Check var gấp máy bay HÀ THANH LAM ĐÀ NẴNG

TrìnhCa

Tiến sĩ
“Đừng trách ai 'dễ cáu'...

Có khi, tôi đã nhịn cả ngàn lần rồi."



🌸Không ai thấy bạn đã nhịn bao nhiêu lần,

họ chỉ thấy bạn bùng nổ một lần mà thôi...

Có một câu nói tôi rất thích:

"Không ai quan tâm bạn đã chịu bao nhiêu ấm ức.

Họ chỉ trách bạn không biết điều khi bạn không kìm được nữa.

Trong giới hạn của tôn trọng, tôi luôn là người có lễ nghĩa.

Nhưng nếu một ngày tôi thất lễ,

xin lỗi, là vì bạn đã quá trớn trước."

Thật ra ai ở ngoài cuộc cũng dễ nói “bình tĩnh đi”

chỉ khi ở trong, mới biết để bình tĩnh là chuyện khó đến mức nào.

Có những cảm xúc, giống như giọt sương sớm, trong veo, mong manh,

chỉ cần ai đó chạm mạnh một chút, là vỡ tan.

Chúng ta được dạy phải làm người “trưởng thành",

phải biết “kiểm soát cảm xúc",

nhưng mấy ai dạy ta cách xử lý những nỗi tủi thân bị bỏ lại trong lòng.

Cái đau nhất là bạn đã nhịn rất lâu, đến khi không chịu nổi mới lên tiếng, thì người ta lại nói:

“Trời, có gì đâu mà làm quá."

Họ không biết, bạn đã phải nuốt bao nhiêu lần im lặng,

bao nhiêu lần nước mắt chảy ngược, mới đến lúc không thể nhịn thêm được nữa.

Bạn thấy cây trúc bên vách đá không?

Bị gió quật cong nhưng không bao giờ gãy.

Người ngoài chỉ thấy nó vẫn “đứng vững”,

chứ không ai nghe được tiếng nó rên khe khẽ trong gió.

Sự mạnh mẽ thật sự, không phải lúc nào cũng thẳng đứng,

mà là biết cúi đầu khi bão đi qua, rồi đứng dậy như chưa từng đổ gục.

Có người lấy “lễ nghĩa” làm lý do để yêu cầu người khác phải nhẫn nhịn, phải mềm mỏng, phải luôn biết điều.

Nhưng họ quên rằng, con người cũng có cảm xúc, cũng cần được xả.

Cảm xúc bị đè nén lâu ngày, sẽ không biến mất, nó chỉ đổi hình:

thành giận dữ, thành mệt mỏi, thành xa cách.

Một mối quan hệ tốt, không phải là lúc nào cũng vui vẻ,

mà là có thể cho nhau quyền được mệt, được giận, được thật.

Bạn hiểu góc cạnh của tôi, tôi chấp nhận những chỗ xù xì của bạn vậy là đủ.

Những người chưa từng đi qua nỗi đau của bạn, sẽ luôn dễ dàng nói

“đừng buồn nữa",

nhưng họ không hiểu, để “đừng buồn" đôi khi phải mất cả nửa thanh xuân.

Thế nên, đừng cố làm người lúc nào cũng vui vẻ,

đừng cố “trưởng thành” đến mức đánh mất cảm xúc của mình.

Nếu thấy mệt, cứ nghỉ.

Nếu thấy buồn, cứ khóc.

bằng chính sức của mình.

Biển có lúc dâng, có lúc rút.

Con người cũng vậy.

Rồi lau nước mắt, và đứng dậy

Quan trọng là khi thủy triều lòng mình rút xuống, vẫn còn sót lại niềm tin rằng mai này, sóng sẽ lại dâng lên.

Thể diện quý nhất của một người, không phải là luôn “ngoan ngoãn biết điều”,

mà là biết dựng cho mình một ngọn đèn,
khi thế giới xung quanh chỉ còn bóng tối.

Cảm ơn bạn đã đọc đến cuối cùng!
🌸🌸
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
mẻ khùng có tiếng xóm luôn mà,tui cách có 4 cái nhà,sáng nào cũng ngồi phía trước nhà bán cf,mang cái váy ngồi toạt ra,đi ngang ngó vào là thấy bướm liền🤣,
Thế em dám thề là nếu tôi có như em nói . Ra đường xe cán chết em không? Nếu e thề thì tôi chấp nhận em nói đúng. Thề đi. Không thj làm CHÓ cho tôi
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Tự nhiên nhớ lại chuyện này kể cho nghe
Ngày xưa lúc tôi học lớp 6 á.
Nhớ ngày xưa có dt bàn. Có gì không biết là hỏi tổng đài 1080 hỏi thắc mắc.
Hình như hôm đó mấy cô tổng đài nhăn nhó gì á...
Thế là cứ 9h sáng và 9h tối đều đều tôi đều gọi 1080 hỏi:
" chị ơi, cho tôi hỏi lỗ rốn con gà nằm ở đâu?"

Đó tôi đã bảo đừng chọc giận tôi mà chị không nghe? 🤣🤣
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Lên cấp 2 lớp 8 tôi bị cô văn ghét vì không đi học thêm bã.
Mà văn thì có cái méo gì mà học thêm đúng không?
Bả ghét tôi đúng không?
" những ngày sau đó xe máy bã đều lủng lốp"
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Lên lớp 9 . Thầy Toán thương tôi, nhưng tôi bị la oan 1 lần ...
Thế là 12h đêm ngày nào chuông dt bàn nhà ổng cũng reng reng 🤣🤣
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Lên cấp 3 lớp 10 tôi suốt ngày chuồn học đi uống nc mía, ngồi cf với đám bạn. Bị mời phụ huynh, tôi kiếm ngay 1 bà chị đi họp thay mà cô chẳng bao giờ ngờ được là tôi đã bỏ ra 30p huấn luyện chị ấy như chị ruột tôi.
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Và tôi nhớ Hóa là môn tôi học kém nhất. 5,0 là tốt lắm rồi. Suốt ngày môn của ông Thầy tôi đều ngủ. Ổng lên lớp là quăng ngay cho tôi viên phấn vào mặt.
Gọi lên lớp dò bài hàng ngày
Lúc điểm thi tốt nghiệp về trường, ổng chở tôi đi ăn cá viên chiên vì tôi quăng ngay 1 con điểm 10 vào mặt ổng. Vì hầu như cả trường chẳng có ai có nổi con điểm 9.

Bí mật là chẳng phải tôi học giỏi gì cả.

Mà tôi mua chuộc cậu bạn bên cạnh lúc thi Hóa.
(Tôi nói bày tôi làm bài đi, rồi cho tôi cắn môi bạn cái)
Bạn ấy bảo: giờ nhé, bạn đừng nói gì cả, cứ chép thôi.
Và sau đó tôi 10 điểm
Cậu ấy 9 điểm🤣🤣
 
Bên trên