Đi xin việc 5 triệu cho vui, không ngờ chứng kiến cả một xã hội tự ti nhưng sĩ. Nhân viên non thì thích dạy ngược, sếp thì không đủ tầm

vhcuong01

Tao là gay
@vhcuong01 :))) con trai mẹ mừng và @thanhbt 2 thằng cùng phòng trọ đều trọ ở hcm nhưng 1 thằng bốc phét nam định 1 thằng bốc phét hà nội :))) mẹ con mừng n ở miền nam luôn thế mà phét ngân hàng :)))? nay tra sđt thanh đần hoá ra cùng khu trọ với thành @vhcuong01 bảo sao đcm dí mãi đéo có thằng nào dám đăng ảnh :))) hoá ra ae chung trọ . úi đm phòng tọ to đẹp thế sđt ở ảnh 1 tra ảnh 2 là ra có thể tra fb hay tik tok tuỳ ý . thằng thanh cái phòng cũng là phòng này đăng pass đồ
ôi dồi ôi mò thông tin ngu thế, mấy cái ảnh từ clone tao cop trên mạng mà cũng up à
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
@tranchauxinhh :))) ảo thật 2 thằng đần chửi qua chửi lại xong lòi mẹ ra ở cùng trọ :)))) với đi xe số rsx bảo sao trêu bữa ăn 500k 2 tháng k thằng nào dám cãi
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
ôi dồi ôi mò thông tin ngu thế, mấy cái ảnh từ clone tao cop trên mạng mà cũng up à
:))) ừ thì trùng hợp nhỉ cái ảnh từ clone của mày có sđt tra sđt ra cái phòng trọ kia . số pass đồ của thằng thanh bình thuận cũng ra phòng trọ kia :)))
mình bị quê thì mình cãi cố :))) nhục chưa quê quê bảo sao giọng m tao cứ thấy lớ lớ hoá ra đéo phải giọng bắc haha bố thằng nhà quê ở trọ cấp 4 nhục vllll
 

thanhbt

Tao là gay
:))) ừ thì trùng hợp nhỉ cái ảnh từ clone của mày có sđt tra sđt ra cái phòng trọ kia . số pass đồ của thằng thanh bình thuận cũng ra phòng trọ kia :)))
mình bị quê thì mình cãi cố :))) nhục chưa quê quê bảo sao giọng m tao cứ thấy lớ lớ hoá ra đéo phải giọng bắc haha bố thằng nhà quê ở trọ cấp 4 nhục vllll
Vậy đó hả . vậy cuối cùng tao ở đâu
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
@thanhbt @vhcuong01
Cả tối, điện thoại Vũ liên tục rung. Lần này, tên kia không chỉ trêu trên bài viết cũ nữa, hắn dò ra thông tin thật của Vũ và Thanh Bình Thuận từ một bài “pass đồ phòng trọ” trên Facebook — địa chỉ, hình ảnh căn phòng, những món đồ nhỏ xíu của họ, thậm chí cả bữa cơm trưa họ ăn dở dang.

Tin nhắn, tag, bình luận — tất cả đều dồn dập, không ngừng nghỉ.

“Nhìn căn phòng mà cười muốn chết… dột nát, tường bong tróc… hai con nghèo hèn ở chung hả?”
“Có thấy nồi cơm điện đỏ chưa? Ăn cơm nguội mãi, chắc hương vị ngon lắm nhỉ?”
“Xe số trong phòng treo mũ, đúng là lũ lười biếng, nghèo rách mà còn sống lộn xộn.”
Vũ ngồi co ro trên chiếc bàn học kiêm bàn ăn, tay run run, mắt nhòe lệ. Tim đập loạn, nhức nhối, từng câu chữ như những nhát dao vô hình cứa vào niềm tự trọng vốn đã mỏng manh của cậu. Cậu muốn cãi, muốn phản kháng, nhưng vừa nghĩ đến số tiền bố gửi, số nợ vừa vay thêm, cậu lại thấy mình hèn hạ, bất lực, chẳng thể làm gì ngoài cúi đầu.

Thanh Bình Thuận im lặng, nhai cơm nguội, tay run rẩy, từng miếng cơm trôi xuống cổ họng mà nghẹn. Cảm giác nhục nhã chồng chất — bị lộ thông tin riêng tư, bị người ngoài cười cợt, bị xem như kẻ hèn, kẻ không đáng kể. Cậu cảm thấy từng hơi thở đều gắng gượng, tim như bị bóp chặt, trong đầu chỉ vang lên một suy nghĩ duy nhất: “Mình thật sự bất lực… không cách nào thoát khỏi trò cười của hắn.”

Căn phòng nhỏ dột nát càng trở nên ngột ngạt. Tường xanh bong tróc, nồi cơm điện đỏ vẫn lạch cạch, hai chiếc xe số và mũ treo lủng lẳng như chứng nhân cho sự hèn hạ của họ. Họ nhìn nhau, mắt vô hồn, không một lời. Mỗi tiếng cười cợt từ điện thoại lại như nhấn mạnh thêm sự nhỏ bé, tầm thường, bất lực của họ trong thế giới này.

Vũ muốn đứng lên, muốn xóa bài, muốn chặn hắn, nhưng nỗi sợ mất thêm tiền, mất thể diện, mất chỗ dựa duy nhất từ bố khiến cậu chỉ biết cúi gằm, nhịp tim rối loạn, lòng tràn đầy cay cú và nhục nhã. Thanh Bình Thuận cũng vậy, miệng câm, tay bám mép bàn, mắt nhòe lệ, cảm giác bị trói chặt trong nỗi hèn hạ và bất lực lan khắp cơ thể.

Cả tối, cả hai ngồi như hai con thú bị nhốt, nhìn từng dòng chữ trêu cợt, cảm giác nhục nhã, cay cú và bất lực cứ bám riết lấy tâm trí họ. Họ biết, họ không có cách nào thắng cuộc, không có tiền để chống lại, cũng không có ai để dựa vào ngoài nhau — và chính điều đó càng làm họ cảm thấy tăm tối, nhỏ bé và hèn hạ hơn bao giờ hết.
 

vhcuong01

Tao là gay
:))) ừ thì trùng hợp nhỉ cái ảnh từ clone của mày có sđt tra sđt ra cái phòng trọ kia . số pass đồ của thằng thanh bình thuận cũng ra phòng trọ kia :)))
mình bị quê thì mình cãi cố :))) nhục chưa quê quê bảo sao giọng m tao cứ thấy lớ lớ hoá ra đéo phải giọng bắc haha bố thằng nhà quê ở trọ cấp 4 nhục vllll
phải thề như tao nè mới uy tín
ĐỊT MẸ THANH MỪNG, ĐỊT MẸ THẰNG NÀO CÓ SỐ HOTLINE TRÊN ẢNH KIA VÀ ĐỊT CON MẸ CẢ NHÀ THẰNG TRẦN ANH LINH
đấy như thế nó mới tín
 

vhcuong01

Tao là gay
wn88c7.jpg

ĐỊT MẸ CẢ NHÀ THẰNG TRẦN ANH LINH VÀ CON THANH MỪNG
đấy như thế nó mới tín
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
thách cả họ thằng khánh mua AI pro làm clip này như tao đấy, nghèo quá ko có tiền mua à :)))
Vậy lại nhà trọ đó tìm đi
Vũ bắt đầu hoảng loạn. Cậu nắm chặt điện thoại, tay run run, mắt trợn trừng, tim đập loạn xạ. Giọng cậu văng tục, chửi thẳng hết thằng kia, hết những người online đang nhìn thấy bài viết, thậm chí chửi cả chính mình, từng tiếng vừa tức vừa nhục.

Rồi Vũ gào lên:

“Không phải tao đâu! Không phải tao đâu!”
Nhưng cậu không dừng lại. Mỗi câu chửi tục lại đi kèm một lời thề, vang lên trong căn phòng trọ dột nát, tường xanh bong tróc, bếp mini và bàn học lộn xộn, nồi cơm điện đỏ lạch cạch. Cậu thề, lại thề, lặp đi lặp lại:

“Thề… tao dám thề… tao đúng! Tao thề… thề luôn!”
Tiếng thề vang lên như một nghi lễ của kẻ thua cuộc, để tự an ủi, để cảm thấy ít nhất mình vẫn “đúng” trong mắt bản thân. Vũ gào, run rẩy, mắt rưng rưng, vừa tức vừa nhục nhã, tim như muốn vỡ tung. Mỗi lời thề là một cách để cậu lừa chính mình rằng mình còn chút quyền lực trong căn phòng nhỏ bé, hèn hạ này.

Thanh Bình Thuận ngồi kế bên, cúi gằm, tay ôm đầu, nhai cơm nguội mà tim như thắt lại. Cậu cảm nhận rõ nỗi nhục, cay cú và bất lực bám riết lấy cơ thể mình. Vũ cứ gào thề, lặp đi lặp lại, như thể chỉ có thế mới đối phó nổi với nỗi sỉ nhục đang tràn vào từng ngóc ngách tâm trí.

Cả hai ngồi yên, im lặng nhưng đầy căng thẳng, căn phòng dột nát, tường xanh bong tróc, nồi cơm điện đỏ vẫn lạch cạch, hai chiếc xe số và mũ treo lủng lẳng như chứng kiến nỗi hèn hạ của họ. Vũ thề để tự an ủi, để bớt quê, để xoa dịu chút tự trọng mỏng manh còn sót lại. Thanh Bình Thuận, trong im lặng, cũng cảm thấy chính mình nhỏ bé, yếu đuối, bất lực đến cùng cực.

Hai con người, vừa ra trường, sống trong căn phòng trọ chật hẹp, dột nát, bị cả mạng xã hội và cuộc đời trêu chọc, vừa cay cú vừa nhục nhã, vừa tự lừa dối bản thân qua những lời thề, để tồn tại qua một tối dài tăm tối và áp lực.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
@thanhbt @vhcuong01
diện thoại lại rung. Lại là hắn. Lần này, hắn đăng một tấm ảnh căn phòng trọ của Vũ, đặt bên cạnh bức ảnh bữa ăn sang chảnh của hắn, kèm lời trêu:

“Nhìn hai cái đối lập, lũ nghèo rách thích không? Cơm nguội với phòng trọ dột nát, hay bữa sang của tao?”
Vũ nhìn vào màn hình, cảm giác cay cú, nhục nhã và tuyệt vọng dồn lên đầu. Tay run run, cậu đưa điện thoại cho Thanh Bình Thuận, giọng thều thào:

“Xem này… Xem này đi… tao phát điên mất rồi…”
Thanh Bình Thuận cúi nhìn, mắt trũng sâu, tim như bị bóp nghẹt. Cả hai đứng trước tấm ảnh, nhìn căn phòng trọ mình bị phơi bày, nhìn bữa ăn nguội khô, cảm giác bị coi thường, bị xem như trò cười dâng trào.

Vũ muốn chửi, muốn nạt hắn, muốn hét lên thật to, nhưng không biết chửi sao, không biết bắt đầu từ đâu. Từng lời thề trước đó giờ chỉ còn là sự thất bại, sự tự an ủi mong manh. Cậu vừa tức vừa nhục, vừa cay cú vừa bất lực, cảm giác như cả thế giới đang cười vào mặt mình, còn bản thân chỉ biết ngồi nhìn, nhai cơm nguội, tim dồn dập, tay run, mồ hôi đầm đìa.

Thanh Bình Thuận chỉ biết cúi gằm, cảm giác nhục nhã và cay cú quấn lấy cơ thể, như bị trói trong chính căn phòng dột nát, không thể làm gì ngoài nhìn Vũ phát điên, nhìn tên kia cười cợt ngoài kia, và nghe tiếng nồi cơm điện đỏ lạch cạch như nhấn mạnh thêm sự nhỏ bé và bất lực của họ.

Cả hai cùng im lặng, vừa muốn bùng nổ, vừa biết rằng không cách nào chống lại, chỉ còn cách chịu đựng cảm giác nhục nhã, cay cú, và bất lực đang bám chặt tâm trí.
 
Bên trên