Tầm này năm 2006 là quãng thời gian tôi chạy mải miết. Cái xe của tôi mua sau mấy năm nhưng số công tơ mét đã nhiều hơn xe Dream của chị Ninh Bình.
Khi trong ba lô luôn có đến gần chục triệu tiền pin và bàn phím cũng như phụ kiện, khu kinh tế bách khoa và xây dựng tôi bán vô số kể cho đội sinh viên.
Cùng theo đó là những chuyến hàng từ Lạng Sơn hay Móng Cái gửi về Trâu Quỳ, có hôm chất cao quá đầu, cả trước và sau xe, thậm chí chở nặng và cồng kềnh, không dám xuống xe tìm chỗ đái vạ.
Bán đồ mùa đông thì cồng kềnh nhưng đồ mùa hè thì lại nặng nhọc bởi các loại chiếu tre chiếu trúc.
Có những chuyến hàng về chị Ninh Bình tính vội cũng có đôi triệu tiền lãi, tuy ko đều như vắt chanh nhưng ba tháng gần tết cũng để ra vài chục triệu cho chị. Chỉ ghét mỗi cái là phải gói tiền theo từng đơn để nhờ nhà xe đưa cho từng mối hàng, lắm khi không có hàng nhưng mất công đi gửi tiền cũng thấy ngại với cái thời tiết lạnh cuối năm.
Và khúc này cũng bị cô giáo gọi trao đổi về tình hình học hành. Đã vậy thì lại dc thể nhờ cậy và thương lượng để có định hướng và chỉnh sửa. Bởi các bài tập nhóm thì không bàn, nhưng bài cá nhân thì lại khác, nhưng do tao chạy nhiều quá, chưa kể việc các kho lạnh và máy đá công nghiệp nên chểnh mảng và phải xin điểm danh đủ điều kiện thi kết thúc học phần cuối kỳ 7.
Đến gặp cô ở nhà riêng, tao nhờ con bé lớp trưởng đi cùng, mang theo gói quà là hàng tao buôn với chị Ninh Bình ( mấy cái đèn bắt muỗi ) tặng nhà cô, bởi lúc này tao muốn mọi việc không cái nào vướng dính đến cái nào, vậy thì cần vạch lối và căn chỉnh từ chính cô giáo. May cho tao là cũng không đến mức khó khăn thậm chí còn được tạo điều kiện thuận lơi
Khi làm luận văn tốt nghiệp, tao còn mấy lần ăn cơm và uống bia với chồng của cô, khi mang bài đến nhờ cô góp ý. Nên tao đã được 9 điểm bài luận tốt nghiệp.
Khúc này mang tính quyết định đến cả khoá học của tao, nên phải làm như nào để không tốn nhiều thời gian đi lại cho các việc kia, song tao không thể để chị Ninh Bình lẽo đẽo một mình với đồ đoàn hàng hoá kia được. Sau này đành bắt mối với hai chú xe ôm ở gần Nông Nghiệp, giảm bớt công bọn tôi phải đi lại từ nội đô sang Trâu Quỳ.
Khi này bọn tôi đã mang cho hết chăn bông bật mang từ quê lên, mà chỉ dùng chăn lông TQ, cái nào đẹp thì lấy ra dùng. Tất nhiên cái chăn mới ở nhà chị, tao cũng đắp cùng chị lần đầu tiên cho đến khi chị có nhà mới dc một năm mới bỏ đi vì nó rách

Chị Ninh Bình và Hương thì bảo ở trọ dùng vừa phải cho đỡ phí, nhưng quan điểm của tao là thợ mộc không nằm đất. Dùng thấy sướng thì nói chuyện với người khác mới đúng tông đúng giọng được.
Chính việc chị buôn rượu, nhưng lại không biết uống cũng là hạn chế, và tao là người uống hộ rồi bán rượu hộ chị cũng rất nhiều