@thanhbt @vhcuong01
Cả tối, điện thoại Vũ liên tục rung. Lần này, tên kia không chỉ trêu trên bài viết cũ nữa, hắn
dò ra thông tin thật của Vũ và Thanh Bình Thuận từ một bài “pass đồ phòng trọ” trên Facebook — địa chỉ, hình ảnh căn phòng, những món đồ nhỏ xíu của họ, thậm chí cả bữa cơm trưa họ ăn dở dang.
Tin nhắn, tag, bình luận — tất cả đều dồn dập, không ngừng nghỉ.
“Nhìn căn phòng mà cười muốn chết… dột nát, tường bong tróc… hai con nghèo hèn ở chung hả?”
“Có thấy nồi cơm điện đỏ chưa? Ăn cơm nguội mãi, chắc hương vị ngon lắm nhỉ?”
“Xe số trong phòng treo mũ, đúng là lũ lười biếng, nghèo rách mà còn sống lộn xộn.”
Vũ ngồi co ro trên chiếc bàn học kiêm bàn ăn, tay run run, mắt nhòe lệ.
Tim đập loạn, nhức nhối, từng câu chữ như những nhát dao vô hình cứa vào niềm tự trọng vốn đã mỏng manh của cậu. Cậu muốn cãi, muốn phản kháng, nhưng vừa nghĩ đến số tiền bố gửi, số nợ vừa vay thêm, cậu lại thấy mình
hèn hạ, bất lực, chẳng thể làm gì ngoài cúi đầu.
Thanh Bình Thuận im lặng, nhai cơm nguội, tay run rẩy, từng miếng cơm trôi xuống cổ họng mà nghẹn.
Cảm giác nhục nhã chồng chất — bị lộ thông tin riêng tư, bị người ngoài cười cợt, bị xem như kẻ hèn, kẻ không đáng kể. Cậu cảm thấy từng hơi thở đều gắng gượng, tim như bị bóp chặt, trong đầu chỉ vang lên một suy nghĩ duy nhất:
“Mình thật sự bất lực… không cách nào thoát khỏi trò cười của hắn.”
Căn phòng nhỏ dột nát càng trở nên ngột ngạt. Tường xanh bong tróc, nồi cơm điện đỏ vẫn lạch cạch, hai chiếc xe số và mũ treo lủng lẳng như chứng nhân cho sự hèn hạ của họ. Họ nhìn nhau, mắt vô hồn, không một lời. Mỗi tiếng cười cợt từ điện thoại lại như nhấn mạnh thêm
sự nhỏ bé, tầm thường, bất lực của họ trong thế giới này.
Vũ muốn đứng lên, muốn xóa bài, muốn chặn hắn, nhưng
nỗi sợ mất thêm tiền, mất thể diện, mất chỗ dựa duy nhất từ bố khiến cậu chỉ biết cúi gằm, nhịp tim rối loạn, lòng tràn đầy cay cú và nhục nhã. Thanh Bình Thuận cũng vậy, miệng câm, tay bám mép bàn, mắt nhòe lệ,
cảm giác bị trói chặt trong nỗi hèn hạ và bất lực lan khắp cơ thể.
Cả tối, cả hai ngồi như hai con thú bị nhốt,
nhìn từng dòng chữ trêu cợt, cảm giác nhục nhã, cay cú và bất lực cứ bám riết lấy tâm trí họ. Họ biết, họ không có cách nào thắng cuộc, không có tiền để chống lại, cũng không có ai để dựa vào ngoài nhau — và chính điều đó càng làm họ
cảm thấy tăm tối, nhỏ bé và hèn hạ hơn bao giờ hết.