàn hồn mà đẩy hắn ra.
- Không được… anh còn chưa nói có giúp được em hay không kia mà.
- Mẹ…đến giờ phút này mà em vẫn còn dám đặt điều kiện với anh sao…buông.
Mắt hắn vằn lên, lời nói không còn đò đưa dụ dỗ mà thể hiện hết quyền uy của kẻ đã bao năm qua nắm quyền to. Vân co rúm, giờ nàng mới biết mình không thể vượt qua khí thế đàn áp của lão ta. Thế nhưng nàng đi đến hôm nay đâu phải chuyện dễ, nàng cũng có bản lĩnh và lòng tự tôn của riêng mình.
- Không…nếu anh cố ép em…em sẽ la lên…đừng ép em.
- Gừ…dọa tao à…
Hắn cồ lên, dùng một tay bịt miệng cô lại, nhưng khi nhìn thấy sự quyết tâm hằn rõ trên mắt cô gái người Trung Quốc, hắn biết nàng không dọa. Suy nghĩ đây đang là thời điểm nhạy cảm của bản thân, hắn chùn chân không dám đánh liều. Vì thế cái đầu khấc đang chèn trên 2 mép bướm cũng đành phải rút ra, bàn tay đang nghiến ngấu trên bầu ngực tròn căng cũng thả lỏng. Mặt hắn nhăn nhó, nhưng rồi lại nhếch mép cười được ngay.
- Lâu rồi mới có kẻ dám uy hiếp tôi…em cũng là người đàn bà đầu tiên dám làm điều ấy…em khá lắm.
- Em xin lỗi…nhưng em hứa chỉ cần anh hậu thuẫn cho em…anh sẽ được nhiều hơn chứ không phải chỉ riêng mỗi thể xác này.
Vừa nói nàng vừa cuống cuồng chỉnh trang lại, thấy hắn không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn mình đăm đăm nàng tiếp tục.
- Giúp em, anh sẽ có tiền của ông Danh mà đợi công ty của tên Quân lớn mạnh anh cũng nhận về thêm càng nhiều lợi ích. Anh thấy đấy, từ lúc em về làm cho Quân, doanh thu của khách sạn hắn đã tăng gấp 3, và sắp tới có thêm khu nghỉ dưỡng sẽ còn tăng cao hơn nữa. Cha con hắn bây giờ rất tin tưởng em, em sẽ ở bên kiếm về cho anh càng nhiều lợi ích, chỉ cần anh bằng lòng giúp em.
Đến đây, quần áo, đầu tóc của Vân cũng phẳng phiu trở lại, ông Viễn cũng đã ngồi thẳng, khóa quần cũng đã kéo lên. Họ nhìn nhau, dường như cũng đã có những thỏa thuận ngầm, khi Vân còn muốn nói thêm gì nữa, thì bỗng điện thoại đổ chuông, Vân đọc tin nhắn xong rồi nói.
- Là Quân, hắn gọi em ra để chuẩn bị về.
Viễn nhếch môi, không cần cô giải thích thì hắn cũng biết thừa tin nhắn kia của ai và viết gì. Đây cũng chính là điều hắn đã lường trước nên mới dừng lại. Hắn biết, không đời nào ông Quang để hắn có được Vân khi mà chưa có gì cho cha con lão vậy nên chuyện tốt cũng nên kết thúc ở đây, rồi sau sẽ bàn bạc lại.
Trở về đại sảnh, màn nhảy múa vẫn tiếp diễn, bố con Quang, Quân ngồi một chỗ, khi thấy ông Viễn và Tiểu Vân đi ra từ hành lang, lão Quang nhếch môi cười.
- Mày thấy bố mày nói đúng không, ông Viễn muốn chơi được con này đâu phải chuyện dễ. Vì thế lúc mày dâng nó lên cho lão thì lão mới quý, mới đổi được nhiều lợi ích hơn. Mà mày đừng có làm càn mà ăn nó trước đấy, cứ để dành nó cho lão, đàn bà đẹp thiếu đéo gì.
- Vâng.
Nói rồi lão đánh mắt, lắc đầu cho một tên bồi bàn chuẩn bị đi vào hành lang kia dừng lại. Trong khi đó Quân chỉ trả lời hời hợt rồi lại dán chặt mắt lên sân khấu.
Ở đó, Chi đang cùng Sam đều bước trong tiếng nhạc nhịp nhàng. Người con gái kiêu sa với thân hình gợi cảm, được một gã cao lớn tóc vàng dìu dắt trong không khí lãng mạn của điệu Valse. Họ làm cả căn phòng chú ý, không phải vì sự nóng bỏng khi hai cơ thể cọ sát, cũng không cần đến sự lúng liếng hoặc hở hang. Tất cả vẫn bị cuốn hút là nhờ khí chất thong dong, nhẹ nhàng của Chi và cái đẹp lạ lùng của chàng trai ngoại quốc.
Nhạc hết, khi đưa trở về chỗ và giao lại cho chồng cô, Sam rất vui lưu luyến và đã ngỏ ý mời.
- Cảm ơn cô Chi về điệu nhảy, nhờ sắc đẹp và sự điệu nghệ trong mỗi bước chân của cô mà tôi đã có một điệu nhảy để đời. Rất hân hạnh nếu Halloween này được đón tiếp ông bà tại buổi tiệc của chúng tôi.
(Từ đoạn này trở đi tôi cứ để Sam nói tiếng Việt luôn cho dễ nhá, đỡ phải dịch)
Hắn rất lịch sự giới thiệu buổi tiệc gặp gỡ ở Hà Nội do hắn và một vài người bạn của mình tổ chức. Hắn ngỏ ý mời hai vợ chồng nàng, cũng nhờ hai người giúp mời những vũ công kia đến để biểu diễn. Hai vợ chồng đâu có lý gì mà từ chối, vì vậy họ rất vui vẻ mà nhận lời.
Buổi tiệc đến đây cũng dần tàn, hai vợ chồng lại đứng ra tiễn khách, cũng vì thế mà thêm một lần khó xử khi giáp mặt tên Quân và cả Tiểu Vân.
Đến khi họ khoác tay nhau đi xa, Phúc mới nhìn theo bóng lưng họ thật lâu. Trong mắt anh không phải là yêu thương hay nuối tiếc, mà phần nhiều là sự khó hiểu và xót xa.
Nhìn thấy người yêu cũ khoác tay người yêu mới làm lòng anh khó chịu sao.
Chi nhìn theo anh, làm ra vẻ ghen tuông một cách nghịch ngợm. Phúc không quay lại, giọng anh trả lời em có chút hơi bùi ngùi.
- Không như vợ nghĩ đâu, anh chỉ thấy khó hiểu vì sao cô ấy lại ở bên cạnh một kẻ như tên Quân. Anh cũng có chút lo lắng rằng cô ấy không biết hắn ta là loại người thế nào. Dù sao tụi anh cũng có thể là bạn mà, hơn nữa cô ấy cũng là một người đáng thương và rất tốt.
Lúc này trên xe của Quân, hắn ngồi bên ghế lái rồi ngả ngớn nhìn sang Vân hất hàm.
- Sao, hôm nay được gặp người yêu cũ bằng xương bằng thịt toại nguyện chưa. Mà nói thật anh thấy hơi ghen tỵ với thằng Phúc đấy, được địt em chán rồi giờ lại có con vợ ngon như con Chi.
Hắn dở ra cái giọng mất dạy đúng như bản tình làm Vân khó chịu mà quắc mắt nhìn sang. Thế nhưng cái điệu bộ đấy của em chỉ làm hắn ta cười khẩy, lời nói tiếp theo càng trịch thượng hơn.
- Cất cái mắt đấy đi, đừng tưởng gặp được ông Viễn rồi thì có thể qua cầu rút ván. Cô vẫn chưa ra khỏi lòng bàn tay tôi được đâu, hay lại muốn tôi gửi sang Trung Quốc.
Vân tức đến nghiến răng nhưng có thể làm sao được khi điểm yếu của cô nằm trong tay hắn. Vì vậy cô với lấy chai nước tu một ngụm để hạ hỏa, từng ngụm nước cũng trở nên đắng ngắt nhưng em vẫn phải nhịn mà nuốt trôi. Sau đó đôi mắt của em cũng thật sự cụp xuống, lời nói cũng nhỏ nhẹ hơn.
- Tôi không có ý đó, chúng ta đang hợp tác rất tốt, tôi cần anh để che chở và làm cầu nối, còn anh cũng cần năng lực của tôi đem tiền về.
- Biết thế là tốt, vậy giờ có thể thực hiện giao kèo được chưa.
- Thỏa thuận gì cơ.
Chiếc xe dừng lại ở góc tầng hầm chung cư nơi Vân ở, trong xe, Quân đã kéo tụt khóa quần rồi lôi con cu lủng lẳng của gã ra.
- Không nhớ gì sao, tôi đồng ý dắt em gặp lão Viễn, cũng nói tốt về em để lão coi trọng mà tiếp chuyện với em. Đổi lại, em cũng đồng ý thỏa mãn tôi một lần, giờ lại đình xù nợ hay sao.
- Nhưng… lúc đó tôi tưởng anh chỉ đùa.
- Làm gì có ai đùa ở đây, tôi giúp em đạt được mục đích, em cũng phải mang lại lợi ích cho tôi. Làm đi, đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh.
Hắn nói rồi cầm tay em đặt lên cây dương vật còn nửa mềm nửa cứng, hắn ghì chặt rồi bắt buộc em phải xóc từ từ. Việc ghê tởm này ngày hôm nay Vân đã phải làm đến 2 lần, sự uất nghẹn trong lòng khiến em thực sự muốn khóc. Nhưng em cố nén lại những nước mắt đó để làm nỗi hận thù càng đậm và sâu hơn.
 

Anh già chăn rau

Yếu sinh lý
Chương 81: Kiếp nạn của Tiểu Vân

Viễn chỉnh lại kính rồi nhìn xoáy sâu và mắt của cô gái. Lão biết chẳng có gì từ trên trời rơi xuống ngoài mưa với cứt chim. Thế nên khi có một cô gái trẻ tiếp cận, hắn hiểu ngay cô ta muốn cầu cạnh ở mình. Nhưng ông không hiểu sao một cô gái như Vân lại nhờ lão làm điều đó và thứ cô ta đem lại cho ông là gì.
- Làm như vậy thì có ích lợi gì cho tôi chứ, cô phải biết rằng PBK group là doanh nghiệp nội địa có vốn hóa cao nhất ở tỉnh này. Muốn chèn ép họ không dễ đâu.
Hắn nói mà đôi mắt liên tục nhìn nàng từ trên xuống dưới, đặc biệt khi đến đoạn hở ở ngực và xẻ tà của váy thì dừng lại rất lâu. Vân chỉ còn biết quay đi không để ý, cô tập trung vào lời nói để thuyết phục lão ta.
- Em không những biết điều đó, mà còn biết rằng ông ta có rất nhiều các mối quan hệ trên các bộ ngành ở trung ương. Về các đối tác, khách hàng tin cậy thì rải khắp cả nước, còn ở nước ngoài thì hiện đang hợp tác chặt chẽ với người Nhật, Úc và sắp tới thì rất có thể là cả Châu Âu.
- Vậy vì sao lại muốn gây bất lợi cho họ, tự nhiên lại rước thêm một kẻ thù mạnh mẽ.
- Vì ông đang cần tiền và cần cả ông Danh nghe lời của ông.
Viễn không nói gì, chỉ khoác một tay ra sau vai cố ngồi sát lại trong khi vẫn vểnh tai để lắng nghe.
- Em biết ông đang muốn tranh chức Bí thư tỉnh ủy, em cũng biết khâu vận động hành lang tốn kém vô cùng. Nhưng từ trước đến nay ông Danh luôn không phải một người dễ bảo, giữa ông và lão vẫn luôn treo một mối quan hệ ngang bằng. Giờ ông thử nghĩ xem muốn lão biết tôn trọng ông thì ông phải thể hiện, chỉ một cái búng tay rất khẽ của ông, để cho lão ta cảm nhận được chút chao đảo. Lão sẽ đến cầu cạnh, lúc ấy ông hoặc sẽ được tiền, hoặc sẽ có thêm thuộc hạ.
- Nghe bùi tai đấy nhưng khá xa vời, anh thích những thứ thực tế và hiện hữu trước mắt mình mà thôi.
Hắn nói mà áp sát đến mức như dán sát lên cổ của Vân, nàng cố né ra nhưng bị hắn dồn vào trong góc. Rồi không thèm kiêng nể, một tay hắn bắt đầu vuốt dọc đùi Vân trong khi tay kia trượt một đường dài qua vai rồi lướt trên chiếc cổ nõn nà.
- Ông…à anh Viễn nghe em nói đã…thời điểm này đang là thích hợp nhất…uhm… vì lão Danh đang hoàn thiện hồ sơ để chuẩn bị đưa công ty lên sàn… Sau khi được niêm yết, chắc hẳn tài sản của ông ta sẽ nhảy vọt…chỉ một động thái nhỏ của anh cũng đủ để lão lo ngay ngáy mà chi tiền.
- Tôi vẫn thắc mắc tại sao em lại muốn gây bất lợi cho lão.
- Vì lão chia rẽ tình yêu của tôi, khiến tôi phải sống cô độc.
Nàng nói mà như rít lên từng từ, chỉ vì khi nghĩ về những ngày đó nỗi hận thù càng lớn thêm.
Phải nhắc lại từ vài năm trước, sau khi hai người chia tay, lúc ấy Tiểu Vân mới biết mình yêu và nhớ Phúc nhiều đến thế nào. Cô bỏ lại những cơ hội béo bở bên trời Tây để bao lần về Việt Nam tìm Phúc, thế nhưng đến tên thật của anh cô còn không biết thì tìm ở đâu. Đến khi cô vô tình tìm được anh qua tấm hình trên mạng thì vừa hay đấy lại là ngày anh cưới. Bầu trời của cô như như sụp đổ, không tiền không thể về được Châu Âu cũng không thể ở lại Trung Quốc cô vất vưởng biết bao nhiêu tháng ngày. Cũng chính từ đây sự uất hận mỗi ngày mỗi lớn, đã nung nấu trong cô ý định trả thù.
Một thoáng lơ là với chút miên man trong ý nghĩ, cô đã để bàn tay lão bóp lên ngực lúc nào không hay, trong khi đó vạt váy bên dưới cũng bị vạch sang bên, để thuận tiện cho bàn tay lão ta lách vào.
- Anh Viễn… đừng…để em nói hết… uhm…không.
- Anh vẫn nghe đây, nhưng mấy lời nói suông mau làm anh chán lắm, anh muốn em đặt cọc chút gì đó để anh nhớ lâu hơn.
- Miệng hắn kề sát bên tai, hơi rượu phả thẳng lên mặt nàng. Nàng vẫn tránh đi, trong khi hai tay đang cố che đi những vùng nhạy cảm. Nhưng tên già đang hăng như con thú, càng lúc hai bàn tay ma quái càng tiến xa hơn.
Làn váy trước ngực đến lúc này đã trở nên nhàu nhĩ, còn tà váy xẻ đã bị lật hẳn sang bên. Phía trên bầu ngực trắng tươi đã lộ ra bịt núm, còn phía dưới đôi chân dài thon thả cùng chiếc quần lót mỏng manh cũng đã phơi ra.
Nàng chống cự nhưng không dám quá mạnh, miệng phản đối nhưng cũng không dám hét lên. Thế rồi chiếc bịt núm bị vất ra, đầu ti đỏ au nhú lên và run rẩy. Còn chiếc quần lót ướt nhẹp cũng đã mở lối cho những ngón tay chạm vào tận khe.
- Hức…anh Viễn… ư ư… xin anh… không được…ư hư…em không muốn… Hừ hừ… em chỉ muốn mượn tay tôi hạn người mà chỉ dùng nước bọt thôi ư. Em nghĩ tôi ngu hay là em ngây thơ quá vậy.
Trong góc tối lờ mờ của căn phòng trong ngách, lão Viễn đã gần như đè hẳn lên Vân. Cô vùng vẫy tay chân nhưng càng lúc càng không có lực, một phần vì lão khỏe quá, một phần khác vì lâu rồi mới được kích thích khiến Vân bủn rủn hết cả người. Hắn được thế thì càng không kiêng rè mà làm tới, bàn tay bên trên bóp bầu vú đến xẹp lép trong khi những ngón tay trong bàn tay còn lại đã móc vào cái lỗ bướm bé nhỏ của em.
- Hừ…ướt mẹ nó hết rồi mà còn ra vẻ. Em định giữ cho thằng oắt, con của lão Quang sao.
- Không…ư… không phải… chỉ là tôi không muốn… uhm…tôi chưa chuẩn bị… uhm…thôi đi anh Viễn ơi… ư hư hư…
- Hộc hộc…ngoan, chiều anh…những gì anh có thể cho em còn nhiều gấp 10 lần những thứ mà cha con lão có thể…còn không, em sẽ không được dễ chịu ở cái đất này đâu.
Hắn gầm gừ vừa dụ dỗ nhưng vẫn không quên hăm dọa, Vân thất thế lại càng bị hắn xâm lược nhiều hơn. Đôi vú em giờ đây đã đỏ ửng, cả hai đầu vú cũng lồi hẳn ra. Bên dưới thì con bướm đã trở nên lầy lội khi hai ngón tay mập mạp của hắn liên tục ngoáy tròn.
- Trời ơi nóng quá… ư hư… cả người mình không còn thêm chút sức lực nào…chẳng lẽ mình đành buông xuôi để mặc hắn chiếm đoạt sao.
“Rẹt”, lão đã nhanh nhẹn kéo khóa quần rồi lôi ra con cu đen đúa, sau đó cầm lấy tay em mà đặt lên. Vân vung ra nhưng bị lão ta túm chặt, sau đó lão còn bắt tay em lên xuống như thủ dâm.
- Hừ hừ… ngoan…sướng lắm… hừ hừ… tiếp tục đi…
Cả người hắn run lên, vừa nói vừa thở như con lợn. Vân bắt đầu thở gấp, mu bướm thỉnh thoảng khẽ hất lên. Đến khi hắn cầm con cu rà rà vào khe bướm, em mới chợt hoàn hồn mà đẩy hắn ra.
- Không được… anh còn chưa nói có giúp được em hay không kia mà.
- Mẹ…đến giờ phút này mà em vẫn còn dám đặt điều kiện với anh sao…buông.
Mắt hắn vằn lên, lời nói không còn đò đưa dụ dỗ mà thể hiện hết quyền uy của kẻ đã bao năm qua nắm quyền to. Vân co rúm, giờ nàng mới biết mình không thể vượt qua khí thế đàn áp của lão ta. Thế nhưng nàng đi đến hôm nay đâu phải chuyện dễ, nàng cũng có bản lĩnh và lòng tự tôn của riêng mình.
- Không…nếu anh cố ép em…em sẽ la lên…đừng ép em.
- Gừ…dọa tao à…
Hắn cồ lên, dùng một tay bịt miệng cô lại, nhưng khi nhìn thấy sự quyết tâm hằn rõ trên mắt cô gái người Trung Quốc, hắn biết nàng không dọa. Suy nghĩ đây đang là thời điểm nhạy cảm của bản thân, hắn chùn chân không dám đánh liều. Vì thế cái đầu khấc đang chèn trên 2 mép bướm cũng đành phải rút ra, bàn tay đang nghiến ngấu trên bầu ngực tròn căng cũng thả lỏng. Mặt hắn nhăn nhó, nhưng rồi lại nhếch mép cười được ngay.
- Lâu rồi mới có kẻ dám uy hiếp tôi…em cũng là người đàn bà đầu tiên dám làm điều ấy…em khá lắm.
- Em xin lỗi…nhưng em hứa chỉ cần anh hậu thuẫn cho em…anh sẽ được nhiều hơn chứ không phải chỉ riêng mỗi thể xác này.
Vừa nói nàng vừa cuống cuồng chỉnh trang lại, thấy hắn không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn mình đăm đăm nàng tiếp tục.
- Giúp em, anh sẽ có tiền của ông Danh mà đợi công ty của tên Quân lớn mạnh anh cũng nhận về thêm càng nhiều lợi ích. Anh thấy đấy, từ lúc em về làm cho Quân, doanh thu của khách sạn hắn đã tăng gấp 3, và sắp tới có thêm khu nghỉ dưỡng sẽ còn tăng cao hơn nữa. Cha con hắn bây giờ rất tin tưởng em, em sẽ ở bên kiếm về cho anh càng nhiều lợi ích, chỉ cần anh bằng lòng giúp em.
Đến đây, quần áo, đầu tóc của Vân cũng phẳng phiu trở lại, ông Viễn cũng đã ngồi thẳng, khóa quần cũng đã kéo lên. Họ nhìn nhau, dường như cũng đã có những thỏa thuận ngầm, khi Vân còn muốn nói thêm gì nữa, thì bỗng điện thoại đổ chuông, Vân đọc tin nhắn xong rồi nói.
- Là Quân, hắn gọi em ra để chuẩn bị về.
Viễn nhếch môi, không cần cô giải thích thì hắn cũng biết thừa tin nhắn kia của ai và viết gì. Đây cũng chính là điều hắn đã lường trước nên mới dừng lại. Hắn biết, không đời nào ông Quang để hắn có được Vân khi mà chưa có gì cho cha con lão vậy nên chuyện tốt cũng nên kết thúc ở đây, rồi sau sẽ bàn bạc lại.
Trở về đại sảnh, màn nhảy múa vẫn tiếp diễn, bố con Quang, Quân ngồi một chỗ, khi thấy ông Viễn và Tiểu Vân đi ra từ hành lang, lão Quang nhếch môi cười.
- Mày thấy bố mày nói đúng không, ông Viễn muốn chơi được con này đâu phải chuyện dễ. Vì thế lúc mày dâng nó lên cho lão thì lão mới quý, mới đổi được nhiều lợi ích hơn. Mà mày đừng có làm càn mà ăn nó trước đấy, cứ để dành nó cho lão, đàn bà đẹp thiếu đéo gì.
- Vâng.
Nói rồi lão đánh mắt, lắc đầu cho một tên bồi bàn chuẩn bị đi vào hành lang kia dừng lại. Trong khi đó Quân chỉ trả lời hời hợt rồi lại dán chặt mắt lên sân khấu.
Ở đó, Chi đang cùng Sam đều bước trong tiếng nhạc nhịp nhàng. Người con gái kiêu sa với thân hình gợi cảm, được một gã cao lớn tóc vàng dìu dắt trong không khí lãng mạn của điệu Valse. Họ làm cả căn phòng chú ý, không phải vì sự nóng bỏng khi hai cơ thể cọ sát, cũng không cần đến sự lúng liếng hoặc hở hang. Tất cả vẫn bị cuốn hút là nhờ khí chất thong dong, nhẹ nhàng của Chi và cái đẹp lạ lùng của chàng trai ngoại quốc.
Nhạc hết, khi đưa trở về chỗ và giao lại cho chồng cô, Sam rất vui lưu luyến và đã ngỏ ý mời.
- Cảm ơn cô Chi về điệu nhảy, nhờ sắc đẹp và sự điệu nghệ trong mỗi bước chân của cô mà tôi đã có một điệu nhảy để đời. Rất hân hạnh nếu Halloween này được đón tiếp ông bà tại buổi tiệc của chúng tôi.
(Từ đoạn này trở đi tôi cứ để Sam nói tiếng Việt luôn cho dễ nhá, đỡ phải dịch)
Hắn rất lịch sự giới thiệu buổi tiệc gặp gỡ ở Hà Nội do hắn và một vài người bạn của mình tổ chức. Hắn ngỏ ý mời hai vợ chồng nàng, cũng nhờ hai người giúp mời những vũ công kia đến để biểu diễn. Hai vợ chồng đâu có lý gì mà từ chối, vì vậy họ rất vui vẻ mà nhận lời.
Buổi tiệc đến đây cũng dần tàn, hai vợ chồng lại đứng ra tiễn khách, cũng vì thế mà thêm một lần khó xử khi giáp mặt tên Quân và cả Tiểu Vân.
Đến khi họ khoác tay nhau đi xa, Phúc mới nhìn theo bóng lưng họ thật lâu. Trong mắt anh không phải là yêu thương hay nuối tiếc, mà phần nhiều là sự khó hiểu và xót xa.
Nhìn thấy người yêu cũ khoác tay người yêu mới làm lòng anh khó chịu sao.
Chi nhìn theo anh, làm ra vẻ ghen tuông một cách nghịch ngợm. Phúc không quay lại, giọng anh trả lời em có chút hơi bùi ngùi.
- Không như vợ nghĩ đâu, anh chỉ thấy khó hiểu vì sao cô ấy lại ở bên cạnh một kẻ như tên Quân. Anh cũng có chút lo lắng rằng cô ấy không biết hắn ta là loại người thế nào. Dù sao tụi anh cũng có thể là bạn mà, hơn nữa cô ấy cũng là một người đáng thương và rất tốt.
Lúc này trên xe của Quân, hắn ngồi bên ghế lái rồi ngả ngớn nhìn sang Vân hất hàm.
- Sao, hôm nay được gặp người yêu cũ bằng xương bằng thịt toại nguyện chưa. Mà nói thật anh thấy hơi ghen tỵ với thằng Phúc đấy, được địt em chán rồi giờ lại có con vợ ngon như con Chi.
Hắn dở ra cái giọng mất dạy đúng như bản tình làm Vân khó chịu mà quắc mắt nhìn sang. Thế nhưng cái điệu bộ đấy của em chỉ làm hắn ta cười khẩy, lời nói tiếp theo càng trịch thượng hơn.
- Cất cái mắt đấy đi, đừng tưởng gặp được ông Viễn rồi thì có thể qua cầu rút ván. Cô vẫn chưa ra khỏi lòng bàn tay tôi được đâu, hay lại muốn tôi gửi sang Trung Quốc.
Vân tức đến nghiến răng nhưng có thể làm sao được khi điểm yếu của cô nằm trong tay hắn. Vì vậy cô với lấy chai nước tu một ngụm để hạ hỏa, từng ngụm nước cũng trở nên đắng ngắt nhưng em vẫn phải nhịn mà nuốt trôi. Sau đó đôi mắt của em cũng thật sự cụp xuống, lời nói cũng nhỏ nhẹ hơn.
- Tôi không có ý đó, chúng ta đang hợp tác rất tốt, tôi cần anh để che chở và làm cầu nối, còn anh cũng cần năng lực của tôi đem tiền về.
- Biết thế là tốt, vậy giờ có thể thực hiện giao kèo được chưa.
- Thỏa thuận gì cơ.
Chiếc xe dừng lại ở góc tầng hầm chung cư nơi Vân ở, trong xe, Quân đã kéo tụt khóa quần rồi lôi con cu lủng lẳng của gã ra.
- Không nhớ gì sao, tôi đồng ý dắt em gặp lão Viễn, cũng nói tốt về em để lão coi trọng mà tiếp chuyện với em. Đổi lại, em cũng đồng ý thỏa mãn tôi một lần, giờ lại đình xù nợ hay sao.
- Nhưng… lúc đó tôi tưởng anh chỉ đùa.
- Làm gì có ai đùa ở đây, tôi giúp em đạt được mục đích, em cũng phải mang lại lợi ích cho tôi. Làm đi, đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh.
Hắn nói rồi cầm tay em đặt lên cây dương vật còn nửa mềm nửa cứng, hắn ghì chặt rồi bắt buộc em phải xóc từ từ. Việc ghê tởm này ngày hôm nay Vân đã phải làm đến 2 lần, sự uất nghẹn trong lòng khiến em thực sự muốn khóc. Nhưng em cố nén lại những nước mắt đó để làm nỗi hận thù càng đậm và sâu hơn.
Bệnh gì vậy bro
 
Bên trên