💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Tao là gay
Chủ thớt
Chương 196 Cô gái mới

Tuần nữa trôi qua, chẳng còn ai nhắc đến Linh nữa. Cửa hàng đầu tuần lại chộn rộn hẳn lên, nhất là các anh em trong kho. Tiếng nói cười, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt, át cả tiếng cọt kẹt của xe đẩy hàng. Một buổi sáng bình thường như bao ngày, nhưng hôm nay lại có một sự chờ đợi khác lạ.

“Nghe nói hôm nay có nhân viên mới đi làm đó mày ơi!”

“vậy hả mày! Tao mong em nào xinh xắn, sexy chút,!”

“Nghe bảo mới đi làm, chắc non tơ”

Ngay lúc đó, cánh cửa kính cửa hàng khẽ mở, và một bóng người bước vào. Mọi tiếng ồn ào bỗng chốc im bặt. Đó là một cô gái xinh đẹp, tóc ngang vai xoăn nhẹ, buông lơi tự nhiên, tôn lên khuôn mặt trái xoan thanh tú. Đôi mắt sau cặp kính cận gọng mảnh vẫn toát lên vẻ thông minh, sắc bén, nhưng lại ẩn chứa một sự bí ẩn khó dò. Cô mặc một bộ đồ đơn giản: áo sơ mi trắng, quần tây ống đứng, chất liệu vải bình thường, không quá nổi bật. Phong thái của cô tự tin, điềm tĩnh. Nhưng khi bước đến khu vực quầy lễ tân, chân cô vấp nhẹ vào bậc cửa, khiến cô loạng choạng suýt ngã. Chiếc túi xách trên tay cô khẽ lệch, và một vài cây bút rơi ra sàn, tiếng "cạch" khô khốc vang lên, cô vội vàng cúi xuống nhặt, đôi má ửng hồng, khi ngẩng lên đầu cô va nhẹ vào cạnh kệ hàng, khiến cô khẽ nhăn mặt ôm đầu. Những khoảnh khắc vụng về này khiến mọi người bật cười khúc khích, như một cô gái trẻ mới xin việc, chưa quen tay với môi trường làm việc.

“Chào mọi người, em là Diệu My, nhân viên bán hàng mới.” Giọng cô pha chút rụt rè.

Đám nhân viên nam, từ những lời lẽ tục tĩu ban đầu, giờ đây bỗng im bặt. Họ bị vẻ đẹp tri thức pha chút ngây ngô vụng về của cô thu hút, thấy cô đáng yêu như một "sinh viên mới ra trường". Phương dò xét, đánh giá từng chi tiết, từ trang phục đến phong thái, chắc hẳn phải dạy hơi nhiều cho cô gái này.

Phương tiến lại gần Diệu My, thể hiện quyền lực của người quản lý. “Chào mừng em đến với cửa hàng. Chị là Phương, quản lý ở đây. Em cứ làm quen với công việc và mọi người đi, có gì không hiểu thì hỏi chị nhé.” Giọng Phương ngọt ngào nhìn từ đầu đến chân My “Giờ thì em đi thay đồng phục đi, My. Đồng phục của chúng ta là áo sơ mi và váy ngắn, chắc sẽ hợp với em lắm.”

Diệu My mỉm cười lịch sự. “Dạ vâng, em cám ơn chị Phương.” Cô cầm bộ đồng phục trên tay, bước vào phòng thay đồ.

Vài phút sau, cánh cửa phòng thay đồ mở ra. Mọi ánh mắt trong cửa hàng, từ nhân viên đến khách hàng, đều đồng loạt đổ dồn về phía Diệu My. Cô bước ra, và không ai có thể ngờ được. Bộ đồng phục với chiếc áo sơ mi trắng ôm sát lấy từng đường cong mềm mại của cơ thể, tôn lên vòng eo thon gọn và cặp ngực căng tràn sức sống, khiến Phương phải liếc nhìn đầy ghen tị. Chiếc váy ngắn đen bó sát cặp mông đầy đặn và đôi chân dài miên man. Làn da trắng hồng, mịn màng như sứ của cô giờ đây càng nổi bật hơn bao giờ hết, phảng phất một mùi hương nước hoa tinh tế, thanh khiết, như một đóa hoa mới nở. Diệu My lúc này không còn chút vụng về nào của lúc ban đầu, thay vào đó là một vẻ đẹp tri thức, khiến đám nhân viên nam phải nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt vừa thèm thuồng vừa kính nể.

Generated-Image-September-12-2025-9-55-PM.png


Thằng Tí, đang đứng chống nạnh, không kìm được, vỗ đùi cái "đốp" rõ to. “Đụ má! Tuyệt vời! Từ giờ không ai được đụng vào em My nha!” Hắn nói lớn, ánh mắt hau háu dán chặt vào Diệu My. “Nữ thần học thức của tao đây rồi! Anh em ơi, từ giờ chúng ta phải tỏ ra thật uyên bác, nói chuyện lịch sự vô, đừng có mà tục tĩu như mọi khi nữa!” Cả đám cười ồ lên, trêu chọc nhau, nhưng ánh mắt ai cũng không thể rời khỏi Diệu My. Nam đang ngồi trong kho, pha cà phê. Anh ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng xì xào và những ánh mắt đổ dồn ra phía ngoài. Anh lướt qua Diệu My, và một cái nhíu mày khẽ hiện lên trên vầng trán Nam. Mọi thứ trên người cô gái này, từ bộ đồng phục tưởng chừng đơn giản, cho đến từng cử chỉ, đều toát lên vẻ khác biệt. Nhưng thứ khiến Nam chú ý nhất, thứ không thể che giấu được, là mùi hương tinh tế, thanh khiết, không quá nồng nàn nhưng lại cực kỳ đắt tiền, xộc vào khứu giác anh. Đó là mùi nước hoa anh đã từng ngửi khi còn làm giám đốc dự án, tiếp xúc với giới thượng lưu, những người phụ nữ thành đạt, sang trọng. Mùi của sự quyền quý, của sự xa hoa mà không cần phải phô trương, giờ đây lại càng nổi bật hơn khi quyện vào mùi vải đồng phục mới.

Cô ta là ai? Nam tự nhủ, ánh mắt sắc bén lướt qua Diệu My, như muốn bóc tách từng lớp vỏ bọc. Một nhân viên bán hàng mới của một cửa hàng điện thoại bình thường, lại dùng loại nước hoa này ư? Dù có vẻ vụng về, nhưng Bản năng "giám đốc dự án" từng phải "đọc vị" đối tác, từng đối phó với những kẻ lọc lõi trong giới nhà giàu, đã mách bảo Nam rằng cô gái này không hề đơn giản. Anh nhận ra ngay sự khác biệt trong thần thái của My – một sự tự tin ngầm, một phong thái cao quý ẩn giấu dưới vẻ ngoài tưởng chừng bình dị. Có lẽ mọi người vẫn chỉ coi cô vụng về có chút dễ thương học thức, nhưng trong mắt Nam, Diệu My là một bí ẩn.

Sự đối lập giữa vẻ ngoài "học thức", giờ đây là vẻ đẹp quyến rũ ẩn giấu trong đồng phục, và mùi hương sang trọng, phong thái ngầm của cô đã khơi gợi sự tò mò mạnh mẽ trong Nam – một sự tò mò mà đã lâu lắm rồi anh không còn cảm thấy, kể từ khi Linh rời đi. Cô gái này có vẻ không giống Linh quá ngây thơ, dễ tổn thương, không giống Phương quá rõ ràng dục vọng.

Bản năng khẽ trỗi dậy mạnh mẽ. Nam không bị Diệu My thu hút theo kiểu tình cảm ngay lập tức, mà là theo kiểu một "con mồi" bí ẩn, một "quân cờ" mới đầy thách thức trên bàn cờ của anh. Diệu My, với lớp vỏ bọc tưởng chừng đơn giản nhưng ẩn chứa sự phức tạp của mình, vừa là một quân cờ tiềm năng, vừa là một con mồi mới đầy thách thức.

Phương với vẻ mặt kiêu kỳ, tiến lại gần Diệu My “Chà, My hợp với đồng phục đấy. Giờ thì em đi theo chị, chị sẽ hướng dẫn em về hệ thống quản lý khách hàng.” Diệu My mỉm cười lịch sự. “Dạ vâng, em cám ơn chị Phương.” Cô nói, rồi bước đi theo Phương, không chút nao núng.

Phương bắt đầu hướng dẫn Diệu My về hệ thống quản lý khách hàng, một phần mềm nội bộ khá phức tạp. Diệu My chăm chú lắng nghe, đôi mắt sau cặp kính tinh anh lướt nhanh trên màn hình. Khi Phương giải thích về quy trình nhập liệu mã sản phẩm, Diệu My khẽ nhíu mày.

“Chị Phương, em thấy quy trình này có vẻ hơi… rườm rà. Nếu chúng ta tích hợp một API từ nhà cung cấp để tự động đồng bộ hóa dữ liệu SKU và tối ưu hóa hệ thống ERP, em nghĩ sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và giảm thiểu lỗi nhập liệu thủ công. Điều này cũng giúp chúng ta cải thiện chỉ số KPI về hiệu quả quản lý chuỗi cung ứng.” Diệu My nói một cách tự nhiên, giọng điệu điềm đạm, như đang nói về một điều hiển nhiên.

Phương sững sờ. Đôi mắt cô trợn tròn, vẻ mặt từ kiêu kỳ chuyển sang khó hiểu, rồi hơi bực tức. API? SKU? ERP? KPI? Chuỗi cung ứng cái quái gì? Con bé này đang nói cái gì vậy? Phương nhíu mày thật chặt, khuôn mặt cô méo xệch. “Em… em nói cái gì vậy My? Chị không hiểu lắm. Em cứ làm theo quy trình cũ đi, nó vẫn hoạt động tốt mà.” Giọng Phương có chút gượng gạo, cố gắng giữ lại chút quyền uy.

Diệu My nhận ra sự bối rối của Phương, cô khẽ mỉm cười nhẹ. “À, em xin lỗi. Em dùng nhầm thuật ngữ chuyên ngành một chút. Ý em là, chúng ta có thể làm mọi thứ nhanh hơn và đỡ sai sót hơn bằng cách… tự động hóa.” Cô giải thích lại một cách đơn giản, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên chút tinh quái, như một đứa trẻ vừa trêu chọc người lớn.

Nam nghe rõ mồn một cuộc đối thoại đó. Anh nhếch mép, một nụ cười lạnh lùng, đầy thú vị hiện lên trên môi. Thú vị đấy, Diệu My. Anh tự nhủ. Quá thông minh để làm ở đây, nhưng lại vụng về một cách đáng yêu. Và những thuật ngữ kia… một người bình thường sẽ không bao giờ biết đến. Rõ ràng là một tiểu thư nhà giàu, được học hành bài bản, lại đang ẩn mình. Trò chơi này… sẽ không nhàm chán đâu. Ánh mắt Nam dán chặt vào Diệu My, một ngọn lửa hứng thú mới bùng lên trong đôi mắt sắc lạnh của anh.
 

mr alone

Yếu sinh lý
Chương 196 Cô gái mới

Tuần nữa trôi qua, chẳng còn ai nhắc đến Linh nữa. Cửa hàng đầu tuần lại chộn rộn hẳn lên, nhất là các anh em trong kho. Tiếng nói cười, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt, át cả tiếng cọt kẹt của xe đẩy hàng. Một buổi sáng bình thường như bao ngày, nhưng hôm nay lại có một sự chờ đợi khác lạ.

“Nghe nói hôm nay có nhân viên mới đi làm đó mày ơi!”

“vậy hả mày! Tao mong em nào xinh xắn, sexy chút,!”

“Nghe bảo mới đi làm, chắc non tơ”

Ngay lúc đó, cánh cửa kính cửa hàng khẽ mở, và một bóng người bước vào. Mọi tiếng ồn ào bỗng chốc im bặt. Đó là một cô gái xinh đẹp, tóc ngang vai xoăn nhẹ, buông lơi tự nhiên, tôn lên khuôn mặt trái xoan thanh tú. Đôi mắt sau cặp kính cận gọng mảnh vẫn toát lên vẻ thông minh, sắc bén, nhưng lại ẩn chứa một sự bí ẩn khó dò. Cô mặc một bộ đồ đơn giản: áo sơ mi trắng, quần tây ống đứng, chất liệu vải bình thường, không quá nổi bật. Phong thái của cô tự tin, điềm tĩnh. Nhưng khi bước đến khu vực quầy lễ tân, chân cô vấp nhẹ vào bậc cửa, khiến cô loạng choạng suýt ngã. Chiếc túi xách trên tay cô khẽ lệch, và một vài cây bút rơi ra sàn, tiếng "cạch" khô khốc vang lên, cô vội vàng cúi xuống nhặt, đôi má ửng hồng, khi ngẩng lên đầu cô va nhẹ vào cạnh kệ hàng, khiến cô khẽ nhăn mặt ôm đầu. Những khoảnh khắc vụng về này khiến mọi người bật cười khúc khích, như một cô gái trẻ mới xin việc, chưa quen tay với môi trường làm việc.

“Chào mọi người, em là Diệu My, nhân viên bán hàng mới.” Giọng cô pha chút rụt rè.

Đám nhân viên nam, từ những lời lẽ tục tĩu ban đầu, giờ đây bỗng im bặt. Họ bị vẻ đẹp tri thức pha chút ngây ngô vụng về của cô thu hút, thấy cô đáng yêu như một "sinh viên mới ra trường". Phương dò xét, đánh giá từng chi tiết, từ trang phục đến phong thái, chắc hẳn phải dạy hơi nhiều cho cô gái này.

Phương tiến lại gần Diệu My, thể hiện quyền lực của người quản lý. “Chào mừng em đến với cửa hàng. Chị là Phương, quản lý ở đây. Em cứ làm quen với công việc và mọi người đi, có gì không hiểu thì hỏi chị nhé.” Giọng Phương ngọt ngào nhìn từ đầu đến chân My “Giờ thì em đi thay đồng phục đi, My. Đồng phục của chúng ta là áo sơ mi và váy ngắn, chắc sẽ hợp với em lắm.”

Diệu My mỉm cười lịch sự. “Dạ vâng, em cám ơn chị Phương.” Cô cầm bộ đồng phục trên tay, bước vào phòng thay đồ.

Vài phút sau, cánh cửa phòng thay đồ mở ra. Mọi ánh mắt trong cửa hàng, từ nhân viên đến khách hàng, đều đồng loạt đổ dồn về phía Diệu My. Cô bước ra, và không ai có thể ngờ được. Bộ đồng phục với chiếc áo sơ mi trắng ôm sát lấy từng đường cong mềm mại của cơ thể, tôn lên vòng eo thon gọn và cặp ngực căng tràn sức sống, khiến Phương phải liếc nhìn đầy ghen tị. Chiếc váy ngắn đen bó sát cặp mông đầy đặn và đôi chân dài miên man. Làn da trắng hồng, mịn màng như sứ của cô giờ đây càng nổi bật hơn bao giờ hết, phảng phất một mùi hương nước hoa tinh tế, thanh khiết, như một đóa hoa mới nở. Diệu My lúc này không còn chút vụng về nào của lúc ban đầu, thay vào đó là một vẻ đẹp tri thức, khiến đám nhân viên nam phải nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt vừa thèm thuồng vừa kính nể.

Generated-Image-September-12-2025-9-55-PM.png


Thằng Tí, đang đứng chống nạnh, không kìm được, vỗ đùi cái "đốp" rõ to. “Đụ má! Tuyệt vời! Từ giờ không ai được đụng vào em My nha!” Hắn nói lớn, ánh mắt hau háu dán chặt vào Diệu My. “Nữ thần học thức của tao đây rồi! Anh em ơi, từ giờ chúng ta phải tỏ ra thật uyên bác, nói chuyện lịch sự vô, đừng có mà tục tĩu như mọi khi nữa!” Cả đám cười ồ lên, trêu chọc nhau, nhưng ánh mắt ai cũng không thể rời khỏi Diệu My. Nam đang ngồi trong kho, pha cà phê. Anh ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng xì xào và những ánh mắt đổ dồn ra phía ngoài. Anh lướt qua Diệu My, và một cái nhíu mày khẽ hiện lên trên vầng trán Nam. Mọi thứ trên người cô gái này, từ bộ đồng phục tưởng chừng đơn giản, cho đến từng cử chỉ, đều toát lên vẻ khác biệt. Nhưng thứ khiến Nam chú ý nhất, thứ không thể che giấu được, là mùi hương tinh tế, thanh khiết, không quá nồng nàn nhưng lại cực kỳ đắt tiền, xộc vào khứu giác anh. Đó là mùi nước hoa anh đã từng ngửi khi còn làm giám đốc dự án, tiếp xúc với giới thượng lưu, những người phụ nữ thành đạt, sang trọng. Mùi của sự quyền quý, của sự xa hoa mà không cần phải phô trương, giờ đây lại càng nổi bật hơn khi quyện vào mùi vải đồng phục mới.

Cô ta là ai? Nam tự nhủ, ánh mắt sắc bén lướt qua Diệu My, như muốn bóc tách từng lớp vỏ bọc. Một nhân viên bán hàng mới của một cửa hàng điện thoại bình thường, lại dùng loại nước hoa này ư? Dù có vẻ vụng về, nhưng Bản năng "giám đốc dự án" từng phải "đọc vị" đối tác, từng đối phó với những kẻ lọc lõi trong giới nhà giàu, đã mách bảo Nam rằng cô gái này không hề đơn giản. Anh nhận ra ngay sự khác biệt trong thần thái của My – một sự tự tin ngầm, một phong thái cao quý ẩn giấu dưới vẻ ngoài tưởng chừng bình dị. Có lẽ mọi người vẫn chỉ coi cô vụng về có chút dễ thương học thức, nhưng trong mắt Nam, Diệu My là một bí ẩn.

Sự đối lập giữa vẻ ngoài "học thức", giờ đây là vẻ đẹp quyến rũ ẩn giấu trong đồng phục, và mùi hương sang trọng, phong thái ngầm của cô đã khơi gợi sự tò mò mạnh mẽ trong Nam – một sự tò mò mà đã lâu lắm rồi anh không còn cảm thấy, kể từ khi Linh rời đi. Cô gái này có vẻ không giống Linh quá ngây thơ, dễ tổn thương, không giống Phương quá rõ ràng dục vọng.

Bản năng khẽ trỗi dậy mạnh mẽ. Nam không bị Diệu My thu hút theo kiểu tình cảm ngay lập tức, mà là theo kiểu một "con mồi" bí ẩn, một "quân cờ" mới đầy thách thức trên bàn cờ của anh. Diệu My, với lớp vỏ bọc tưởng chừng đơn giản nhưng ẩn chứa sự phức tạp của mình, vừa là một quân cờ tiềm năng, vừa là một con mồi mới đầy thách thức.

Phương với vẻ mặt kiêu kỳ, tiến lại gần Diệu My “Chà, My hợp với đồng phục đấy. Giờ thì em đi theo chị, chị sẽ hướng dẫn em về hệ thống quản lý khách hàng.” Diệu My mỉm cười lịch sự. “Dạ vâng, em cám ơn chị Phương.” Cô nói, rồi bước đi theo Phương, không chút nao núng.

Phương bắt đầu hướng dẫn Diệu My về hệ thống quản lý khách hàng, một phần mềm nội bộ khá phức tạp. Diệu My chăm chú lắng nghe, đôi mắt sau cặp kính tinh anh lướt nhanh trên màn hình. Khi Phương giải thích về quy trình nhập liệu mã sản phẩm, Diệu My khẽ nhíu mày.

“Chị Phương, em thấy quy trình này có vẻ hơi… rườm rà. Nếu chúng ta tích hợp một API từ nhà cung cấp để tự động đồng bộ hóa dữ liệu SKU và tối ưu hóa hệ thống ERP, em nghĩ sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và giảm thiểu lỗi nhập liệu thủ công. Điều này cũng giúp chúng ta cải thiện chỉ số KPI về hiệu quả quản lý chuỗi cung ứng.” Diệu My nói một cách tự nhiên, giọng điệu điềm đạm, như đang nói về một điều hiển nhiên.

Phương sững sờ. Đôi mắt cô trợn tròn, vẻ mặt từ kiêu kỳ chuyển sang khó hiểu, rồi hơi bực tức. API? SKU? ERP? KPI? Chuỗi cung ứng cái quái gì? Con bé này đang nói cái gì vậy? Phương nhíu mày thật chặt, khuôn mặt cô méo xệch. “Em… em nói cái gì vậy My? Chị không hiểu lắm. Em cứ làm theo quy trình cũ đi, nó vẫn hoạt động tốt mà.” Giọng Phương có chút gượng gạo, cố gắng giữ lại chút quyền uy.

Diệu My nhận ra sự bối rối của Phương, cô khẽ mỉm cười nhẹ. “À, em xin lỗi. Em dùng nhầm thuật ngữ chuyên ngành một chút. Ý em là, chúng ta có thể làm mọi thứ nhanh hơn và đỡ sai sót hơn bằng cách… tự động hóa.” Cô giải thích lại một cách đơn giản, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên chút tinh quái, như một đứa trẻ vừa trêu chọc người lớn.

Nam nghe rõ mồn một cuộc đối thoại đó. Anh nhếch mép, một nụ cười lạnh lùng, đầy thú vị hiện lên trên môi. Thú vị đấy, Diệu My. Anh tự nhủ. Quá thông minh để làm ở đây, nhưng lại vụng về một cách đáng yêu. Và những thuật ngữ kia… một người bình thường sẽ không bao giờ biết đến. Rõ ràng là một tiểu thư nhà giàu, được học hành bài bản, lại đang ẩn mình. Trò chơi này… sẽ không nhàm chán đâu. Ánh mắt Nam dán chặt vào Diệu My, một ngọn lửa hứng thú mới bùng lên trong đôi mắt sắc lạnh của anh.
lên nào tml
 

Truonglao_94

Tao là gay
Chủ thớt
Chương 197 Thăm dò

Diệu My nhanh chóng thu hút sự chú ý của khách hàng lẫn toàn thể nhân viên trong cửa hàng, không phải bằng phong cách sexy gợi cảm phô trương, không phải bằng các bộ váy ngắn cũn cỡn như một vài cô gái khác. Đơn giản là từ cô toát lên vẻ học thức, thanh lịch, pha lẫn chút kiêu kỳ nhưng lại rất duyên dáng, dù đôi lúc vẫn có chút vụng về đáng yêu. Dù là nhân viên mới toanh, nhưng cách cô tư vấn, cách cô nói chuyện với khách hàng đều rất thuyết phục và tinh tế.

“Thưa anh, với nhu cầu của anh về hiệu năng và khả năng bảo mật dữ liệu, em nghĩ dòng iPhone Pro Max sẽ là lựa chọn tối ưu. Chip A17 Bionic của nó không chỉ xử lý mượt mà các tác vụ đa nhiệm mà còn tối ưu hóa hiệu quả năng lượng, kéo dài thời lượng pin đáng kể. Hơn nữa, hệ thống Face ID cùng với tính năng mã hóa dữ liệu đầu cuối sẽ đảm bảo thông tin cá nhân của anh luôn an toàn tuyệt đối.” Diệu My giải thích, giọng cô trong trẻo, tự tin, ánh mắt cô tập trung vào khách hàng, đầy vẻ chuyên nghiệp.

Vị khách hàng trung niên gật gù, ánh mắt đầy vẻ hài lòng. “Chà, cô bé nói chuyện có lý đấy. Nghe em tư vấn xong, anh thấy con máy của anh hiện tại đúng là lạc hậu thật. Được rồi, vậy anh lấy con Pro Max này.”

Không chỉ giỏi trong công việc, Diệu My còn rất vui vẻ hòa đồng, nhanh chóng nhập tâm vào những câu chuyện vô thưởng vô phạt của đám nhân viên lúc rảnh rỗi. Cô cười khúc khích khi nghe Hạnh, cô nhân viên luôn nhiều chuyện, than vãn về chồng, hay Lan trêu chọc chuyện tình yêu của Tuấn.

Hạnh, ánh mắt hau háu nhìn làn da của Diệu My, khẽ nhéo cô một cái. “Trời, My, cưng xài gì mà da mặt căng bóng, hồng hào, mịn màng vậy? Nhìn đã quá à!”

Diệu My khiêm tốn mỉm cười. “Dạ thì em chăm rửa mặt, tẩy trang kỹ, rồi đắp mặt nạ thôi chị Hạnh, chứ em có chăm gì đâu.”

Hạnh bĩu môi. “Sao chị còn chăm kỹ hơn cưng mà nó cứ lên mụn hoài không dứt?”

Lan, cô bạn đồng nghiệp khác, xía vô, cười khúc khích. “Do chồng bà xài dữ quá nó lên đó bà!”

Hạnh lườm nguýt Lan, nhưng không khí vẫn đầy vui vẻ. Cả đám nhân viên lại cười rộ lên, tiếng cười vang khắp cửa hàng.

Nam vẫn chăm chỉ làm việc, vùi đầu vào những đơn hàng. Giờ đây, có lẽ cứ bận rộn với công việc, với những con đường, những thùng hàng, có khi lại làm anh quên đi nhiều thứ, quên đi nỗi trống rỗng mà Linh để lại. Khi anh bước vào cửa hàng giao một thùng điện thoại mới, Diệu My đang đứng ở quầy tư vấn. Cô khẽ nhìn anh một cái, ánh mắt cô thoáng nhăn trán suy tư, như đang cố gắng giải mã điều gì đó mơ hồ về anh. Nam không để ý, anh ký giấy giao nhận rồi rời đi nhanh chóng, không một lời nói thêm.

Hạnh nhìn Diệu My, khẽ nhéo cô một cái đầy vẻ trêu chọc. “Nhìn gì vậy cưng? Nhìn anh kia đó hả? Đó là Nam shipper ở cửa hàng mình đó, cao to đẹp trai mà sao đi làm nghề này nó phí quá. Ổng nhiều drama ở cửa hàng này lắm đó nha!” Tiếng Phương đằng hắng đằng sau, như một lời cảnh báo, làm đám nhân viên tản ra. Hạnh còn ngoái đầu lại, thì thầm với Diệu My: “Để nào rảnh chị kể cho cưng nghe nha. Đảm bảo drama ngập tràn!”

Diệu My không tò mò tới chuyện drama mà Hạnh kể. Thứ cô cảm nhận được từ Nam là một thứ gì đó mơ hồ, từ thần thái lạnh lùng, dứt khoát đến từng lời nói ngắn gọn, khác biệt hẳn một shipper thông thường. Anh không chỉ là một shipper đơn thuần. Mặc dù cô chưa từng tiếp xúc hay nói chuyện trực tiếp với Nam, nhưng linh tính đã mách bảo cô rằng Nam là một người đàn ông đầy bí ẩn, một người có quá khứ không hề đơn giản.

uc7XCp.jpeg


Chiều hôm đó, trong kho hàng, tiếng thằng Tí lại vang lên, xé toang sự yên tĩnh của buổi chiều tà. “Này Nam, Linh đi rồi, mày thấy em My thế nào?”

Nam, đang xếp hàng, chỉ nhếch mép cười lạnh. “Tao không quan tâm lắm. Ở cửa hàng đầy em xinh mà, quan tâm làm gì.”

Tí bĩu môi. “Mày nhầm rồi, bạn già. Nàng tới như kẻ dẫn dắt đám bầy tôi này. Mày xem, nàng toát ra ánh sáng hào quang của học thức, của trí tuệ. Nàng đeo cặp kính đã xinh đẹp rồi, khi bỏ ra, thì tao càng bị hút sâu vào đôi mắt ấy nữa. Đụ má, đôi mắt ấy đúng là mê hồn trận!” Hắn nói, giọng điệu say sưa, như một nhà thơ đang ca ngợi nàng thơ của mình. “Và người nàng có mùi thơm mà chưa bao giờ tao được ngửi mùi đó cả!”

Cả đám cười hố hố, tiếng cười dâm đãng vang vọng khắp kho. Thằng Tí, hàng ngày nói chuyện tục tĩu dâm đãng, nay lại văn chương, khiến mọi người vừa buồn cười vừa ngạc nhiên. Một thằng khác hùa vào, “Có lẽ tao nên mời nàng uống trà sữa, con gái ai chả thích thứ đó!” Thằng Bình mập ú vỗ đầu nó cái bốp. “Cái thằng trên răng dưới dái như mày mời nàng đi uống trà sữa? Mày phải mời nàng đi ăn nhà hàng sang trọng, hạng sang thì may ra!”

Nam cười trừ, một nụ cười lạnh lùng. Anh chẳng biết Diệu My vào đây để làm việc hay có mục đích gì nữa, nhưng điều đó làm anh thấy thú vị.


Cuối ngày làm việc, cửa hàng đã vãn khách, ánh đèn hắt hiu chiếu rọi những kệ hàng điện thoại tĩnh lặng. Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống, những ánh đèn đường vàng vọt bắt đầu thắp sáng, phản chiếu mờ ảo trên mặt kính cửa hàng. Diệu My vẫn ngồi đó, trước màn hình máy tính, đôi mắt sau cặp kính cận gọng mảnh khẽ nhíu lại, cố gắng hoàn thành công việc nhập liệu báo cáo cuối ngày. Cô có vẻ tập trung cao độ, nhưng đôi bàn tay thanh mảnh lóng ngóng gõ từng phím, thỉnh thoảng lại khẽ nhăn mày vì khó khăn, lộ rõ sự vụng về. Tiếng quạt trần quay đều đều, tạo nên một âm thanh vù vù đơn điệu, càng làm không gian trở nên tĩnh mịch, chỉ còn tiếng lạch cạch từ bàn phím của Diệu My.

Nam đang dọn dẹp kho, tiếng xe đẩy hàng khẽ cọt kẹt rồi im bặt. Anh chuẩn bị ra về. Bước tới bãi xe, anh thoáng nhìn vào trong cửa hàng qua tấm kính phản chiếu. Diệu My vẫn đang loay hoay, gương mặt cô ẩn hiện trong ánh sáng xanh nhợt nhạt từ màn hình máy tính, vẻ kiên nhẫn pha chút mệt mỏi nhưng không chịu khuất phục. Nam sẽ không bỏ qua cơ hội này, anh nhận thấy vẻ khó khăn ẩn sau sự cố gắng của cô. Anh chậm rãi bước trở lại cửa hàng, bước chân anh vang vọng trong không gian vắng lặng.

“Có vấn đề gì sao, em?” Nam hỏi, giọng trầm đều, không quá thân thiện nhưng cũng không khó chịu, như một câu hỏi xã giao thông thường, phá vỡ sự tĩnh mịch.

Diệu My khẽ giật mình, đôi vai cô khẽ rụt lại một chút. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sau cặp kính thoáng chút bối rối vì bị phát hiện sự vụng về. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, chuyên nghiệp và có chút tự tin của người trí thức. “À, anh Nam… em đang cố gửi báo cáo cuối ngày nhưng máy tính hơi trục trặc một chút. Em cũng chưa quen lắm với hệ thống này.”

Nam bước đến gần hơn, hương nước hoa tinh tế, đắt tiền của Diệu My, thứ mùi hương của giới thượng lưu, giờ đây trở nên rõ ràng hơn, xộc thẳng vào khứu giác anh, quấn lấy anh. Mùi hương đó, kết hợp với vẻ ngoài tưởng chừng đơn giản và sự vụng về hiện tại của cô, càng củng cố nghi ngờ của Nam về thân phận thật của Diệu My. Anh nhìn vào màn hình máy tính

“Mấy cái lỗi lặt vặt này thì ai mới làm cũng gặp thôi.” Nam nói, giọng vẫn đều đều “Nhưng em có vẻ không quen với những thứ này lắm nhỉ? Trông em không giống người cần phải làm công việc này, ở đây.” Anh ngừng lại một chút, ánh mắt sắc bén xoáy sâu vào đôi mắt cô. “Hay… em đang tìm kiếm một ‘trải nghiệm’ mới?”

Diệu My khẽ nhíu mày, khóe môi cô khẽ giật nhẹ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, khéo léo né tránh những câu hỏi riêng tư của Nam. “Dạ, em mới ra trường mà anh. Cái gì cũng phải học lại từ đầu để có kinh nghiệm thực tế.” Cô nói, giọng cô pha chút ngượng ngùng nhưng vẫn đầy tự tin. “Ai cũng phải bắt đầu từ đâu đó thôi mà anh. Anh Nam cũng từng bắt đầu từ vị trí thấp nhất mà đúng không?” Cô trả lời, ánh mắt cô khẽ lướt qua Nam, như muốn thăm dò lại anh, tìm kiếm điểm yếu trong sự lạnh lùng của anh.

Diệu My nhận ra sự tinh tường của Nam, nhận ra anh không dễ bị lừa bởi vẻ ngoài "sinh viên mới ra trường" của cô. Cô có thể hơi giật mình khi thấy ánh mắt anh như đọc thấu tâm can mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, môi khẽ nở nụ cười bí ẩn, đầy thách thức. Nam cũng nhận ra sự kiên cường và khả năng che giấu của cô. Cô gái này không hề đơn giản. Trái tim Nam khẽ đập nhanh hơn một nhịp, không phải vì tình cảm, mà là vì sự hứng thú với một con mồi xứng tầm.

Nam không tiếp tục hỏi. Anh khẽ chỉnh lại chiếc máy tính cho cô, vài thao tác đơn giản nhưng dứt khoát, máy tính lập tức hoạt động lại bình thường. “Xong

“Dạ em cám ơn”, My nở nụ cười nhẹ nhàng.

Nam chỉ gật đầu rồi quay lưng bước đi, bóng anh đổ dài trên nền nhà lát gạch lạnh lẽo, rồi khuất dần vào màn đêm. Diệu My đứng đó, cô nhìn theo bóng lưng anh, đầy vẻ suy tư. Cô sẽ nhận ra Nam không phải là một shipper bình thường, và anh đã nhận ra một phần bí mật của cô. Một sự lo lắng len lỏi, nhưng cũng là một sự hứng thú lạ kỳ, như thể cô vừa tìm thấy một đối thủ xứng tầm, một kẻ có thể nhìn thấu những lớp vỏ bọc mà cô đã dày công tạo dựng.
 

mr alone

Yếu sinh lý
Chương 197 Thăm dò

Diệu My nhanh chóng thu hút sự chú ý của khách hàng lẫn toàn thể nhân viên trong cửa hàng, không phải bằng phong cách sexy gợi cảm phô trương, không phải bằng các bộ váy ngắn cũn cỡn như một vài cô gái khác. Đơn giản là từ cô toát lên vẻ học thức, thanh lịch, pha lẫn chút kiêu kỳ nhưng lại rất duyên dáng, dù đôi lúc vẫn có chút vụng về đáng yêu. Dù là nhân viên mới toanh, nhưng cách cô tư vấn, cách cô nói chuyện với khách hàng đều rất thuyết phục và tinh tế.

“Thưa anh, với nhu cầu của anh về hiệu năng và khả năng bảo mật dữ liệu, em nghĩ dòng iPhone Pro Max sẽ là lựa chọn tối ưu. Chip A17 Bionic của nó không chỉ xử lý mượt mà các tác vụ đa nhiệm mà còn tối ưu hóa hiệu quả năng lượng, kéo dài thời lượng pin đáng kể. Hơn nữa, hệ thống Face ID cùng với tính năng mã hóa dữ liệu đầu cuối sẽ đảm bảo thông tin cá nhân của anh luôn an toàn tuyệt đối.” Diệu My giải thích, giọng cô trong trẻo, tự tin, ánh mắt cô tập trung vào khách hàng, đầy vẻ chuyên nghiệp.

Vị khách hàng trung niên gật gù, ánh mắt đầy vẻ hài lòng. “Chà, cô bé nói chuyện có lý đấy. Nghe em tư vấn xong, anh thấy con máy của anh hiện tại đúng là lạc hậu thật. Được rồi, vậy anh lấy con Pro Max này.”

Không chỉ giỏi trong công việc, Diệu My còn rất vui vẻ hòa đồng, nhanh chóng nhập tâm vào những câu chuyện vô thưởng vô phạt của đám nhân viên lúc rảnh rỗi. Cô cười khúc khích khi nghe Hạnh, cô nhân viên luôn nhiều chuyện, than vãn về chồng, hay Lan trêu chọc chuyện tình yêu của Tuấn.

Hạnh, ánh mắt hau háu nhìn làn da của Diệu My, khẽ nhéo cô một cái. “Trời, My, cưng xài gì mà da mặt căng bóng, hồng hào, mịn màng vậy? Nhìn đã quá à!”

Diệu My khiêm tốn mỉm cười. “Dạ thì em chăm rửa mặt, tẩy trang kỹ, rồi đắp mặt nạ thôi chị Hạnh, chứ em có chăm gì đâu.”

Hạnh bĩu môi. “Sao chị còn chăm kỹ hơn cưng mà nó cứ lên mụn hoài không dứt?”

Lan, cô bạn đồng nghiệp khác, xía vô, cười khúc khích. “Do chồng bà xài dữ quá nó lên đó bà!”

Hạnh lườm nguýt Lan, nhưng không khí vẫn đầy vui vẻ. Cả đám nhân viên lại cười rộ lên, tiếng cười vang khắp cửa hàng.

Nam vẫn chăm chỉ làm việc, vùi đầu vào những đơn hàng. Giờ đây, có lẽ cứ bận rộn với công việc, với những con đường, những thùng hàng, có khi lại làm anh quên đi nhiều thứ, quên đi nỗi trống rỗng mà Linh để lại. Khi anh bước vào cửa hàng giao một thùng điện thoại mới, Diệu My đang đứng ở quầy tư vấn. Cô khẽ nhìn anh một cái, ánh mắt cô thoáng nhăn trán suy tư, như đang cố gắng giải mã điều gì đó mơ hồ về anh. Nam không để ý, anh ký giấy giao nhận rồi rời đi nhanh chóng, không một lời nói thêm.

Hạnh nhìn Diệu My, khẽ nhéo cô một cái đầy vẻ trêu chọc. “Nhìn gì vậy cưng? Nhìn anh kia đó hả? Đó là Nam shipper ở cửa hàng mình đó, cao to đẹp trai mà sao đi làm nghề này nó phí quá. Ổng nhiều drama ở cửa hàng này lắm đó nha!” Tiếng Phương đằng hắng đằng sau, như một lời cảnh báo, làm đám nhân viên tản ra. Hạnh còn ngoái đầu lại, thì thầm với Diệu My: “Để nào rảnh chị kể cho cưng nghe nha. Đảm bảo drama ngập tràn!”

Diệu My không tò mò tới chuyện drama mà Hạnh kể. Thứ cô cảm nhận được từ Nam là một thứ gì đó mơ hồ, từ thần thái lạnh lùng, dứt khoát đến từng lời nói ngắn gọn, khác biệt hẳn một shipper thông thường. Anh không chỉ là một shipper đơn thuần. Mặc dù cô chưa từng tiếp xúc hay nói chuyện trực tiếp với Nam, nhưng linh tính đã mách bảo cô rằng Nam là một người đàn ông đầy bí ẩn, một người có quá khứ không hề đơn giản.

uc7XCp.jpeg


Chiều hôm đó, trong kho hàng, tiếng thằng Tí lại vang lên, xé toang sự yên tĩnh của buổi chiều tà. “Này Nam, Linh đi rồi, mày thấy em My thế nào?”

Nam, đang xếp hàng, chỉ nhếch mép cười lạnh. “Tao không quan tâm lắm. Ở cửa hàng đầy em xinh mà, quan tâm làm gì.”

Tí bĩu môi. “Mày nhầm rồi, bạn già. Nàng tới như kẻ dẫn dắt đám bầy tôi này. Mày xem, nàng toát ra ánh sáng hào quang của học thức, của trí tuệ. Nàng đeo cặp kính đã xinh đẹp rồi, khi bỏ ra, thì tao càng bị hút sâu vào đôi mắt ấy nữa. Đụ má, đôi mắt ấy đúng là mê hồn trận!” Hắn nói, giọng điệu say sưa, như một nhà thơ đang ca ngợi nàng thơ của mình. “Và người nàng có mùi thơm mà chưa bao giờ tao được ngửi mùi đó cả!”

Cả đám cười hố hố, tiếng cười dâm đãng vang vọng khắp kho. Thằng Tí, hàng ngày nói chuyện tục tĩu dâm đãng, nay lại văn chương, khiến mọi người vừa buồn cười vừa ngạc nhiên. Một thằng khác hùa vào, “Có lẽ tao nên mời nàng uống trà sữa, con gái ai chả thích thứ đó!” Thằng Bình mập ú vỗ đầu nó cái bốp. “Cái thằng trên răng dưới dái như mày mời nàng đi uống trà sữa? Mày phải mời nàng đi ăn nhà hàng sang trọng, hạng sang thì may ra!”

Nam cười trừ, một nụ cười lạnh lùng. Anh chẳng biết Diệu My vào đây để làm việc hay có mục đích gì nữa, nhưng điều đó làm anh thấy thú vị.


Cuối ngày làm việc, cửa hàng đã vãn khách, ánh đèn hắt hiu chiếu rọi những kệ hàng điện thoại tĩnh lặng. Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống, những ánh đèn đường vàng vọt bắt đầu thắp sáng, phản chiếu mờ ảo trên mặt kính cửa hàng. Diệu My vẫn ngồi đó, trước màn hình máy tính, đôi mắt sau cặp kính cận gọng mảnh khẽ nhíu lại, cố gắng hoàn thành công việc nhập liệu báo cáo cuối ngày. Cô có vẻ tập trung cao độ, nhưng đôi bàn tay thanh mảnh lóng ngóng gõ từng phím, thỉnh thoảng lại khẽ nhăn mày vì khó khăn, lộ rõ sự vụng về. Tiếng quạt trần quay đều đều, tạo nên một âm thanh vù vù đơn điệu, càng làm không gian trở nên tĩnh mịch, chỉ còn tiếng lạch cạch từ bàn phím của Diệu My.

Nam đang dọn dẹp kho, tiếng xe đẩy hàng khẽ cọt kẹt rồi im bặt. Anh chuẩn bị ra về. Bước tới bãi xe, anh thoáng nhìn vào trong cửa hàng qua tấm kính phản chiếu. Diệu My vẫn đang loay hoay, gương mặt cô ẩn hiện trong ánh sáng xanh nhợt nhạt từ màn hình máy tính, vẻ kiên nhẫn pha chút mệt mỏi nhưng không chịu khuất phục. Nam sẽ không bỏ qua cơ hội này, anh nhận thấy vẻ khó khăn ẩn sau sự cố gắng của cô. Anh chậm rãi bước trở lại cửa hàng, bước chân anh vang vọng trong không gian vắng lặng.

“Có vấn đề gì sao, em?” Nam hỏi, giọng trầm đều, không quá thân thiện nhưng cũng không khó chịu, như một câu hỏi xã giao thông thường, phá vỡ sự tĩnh mịch.

Diệu My khẽ giật mình, đôi vai cô khẽ rụt lại một chút. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sau cặp kính thoáng chút bối rối vì bị phát hiện sự vụng về. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, chuyên nghiệp và có chút tự tin của người trí thức. “À, anh Nam… em đang cố gửi báo cáo cuối ngày nhưng máy tính hơi trục trặc một chút. Em cũng chưa quen lắm với hệ thống này.”

Nam bước đến gần hơn, hương nước hoa tinh tế, đắt tiền của Diệu My, thứ mùi hương của giới thượng lưu, giờ đây trở nên rõ ràng hơn, xộc thẳng vào khứu giác anh, quấn lấy anh. Mùi hương đó, kết hợp với vẻ ngoài tưởng chừng đơn giản và sự vụng về hiện tại của cô, càng củng cố nghi ngờ của Nam về thân phận thật của Diệu My. Anh nhìn vào màn hình máy tính

“Mấy cái lỗi lặt vặt này thì ai mới làm cũng gặp thôi.” Nam nói, giọng vẫn đều đều “Nhưng em có vẻ không quen với những thứ này lắm nhỉ? Trông em không giống người cần phải làm công việc này, ở đây.” Anh ngừng lại một chút, ánh mắt sắc bén xoáy sâu vào đôi mắt cô. “Hay… em đang tìm kiếm một ‘trải nghiệm’ mới?”

Diệu My khẽ nhíu mày, khóe môi cô khẽ giật nhẹ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, khéo léo né tránh những câu hỏi riêng tư của Nam. “Dạ, em mới ra trường mà anh. Cái gì cũng phải học lại từ đầu để có kinh nghiệm thực tế.” Cô nói, giọng cô pha chút ngượng ngùng nhưng vẫn đầy tự tin. “Ai cũng phải bắt đầu từ đâu đó thôi mà anh. Anh Nam cũng từng bắt đầu từ vị trí thấp nhất mà đúng không?” Cô trả lời, ánh mắt cô khẽ lướt qua Nam, như muốn thăm dò lại anh, tìm kiếm điểm yếu trong sự lạnh lùng của anh.

Diệu My nhận ra sự tinh tường của Nam, nhận ra anh không dễ bị lừa bởi vẻ ngoài "sinh viên mới ra trường" của cô. Cô có thể hơi giật mình khi thấy ánh mắt anh như đọc thấu tâm can mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, môi khẽ nở nụ cười bí ẩn, đầy thách thức. Nam cũng nhận ra sự kiên cường và khả năng che giấu của cô. Cô gái này không hề đơn giản. Trái tim Nam khẽ đập nhanh hơn một nhịp, không phải vì tình cảm, mà là vì sự hứng thú với một con mồi xứng tầm.

Nam không tiếp tục hỏi. Anh khẽ chỉnh lại chiếc máy tính cho cô, vài thao tác đơn giản nhưng dứt khoát, máy tính lập tức hoạt động lại bình thường. “Xong

“Dạ em cám ơn”, My nở nụ cười nhẹ nhàng.

Nam chỉ gật đầu rồi quay lưng bước đi, bóng anh đổ dài trên nền nhà lát gạch lạnh lẽo, rồi khuất dần vào màn đêm. Diệu My đứng đó, cô nhìn theo bóng lưng anh, đầy vẻ suy tư. Cô sẽ nhận ra Nam không phải là một shipper bình thường, và anh đã nhận ra một phần bí mật của cô. Một sự lo lắng len lỏi, nhưng cũng là một sự hứng thú lạ kỳ, như thể cô vừa tìm thấy một đối thủ xứng tầm, một kẻ có thể nhìn thấu những lớp vỏ bọc mà cô đã dày công tạo dựng.
lên nào tml
 

Truonglao_94

Tao là gay
Chủ thớt
Chương 198 Thân hơn

Sau đêm qua, dường như giữa Nam và Diệu My đã có một sợi dây vô hình kết nối, một sự thấu hiểu ngầm không cần lời nói. Ánh mắt Diệu My nhìn anh đã khác hơn, không còn sự bối rối của người bị “đọc vị”, mà thay vào đó là một chút tò mò, một chút hứng thú, và cả một sự dè chừng tinh tế.

Nam vẫn bắt đầu buổi sáng với thói quen hàng ngày. Anh bước ra cửa hàng quen thuộc với một cốc cà phê đen đặc, hương thơm nồng nàn lan tỏa trong không khí se lạnh của buổi sớm. Anh ung dung ngồi trên ghế, nhìn ngắm thành phố dần thức giấc dưới ánh bình minh, lòng anh vẫn là mớ bòng bong của những toan tính và cả những vết sẹo cũ.

“Anh cũng thích cà phê đen à?”

Giọng nói trong trẻo, pha chút điềm đạm vang lên từ phía sau, khiến Nam khẽ giật mình quay lại. Là Diệu My. Cô đang đứng ở sau, trên tay cũng cầm một cốc cà phê đen, khói bốc lên nghi ngút, gương mặt cô ánh lên vẻ thanh lịch, trí thức.

Nam khẽ gật gù, khóe môi khẽ nhếch lên. “Ừ, sở thích xưa giờ. Vị đắng như cuộc đời ấy mà.”

Diệu My bật cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo, xua đi sự tĩnh lặng của buổi sáng. “Cuộc đời sao mà đắng, anh Nam? Em thấy nó còn thiếu vị cay nữa.” Ánh mắt cô nhìn Nam đầy ẩn ý, như muốn nói cô hiểu được phần nào những gì anh đã trải qua.



Hai người bắt đầu trò chuyện, những câu chuyện ban đầu còn hơi dè dặt, rồi dần trở nên thân mật hơn. Diệu My cũng mở lòng hơn với chàng trai bí ẩn này. Cô kể về những sở thích đọc sách, những chuyến đi nghiên cứu, những dự định còn dang dở. Nam lắng nghe, và cũng chia sẻ một chút về cuộc sống của mình, những trải nghiệm không phải ai cũng biết. Diệu My chống tay lên cằm, chăm chú nghe anh kể chuyện, không hiểu sao từ Nam lại toát ra một sự quyến rũ bí ẩn, một sức hút nguy hiểm mà cô chưa từng gặp ở những chàng công tử nhà giàu. Anh không khoe khoang, không hứa hẹn, nhưng cái chất “lạnh” và “sâu” của anh lại khiến cô bị cuốn hút.

“À, em biết không,” Nam nói, giọng anh trầm khàn, pha chút trêu chọc. “Mấy thằng ở kho cứ gọi em là ‘nữ thần học thức’ đấy. Rồi còn nói em toát ra ánh sáng hào quang các kiểu nữa.”

Diệu My khẽ bật cười, đôi má ửng hồng. “Thật sao anh? Em nghe lạ quá.”

Câu chuyện hai người đang sôi nổi thì tiếng thằng Tí bất ngờ xen vào, phá vỡ bầu không khí riêng tư. “Ối giời ơi! Nữ thần học thức của chúng ta sao lại đi với Nam? Cái thằng này…” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ ghen tị.

Tí khua môi múa mép, làm điệu bộ hài hước khiến cả Nam và Diệu My đều bật cười. Lâu lắm rồi, Nam mới có thể cười một cách thoải mái, tự nhiên đến thế. Trong đầu anh, những suy nghĩ toan tính, những vết sẹo cũ, những nỗi buồn về Linh bỗng chốc lùi sâu vào một góc.

Nam nhận ra cô gái này nói chuyện rất thông minh và khôn khéo, cô luôn biết cách dẫn dắt câu chuyện, tránh đi những chủ đề nhạy cảm. Chỉ có là chưa nhiều sự trải đời thôi, những góc cạnh gai góc của cuộc sống vẫn chưa chạm tới cô. Dù Nam có gợi chuyện để cô nói về gia đình hay xuất thân của mình, Diệu My cũng có cách để nói lảng tránh đi một cách rất tự nhiên, khéo léo. Càng tò mò tìm hiểu, càng muốn chinh phục lớp vỏ bọc bí ẩn này, Nam càng thấy Diệu My thú vị. Cô giống như một cuốn sách quý, càng đọc càng muốn khám phá những trang tiếp theo.

Buổi trưa, Nam giao hàng xong về cửa hàng. Anh bước vào, ánh mắt anh vô thức lướt qua các quầy hàng, rồi dừng lại ở một góc khuất. My đang ngồi đó, một mình, lặng lẽ ăn hộp cơm trưa giản dị.



“Ủa sao em không đi ăn với mọi người cho vui, My?” Nam hỏi, giọng anh trầm đều, chỉ tay về hướng đối diện cửa hàng, nơi quán cơm quen thuộc của đám nhân viên xa xa.

Diệu My khẽ giật mình, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sau cặp kính cận thoáng chút ngạc nhiên. “Dạ em hơi làm biếng chút, anh Nam. Ngồi ở đây cho mát cũng được ạ.” Cô cười nhẹ, ánh mắt cô vẫn ánh lên vẻ thanh lịch.

“Vậy hả?” Nam nói, rồi đưa cho cô một ly nước mía lạnh. “Cho em ly nước mía này, nãy anh mua dư. Uống cho mát.”

“Em cám ơn anh Nam ạ.” Diệu My nhận lấy ly nước mía, cắm ống hút vào, rồi hút một miếng lớn. Đôi mắt cô khẽ nhắm lại, vẻ mặt cô bỗng chốc rạng rỡ, chu choa lên vì vị ngọt mát lạnh của nó, như thể đã lâu lắm rồi cô mới được nếm một thứ đồ uống ngon lành đến thế. Nam nhìn cô uống ngon lành, cảm tưởng như lần đầu My được uống nước mía trong đời vậy, một vẻ ngây thơ đáng yêu khó tả.

“Gì mà xuýt xoa vậy? Bộ lần đầu được uống à?” Nam chọc, khóe môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười hiếm hoi.

Diệu My cười giả bộ, đôi má cô ửng hồng. “Đâu có anh! Tại nó ngon quá thôi!” Cả hai trò chuyện thêm một lúc, Nam hỏi han về công việc của cô, về những khó khăn cô gặp phải. Sau đó, Nam cũng đi vào kho nghỉ ngơi, nhưng trong đầu anh vẫn vương vấn hình ảnh Diệu My, cô gái bí ẩn nhưng lại có những khoảnh khắc đáng yêu đến lạ.

Buổi chiều tan ca, tiếng anh em hò nhau ra về, tiếng xe máy nổ máy ồn ào cả một góc đường. Diệu My cũng vậy, cô đang đứng trước cửa hàng, nói chuyện cùng vài đồng nghiệp, những câu chuyện vô thưởng vô phạt về công việc, về cuộc sống. Cô cười nói vui vẻ, vẻ ngoài hòa đồng khiến mọi người đều yêu mến.

Bỗng, một tiếng pô xe gầm rú ầm ỹ, xé toang không khí yên bình của buổi chiều tà. Một chiếc xe hơi hạng sang, phiên bản giới hạn màu vàng chanh chói lóa, lướt qua trên đường với tốc độ kinh hoàng. Tiếng phanh xe khẽ rít lên, rồi chiếc xe dừng lại thoáng chốc ở đèn đỏ, ánh đèn pha chói mắt. Mọi người đều ngoái nhìn lại, trầm trồ chỉ trỏ, bàn tán về chiếc xe đắt tiền.

Chỉ có Diệu My. Cô đang nói chuyện vui vẻ, nụ cười trên môi chợt tắt. Cô bỗng tái mặt, toàn thân cứng đờ, như một bức tượng sống. Ánh mắt cô lộ rõ sự hoảng loạn, sợ hãi tột cùng, như thể cô vừa nhìn thấy ma quỷ, thấy một thứ gì đó kinh hoàng từ địa ngục hiện về. Cô vội vàng cúi gằm mặt, tìm cách né tránh, như muốn biến mất khỏi tầm nhìn chiếc xe, muốn hòa tan vào không khí. Nam, đang ở gần đó, chuẩn bị lên xe máy của mình, tinh ý nhận ra khoảnh khắc hoảng loạn này của cô, ánh mắt anh sắc bén lướt qua chiếc xe, rồi dừng lại ở gương mặt tái mét của Diệu My.



Nam nhanh chóng bước đến, vẻ mặt anh lạnh lùng nhưng ánh mắt lại chất chứa sự dò xét. “My, em sao vậy? Em sợ gì à?”

Diệu My khẽ giật mình. Cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, nhưng đôi môi cô vẫn còn run rẩy. “Dạ em… em hơi chóng mặt tí, anh Nam. Em về trước đây.” Giọng cô lí nhí, không còn vẻ tự tin thường thấy. Dáng vẻ vội vã của cô, cùng với chiếc xe sang trọng vừa lướt qua, đã khiến Nam dấy lên một mối nghi ngờ sâu sắc. Chiếc xe đó, ắt hẳn có liên quan gì đó đến My. Nam tự nhủ, anh nhìn theo bóng Diệu My vội vã rời đi.

Sáng chủ nhật, Nam dậy sớm. Anh xỏ đôi giày thể thao cũ kỹ, ra công viên gần nhà. Hít thở không khí trong lành của buổi sớm, bước đi đều đặn trên con đường rải sỏi, tinh thần anh thoáng chốc cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Xa xa, anh thấy một dáng hình quen thuộc, uyển chuyển trong bộ đồ thể thao bó sát màu hồng nhạt, tôn lên vóc dáng hoàn hảo, săn chắc của một người thường xuyên tập luyện.

“Thảo à…” Nam vừa lẩm bẩm, chưa kịp gọi tên thì Thảo đã thấy anh. Cô vừa ngạc nhiên vừa vẫy tay chào anh, nụ cười rạng rỡ.

9pNwBSCZ.png


“Ủa ông Nam! Nay ông có hứng đi bộ à? Lại đây ngồi với tôi nè!”

Nam bước tới, ngồi cạnh Thảo trên chiếc ghế đá còn đọng sương đêm. Mùi nước hoa sang trọng của Thảo quyện với mùi cơ thể khỏe khoắn, tươi mát sau khi tập luyện, nhiều lúc cũng làm anh phải hít hà, một cách vô thức. Thảo mở lời, ánh mắt cô đầy sự lo lắng. “Thế chuyện ông với Linh là hết rồi à? Tôi nghe nói Linh nghỉ việc rồi… Rốt cuộc là câu chuyện đầu đuôi sao vậy?” Thảo quan tâm cũng đúng, cô đã cố gắng dàn xếp vụ cô ở nhà Nam cho ổn thỏa, hai người đã làm lành, mà đùng một cái, cô lại nghe tin Linh mất tích khỏi cửa hàng từ đó.

Nam kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn, không chút cảm xúc, từ việc Hương xuất hiện, đến cuộc cãi vã với Linh và những lời nói nặng nề của anh. Thảo trầm ngâm lắng nghe, khuôn mặt cô dần trở nên giận dữ. “Thiệt là ông, Nam à! Tôi đã nói rồi mà, nghĩ sao đi giúp con Hương vậy? Nó làm gì thì kệ nó chứ, nó đã tự chọn con đường của nó rồi! Tôi thật sự thấy tội cho Linh quá!” Giọng Thảo đầy sự trách móc, ánh mắt cô nhìn Nam như thể anh vừa phạm phải một sai lầm tày trời.

Nam cũng chẳng biết trả lời sao. “Thì giờ chuyện đã vậy. Tôi cũng liên lạc với Linh nhiều lần nhưng đều không hồi âm. Chắc Linh coi tôi là thứ phải xa lánh ngay.” Anh nói, giọng anh đầy sự mệt mỏi và cả một chút bất lực.

Thảo thở dài, ánh mắt cô nhìn xa xăm, đầy tiếc nuối cho Linh. “Haizzz… Ông đó! Sao cứ để mọi chuyện thành ra thế này chứ.”

Bỗng Nam nhớ ra điều gì đó. Anh quay sang Thảo, ánh mắt sắc bén hơn hẳn. “Này Thảo, bà chơi xe sang vậy, bà có biết chiếc xe nào mà xịn cực, màu vàng chanh chói lóa, tiếng xe nổ vang rền, đặc biệt là phiên bản giới hạn không?” Nam vừa nói vừa miêu tả kỹ càng chiếc xe mà anh đã thấy hôm qua.

Thảo nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, đôi môi cô khẽ mẩm. “Xe thể thao màu vàng chanh… phiên bản giới hạn… tiếng pô nổ vang… để tôi nhớ xem nào.” Sau vài giây, ánh mắt cô chợt lóe lên một tia sáng. “À! Tôi biết rồi! Chiếc xe đó… nó thuộc về một công tử nhà giàu khét tiếng, một tay chơi có hạng ở thành phố b.” Thảo nói, giọng cô đầy vẻ cảnh báo. “Nhưng sao ông lại hỏi về chiếc xe đó?”
 

Buinhulac

Yếu sinh lý
Chương 198 Thân hơn

Sau đêm qua, dường như giữa Nam và Diệu My đã có một sợi dây vô hình kết nối, một sự thấu hiểu ngầm không cần lời nói. Ánh mắt Diệu My nhìn anh đã khác hơn, không còn sự bối rối của người bị “đọc vị”, mà thay vào đó là một chút tò mò, một chút hứng thú, và cả một sự dè chừng tinh tế.

Nam vẫn bắt đầu buổi sáng với thói quen hàng ngày. Anh bước ra cửa hàng quen thuộc với một cốc cà phê đen đặc, hương thơm nồng nàn lan tỏa trong không khí se lạnh của buổi sớm. Anh ung dung ngồi trên ghế, nhìn ngắm thành phố dần thức giấc dưới ánh bình minh, lòng anh vẫn là mớ bòng bong của những toan tính và cả những vết sẹo cũ.

“Anh cũng thích cà phê đen à?”

Giọng nói trong trẻo, pha chút điềm đạm vang lên từ phía sau, khiến Nam khẽ giật mình quay lại. Là Diệu My. Cô đang đứng ở sau, trên tay cũng cầm một cốc cà phê đen, khói bốc lên nghi ngút, gương mặt cô ánh lên vẻ thanh lịch, trí thức.

Nam khẽ gật gù, khóe môi khẽ nhếch lên. “Ừ, sở thích xưa giờ. Vị đắng như cuộc đời ấy mà.”

Diệu My bật cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo, xua đi sự tĩnh lặng của buổi sáng. “Cuộc đời sao mà đắng, anh Nam? Em thấy nó còn thiếu vị cay nữa.” Ánh mắt cô nhìn Nam đầy ẩn ý, như muốn nói cô hiểu được phần nào những gì anh đã trải qua.



Hai người bắt đầu trò chuyện, những câu chuyện ban đầu còn hơi dè dặt, rồi dần trở nên thân mật hơn. Diệu My cũng mở lòng hơn với chàng trai bí ẩn này. Cô kể về những sở thích đọc sách, những chuyến đi nghiên cứu, những dự định còn dang dở. Nam lắng nghe, và cũng chia sẻ một chút về cuộc sống của mình, những trải nghiệm không phải ai cũng biết. Diệu My chống tay lên cằm, chăm chú nghe anh kể chuyện, không hiểu sao từ Nam lại toát ra một sự quyến rũ bí ẩn, một sức hút nguy hiểm mà cô chưa từng gặp ở những chàng công tử nhà giàu. Anh không khoe khoang, không hứa hẹn, nhưng cái chất “lạnh” và “sâu” của anh lại khiến cô bị cuốn hút.

“À, em biết không,” Nam nói, giọng anh trầm khàn, pha chút trêu chọc. “Mấy thằng ở kho cứ gọi em là ‘nữ thần học thức’ đấy. Rồi còn nói em toát ra ánh sáng hào quang các kiểu nữa.”

Diệu My khẽ bật cười, đôi má ửng hồng. “Thật sao anh? Em nghe lạ quá.”

Câu chuyện hai người đang sôi nổi thì tiếng thằng Tí bất ngờ xen vào, phá vỡ bầu không khí riêng tư. “Ối giời ơi! Nữ thần học thức của chúng ta sao lại đi với Nam? Cái thằng này…” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ ghen tị.

Tí khua môi múa mép, làm điệu bộ hài hước khiến cả Nam và Diệu My đều bật cười. Lâu lắm rồi, Nam mới có thể cười một cách thoải mái, tự nhiên đến thế. Trong đầu anh, những suy nghĩ toan tính, những vết sẹo cũ, những nỗi buồn về Linh bỗng chốc lùi sâu vào một góc.

Nam nhận ra cô gái này nói chuyện rất thông minh và khôn khéo, cô luôn biết cách dẫn dắt câu chuyện, tránh đi những chủ đề nhạy cảm. Chỉ có là chưa nhiều sự trải đời thôi, những góc cạnh gai góc của cuộc sống vẫn chưa chạm tới cô. Dù Nam có gợi chuyện để cô nói về gia đình hay xuất thân của mình, Diệu My cũng có cách để nói lảng tránh đi một cách rất tự nhiên, khéo léo. Càng tò mò tìm hiểu, càng muốn chinh phục lớp vỏ bọc bí ẩn này, Nam càng thấy Diệu My thú vị. Cô giống như một cuốn sách quý, càng đọc càng muốn khám phá những trang tiếp theo.

Buổi trưa, Nam giao hàng xong về cửa hàng. Anh bước vào, ánh mắt anh vô thức lướt qua các quầy hàng, rồi dừng lại ở một góc khuất. My đang ngồi đó, một mình, lặng lẽ ăn hộp cơm trưa giản dị.



“Ủa sao em không đi ăn với mọi người cho vui, My?” Nam hỏi, giọng anh trầm đều, chỉ tay về hướng đối diện cửa hàng, nơi quán cơm quen thuộc của đám nhân viên xa xa.

Diệu My khẽ giật mình, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sau cặp kính cận thoáng chút ngạc nhiên. “Dạ em hơi làm biếng chút, anh Nam. Ngồi ở đây cho mát cũng được ạ.” Cô cười nhẹ, ánh mắt cô vẫn ánh lên vẻ thanh lịch.

“Vậy hả?” Nam nói, rồi đưa cho cô một ly nước mía lạnh. “Cho em ly nước mía này, nãy anh mua dư. Uống cho mát.”

“Em cám ơn anh Nam ạ.” Diệu My nhận lấy ly nước mía, cắm ống hút vào, rồi hút một miếng lớn. Đôi mắt cô khẽ nhắm lại, vẻ mặt cô bỗng chốc rạng rỡ, chu choa lên vì vị ngọt mát lạnh của nó, như thể đã lâu lắm rồi cô mới được nếm một thứ đồ uống ngon lành đến thế. Nam nhìn cô uống ngon lành, cảm tưởng như lần đầu My được uống nước mía trong đời vậy, một vẻ ngây thơ đáng yêu khó tả.

“Gì mà xuýt xoa vậy? Bộ lần đầu được uống à?” Nam chọc, khóe môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười hiếm hoi.

Diệu My cười giả bộ, đôi má cô ửng hồng. “Đâu có anh! Tại nó ngon quá thôi!” Cả hai trò chuyện thêm một lúc, Nam hỏi han về công việc của cô, về những khó khăn cô gặp phải. Sau đó, Nam cũng đi vào kho nghỉ ngơi, nhưng trong đầu anh vẫn vương vấn hình ảnh Diệu My, cô gái bí ẩn nhưng lại có những khoảnh khắc đáng yêu đến lạ.

Buổi chiều tan ca, tiếng anh em hò nhau ra về, tiếng xe máy nổ máy ồn ào cả một góc đường. Diệu My cũng vậy, cô đang đứng trước cửa hàng, nói chuyện cùng vài đồng nghiệp, những câu chuyện vô thưởng vô phạt về công việc, về cuộc sống. Cô cười nói vui vẻ, vẻ ngoài hòa đồng khiến mọi người đều yêu mến.

Bỗng, một tiếng pô xe gầm rú ầm ỹ, xé toang không khí yên bình của buổi chiều tà. Một chiếc xe hơi hạng sang, phiên bản giới hạn màu vàng chanh chói lóa, lướt qua trên đường với tốc độ kinh hoàng. Tiếng phanh xe khẽ rít lên, rồi chiếc xe dừng lại thoáng chốc ở đèn đỏ, ánh đèn pha chói mắt. Mọi người đều ngoái nhìn lại, trầm trồ chỉ trỏ, bàn tán về chiếc xe đắt tiền.

Chỉ có Diệu My. Cô đang nói chuyện vui vẻ, nụ cười trên môi chợt tắt. Cô bỗng tái mặt, toàn thân cứng đờ, như một bức tượng sống. Ánh mắt cô lộ rõ sự hoảng loạn, sợ hãi tột cùng, như thể cô vừa nhìn thấy ma quỷ, thấy một thứ gì đó kinh hoàng từ địa ngục hiện về. Cô vội vàng cúi gằm mặt, tìm cách né tránh, như muốn biến mất khỏi tầm nhìn chiếc xe, muốn hòa tan vào không khí. Nam, đang ở gần đó, chuẩn bị lên xe máy của mình, tinh ý nhận ra khoảnh khắc hoảng loạn này của cô, ánh mắt anh sắc bén lướt qua chiếc xe, rồi dừng lại ở gương mặt tái mét của Diệu My.



Nam nhanh chóng bước đến, vẻ mặt anh lạnh lùng nhưng ánh mắt lại chất chứa sự dò xét. “My, em sao vậy? Em sợ gì à?”

Diệu My khẽ giật mình. Cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, nhưng đôi môi cô vẫn còn run rẩy. “Dạ em… em hơi chóng mặt tí, anh Nam. Em về trước đây.” Giọng cô lí nhí, không còn vẻ tự tin thường thấy. Dáng vẻ vội vã của cô, cùng với chiếc xe sang trọng vừa lướt qua, đã khiến Nam dấy lên một mối nghi ngờ sâu sắc. Chiếc xe đó, ắt hẳn có liên quan gì đó đến My. Nam tự nhủ, anh nhìn theo bóng Diệu My vội vã rời đi.

Sáng chủ nhật, Nam dậy sớm. Anh xỏ đôi giày thể thao cũ kỹ, ra công viên gần nhà. Hít thở không khí trong lành của buổi sớm, bước đi đều đặn trên con đường rải sỏi, tinh thần anh thoáng chốc cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Xa xa, anh thấy một dáng hình quen thuộc, uyển chuyển trong bộ đồ thể thao bó sát màu hồng nhạt, tôn lên vóc dáng hoàn hảo, săn chắc của một người thường xuyên tập luyện.

“Thảo à…” Nam vừa lẩm bẩm, chưa kịp gọi tên thì Thảo đã thấy anh. Cô vừa ngạc nhiên vừa vẫy tay chào anh, nụ cười rạng rỡ.

9pNwBSCZ.png


“Ủa ông Nam! Nay ông có hứng đi bộ à? Lại đây ngồi với tôi nè!”

Nam bước tới, ngồi cạnh Thảo trên chiếc ghế đá còn đọng sương đêm. Mùi nước hoa sang trọng của Thảo quyện với mùi cơ thể khỏe khoắn, tươi mát sau khi tập luyện, nhiều lúc cũng làm anh phải hít hà, một cách vô thức. Thảo mở lời, ánh mắt cô đầy sự lo lắng. “Thế chuyện ông với Linh là hết rồi à? Tôi nghe nói Linh nghỉ việc rồi… Rốt cuộc là câu chuyện đầu đuôi sao vậy?” Thảo quan tâm cũng đúng, cô đã cố gắng dàn xếp vụ cô ở nhà Nam cho ổn thỏa, hai người đã làm lành, mà đùng một cái, cô lại nghe tin Linh mất tích khỏi cửa hàng từ đó.

Nam kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn, không chút cảm xúc, từ việc Hương xuất hiện, đến cuộc cãi vã với Linh và những lời nói nặng nề của anh. Thảo trầm ngâm lắng nghe, khuôn mặt cô dần trở nên giận dữ. “Thiệt là ông, Nam à! Tôi đã nói rồi mà, nghĩ sao đi giúp con Hương vậy? Nó làm gì thì kệ nó chứ, nó đã tự chọn con đường của nó rồi! Tôi thật sự thấy tội cho Linh quá!” Giọng Thảo đầy sự trách móc, ánh mắt cô nhìn Nam như thể anh vừa phạm phải một sai lầm tày trời.

Nam cũng chẳng biết trả lời sao. “Thì giờ chuyện đã vậy. Tôi cũng liên lạc với Linh nhiều lần nhưng đều không hồi âm. Chắc Linh coi tôi là thứ phải xa lánh ngay.” Anh nói, giọng anh đầy sự mệt mỏi và cả một chút bất lực.

Thảo thở dài, ánh mắt cô nhìn xa xăm, đầy tiếc nuối cho Linh. “Haizzz… Ông đó! Sao cứ để mọi chuyện thành ra thế này chứ.”

Bỗng Nam nhớ ra điều gì đó. Anh quay sang Thảo, ánh mắt sắc bén hơn hẳn. “Này Thảo, bà chơi xe sang vậy, bà có biết chiếc xe nào mà xịn cực, màu vàng chanh chói lóa, tiếng xe nổ vang rền, đặc biệt là phiên bản giới hạn không?” Nam vừa nói vừa miêu tả kỹ càng chiếc xe mà anh đã thấy hôm qua.

Thảo nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, đôi môi cô khẽ mẩm. “Xe thể thao màu vàng chanh… phiên bản giới hạn… tiếng pô nổ vang… để tôi nhớ xem nào.” Sau vài giây, ánh mắt cô chợt lóe lên một tia sáng. “À! Tôi biết rồi! Chiếc xe đó… nó thuộc về một công tử nhà giàu khét tiếng, một tay chơi có hạng ở thành phố b.” Thảo nói, giọng cô đầy vẻ cảnh báo. “Nhưng sao ông lại hỏi về chiếc xe đó?”
nhanh ra tiếp đi ông
 

Truonglao_94

Tao là gay
Chủ thớt
Chương 199 Theo dõi

Thảo nói tiếp “Tui nghe nói thằng công tử đó tên Hào”

Nam ngồi đối diện Thảo trên chiếc ghế đá công viên, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. “Chỉ biết tên đó tên Hào à, Thảo?”

Thảo gật đầu, vẻ mặt cô đầy nghiêm túc. “Chỉ biết tên đó là Hào thôi. Công tử nhà giàu, con của một ông trùm bất động sản lớn trong thành phố b. Gia đình hắn có quyền lực và tiền bạc đủ để che đậy mọi thứ. Ngoài ra thì… cậu ấm đó khét tiếng ăn chơi sa đọa, trác táng, bệnh hoạn. Coi thường phụ nữ như rác.”



Nam chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào. Anh và Thảo trò chuyện thêm chút nữa về những chuyện phiếm, rồi ai nấy cũng về.

Nam ra ban công căn nhà hai tầng, châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Khói thuốc cuộn tròn, tan biến vào màn đêm. Nam tự xâu chuỗi lại mọi chuyện: Diệu My với vẻ ngoài trí thức nhưng vụng về, mùi nước hoa sang trọng, phản ứng hoảng loạn khi thấy chiếc xe, và giờ là thông tin về tên công tử Hào. Lại một cô gái làm anh phải để tâm. Nam nghĩ, khẽ nhếch mép. Tính ra thì Diệu My trông cũng rất “ngon”, dù không sexy bốc lửa như Phương, nhưng cô lại có một sức hút gì đó khó cưỡng, một vẻ đẹp tinh tế, sang trọng ẩn chứa sự bí ẩn. Khuôn mặt xinh đẹp, thanh thoát ẩn sau lớp kính cận, thân hình cân đối, mảnh mai nhưng lại chắc chắn là “hàng tuyển”, cặp ngực cô ấy dù không phô trương nhưng vẫn căng tròn, đầy đặn ẩn sau lớp áo đồng phục, và vòng eo thon gọn, cặp mông cũng cong vút, săn chắc. Một vẻ đẹp khiến người ta muốn khám phá, muốn bóc tách từng lớp vỏ bọc.



Sáng hôm sau, Nam tìm gặp Tuấn trên phòng camera. Cửa phòng hé mở, cậu ta đang ngồi trước màn hình, trên đó vẫn là cảnh Phương đang làm việc ở quầy, thân hình bốc lửa của cô ấy lướt qua lướt lại. Tuấn đang ngái ngủ, mắt lờ đờ, trên bàn vẫn còn mấy vỏ gói mì tôm.

“Oáp, anh Nam, anh tìm em có chuyện gì à?” Tuấn hỏi, giọng ngái ngủ, mắt vẫn dán vào màn hình.



Nam bước vào, anh nhìn vào màn hình rồi lại nhìn Tuấn, khẽ nhếch mép. “Vẫn ngắm Phương à? Chú lụy thật rồi.”

Tuấn đỏ mặt, lúng túng tắt màn hình. “Dạ… dạ đâu có đâu anh.”

Nam không để ý. “Anh hỏi này, chú em thấy My thế nào?”

Tuấn bối rối, cậu ta thoáng chút nghi ngờ. “Sao anh tự nhiên lại hỏi vậy?”

“Thì chú cứ trả lời đi.” Giọng Nam trầm đều, không cho phép sự từ chối.

Tuấn khẽ gãi đầu. “Dạ, em thấy cô ấy cũng dễ thương, hơi vụng về thật, nhưng mà nói chuyện thì thông minh lắm. Nhanh chóng hòa đồng, cũng giống em hồi xưa mới đi làm, còn lại mọi thứ em thấy bình thường mà anh.”

Nam nhìn Tuấn. “Chú chắc chứ? Anh thấy nó thông minh lắm, có vẻ như đang che giấu cái gì đó. Anh muốn chú để ý theo dõi xem có hành động hay biểu hiện gì lạ không. Báo cho anh ngay nếu có bất kỳ điều gì bất thường.”

Tuấn nghe đến đây, vẻ mặt cậu ta lộ rõ sự thích thú, đôi mắt sáng rực. “Hì hì, anh của em lại để ý bé My rồi đúng không? Anh Nam mà đã để ý thì đúng là có khác!”

Nam tặc lưỡi “Chú cứ coi là vậy đi. Cứ làm tốt việc của chú”

Tuấn cười hì hì, xoa tay. “Có gì nhớ trả công em đó nha anh!”

Nam khẽ bĩu môi. “Chú em đòi nữa? Anh cho chú đụ Phương một lần rồi mà tới giờ chẳng có tiến triển gì cả. Là do chú kém thôi.” Nam nói, giọng anh đầy vẻ châm chọc. Tuấn nghe đến vậy, vẻ mặt cậu ta lộ rõ sự bối rối và thèm thuồng. Anh chàng đỏ mặt tía tai. “Dạ… tại em chưa… chưa có dịp… Chị Phương khó quá.”

Nam cười ha hả, tiếng cười vang vọng khắp phòng camera. “Dịp gì! Người ta cũng nứng chứ! Cứ đè ra mà quất. Hahah!” nói xong Nam vỗ vai Tuấn một cái bốp rồi quay người xuống kho chuẩn bị công việc, bỏ lại Tuấn ngồi đó ngẩn tò te, trong đầu là hình ảnh bốc lửa của Phương và lời “dạy bảo” đầy tục tĩu của Nam.

Tuấn vẫn còn đỏ mặt, nhưng ánh mắt cậu ta đã sáng rực lên với một kế hoạch. Cậu ta liền lia camera hướng về Diệu My đang làm việc ở quầy bán hàng. Hôm nay cô gái mặc một bộ đồng phục cũng rất đẹp, áo sơ mi trắng kèm váy trắng, tôn lên làn da trắng mịn như sứ và vóc dáng cân đối, thanh mảnh. Tổng thể nhìn cô rất sang trọng, càng nhìn càng mê thật. “Bảo sao anh Nam không để ý!” Tuấn tủm tỉm cười, trong đầu cậu ta bắt đầu nảy ra những ý tưởng táo bạo hơn.

Sau nhiều lần tám chuyện vô thưởng vô phạt cùng các đồng nghiệp trong giờ nghỉ, Diệu My dần được nghe những câu chuyện về Nam, về những "drama" tình ái và những cuộc đối đầu đầy căng thẳng của anh. Hạnh, cô nhân viên luôn nhiều chuyện, đang khua môi múa mép kể lại.

“Trời đợt đó thằng Kiên nó vào làm, đẹp trai, ga lăng lại biết cách nói chuyện, chị em nào mà không mê, chưa kể nó bán hàng rất giỏi, top sale luôn đó cưng!” Hạnh nói, vẻ mặt vẫn còn chút tiếc nuối. “Rồi nghe đâu nó tán con bé Linh, rồi chắc ganh ghét nhau gì đó nó lên kế hoạch trộm iPhone đổ cho ông Nam. Lúc đó ai cũng nghĩ Nam lấy điện thoại, tội nghiệp ổng. Sau rồi Nam nó âm thầm thu thập thông tin, mặc kệ mấy đứa ở đây nó dè bỉu, công an cũng vô điều tra. Cuối cùng, thằng cu Tuấn nó đứng ra tố thằng Kiên, Nam cũng đứng ra đối chất nó. Hóa ra thằng Kiên làm trò bẩn, bị Nam nó lật tẩy. Công an bế thằng Kiên đi luôn!”

Một cô gái kế bên, khẽ chen vào. “Trời, lúc đó bà Hạnh cũng mê thằng Kiên quá trời, may mà sáng mắt ra đó bà!”

Hạnh bĩu môi. “Bởi, nhìn đẹp trai miệng mồm vậy mà, giờ tui không tin thằng nào hết nữa! Đàn ông toàn là lũ Sở Khanh!” Cả đám lại cười hô hố. Diệu My, ngồi đó, nghe những câu chuyện, cô không cười, nhưng ánh mắt cô ánh lên một sự hứng thú đặc biệt. Nam… anh chàng shipper này thật thú vị.

Diệu My dần như đang để ý Nam nhiều hơn. Cô lén nhìn anh khi anh làm việc trong kho, khi anh đi giao hàng, hay khi anh ngồi một mình pha cà phê. Cô không còn chỉ quan sát anh như một “bí ẩn”, mà là một người đàn ông có sức hút đặc biệt, một sự nguy hiểm ẩn chứa nhưng lại đầy cuốn hút. Cô cảm nhận được Nam không đơn thuần là shipper, mà là một kẻ đầy mưu trí.

Tuấn theo lời dặn của Nam, vẫn chăm chỉ theo dõi Diệu My qua camera giám sát. Anh chàng nhút nhát này sẽ bắt đầu phát hiện ra những biểu hiện “lạ” của cô, những khoảnh khắc Diệu My không còn giữ được vẻ điềm tĩnh, vui vẻ thường ngày.

Tuấn thấy Diệu My hay nhìn ra cửa khi có tiếng xe hơi nẹt pô lớn chạy qua. Ánh mắt cô thoáng chút hoảng loạn, sợ hãi, rồi nhanh chóng che giấu bằng cách cúi xuống xem điện thoại hoặc giả vờ sắp xếp hàng hóa. Cô kiểm tra điện thoại một cách vội vã, lo lắng như một thói quen, nhất là khi có ai gọi tới từ một số lạ, hoặc khi cô nhận được một tin nhắn mà cô không muốn ai nhìn thấy.

Khi một mình, hoặc khi ít người để ý, Diệu My có những khoảnh khắc ngồi lặng lẽ ở một góc cửa hàng, ánh mắt nhìn vô định ra ngoài cửa sổ, lộ rõ sự buồn bã, mệt mỏi và áp lực đang đè nặng. Cô thở dài, khẽ siết chặt tay, như đang cố gắng chống chọi với một điều gì đó vô hình.

Một buổi nọ, Tuấn đang quan sát qua camera. Diệu My đang sắp xếp lại một chồng hộp điện thoại trên kệ. Bỗng thằng Tí từ phía sau bước tới, vỗ vai cô một cái bốp rõ to. “Này nữ thần học thức! Có khách hỏi về em kìa!”

Diệu My giật mình mạnh, toàn thân cô khẽ rụt lại, như một con mèo bị dẫm đuôi. Cô quay phắt lại, khuôn mặt cô thoáng chút hoảng loạn, ánh mắt sau cặp kính cận mở to, đầy vẻ sợ hãi. “Anh… anh làm em giật mình!” Giọng cô có chút run rẩy. Rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nở một nụ cười gượng gạo, cố che giấu sự yếu đuối vừa lộ ra.

Tuấn cũng thấy Diệu My khẽ rụt người khi một khách hàng nam nào đó cố ý chạm vào cô một cách thân mật. Đó là một gã đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự nhưng ánh mắt lại dâm đãng. Hắn ta cố ý đặt tay lên eo Diệu My khi cô cúi người tư vấn điện thoại. “Cô bé bán hàng giỏi ghê. Mà sao tay cô bé mềm mại vậy?” Hắn cười khẩy, bàn tay hắn khẽ siết nhẹ.

Diệu My ngay lập tức lùi lại, khuôn mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng đôi mắt cô ánh lên sự khó chịu rõ rệt. Cô khẽ gạt tay hắn ra, nói một cách lịch sự nhưng đầy dứt khoát. “Dạ thưa anh, anh cứ tập trung vào sản phẩm ạ.” Tuấn nhìn thấy rõ sự ghê tởm trong ánh mắt cô, mặc dù cô đã cố gắng che giấu.



Tuấn xâu chuỗi lại tất cả những điều này. Chiều hôm đó, Tuấn tìm Nam trong kho, vẻ mặt cậu ta đầy vẻ bí hiểm và tự hào khi đã "điều tra" được nhiều thứ.

“Anh Nam!” Tuấn khẽ gọi.

Nam ngẩng đầu lên. “Sao? Có phát hiện gì mới à?”

Tuấn gật đầu lia lịa, giọng nói đầy vẻ tự hào. “Dạ có chứ anh! Em theo dõi như anh dặn đó! Em thấy… em thấy bé My hay giật mình, hay nhìn ra cửa khi có tiếng xe hơi lớn. Rồi còn hay giật mình khi có người đằng sau gọi nữa. Đặc biệt là… hôm trước em thấy có một ông khách già, ổng cố ý chạm vào eo bé My đó anh, bé My ghê tởm lắm luôn. Với lại, em thấy bé My hay kiểm tra điện thoại một cách vội vã, lo lắng, nhất là khi có số lạ gọi tới. Bé My… bé My có vẻ đang giấu chuyện gì đó, anh Nam ạ!” Nam nghe Tuấn báo cáo, một nụ cười lạnh lùng, đầy toan tính hiện lên trên môi anh. Thú vị đấy, Diệu My.
 

Buinhulac

Yếu sinh lý
Chương 199 Theo dõi

Thảo nói tiếp “Tui nghe nói thằng công tử đó tên Hào”

Nam ngồi đối diện Thảo trên chiếc ghế đá công viên, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. “Chỉ biết tên đó tên Hào à, Thảo?”

Thảo gật đầu, vẻ mặt cô đầy nghiêm túc. “Chỉ biết tên đó là Hào thôi. Công tử nhà giàu, con của một ông trùm bất động sản lớn trong thành phố b. Gia đình hắn có quyền lực và tiền bạc đủ để che đậy mọi thứ. Ngoài ra thì… cậu ấm đó khét tiếng ăn chơi sa đọa, trác táng, bệnh hoạn. Coi thường phụ nữ như rác.”



Nam chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào. Anh và Thảo trò chuyện thêm chút nữa về những chuyện phiếm, rồi ai nấy cũng về.

Nam ra ban công căn nhà hai tầng, châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Khói thuốc cuộn tròn, tan biến vào màn đêm. Nam tự xâu chuỗi lại mọi chuyện: Diệu My với vẻ ngoài trí thức nhưng vụng về, mùi nước hoa sang trọng, phản ứng hoảng loạn khi thấy chiếc xe, và giờ là thông tin về tên công tử Hào. Lại một cô gái làm anh phải để tâm. Nam nghĩ, khẽ nhếch mép. Tính ra thì Diệu My trông cũng rất “ngon”, dù không sexy bốc lửa như Phương, nhưng cô lại có một sức hút gì đó khó cưỡng, một vẻ đẹp tinh tế, sang trọng ẩn chứa sự bí ẩn. Khuôn mặt xinh đẹp, thanh thoát ẩn sau lớp kính cận, thân hình cân đối, mảnh mai nhưng lại chắc chắn là “hàng tuyển”, cặp ngực cô ấy dù không phô trương nhưng vẫn căng tròn, đầy đặn ẩn sau lớp áo đồng phục, và vòng eo thon gọn, cặp mông cũng cong vút, săn chắc. Một vẻ đẹp khiến người ta muốn khám phá, muốn bóc tách từng lớp vỏ bọc.



Sáng hôm sau, Nam tìm gặp Tuấn trên phòng camera. Cửa phòng hé mở, cậu ta đang ngồi trước màn hình, trên đó vẫn là cảnh Phương đang làm việc ở quầy, thân hình bốc lửa của cô ấy lướt qua lướt lại. Tuấn đang ngái ngủ, mắt lờ đờ, trên bàn vẫn còn mấy vỏ gói mì tôm.

“Oáp, anh Nam, anh tìm em có chuyện gì à?” Tuấn hỏi, giọng ngái ngủ, mắt vẫn dán vào màn hình.



Nam bước vào, anh nhìn vào màn hình rồi lại nhìn Tuấn, khẽ nhếch mép. “Vẫn ngắm Phương à? Chú lụy thật rồi.”

Tuấn đỏ mặt, lúng túng tắt màn hình. “Dạ… dạ đâu có đâu anh.”

Nam không để ý. “Anh hỏi này, chú em thấy My thế nào?”

Tuấn bối rối, cậu ta thoáng chút nghi ngờ. “Sao anh tự nhiên lại hỏi vậy?”

“Thì chú cứ trả lời đi.” Giọng Nam trầm đều, không cho phép sự từ chối.

Tuấn khẽ gãi đầu. “Dạ, em thấy cô ấy cũng dễ thương, hơi vụng về thật, nhưng mà nói chuyện thì thông minh lắm. Nhanh chóng hòa đồng, cũng giống em hồi xưa mới đi làm, còn lại mọi thứ em thấy bình thường mà anh.”

Nam nhìn Tuấn. “Chú chắc chứ? Anh thấy nó thông minh lắm, có vẻ như đang che giấu cái gì đó. Anh muốn chú để ý theo dõi xem có hành động hay biểu hiện gì lạ không. Báo cho anh ngay nếu có bất kỳ điều gì bất thường.”

Tuấn nghe đến đây, vẻ mặt cậu ta lộ rõ sự thích thú, đôi mắt sáng rực. “Hì hì, anh của em lại để ý bé My rồi đúng không? Anh Nam mà đã để ý thì đúng là có khác!”

Nam tặc lưỡi “Chú cứ coi là vậy đi. Cứ làm tốt việc của chú”

Tuấn cười hì hì, xoa tay. “Có gì nhớ trả công em đó nha anh!”

Nam khẽ bĩu môi. “Chú em đòi nữa? Anh cho chú đụ Phương một lần rồi mà tới giờ chẳng có tiến triển gì cả. Là do chú kém thôi.” Nam nói, giọng anh đầy vẻ châm chọc. Tuấn nghe đến vậy, vẻ mặt cậu ta lộ rõ sự bối rối và thèm thuồng. Anh chàng đỏ mặt tía tai. “Dạ… tại em chưa… chưa có dịp… Chị Phương khó quá.”

Nam cười ha hả, tiếng cười vang vọng khắp phòng camera. “Dịp gì! Người ta cũng nứng chứ! Cứ đè ra mà quất. Hahah!” nói xong Nam vỗ vai Tuấn một cái bốp rồi quay người xuống kho chuẩn bị công việc, bỏ lại Tuấn ngồi đó ngẩn tò te, trong đầu là hình ảnh bốc lửa của Phương và lời “dạy bảo” đầy tục tĩu của Nam.

Tuấn vẫn còn đỏ mặt, nhưng ánh mắt cậu ta đã sáng rực lên với một kế hoạch. Cậu ta liền lia camera hướng về Diệu My đang làm việc ở quầy bán hàng. Hôm nay cô gái mặc một bộ đồng phục cũng rất đẹp, áo sơ mi trắng kèm váy trắng, tôn lên làn da trắng mịn như sứ và vóc dáng cân đối, thanh mảnh. Tổng thể nhìn cô rất sang trọng, càng nhìn càng mê thật. “Bảo sao anh Nam không để ý!” Tuấn tủm tỉm cười, trong đầu cậu ta bắt đầu nảy ra những ý tưởng táo bạo hơn.

Sau nhiều lần tám chuyện vô thưởng vô phạt cùng các đồng nghiệp trong giờ nghỉ, Diệu My dần được nghe những câu chuyện về Nam, về những "drama" tình ái và những cuộc đối đầu đầy căng thẳng của anh. Hạnh, cô nhân viên luôn nhiều chuyện, đang khua môi múa mép kể lại.

“Trời đợt đó thằng Kiên nó vào làm, đẹp trai, ga lăng lại biết cách nói chuyện, chị em nào mà không mê, chưa kể nó bán hàng rất giỏi, top sale luôn đó cưng!” Hạnh nói, vẻ mặt vẫn còn chút tiếc nuối. “Rồi nghe đâu nó tán con bé Linh, rồi chắc ganh ghét nhau gì đó nó lên kế hoạch trộm iPhone đổ cho ông Nam. Lúc đó ai cũng nghĩ Nam lấy điện thoại, tội nghiệp ổng. Sau rồi Nam nó âm thầm thu thập thông tin, mặc kệ mấy đứa ở đây nó dè bỉu, công an cũng vô điều tra. Cuối cùng, thằng cu Tuấn nó đứng ra tố thằng Kiên, Nam cũng đứng ra đối chất nó. Hóa ra thằng Kiên làm trò bẩn, bị Nam nó lật tẩy. Công an bế thằng Kiên đi luôn!”

Một cô gái kế bên, khẽ chen vào. “Trời, lúc đó bà Hạnh cũng mê thằng Kiên quá trời, may mà sáng mắt ra đó bà!”

Hạnh bĩu môi. “Bởi, nhìn đẹp trai miệng mồm vậy mà, giờ tui không tin thằng nào hết nữa! Đàn ông toàn là lũ Sở Khanh!” Cả đám lại cười hô hố. Diệu My, ngồi đó, nghe những câu chuyện, cô không cười, nhưng ánh mắt cô ánh lên một sự hứng thú đặc biệt. Nam… anh chàng shipper này thật thú vị.

Diệu My dần như đang để ý Nam nhiều hơn. Cô lén nhìn anh khi anh làm việc trong kho, khi anh đi giao hàng, hay khi anh ngồi một mình pha cà phê. Cô không còn chỉ quan sát anh như một “bí ẩn”, mà là một người đàn ông có sức hút đặc biệt, một sự nguy hiểm ẩn chứa nhưng lại đầy cuốn hút. Cô cảm nhận được Nam không đơn thuần là shipper, mà là một kẻ đầy mưu trí.

Tuấn theo lời dặn của Nam, vẫn chăm chỉ theo dõi Diệu My qua camera giám sát. Anh chàng nhút nhát này sẽ bắt đầu phát hiện ra những biểu hiện “lạ” của cô, những khoảnh khắc Diệu My không còn giữ được vẻ điềm tĩnh, vui vẻ thường ngày.

Tuấn thấy Diệu My hay nhìn ra cửa khi có tiếng xe hơi nẹt pô lớn chạy qua. Ánh mắt cô thoáng chút hoảng loạn, sợ hãi, rồi nhanh chóng che giấu bằng cách cúi xuống xem điện thoại hoặc giả vờ sắp xếp hàng hóa. Cô kiểm tra điện thoại một cách vội vã, lo lắng như một thói quen, nhất là khi có ai gọi tới từ một số lạ, hoặc khi cô nhận được một tin nhắn mà cô không muốn ai nhìn thấy.

Khi một mình, hoặc khi ít người để ý, Diệu My có những khoảnh khắc ngồi lặng lẽ ở một góc cửa hàng, ánh mắt nhìn vô định ra ngoài cửa sổ, lộ rõ sự buồn bã, mệt mỏi và áp lực đang đè nặng. Cô thở dài, khẽ siết chặt tay, như đang cố gắng chống chọi với một điều gì đó vô hình.

Một buổi nọ, Tuấn đang quan sát qua camera. Diệu My đang sắp xếp lại một chồng hộp điện thoại trên kệ. Bỗng thằng Tí từ phía sau bước tới, vỗ vai cô một cái bốp rõ to. “Này nữ thần học thức! Có khách hỏi về em kìa!”

Diệu My giật mình mạnh, toàn thân cô khẽ rụt lại, như một con mèo bị dẫm đuôi. Cô quay phắt lại, khuôn mặt cô thoáng chút hoảng loạn, ánh mắt sau cặp kính cận mở to, đầy vẻ sợ hãi. “Anh… anh làm em giật mình!” Giọng cô có chút run rẩy. Rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nở một nụ cười gượng gạo, cố che giấu sự yếu đuối vừa lộ ra.

Tuấn cũng thấy Diệu My khẽ rụt người khi một khách hàng nam nào đó cố ý chạm vào cô một cách thân mật. Đó là một gã đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự nhưng ánh mắt lại dâm đãng. Hắn ta cố ý đặt tay lên eo Diệu My khi cô cúi người tư vấn điện thoại. “Cô bé bán hàng giỏi ghê. Mà sao tay cô bé mềm mại vậy?” Hắn cười khẩy, bàn tay hắn khẽ siết nhẹ.

Diệu My ngay lập tức lùi lại, khuôn mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng đôi mắt cô ánh lên sự khó chịu rõ rệt. Cô khẽ gạt tay hắn ra, nói một cách lịch sự nhưng đầy dứt khoát. “Dạ thưa anh, anh cứ tập trung vào sản phẩm ạ.” Tuấn nhìn thấy rõ sự ghê tởm trong ánh mắt cô, mặc dù cô đã cố gắng che giấu.



Tuấn xâu chuỗi lại tất cả những điều này. Chiều hôm đó, Tuấn tìm Nam trong kho, vẻ mặt cậu ta đầy vẻ bí hiểm và tự hào khi đã "điều tra" được nhiều thứ.

“Anh Nam!” Tuấn khẽ gọi.

Nam ngẩng đầu lên. “Sao? Có phát hiện gì mới à?”

Tuấn gật đầu lia lịa, giọng nói đầy vẻ tự hào. “Dạ có chứ anh! Em theo dõi như anh dặn đó! Em thấy… em thấy bé My hay giật mình, hay nhìn ra cửa khi có tiếng xe hơi lớn. Rồi còn hay giật mình khi có người đằng sau gọi nữa. Đặc biệt là… hôm trước em thấy có một ông khách già, ổng cố ý chạm vào eo bé My đó anh, bé My ghê tởm lắm luôn. Với lại, em thấy bé My hay kiểm tra điện thoại một cách vội vã, lo lắng, nhất là khi có số lạ gọi tới. Bé My… bé My có vẻ đang giấu chuyện gì đó, anh Nam ạ!” Nam nghe Tuấn báo cáo, một nụ cười lạnh lùng, đầy toan tính hiện lên trên môi anh. Thú vị đấy, Diệu My.
ra nhanh thêm đi
 

Truonglao_94

Tao là gay
Chủ thớt
Chương 200 Lớp Băng Tan Chảy

Nam dựa vào báo cáo chi tiết của Tuấn, kết hợp với những gì anh đã quan sát và nghi ngờ bấy lâu – mùi nước hoa xa xỉ, phong thái trí thức ẩn dưới vẻ vụng về, những thuật ngữ chuyên ngành cao cấp, và đặc biệt là nỗi sợ hãi tột cùng của cô khi thấy chiếc xe sang trọng lướt qua. Tất cả như những mảnh ghép hoàn hảo, vẽ nên một bức tranh rõ nét trong tâm trí Nam: Diệu My không hề đơn giản, cô chắc chắn đang chạy trốn điều gì đó lớn hơn nhiều so với "áp lực công việc" hay "kinh nghiệm thực tế". Chắc chắn liên quan đến tên Hào kia.

Anh nghĩ có lẽ My chính là tiểu thư nhà giàu hoặc chí ít cũng là khá giả và Hào có thể chính là kẻ đang truy lùng cô. Qua lời Thảo kể, Nam biết rõ Hào là một tay chơi khét tiếng, một kẻ nguy hiểm không kém gì mình, thậm chí còn tàn nhẫn hơn theo một cách khác. Có lẽ My chính là con mồi của Hào, một con mồi mà hắn rất có hứng thú, Nam thầm nghĩ, một sự hả hê ngầm len lỏi, xen lẫn cảm giác bị thách thức.

Nam cảm thấy một sự hài lòng khi bí mật của Diệu My dần được vén màn. Anh không còn chỉ xem cô là một "bí ẩn" hay "quân cờ" đơn thuần, càng không phải là một "con mồi" để thỏa mãn dục vọng trần trụi. Giờ đây, Diệu My là người đang cần được "bảo vệ" – theo cách riêng của anh, một cách đầy quyền lực và kiểm soát. Nam không muốn cô gái này bị hủy hoại dưới bàn tay của kẻ khác, nhất là với mấy thằng công tử như Hào.

Từ hôm đó, Nam bắt đầu thể hiện sự "quan tâm" đặc biệt dành cho Diệu My, không quá lộ liễu để mọi người nghi ngờ, nhưng đủ để cô cảm nhận được. Đó là sự quan tâm tinh tế của một kẻ thợ săn lão luyện, vừa để dò xét, vừa để tạo sự phụ thuộc.

Mỗi sáng, khi My vừa đến cửa hàng, một cốc cà phê đen đặc, đúng vị cô thích, đã được đặt sẵn trên bàn làm việc, vẫn còn ấm nóng, bên cạnh đó là một mẩu giấy nhỏ với vài dòng chữ viết tay nguệch ngoạc nhưng dứt khoát: "Uống đi. Giữ tỉnh táo." My không biết ai để lại, nhưng cô vẫn uống, lòng thầm cảm ơn. Có một lần, một đơn hàng khó khăn với số lượng lớn bị lỗi hệ thống, My lúng túng không biết xử lý thế nào. Nam, không nói một lời, bước đến bên máy tính của cô, lướt nhanh vài thao tác, hệ thống lập tức hoạt động trơn tru trở lại, giải quyết gọn gàng mọi rắc rối. Anh chỉ khẽ cười, rồi quay lưng bước đi, để lại My đứng đó, bàng hoàng.

Nhiều lúc thấy My đang thẫn thờ một mình, ánh mắt nhìn vô định ra ngoài cửa sổ, Nam lại lẳng lặng bước đến. Anh sẽ ngồi xuống cạnh cô, trên chiếc ghế nhân viên cũ kỹ, giọng anh trầm thấp, không chút phán xét, như một lời động viên ngầm. “Trông em có vẻ mệt. Lo lắng chuyện gì à, cô nhân viên mới?” Nam hỏi, ánh mắt anh dò xét sâu vào đôi mắt cô. Anh nói những lời ẩn ý khi cô lo lắng nhìn ra cửa: "Cứ làm việc đi, ở đây không ai làm phiền em đâu." như một lời trấn an ngầm. Giọng anh trầm đều, “Cửa hàng này nhìn vậy chứ cũng không ở trung tâm đâu, My. Toàn khách hàng quen ghé thôi, không có mấy kẻ rảnh rỗi đâu mà em lo.”

Diệu My giật mình, cố gắng che giấu sự lo lắng. “À, dạ, em… em chỉ hơi áp lực công việc chút thôi, anh Nam. Em cảm ơn anh.” Cô vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, không để lộ bí mật, nhưng ánh mắt cô nhìn Nam đã khác.

Những sự quan tâm bất ngờ của Nam lúc đầu làm Diệu My hơi xa cách, cảnh giác. Cô thắc mắc về động cơ của anh. Sao anh ta lại quan tâm mình như vậy? Anh ta có mục đích gì? Hay anh ta đã biết điều gì? Cô tự hỏi, trong đầu là một mớ hỗn độn.

Tuy nhiên, sự giúp đỡ thầm lặng và những cử chỉ tưởng chừng lạnh lùng nhưng lại đầy hiệu quả đó dần khiến cô cảm thấy thiện cảm, và một sự an toàn nhất định. Cô đón nhận sự quan tâm của anh một cách dè dặt, không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng không thể từ chối, bởi cô biết, giữa những con người ở cửa hàng này, chỉ có Nam là người duy nhất tinh tế đủ để nhận ra sự khác biệt của cô, và đủ mạnh mẽ để bảo vệ cô. Cô cảm thấy Nam là một người đàn ông phức tạp, bí ẩn, nhưng đáng tin cậy hơn những kẻ khác, ít ra trong cửa hàng cũng chỉ có Nam là ngồi nói chuyện, an ủi, cũng như biết một chút sở thích của cô.

Dần dà, My cũng quen với điều đó. Lớp băng trong cô cũng dần tan chảy. Mỗi sáng, thấy cốc cà phê đen ấm nóng trên bàn, cô khẽ mỉm cười, dù biết chắc là Nam, nhưng cô vẫn thấy vui vì những mảnh giấy viết vội nguệch ngoạc của anh. Mỗi khi Nam đi ngang qua, mắt cô nhìn anh lâu hơn một chút, một ánh nhìn đầy suy tư, tò mò, và cả một chút rung động khó tả. Cô cảm thấy mình đang bị cuốn vào một thứ gì đó nguy hiểm, nhưng lại không thể cưỡng lại được.

Một buổi sáng nọ, sớm hơn thường ngày, Diệu My bước ra khỏi con hẻm nhỏ, mái tóc xoăn nhẹ khẽ lay động trong gió sớm. Cô định đi thẳng đến cửa hàng, nhưng ánh mắt cô dừng lại ở quán cà phê vỉa hè quen thuộc. Nam đang đứng đó, lúi húi lấy tiền trả cho hai ly cà phê đen. Một khoảnh khắc hiếm hoi, anh không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, mà thay vào đó là sự tập trung vào những đồng tiền lẻ.



My chậm rãi bước tới. “Này, anh Nam, anh mua hai ly cà phê, tính cho em nào một ly à?” Giọng cô trong trẻo, mang chút trêu chọc tinh nghịch.

Nam giật mình quay lại, ánh mắt anh thoáng chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Anh liến thoắng. “Ai đời! Anh uống hai ly một lúc mà!”

Diệu My khẽ nhếch môi cười, nhìn Nam đầy ẩn ý. “Anh mua cà phê cho em bữa giờ đúng không?”

Nam giả vờ thờ ơ. “Anh nhìn vậy chứ đâu rảnh đâu, My. Chắc anh nào hâm mộ em thôi, tự ý mua để bày tỏ tình cảm.”

My bĩu môi, đôi mắt sau cặp kính khẽ lướt qua Nam, đầy vẻ thách thức. “Em biết thừa. Gì chứ mấy cái này sao qua mắt được em.” Cô nói, vẻ mặt rạng rỡ.

Nam cười trừ, một nụ cười hiếm hoi. “Thôi được rồi. Thấy cô gái thích uống cà phê đen giống anh, nên mua để kiếm đồng bọn thôi. Có thêm người uống cùng, không khí nó khác.” Nam nói, rồi đưa một ly cà phê cho Diệu My. Hai người đứng đó, cùng nhâm nhi ly cà phê đen nóng hổi, tiếng cười nhỏ nhẹ vang lên trong buổi sớm mai, xua đi sự dè chừng ban đầu.


“Em ở gần đây không, My, mà đi sớm vậy?” Nam hỏi, giọng anh trầm đều, pha chút tò mò.

My khẽ xoay ly cà phê trong tay, ánh mắt cô thoáng chút xa xăm. “Cũng gần quanh quanh đây thôi anh.” Cô trả lời, giọng nói cô hơi thấp, như muốn giấu đi điều gì đó.

“Anh nghe giọng em không giống người ở đây nhỉ? Em là người miền ngoài à?” Nam tiếp tục thăm dò.

Diệu My bật cười, một tiếng cười giòn tan nhưng cũng đầy vẻ tinh quái. “Không phải anh, em giả giọng đó! Em là người Sài Gòn chính gốc, chỉ là em thích nói giọng này cho lạ thôi.”.

“Vậy còn anh, Nam? Sao mà anh lại đi làm shipper vậy? Anh có vẻ không hợp với công việc này lắm.” My quay lại hỏi anh, ánh mắt cô đầy sự thăm dò.

Nam khẽ nhún vai, ưỡn mình, quơ tay quơ chân một cách thoải mái. “À, anh thích lái xe nhông nhông vậy đó, chứ làm bàn giấy không tự do, gò bó. Anh thích cảm giác gió lùa qua tóc, thích được tự mình khám phá mọi ngóc ngách của thành phố.” Anh nói, vẻ mặt anh trở nên thoải mái hơn hẳn, một Nam rất khác với vẻ lạnh lùng thường ngày.

“Em cũng dễ thương vậy, lại xinh đẹp, thông minh, chắc nhiều anh theo đuổi ‘xin chết’ lắm ha?” Nam lại trêu chọc, ánh mắt anh dán chặt vào My, như muốn đọc vị cô.

My khẽ thở dài, một nụ cười buồn thoáng qua môi cô. “Thôi, yêu đương sợ lắm anh ơi. Giờ lừa đảo không à, cứ một mình thế này thoải mái hơn. Không phải lo nghĩ, không phải buồn phiền.” Cô nói, ánh mắt cô nhìn xa xăm, ẩn chứa một nỗi niềm nào đó.

Cứ thế, những câu chuyện qua lại, những chia sẻ nhỏ nhặt, tưởng chừng vô thưởng vô phạt, lại dần làm sự dè chừng của My vơi đi hơn. Cô cảm thấy Nam là một người đàn ông bí ẩn nhưng lại rất đồng điệu, một người có thể hiểu được những nỗi niềm sâu kín mà cô không thể chia sẻ với ai.

“Này anh,” My nói, ánh mắt cô bỗng sáng rực lên. “Anh thích tự do vậy thế anh thích đi phượt hay khám phá du lịch gì không?”

Nam khẽ nhíu mày, một thoáng suy nghĩ hiện lên trong mắt anh. “Ừm, chắc do anh không có thời gian, anh chẳng đi được tới đâu. Hồi trước cũng có dự định đi nhiều nơi, nhưng rồi… công việc cứ cuốn đi mất.” Giọng anh khẽ trầm xuống, ẩn chứa một sự nuối tiếc.

My say sưa kể, ánh mắt cô lấp lánh niềm đam mê. “Em nhìn vậy chứ đã đi nhiều nơi rồi đó anh! Từ đỉnh Fansipan hùng vĩ, tới Tây Nguyên đại ngàn, Đà Lạt mộng mơ, núi Bà Đen linh thiêng… em đã khám phá gần hết. Mỗi nơi cho em một trải nghiệm đặc biệt, mỗi chuyến đi là một lần em tìm thấy chính mình.”

Nam nghe xong, điều anh nhớ tới không phải là cảnh đẹp, không phải là những chuyến đi phiêu lưu. Điều anh nhớ tới là Linh, cô gái từng rất mê những điều đó, cô cũng đã nhiều lần rủ rê anh đi, vừa ngồi trên xe anh vừa nói chuyện, vẽ ra những viễn cảnh lãng mạn trên những cung đường. Nhưng vì những lần vô tâm, vì những cuộc đối đầu với Kiên, vì những toan tính lạnh lùng của anh, mà anh đã chẳng để ý tới nó, đã bỏ lỡ những khoảnh khắc quý giá đó. Một chút thoáng buồn xen lẫn thất vọng dâng lên trong lòng Nam, một sự nuối tiếc vô hạn.

pQS8biD.png


“Này anh đang nghĩ gì thế?” My khua tay trước mặt Nam, phá vỡ dòng suy nghĩ của anh.

Nam bừng tỉnh, khẽ lắc đầu. “À, anh… anh chưa có dịp. Nhưng nghe em kể, anh cũng thấy thích rồi. Nếu có dịp nhất định anh sẽ khám phá như em.” Anh nói, ánh mắt anh nhìn My sâu hơn một chút, như thể anh đang nhìn thấy một phần của Linh trong cô.

“Thôi tới giờ làm rồi, em chào anh nhé!” My chào Nam, rồi nhanh chóng bước vào cửa hàng. Bộ đồng phục trắng của cô, giờ đây không còn vẻ đơn giản, mà càng làm cô toát lên vẻ tiểu thư kiêu kỳ, thanh lịch, với mùi nước hoa tinh tế vương vấn trong không khí, đầy sự cuốn hút.

Chẳng hiểu sao, Nam lại nhìn thấy hình bóng Linh một chút như vậy trong Diệu My. Cả hai cô gái đều vui vẻ, nhiều chuyện, thích khám phá những điều mới mẻ. Chỉ khác là Linh vô tư, trong trẻo, không suy tính, một cô gái của những cảm xúc thuần khiết. Còn My, cô gái này sâu sắc hơn, ẩn chứa nhiều bí mật hơn, và cũng khôn khéo hơn rất nhiều. Nam lặng lẽ bước vào kho, cảm thấy một sự nuối tiếc, một thứ đã nắm bắt nhưng lại vuột đi trong tầm tay. Một nỗi trống rỗng mà không biết đến bao giờ mới lấp đầy được.
 
Bên trên