mẻ khùng có tiếng xóm luôn mà,tui cách có 4 cái nhà,sáng nào cũng ngồi phía trước nhà bán cf,mang cái váy ngồi toạt ra,đi ngang ngó vào là thấy bướm liền,
mẻ khùng có tiếng xóm luôn mà,tui cách có 4 cái nhà,sáng nào cũng ngồi phía trước nhà bán cf,mang cái váy ngồi toạt ra,đi ngang ngó vào là thấy bướm liền,
Tự nhiên nhớ lại chuyện này kể cho nghe
Ngày xưa lúc tôi học lớp 6 á.
Nhớ ngày xưa có dt bàn. Có gì không biết là hỏi tổng đài 1080 hỏi thắc mắc.
Hình như hôm đó mấy cô tổng đài nhăn nhó gì á...
Thế là cứ 9h sáng và 9h tối đều đều tôi đều gọi 1080 hỏi:
" chị ơi, cho tôi hỏi lỗ rốn con gà nằm ở đâu?"
Đó tôi đã bảo đừng chọc giận tôi mà chị không nghe?
Lên cấp 2 lớp 8 tôi bị cô văn ghét vì không đi học thêm bã.
Mà văn thì có cái méo gì mà học thêm đúng không?
Bả ghét tôi đúng không?
" những ngày sau đó xe máy bã đều lủng lốp"
Lên cấp 3 lớp 10 tôi suốt ngày chuồn học đi uống nc mía, ngồi cf với đám bạn. Bị mời phụ huynh, tôi kiếm ngay 1 bà chị đi họp thay mà cô chẳng bao giờ ngờ được là tôi đã bỏ ra 30p huấn luyện chị ấy như chị ruột tôi.
Và tôi nhớ Hóa là môn tôi học kém nhất. 5,0 là tốt lắm rồi. Suốt ngày môn của ông Thầy tôi đều ngủ. Ổng lên lớp là quăng ngay cho tôi viên phấn vào mặt.
Gọi lên lớp dò bài hàng ngày
Lúc điểm thi tốt nghiệp về trường, ổng chở tôi đi ăn cá viên chiên vì tôi quăng ngay 1 con điểm 10 vào mặt ổng. Vì hầu như cả trường chẳng có ai có nổi con điểm 9.
Bí mật là chẳng phải tôi học giỏi gì cả.
Mà tôi mua chuộc cậu bạn bên cạnh lúc thi Hóa.
(Tôi nói bày tôi làm bài đi, rồi cho tôi cắn môi bạn cái)
Bạn ấy bảo: giờ nhé, bạn đừng nói gì cả, cứ chép thôi.
Và sau đó tôi 10 điểm
Cậu ấy 9 điểm
Người xưa dạy:
“Biết mà không nói, ấy là trí, thấy mà không vạch, ấy là đức.”
Bởi có những điều không cần phơi bày để trở nên sáng tỏ, mà càng lặng, càng sâu, càng sáng.
Trí tuệ không nằm ở lời biện minh, mà ở năng lực giữ yên khi lòng đã biết.
Có người thấy sai liền vạch, thấy dối liền nói, tưởng thế là chính trực.
Nhưng người thật sự đạt đến chiều sâu của trí và đức – lại biết khi nào nên im, khi nào nên buông.
Không phải vì sợ, mà vì hiểu rằng, nói ra đôi khi làm tổn thương nhiều hơn là chữa lành.
“Kẻ yếu bộc phát, kẻ mạnh thì nhẫn.
Sông sâu thì lặng, trí lớn thì thường im.”
Giữ được im lặng trong cơn hiểu biết, đó mới là sự rèn luyện cao nhất của tâm.
Người nông nổi thấy một mà phán mười.
Người có trí thấy mười mà vẫn chọn im,
vì hiểu rằng có những sự thật, nếu đem soi, chỉ khiến lòng người thêm tối.
Người hiểu đời không cần chứng minh, họ chọn cách lùi một bước, nhường không gian cho mọi thứ tự hiển lộ.
Bởi chân lý vốn không cần ai bảo vệ – nó chỉ cần thời gian để chứng minh.
Nhìn một người sai, không vạch ra,
nhìn một việc rối, không chen vào,
nhìn một lời sai, không vội phản bác
đó là đức của người biết mình.
Họ hiểu rằng trong mỗi người đều có bóng và sáng, và điều tốt nhất ta có thể làm cho người khác không phải là chỉ mặt cái sai của họ, mà là giữ cho lòng mình không thêm tối.
“Thủy thâm tắc tĩnh, nhân minh tắc nhàn.”
Nước càng sâu càng lặng, người càng sáng càng nhàn.
Đức không phải là thứ để khoe, mà là thứ được thử thách trong những khoảnh khắc ta có thể nói, nhưng chọn im.
Có những điều thấy rõ, nhưng không cần phân xử.
Có những lỗi biết thừa, nhưng không cần vạch mặt.
Bởi khi tâm đã tĩnh, ta biết rằng mọi hành động của người khác – sớm muộn cũng phản chiếu lại chính họ.
Khi người quay lưng, không phải ta không biết,
mà vì ta không muốn đánh mất mình trong cuộc tranh biện vô nghĩa.
Khi đời xôn xao, người trí chọn im.
Khi lòng người dậy sóng, người đức chọn lặng.
Bởi im lặng không phải là thua, mà là thắng chính mình.
Không phải không thấy, mà là thấy đủ sâu để không cần nói.
“Cái thấy mà chẳng lộ, cái biết mà chẳng tranh, ấy mới giữ được tâm an."
Đến một lúc nào đó, ta sẽ nhận ra:
Không phải ai cũng đáng nghe sự thật.
Không phải điều gì cũng cần được nói ra để chứng minh mình đúng.
Bởi trong sự im lặng, đôi khi ta đã nói được nhiều hơn ngàn lời.
Thấy mà không vạch – đó không phải yếu đuối, mà là độ lượng của người hiểu đời và hiểu mình.