@thanhbt
Một ngày mới bắt đầu, như mọi ngày khác, chỉ khác ở chỗ hôm nay hắn tỉnh dậy với cái đầu nặng trĩu vì đêm qua mất ngủ — cay cú, uất ức, và tủi hổ. Trên bàn là tờ giấy thông báo trừ lương: “Vi phạm quy định — sử dụng điện thoại trong giờ làm việc. Mức phạt: 500.000đ.”
Hắn nhìn tờ giấy ấy như nhìn bản án tử. Năm trăm nghìn — với người khác là tiền cà phê vài hôm, nhưng với hắn, là gần nửa tháng ăn sáng. Mỗi buổi sáng, hắn chỉ dám mua gói xôi 10 nghìn, ăn vội trước cổng công ty rồi cúi đầu quẹt thẻ vào ca. Mùi xôi nếp quyện cùng mùi mồ hôi sáng sớm, thứ hương vị nghèo mà hắn đã quen đến mức không còn thấy xấu hổ.
Văn phòng của hắn ở tầng bốn — không điều hòa, chỉ có vài chiếc quạt kêu lạch cạch quay trong sự ngột ngạt. Dãy bàn làm việc cũ, ghế nhựa lún xuống, dây điện loằng ngoằng dưới sàn. Hắn ngồi góc cuối, cạnh cửa sổ méo khung, nắng hắt vào chiếu lên màn hình máy tính mờ mờ. Công việc của hắn chẳng có gì đặc biệt: nhập liệu, so sánh, ghi chép, in ấn, nghe lệnh. Một người thay thế được hắn chỉ trong 5 phút hướng dẫn.
Hôm qua, trong lúc mệt mỏi, hắn mở điện thoại lướt vài dòng — chỉ để xem tin nhắn của mẹ hỏi “tháng này có gửi về được ít không con?”. Cũng chỉ ba phút thôi, mà vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt của trưởng phòng nhìn chằm chằm. Lạnh lẽo, khinh khỉnh. Câu nói vang lên rõ ràng:
Trưa nay, khi cả văn phòng kéo nhau đi ăn, hắn nói dối “em có mang cơm rồi” rồi ở lại. Mở hộp cơm nguội ngắt, vài miếng đậu, chút rau, chan nước mắm. Ăn mà như nhai đá. Càng ăn càng thấy 500 nghìn đó nghẹn trong cổ họng. Nghĩ đến 50 ngày sáng chỉ dám ăn xôi 10 nghìn, nghĩ đến tiền trọ, đến mẹ ở quê đang trông, mà lòng lại nhói.
Chiều làm việc, hắn gõ bàn phím như cái máy. Không ai gọi tên hắn, không ai để ý đến hắn — một bóng mờ giữa đám nhân viên trẻ nói cười rộn rã. Hắn muốn nổi bật cũng không dám, muốn phản kháng cũng không đủ gan. Hắn hiểu rõ, ở chỗ này, người như hắn chỉ cần sai một lần nhỏ là có thể mất cả tháng lương.
Tối về, hắn ngồi trong căn phòng trọ 10 mét vuông, ánh đèn vàng đục, gió lọt khe cửa rít nhẹ. Cái ghế nhựa kẽo kẹt dưới thân người mỏi mệt. Hắn mở lại điện thoại — cái thứ đã khiến hắn mất 500 nghìn — rồi lướt qua mấy dòng quảng cáo, mấy video người ta khoe giàu, khoe sang. Tự nhiên hắn cười, cái cười nhạt như nước ốc.
Một ngày mới bắt đầu, như mọi ngày khác, chỉ khác ở chỗ hôm nay hắn tỉnh dậy với cái đầu nặng trĩu vì đêm qua mất ngủ — cay cú, uất ức, và tủi hổ. Trên bàn là tờ giấy thông báo trừ lương: “Vi phạm quy định — sử dụng điện thoại trong giờ làm việc. Mức phạt: 500.000đ.”
Hắn nhìn tờ giấy ấy như nhìn bản án tử. Năm trăm nghìn — với người khác là tiền cà phê vài hôm, nhưng với hắn, là gần nửa tháng ăn sáng. Mỗi buổi sáng, hắn chỉ dám mua gói xôi 10 nghìn, ăn vội trước cổng công ty rồi cúi đầu quẹt thẻ vào ca. Mùi xôi nếp quyện cùng mùi mồ hôi sáng sớm, thứ hương vị nghèo mà hắn đã quen đến mức không còn thấy xấu hổ.
Văn phòng của hắn ở tầng bốn — không điều hòa, chỉ có vài chiếc quạt kêu lạch cạch quay trong sự ngột ngạt. Dãy bàn làm việc cũ, ghế nhựa lún xuống, dây điện loằng ngoằng dưới sàn. Hắn ngồi góc cuối, cạnh cửa sổ méo khung, nắng hắt vào chiếu lên màn hình máy tính mờ mờ. Công việc của hắn chẳng có gì đặc biệt: nhập liệu, so sánh, ghi chép, in ấn, nghe lệnh. Một người thay thế được hắn chỉ trong 5 phút hướng dẫn.
Hôm qua, trong lúc mệt mỏi, hắn mở điện thoại lướt vài dòng — chỉ để xem tin nhắn của mẹ hỏi “tháng này có gửi về được ít không con?”. Cũng chỉ ba phút thôi, mà vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt của trưởng phòng nhìn chằm chằm. Lạnh lẽo, khinh khỉnh. Câu nói vang lên rõ ràng:
Chiều hôm ấy, hắn bị gọi lên phòng nhân sự, ký vào biên bản. Không dám cãi. Hắn biết rõ — cãi cũng vô ích, chỉ chuốc thêm rắc rối. Lúc cầm tờ giấy ra, hắn nghe tiếng bàn tán phía sau: “Bị trừ có 500 nghìn mà làm như mất cả gia tài.” Hắn nghe rõ từng chữ, nhưng chỉ mím môi bước nhanh.“Làm việc mà không tập trung, công ty không cần những người như anh đâu.”
Trưa nay, khi cả văn phòng kéo nhau đi ăn, hắn nói dối “em có mang cơm rồi” rồi ở lại. Mở hộp cơm nguội ngắt, vài miếng đậu, chút rau, chan nước mắm. Ăn mà như nhai đá. Càng ăn càng thấy 500 nghìn đó nghẹn trong cổ họng. Nghĩ đến 50 ngày sáng chỉ dám ăn xôi 10 nghìn, nghĩ đến tiền trọ, đến mẹ ở quê đang trông, mà lòng lại nhói.
Chiều làm việc, hắn gõ bàn phím như cái máy. Không ai gọi tên hắn, không ai để ý đến hắn — một bóng mờ giữa đám nhân viên trẻ nói cười rộn rã. Hắn muốn nổi bật cũng không dám, muốn phản kháng cũng không đủ gan. Hắn hiểu rõ, ở chỗ này, người như hắn chỉ cần sai một lần nhỏ là có thể mất cả tháng lương.
Tối về, hắn ngồi trong căn phòng trọ 10 mét vuông, ánh đèn vàng đục, gió lọt khe cửa rít nhẹ. Cái ghế nhựa kẽo kẹt dưới thân người mỏi mệt. Hắn mở lại điện thoại — cái thứ đã khiến hắn mất 500 nghìn — rồi lướt qua mấy dòng quảng cáo, mấy video người ta khoe giàu, khoe sang. Tự nhiên hắn cười, cái cười nhạt như nước ốc.
Hắn tự nhủ, nhưng trong lòng vẫn thấy nghèn nghẹn. Bởi hắn biết — có trốn được 500 nghìn này, thì sẽ còn những lần khác. Với người ở đáy như hắn, tiền không bao giờ đủ, còn tự trọng thì luôn bị trừ dần, từng ngày, từng chút một.“Chỉ cần không chạm vào điện thoại trong giờ làm, tao đã không mất 500 nghìn.”



) haizz chỗ làm việc lại thành nhà rồi mày đần quá bố mày có biết mày ngu thế này k để tao tả bố mày nhé thanh ngu
) ôi thằng nhà quê tra bài viết trên fb bằng cái sđt của m pass đồ đi r bốc phét tiếp