Có ảnh Được mất dương dương người thái thượng, khen chê phơi phới ngọn đông phong

chủ tọa

Tao là gay

Buông

(Đ.Á.L)

Kiếp sống nhân sinh chỉ một lần
Ta đừng hà khắc với bản thân
Đớn đau ai oán xin buông bỏ
Mệt mỏi bi thương sẽ qua dần
Sống ở trên đời ai chả mong
An vui hạnh phúc chẳng long đong
Nhưng nào tránh được bao khổ luỵ
Gian khổ trầm luân
phận mỗi người
Ai ơi đừng nhé
trách than đời!
Nếu mệt quá rồi hãy nghỉ ngơi
Muốn khóc thật to thì cứ khóc
Xong rồi lau mắt - cười thật tươi
Mây đen u ám ở trên trời
Tan hết đi rồi nắng lên thôi
Trải qua bất hạnh và gian khó
Bao điều tốt đẹp lại tới nơi.
😍😍😍😍hay quá.
 

phê tận nóc 88

Tao là gay
Đời người được mấy ai như NCT. Ở cái thế trên vạn người dưới 1 người, rong ruổi cưỡi lừa nghêu nghao. Cái tôi cao ngạo người quân tử được thỏa mãn.

Cá tính thượng thư bốc lên hết cỡ trong cái tài hoa được cả xã hội công nhận. Lúc này đây thì mọi sự đời, cái được, cái mất, miệng khen, miệng chê…tất cả đều coi như không. Tâm hồn NCT lâng lâng ở cõi mây trong lành, cao khiết, hòa vào ý thơ vút lên hào hứng mà rằng: Được mất/ dương dương người thái thượng, Khen chê/ phơi phới ngọn đông phong.

Con người có bay bổng trên tầng cao, trong say sưa âm nhạc của điệu ca, tiếng trống. Thanh thoát cao siêu như tấm lòng không còn vướng chút bụi trần trong nhịp điệu thênh thang, nhịp ca, nhịp trống, nhịp phách, nhịp rượu mừng vui, ...

355059728_1090201372078085_8494304728380410789_n.png
Ở cái thời loạn lạc,đc cưỡi lừa đi ngoạn cảnh thì cũng gọi là anh tài rồi.làm người quân tử đứng ở vị trí nào cũng ko thẹn với lòng,với đời mới xứng danh đấng hào kiệt.Xưa thôi.chứ h chó núp lol,núp lùm nó lại nhiều vô kể...xẩy cái là đá phải chó,xẩy cái gặp mõm nhôm.Đời ng bây h con người bạc quá...kiếm tiền bằng mọi giá.đéo hiểu đồng tiền ấy liệu có giữ đc ko?HAY LẠI MANG HẠI VÀO NGƯỜI...
 

Kikiki8888

Chim TO
Một sớm mai khi giật mình thức giấc
Chợt thấy ta bên triền dốc cuộc đời
Phía sau mình một khoảng vắng chơi vơi
Ở nơi đó chứa buồn vui một thuở
Nửa cuộc đời còn bao điều trăn trở
Những ân tình muốn trả vẫn chưa xong
Bao buồn vui còn canh cánh trong lòng
Nơi sâu thẳm có nỗi niềm chưa tỏ
Người ta bảo trần gian là quán trọ
Biết ta còn ở lại được bao lâu
Bởi phải nhường cho người sẽ đến sau
Nên trân trọng khoảng thời gian còn lại



Lượm nhặt trộm cắp.
 

chủ tọa

Tao là gay
Buông hết sau một ngày
Mình là ai buông nốt
Không đọc và không viết
Hình như là trống trơn

Cần nhớ ư chẳng nhớ
Phải quên đi quên gì
Một ngày không đọng lại
Tối trời biết buông chi

Xem nội dung: 63822
@chủ tọa thơ nhặt của bà giáo già. Rượu đc mời. Đời cơ bản là đẹp 🤣🤣
Bữa giờ cần hiện không hiện,hôm nay mỗ uống từ trưa tới gần 7h tối.Tuy người mệt nhưng đọc thơ huynh đài thấy xúc động ghê.Chia hai khổ rõ ràng .Không hề sai chính tả.Chữ đầu là buông hết.Cuối cùng là buông chi.☺☺☺☺🤩🤩🤩
 

chủ tọa

Tao là gay
Một sớm mai khi giật mình thức giấc
Chợt thấy ta bên triền dốc cuộc đời
Phía sau mình một khoảng vắng chơi vơi
Ở nơi đó chứa buồn vui một thuở
Nửa cuộc đời còn bao điều trăn trở
Những ân tình muốn trả vẫn chưa xong
Bao buồn vui còn canh cánh trong lòng
Nơi sâu thẳm có nỗi niềm chưa tỏ
Người ta bảo trần gian là quán trọ
Biết ta còn ở lại được bao lâu
Bởi phải nhường cho người sẽ đến sau
Nên trân trọng khoảng thời gian còn lại



Lượm nhặt trộm cắp.
Thơ trộm cắp hay quá đi muội ơi.😊😊😊😊
 

chủ tọa

Tao là gay
@Abhnvn mấy hôm nay hang trầm lắng lắm mày,sắp lễ thi sĩ tâm trạng sạch.Có lẽ lo âu về tài chính nữa rồi.Bởi vậy đời thi sĩ nó bạc hơn mấy đứa đánh bạc bên campuchia, ngọn lửa hắt hiu thoi thóp không biết khi nào chợt tắt.Kể cả cô gái bé bỏng của hang @Kikiki8888 mấy hôm nay cứ thẫn thờ đờ đẫn treo cái võng ngay đầu hang nằm đung đưa suốt đêm không ai dám đi đái.Ấm trà thúi hoắc không ai đem đổ pha ấm mới.Tưởng thu thế nào.Hóa ra thu là buồn.😔
 

chủ tọa

Tao là gay
7 NGÀY ĐỢI MONG

Anh dặn em cuối tuần
Chờ nhau nơi cuối phố
Biết anh thích màu trời
Em đã bồi hồi chọn màu áo xanh.

Chiều thứ 7 người đi, sao bóng anh chẳng thấy?
Rồi nhẹ đôi gót hài chiều nghiêng bóng dài áo em dần phai.

Sáng chủ nhật trời trong, nhưng trong lòng dâng sóng chẳng thấy bóng anh sang
Nên thứ 2 thu vàng nên thứ 3 thu tàn mùa đông thứ 4 sang

Qua thứ 5 nghẹn ngào
Giận anh đêm thứ 6
Quyết em quyết dặn lòng, không nói nửa lời dù là ghét anh

Chiều thứ 7 mưa rơi
Ai bảo anh lại tới
Ai bảo anh xin lỗi
Ai bảo anh nhiều lời cho áo em lệ rơi.

(Trần Thiện Thanh)😊😊😊😊☺☺☺☺☺☺
 

deptraikochanh

Tao là gay
Buông hết sau một ngày
Mình là ai buông nốt
Không đọc và không viết
Hình như là trống trơn

Cần nhớ ư chẳng nhớ
Phải quên đi quên gì
Một ngày không đọng lại
Tối trời biết buông chi

Xem nội dung: 63822
@chủ tọa thơ nhặt của bà giáo già. Rượu đc mời. Đời cơ bản là đẹp 🤣🤣

thằng này đi ăn nhậu ko rủ còn post ảnh cà khịa tụi t
 

chủ tọa

Tao là gay
THƠ CA

Có công việc làm, hẳn có lúc ngừng tay,
Có cuộc hành trình, phải có mươi phút nghỉ.
Thơ vừa là nghỉ ngơi, vừa là việc đầy lao lực,
Thơ vừa là chỗ dừng chân, vừa là cuộc hành trình.

Thơ như bài hát ru, ngây ngất đầu giường thơ bé,
Như mơ ước mùa xuân, như khát vọng chiến công
Tôi yêu thơ và thơ liền hiển hiện,
Thơ đã sinh ra, tình yêu cũng đến cùng.

Khi tôi nhỏ, thơ giống như bà mẹ,
Tôi lớn lên, thơ lại giống người yêu,
Chăm sóc tuổi già, thơ sẽ làm con gái,
Lúc từ giã cõi đời; kỷ niệm hóa thơ lưu.

Có lúc thơ như trái núi cao không thể tới
Có lúc thành cánh chim sà đậu xuống lòng tay.

Thơ như đôi cánh nâng tôi bay
Thơ là vũ khí trong trận đánh
Là tất cả, thơ ơi, chỉ trừ không chịu là yên tĩnh!
Tôi nguyện suốt đời trung thực sống cho thơ...

Là công việc tận cùng? Là rảnh rỗi bắt đầu?
Là cuộc hành trình ư? Hay chỉ là chỗ nghỉ?
Tôi chỉ biết với tôi, thơ vẫn là hai vế:
Rảnh rỗi và việc làm; chỗ nghỉ với hành trình...

[...]

Cuộc sống tối sầm nếu không có thơ ca
Không thấy mặt trời, sẽ không còn khái niệm.
Giống một vòm đêm không ngôi sao nào hiển hiện
Giống tình yêu khô cằn, không có phút trao hôn.

Thế giới ra sao, nếu biển không còn biếc?
Không còn hơi mát đưa, vĩnh viễn rập rờn?
Nếu vườn tược không hoa và không cỏ,
Không cả tiếng ve rền, không tiếng họa mi ngân?

Cây sẽ xám đen, trơ trụi, khô gầy,
Tháng mười một trống trơn, mùa xuân không trở lại.
Và con người sống nghèo nàn, hoang dại,
Sẽ không một ai biết hát bao giờ!

(Dagestan của tôi - Rasul Gamzatov, bản dịch của Bằng Việt)
 
Bên trên