Truyện sex mới_Thư ký, con dâu và người tình.

kimrau2009

Yếu sinh lý
Ch40. Nụ hôn vội vã của Hân
Quãng thời gian tuyệt vời này của 2 người dự định sẽ kéo dài hằng nửa tháng. Trong quãng thời gian đó PBK group vẫn ổn định vận hành, chỉ có điều ông Danh sẽ phải vất vả hơn khi cứ liên tục phải xuống nhà máy kiểm tra. Lần nào cũng gồm có Hân, những chuyến xe cũng làm họ thêm xích lại.
-Xuống nhà máy đã nhiều, cũng nhìn qua không ít lần sổ sách, Hân có nhận xét gì để góp ý với chú không?
-Dạ, thực ra cũng có nhưng cháu nghĩ chú biết rồi.
-Cháu cứ nói đi, có thêm một cái nhìn, biết đâu vấn đề được giải quyết.
-Thực ra cũng chưa chắc đã phải là vấn đề, có lẽ chỉ nên gọi là rắc rối nhỏ. Đó là khâu nhập nguyên liệu, cứ một khoảng thời gian ngắn lại gặp sự cố, công ty sẽ bị chiếm một chút lợi rồi mọi chuyện lại trở lại bình thường. Đây là có bàn tay phá hoại ngầm hay chỉ là trùng hợp thôi hả chú.
-Rất tinh ý, thứ cháu nhìn thấy là một khối u khá nhức nhối ở nhà máy chúng ta. Một lão cáo già với một nhóm công nhân thạo nghề, có kinh nghiệm bắt tay nhau thao túng. Chúng biết cơ hội để chúng chiếm lợi không còn nhiều, vì vậy dù bị răn đe trừng phạt nhiều lần mà vẫn cố tình tái phạm.
-Biết rồi sao không nhổ tận gốc hả chú, công nhân giỏi thì có thể đào tạo mà.
-Vì chưa thích hợp cháu à, với lại phần lợi chúng chiếm được bây giờ cũng chỉ bằng phần thưởng nếu chúng làm tốt mà thôi. Chỉ cần một quãng thời gian ngắn nữa thôi, tin rằng Phúc sẽ đưa ra được phương án xử lý.
-Nhắc đến anh Phúc làm cháu lại nhớ đến đám cưới của 2 người, đẹp, ấm cúng mà lại không kém phần trang trọng. Chú không biết đâu, cháu đứng ở vị trí tiếp khách thấy ai cũng trầm trồ khen. Người thì khen họ đẹp đôi, người thì khen đồ ăn ngon, có người thì chết mê sân khấu đẹp. Cháu cũng lần đầu tiên thấy một bữa tiệc linh đình và trọn vẹn mọi bề như thế.
Nhắc đến bữa tiệc đó mắt nàng sáng lên, nàng thấy thật mừng cho cô em mới quen, cũng chúc phúc cho cậu con trai ngoan của ông sếp tốt. Ở ghế lái, ông Danh cũng tủm tỉm cười.
-Xinh đẹp, ngoan ngoãn, tài giỏi như cái Chi xứng đáng được hưởng sự đón mừng như thế.
-Em ấy thật may, có được chồng hết mực yêu thương lại được gia đình chồng trân trọng. Đàn bà bọn cháu cũng chỉ ước có vậy thôi…haizz.
Mặc dù không thể hiện rõ ra, nhưng tiếng thở dài thườn thượt của em đã được ông Danh để ý, ông ân cần hỏi.
-Hân này, dạo này chú thấy cháu hơi bị xuống tinh thần, công việc vẫn luôn hoàn thành, nhưng không còn hay nói hay cười như trước nữa. Việc dồn nhiều quá à, hay tại dạo này chú quá khắt khe.
-Không chú ơi, làm gì ở đâu có môi trường làm việc và người sếp được như làm trợ lý cho chú. Haizz, chỉ là việc nhà làm cháu áp lực thôi.
-Có thể cùng chú chia sẻ không.
Hân ngước nhìn ông mà không cảm thấy đường đột hay bị tọc mạch, vì đây chẳng phải lần đầu ông chia sẻ và giúp giải quyết những vấn đề nan giải cho cô. Vì lần đưa tiền đóng góp xây dựng Nhà thờ tổ, Hân làm từng bước hệt như lời ông góp ý. Quả thực từ lúc đầu đòi 50 triệu khăng khăng, cuối cùng cả nhà cô chỉ góp hơn 5 triệu, thế mà mẹ chồng nàng vẫn vui. Từ đấy nàng cực kỳ tin tưởng vào những lời góp ý của ông. Thêm lần sau, trước khi hai vợ chồng lên đưa tiền chạy việc cho sếp của chồng Hân, cô cũng hỏi ông, ông lại cho cô một lời chỉ dẫn cực hữu ích. Từ đó công việc của chồng rất ít bị soi, thêm vào đó còn được đề bạt sang vị trí tốt hơn. Lần này đến cả chồng nàng cũng tin tưởng hoàn toàn nơi ông, gọi đến tận nơi cảm ơn rối rít.
Nhưng vấn đề của nàng lần này vừa phiền phức lại đôi chút tế nhị, nàng cũng khá ngượng ngùng để nói ra. Nàng hít một hơi, lấy hết quyết tâm rồi bày tỏ.
-Là chuyện vợ chồng cháu chưa có con, mẹ chồng cháu nói bóng gió là do cháu, và bắt chồng cháu tìm phụ nữ bên ngoài.
-Sao lại thế, chú nhớ là bọn cháu mới cưới không bao lâu mà.
-Tròn 1 năm chú ạ, nhưng tháng 8 năm ngoái cháu bầu mà không biết, vẫn đi cắm trại, leo núi với công ty của chồng, về nhà thì bị sảy. Từ đấy đến nay thì không thấy đậu lại được.
-Thế vợ chồng cháu thử đi khám chưa?
-Rồi ạ, mấy tháng trước cũng có, cháu bình thường, nhưng chồng cháu vì công việc nên căng thẳng dẫn đến ảnh hưởng xấu đến khả năng… sinh tinh. Vì thế đợt vừa rồi bọn cháu mới quyết định biếu tiền, biếu quà sếp để thay đổi vị trí khác.
Những vấn đề tế nhị không nên nói giữa sếp và nhân viên nên nàng cũng hơi đỏ mặt, nhưng quay sang thì thấy ông vẫn rất bình thường.
-Thế có nói cho mẹ cháu biết chưa.
-Dạ chuyện chỉ là tạm thời, cháu nghĩ không nói sẽ tốt hơn, để mẹ cháu khỏi lo còn chồng cháu cũng không bị bẽ mặt. Chuyện kia mẹ chồng cháu cũng không nói trực tiếp với cháu, mà gọi cho chồng cháu nhắc khéo, cháu tình cờ nghe được chú ạ. Từ hôm đấy trở đi, anh ấy trở nên ủ rũ, cháu nhìn thấy thương mà không biết phải làm sao.
-Chồng cháu tốt đấy, ôm toàn bộ gánh nặng và áp lực tâm lý để vợ và mẹ khỏi lo, cậu ấy hiền, nhưng bản lĩnh, đáng mặt đàn ông. Quý trọng và toàn tâm toàn ý đồng hành với người ấy cháu nhé.
Thấy sếp khen chồng, Hân vui còn hơn lúc nghe ông khen cô, nàng cười thật tươi, nói khi đôi mắt vẫn lấp lánh.
-Cháu yêu anh ấy 11 năm nay, cháu biết chứ, đôi lúc hơi khù khờ, nhàm chán nhưng được cái đáng tin cậy và thương cháu lắm.
-Ừ, nhưng trong chuyện này nếu cứ mãi im lặng để đối phó cũng chẳng phải cách hay.
-Cháu định cùng chồng đi khám thêm lần nữa, “hai năm rõ mười” rồi đưa kết quả cho bà xem.
-Ấy đừng, nhớ lần đóng góp tiền xây nhà thờ tổ không, qua lần ấy là đủ biết mẹ cháu thương chồng cháu cỡ nào rồi. Giờ mà nói con bà ấy không khỏe, một là bà ấy sẽ rất lo, 2 là sẽ xảy ra tâm lý kháng cự, rất dễ xảy ra xung đột, tình hình càng khó giải quyết.
Hân nghĩ lại thấy rất đúng, vậy nên nàng im lặng tiếp tục nghe ý kiến của ông.
-Vậy giờ nên làm sao hả chú.
-Mẹ cháu bình thường hay nghe lời ai nhất.
-Bình thường bà thường hay tâm sự với bà chị chồng đơn thân của cháu, chị ấy góp ý bà cũng rất hay nghe theo. À, còn thêm thầy bói nữa, mẹ cháu hơi mê tín chú ạ.
Ông Danh dành mấy phút để trầm tư, Hân bên này nhìn sang, rồi ngất ngây với góc nghiêng rõ vẻ nam tính đầy quyến rũ ấy. Nàng giật mình khi ông bất ngờ quay sang nói.
-Chú có ý này khá hay, nhưng cũng phải hơi lươn lẹo chút xíu, cháu đồng ý không.
-Không hại ai thì chẳng sao đâu chú ạ.
-Vậy ghi cho chú những gì cháu biết về tiểu sử hia đình cháu ra tờ giấy này. Chú biết một ông thầy bói rất nổi tiếng ở ngoại thành, chú cũng có cách để ông ta nói theo ý mình. Cuối tuần này cháu đón mẹ chồng của cháu lên, khéo léo dụ mẹ cháu đến đấy xem, khi về đảm bảo mẹ cháu sẽ khác. Còn nếu vẫn không được thì dùng phương án B.
Chi lờ mờ hiểu cách ông Danh chỉ cho nàng, cũng thấy khả năng thành công khá cao, tâm lý đè nặng bấy lâu cũng nhẹ nhàng hơn, đôi mắt nhìn ông càng thêm biết ơn cùng một chút thắm thiết giấu thật kỹ. Chuyến xe lúc này cũng trở nên vui vẻ hơn, những câu chuyện đã xoay sang những chủ đề thú vị.
Chiều thứ bảy, như mọi lần, ông Danh vẫn ở lại văn phòng để giải quyết công việc dồn ứ của nhà máy mang lên. Công việc không quá khó khăn chỉ có điều hơi nhiều số liệu khiến ông có chút nhức đầu. Ông cầm tách trà đã nguội trên bàn, đứng ra phía cửa kính rồi nhìn xa xa, không nghĩ gì cụ thể ông chỉ muốn được xả hơi một chút cho nhẹ đầu.
-Cộc cộc…chú Danh ơi.
-Hân à, vào đi.
Cánh cửa mở ra, khuôn mặt rạng rỡ quen thuộc của Hân xuất hiện, từ nụ cười ánh mắt đều rạng rỡ nét vui.
-Tuyệt quá chú ơi, mẹ cháu xem bói xong về thì cười không ngậm miệng được, bà bảo ông thầy kia đáng được tôn lên làm thánh, nói cấm sai một câu nào. Còn dặn bọn cháu là không được vội vã có con ngay, vì đứa trước mới đi chưa lâu, chỗ các con về vẫn còn hơi của nó. Giờ mẹ cho em vào nằm là nó sẽ phá, cứ để mọi chuyện từ từ một cách tự nhiên, hết hơi nó, em về thì khỏe cả mẹ lẫn con.
Hân vừa bỏ túi xách lên bàn vừa cười thật tươi và nói, em đã không còn ưu phiền như mấy ngày hôm trước mà trở về với đúng vẻ sôi động mọi khi. Ông Danh cũng cười, nụ cười hiền lành và bao dung như của một người cha chứ không phải sếp.
Hân ngẩn người mất mấy giây khi thấy nụ cười nghiêng nghiêng kia được tia nắng cuối chiều chiếu lên, thật cuốn hút. Rồi em nhẹ lắc đầu cho ý nghĩ không an phận kia biến mất, thay vào đó em nói lảng sang câu chuyện khác.
-Dưới nhà máy ùn việc lên nhiều lắm phải không chú, chú để chút nữa cháu cầm về nhà hệ thống lại hết cho, chứ để số liệu chồng chéo như vậy, chú đọc đau đầu lắm.
-Mang việc về nhà lại bị mắng cho, phải để dành thời gian để yêu và chăm sóc cho chồng chứ. Không thấy mẹ chồng đang mong cháu từng ngày hay sao, tình cảm vợ chồng phải thật mặn nồng thì mới có thể mong có được em bé chứ. Chú nói phải không nào.
Hân xấu hổ, mặt đỏ bừng, nhưng nàng vẫn cố nói.
-Nếu anh nhà cháu mà biết cháu giúp chú bớt công bớt việc, anh ấy sẽ càng ủng hộ. Vì lúc biết chủ ý này là của chú chính anh ấy đã bắt cháu phải đến tận đây để cảm ơn chú, anh ấy biết ơn và nể trọng chú vô cùng.
-Ha ha, đã gặp chú bao giờ mà nói thế, chú chỉ muốn cô trợ lý xinh đẹp của mình đến văn phòng với tinh thần thỏa mái để đạt hiệu quả cao nhất trong công việc mà thôi.
Cách gọi “cô trợ lý xinh đẹp” vào đúng lúc này quả thật có sức nặng về tâm lý, chẳng thế mà đôi mắt to tròn của nàng nhìn ông Danh không chớp một giây. Phải đến khi ông quay đầu nhìn sang, nàng mới quay đi nói nho nhỏ.
-Với chú chỉ là một điều rất nhỏ, nhưng với bọn cháu lại ý nghĩa vô cùng, anh nhà cháu còn bảo nhất định hôm nào phải mời chú một bữa thật sang.
-Thế sao, vậy chú sẽ cảm ơn bọn cháu trước bằng cái này.
Ông nói rồi quay lưng đi về bàn, từ trong hộc bàn ông lấy ra một tấm phong bì rất đẹp, ông cầm lại đưa cho Hân.
-Đây là một chuyến nghỉ dưỡng 4 ngày 3 đêm dành cho 4 người ở resort (...) tại Vinpearl Nha Trang, họ là đối tác sử dụng sản phẩm công ty mình làm ngoại thất. Mới đầu chú định dành nó cho Chi với Phúc cùng cô Lệ, nhưng nghĩ lại, bọn nó đi tuần trăng mật cả nửa tháng mới về, công việc bù đầu bù cổ chắc gì đã đủ thời gian đi đâu. Thôi tiện đây chú tặng cho gia đình cháu. Vừa để hàn gắn mẹ chồng nàng dâu sau hiểu lầm, vừa để vợ chồng mặn nồng hơn còn sinh em bé. Haha.
Hân nhìn thấy hình logo dát vàng trên nền đen của cái phong bì sang trọng mà hơi run. Cô đoán nơi ấy chắc hẳn cực kỳ sa hoa, một đêm nghỉ chắc chắn là không rẻ, cả đời hai vợ chồng cô có khi chẳng dám ước, thế mà tiện tay ông lại tặng nó cho cô, quả thực cô không dám nhận.
-Cầm đi cháu, người ta tặng đến hết hè này mà thôi. Mà cháu cũng không phải là đi nghỉ dưỡng không đâu. Ngoài đấy còn có một chuỗi resort đang muốn hợp tác với mình, cháu vui chơi với gia đình xong thì chờ chú. Hết tuần sau chú cũng sẽ trực tiếp bay vào để khảo sát.
-Vâng, nếu có công việc cháu sẽ ra ngoài đó theo đúng lịch yêu cầu của công ty, nhưng chuyến du lịch này đắt tiền quá, cháu không dám nhận đâu ạ.
-Cầm lấy, chỉ cần đi về thật vui vẻ và xinh tươi, cười nhiều thêm với chú là được.
Cả đống tiền chỉ đổi lấy niềm vui và nụ cười của cô sao, Hân xúc động đến không thể nào tả nổi. Càng nín nhịn cảm giác ấy càng dâng cao, đến khi không thể nào kìm lòng thêm được nữa, cô đã làm điều mà lúc bình thường cô chẳng dám tưởng tượng ra.
Cô nhảy bổ vào người ông, vòng hai tay ra sau cổ rồi vít đầu ông xuống hôn thật nhanh và mạnh.
-Uhm…
Ông Danh chực ngã, vì vậy trong vô thức ông siết chặt cô vào lòng, sự nóng bỏng của cô cháy lan sang ông, làm ông cũng mụ mị trong giây lát. Nụ hôn trong lúc vội vàng của cô được ông đáp lại, hai đôi môi quấn chặt vào nhau, những cánh môi say sưa trong mỗi chuyển động kích tình. Đôi vú mềm mại của Hân dính chặt lên khuôn ngực rộng rãi của ông Danh, còn vùng ngã ba nóng hầm hập của cô thì áp lên hạ bộ phồng to của lão.Xem nội dung: 481650
Hân dần bị ép sát vào cạnh bàn, mu nàng ưỡn cao, cảm giác cái vật căng to kia áp sát lên đó càng rõ ràng. Người nàng run lên, ý chí của một người vợ ngoan lung lay kịch liệt.
Danh cũng hành động bằng bản năng, bàn tay to miết trên mông, trên vú em rồi chẳng bao lâu đã tìm đến và tháo tung hàng cúc áo. Da thịt trắng ngần ở vùng nhạy cảm phơi ra, bị gió của điều hòa phả lên mát lạnh. Một chút ý chí quay về khiến Hân choàng mở mắt, cô sắp phản bội chồng, cô biết đây là sai trái. Nhưng vì sao cô không nỡ đẩy ông ra, có lẽ một phần rất lớn trong cô muốn là của ông, muốn tặng ông một thứ gì đủ quý giá đáp lại những thứ ông cho cô. Cô chần chừ hồi lâu trong giằng xé, đến khi cảm nhận thấy một bàn tay đang vuốt ve đùi non của mình, một giọt nước mắt trào ra.
Ông Danh thấy ánh mắt giằng xé và giọt nước mắt kia rơi, mọi động tác của ông dừng lại ngay, và cũng chính ông nói lời xin lỗi trước.
-Chú xin lỗi, chú không kìm chế được cảm xúc của mình, chú đáng trách. Hân nín đi.
-Không chú, là Hân sai, Hân quá xúc động mà hôn chú trước. Hân có cảm xúc với chú thật, rất nhiều, Hân cũng muốn cho chú, nhưng làm như thế rất có lỗi với chồng Hân, anh ấy yêu và tin tưởng Hân nhiều lắm.
Nàng vừa nói vừa gạt nước mắt rồi cài lại cúc áo, ông Danh cũng đã bình tĩnh lại hoàn toàn, ông nói với cô.
-Ừ, chú biết, chú hiểu mà. Hân yên tâm, chú sẽ không làm gì để cháu có cảm giác có lỗi với chồng đâu. Cháu hãy về đi, đầu tuần sau gặp lại.
Sau khi thu dọn hết đồ, Hân chào ông ra về, không quên ôm theo chồng số liệu, Danh cũng ấn vào tay cô cái Voucher nghỉ dưỡng kia, đợi Hân đóng cửa lại ông liền buông mình xuống ghế, tay bóp trán suy tư.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Thớt làm tao phải kéo quần vào lại. Hóng tiếp
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Ch41. Chuyện cũ của ông Danh
Thứ hai Hân trở lại, những tưởng lúc hai người gặp nhau sẽ bối rối vô cùng, vậy mà không. Ông Danh đã tạo cho cô một nhịp độ công việc vừa đủ bận rộn để cô không còn quá nhiều thời gian để suy nghĩ linh tinh. Ông cố ý đến sớm hơn thường lệ, sắp xếp lại bàn làm việc, chuẩn bị một số hồ sơ quan trọng để khi Hân tới sẽ giao việc để nàng làm ngay.
Hân cũng tỏ ra mình là một người chuyên nghiệp, cô không nói thêm về chuyện cũ, trong lúc giao tiếp với ông luôn cố giữ tông giọng ở mức bình thường, đủ lễ phép, mà lại không khách sáo qua loa. Ông Danh rất hài lòng về biểu hiện đấy, ông vẫn gần gũi một cách đúng mực, và không ngại dành lời khen cho cô lúc cần. Còn những lúc bình thường thì ông gọi người ở các phòng ban lên bàn công việc, tránh để không gian vắng vẻ làm khó xử 2 người. Cả ngày hôm đó họ trao đổi, nói chuyện tuy không quá nhiều, nhưng vẫn giữ nguyên được sợi dây liên kết.
Ngày hôm sau ông lại cùng Hân đi tiếp khách, khách của họ là một người nước ngoài, ông Danh tuy cũng biết chút tiếng Anh, nhưng cũng chỉ ở mức đủ giao tiếp. Còn nếu nói chuyện công việc thì vẫn cần Hân thỉnh thoảng phiên dịch thêm.
Buổi gặp được sắp xếp ở một quán trà khá nổi tiếng, ở đây ông Danh vừa thể hiện trà đạo vừa cùng Hân kết hợp để giới thiệu về sản phẩm và thế mạnh của tập đoàn. Không khí căn phòng toát lên vẻ sang quý rất cổ điển, 3 người ngồi phía đối diện với ông Danh. Trên chiếc bàn là lỉnh kỉnh ấm ấm tách tách, và một siêu nước nhỏ đang sôi ùng ục trên chiếc bếp than hồng.
Ông Danh với gương mặt chăm chú, đôi tay nhanh thoăn thoắt làm tuần tự các bước một cách thành thạo. Hình ảnh đấy thật cuốn hút với cả hai người khách và đặc biệt là với Hân. Đến khoảng 10 phút sau, khi 4 tách trà nóng đã sẵn sàng để thưởng thức, mọi tán thưởng bằng lời hoặc ánh mắt đều đổ dồn hết cho ông Danh. Cuộc thương thuyết làm ăn đến đây cũng coi như đi được một nửa thành công.
Phần biểu diễn của ông Danh đã xuất sắc hoàn thành, tiếp theo trong phần nói chuyện thì đến lượt Hân. Tại đây, nàng phát huy thế mạnh của bản thân về ngôn ngữ một cách hoàn hảo. Lời ông Danh nói qua sự phiên dịch của nàng không những giữ nguyên được sức nặng mà còn thể hiện rõ thành ý, cùng đôi chút hài hước đúng chỗ khiến bên đối tác rất vui.
Cuối buổi, họ ra về với tâm lý bị thuyết phục hoàn toàn, và chắc rằng nếu không có biến cố quá lớn xảy ra, vụ làm ăn này thành công đã là điều chắc chắn.
-Hân hôm nay thể hiện tốt quá, cách nói chuyện nhiệt tình cùng lối dẫn dắt hài hước trong câu chuyện rất thông minh. Vụ làm ăn này nếu thành công thì công đầu thuộc về cháu.
-Chú khen vậy sau cháu dám nhận ạ. Cháu chỉ cố truyền tải hết ý chú muốn nói mà thôi, đôi khi thêm thắt một vài câu chữ thì cũng không liên quan đến ý chính. Thực ra ngay từ lúc được thưởng thức trà đạo họ đã dành sự khâm phục cho chú rồi. Vậy nên nếu thương vụ này thành công, thì chủ yếu dựa vào công lao của chú.
-Khà khà, thôi. Một dự án mà thôi, sao phải khách sáo đùn đẩy như vậy, chú và Hân đã kết hợp thành công trong biết bao là thương vụ rồi chứ. Cứ như trước, quy hết về sự ăn ý của 2 chú cháu mình là xong. Đừng nói gì thêm nữa, ra xe về lại văn phòng thôi nào “cô trợ lý xinh đẹp” của tôi.
Một tiếng dạ rất nhỏ, rồi Hân khép nép đi theo bóng hình to lớn của ông sếp. Lòng cô ngập tràn niềm vui vì những lời ông khen, cũng xao động vô cùng khi ông gọi cô là “cô trợ lý xinh đẹp” với hai chữ “của tôi” để sau cùng.
Trên xe, cô thỉnh thoảng vẫn nhìn ông qua bóng kính chắn gió, hoặc đôi lúc len lén đưa mắt nhìn sang. Bất giác cô lại nhớ về hình ảnh lúc ông chăm chú pha trà vừa nãy, cái vẻ nam tính quyến rũ ấy đã để lại trong cô ấn tượng sâu sắc cực kỳ. Ông Danh có lẽ cũng biết cô đang nhìn mình, nhưng thay vì nhìn sang có thể làm Hân xấu hổ, ông lại tìm một câu chuyện khác để kể cho nàng nghe.
-Hân này, cháu có biết thực ra Việt Nam mình mặc dù có văn hóa uống trà cả nghìn năm nhưng lại không có trà đạo theo kiểu lễ nghi bắt buộc và chặt chẽ như của Nhật Bản không. Mọi động tác của chú lúc nãy đều là mô phỏng của người Nhật và người Trung, sau đó biến tấu theo văn hóa và phong cách của người Việt. Vậy nên lúc mấy vị khách kia khen chú tao nhã chú đã cảm thấy rất ngượng ngùng.
-Nhưng quả thật lúc đấy nhìn chú tao nhã thật mà, lại còn học thức và trải đời nữa…rất cuốn hút ạ.
Câu cuối nàng chỉ dám lí nhí nói đủ để tự nghe, chẳng hiểu ông có nghe thấy không mà chỉ thấy ông cười rất khoái trá.
-Ha ha ha, trải đời thì có thể, chứ học thức và tao nhã chỉ là ra vẻ mà thôi. Vì trên thực tế chú chỉ được đi học đến lúc biết chữ, sau đó do thiên tai mà chú lạc mất cha mẹ. Chú thành trẻ lang thang từ khi lên 10, trôi dạt thế nào lại vào đến tận Tp Uncle Lake. Vạ vật từ gầm cầu đến ghế đá, làm đủ mọi thứ, cả ăn cắp lẫn ăn xin, miễn sao là no bụng.
Từng câu nói như từng cơn sóng ký ức ùa về trong ông, giọng ông dần trở thành ngậm ngùi và trầm hơn. Còn Hân, cô nghe như nuốt lấy từng lời, đôi mắt cũng long lanh chỉ chờ ông kể tiếp.
-Rồi chú nhớ có một lần vào buổi tối, đám lang thang ở đầu chợ trấn lột chiếc xe của một cặp vợ chồng. Chúng lấy xe lại còn đánh người chồng tơi tả, trong khi đó người vợ sắp sinh của anh ta thì gào khóc ở một bên. Chú không đành mà đưa họ vào bệnh viện, cả nhà họ vì vậy mà được cứu. Để trả ơn chú họ nhận chú vào đoàn làm phim của gia đình, ở đây chú được đi học, được ăn no nhưng cũng làm đủ thứ việc trong đoàn. Lúc đó chắc chú cũng chỉ 13 hoặc 14.
-Như thế khác nào chú đi làm công cho nhà họ, sao có thể gọi là trả ơn.
Hân nghe đến hoàn cảnh cơ cực của ông mà đau xót, nàng không chịu được mà phải lên tiếng luôn. Trái với phản ứng nóng giận của nàng ông Danh chỉ cười mà nói tiếp.
-Cháu ạ, nhờ được ăn học và có công việc để bận rộn trong suốt những năm đấy mà chú tránh khỏi sa ngã, lại có được cái bằng bổ túc làm căn cơ. Với một thằng nhóc mồ côi, như vậy đã là may mắn lắm rồi, và chú cũng chỉ cần có vậy. Khoảng thời gian 6,7 năm ở trong đoàn là quãng thời gian chú học hỏi được nhiều nhất, từ văn hóa ứng xử, cách nhận biết lòng người đến cả …cách yêu…vv…
Ông Danh chỉ kể một phần nhưng Hân vẫn tưởng tượng ra hết sự vất vả của một cậu trai đang đang tuổi lớn. Thế nhưng khi nàng nhìn sang ông, trong ánh mắt kia không chút nào là than van hay oán trách, mà hoàn toàn là hãnh diện và kiên cường. Ông mỉm cười rồi lại ung dung kể tiếp.
-Không thêm bao lâu thì gia đình kia họ ra nước ngoài, đoàn phim giải thể, lúc đó chú đã lớn, và cũng đã có thể tự định hướng cho mình. Thêm một lần nữa chú gặp may, nhờ hiểu biết chút chút về máy thu hình, thu thanh, chú được nhận vào làm ở Đài Phát thanh. Tuy chỉ là một khoảng thời gian ngắn nhưng lần này chú cũng có thêm khá nhiều trải nghiệm ở khắp các miền Tổ Quốc trước khi tìm thấy được nơi mình muốn gắn bó.
Câu chuyện kết thúc để cho Hân cái nhìn rõ ràng về xuất thân cơ hàn cùng nghị lực vươn lên hiếm có của ông. Chút xa cách lúc trước của hai người cũng chẳng còn nữa, thay và đó cô lại càng thấy ngưỡng mộ sếp mình nhiều hơn.
Vì vậy phòng làm việc của hai người cũng nhanh chóng trở về trạng thái vui vẻ. Hân lại hoan hỉ nói cười, còn ông Danh vẫn rộng lượng dành sự ưu ái cho cô. May mắn chắc cũng vì thế mà theo cùng, khi chỉ chưa qua hết một ngày đối tác hôm qua đã liên lạc lại. Lúc đó là giờ trưa, ông Danh không có ở trong phòng, Hân nhận điện thoại của trợ lý Tổng Giám đốc bên kia mà mừng húm. Cô ghi lại toàn bộ lưu ý cho cuộc hẹn, muốn đợi sếp về để cùng ăn mừng.
Tuy vậy cũng có một chút tiếc nuối, vì cuộc hẹn của đối tác đã ấn định vào thứ Sáu. Cũng chính là ngày cô và gia đình đã đặt vé đi nghỉ ở Nha Trang, có lẽ cô sẽ phải rời lịch và ra đó muộn 1 ngày.
Đầu giờ chiều lúc cánh cửa phòng vừa mở, đoán chắc đấy là ông Danh, Hân đã muốn reo lên mà báo tin mừng cho ông biết. Nhưng cô đã kịp dừng lại khi thấy có thêm một người nữa đi sau, là chị Ngọc vừa nhìn thấy cô chị đã cười.
-Hế lô em gái, ít ngày không gặp nhìn em đã xinh hơn rồi đấy, đã thế trong công việc cũng tiến bộ vù vù, suốt cả đoạn đường về đây toàn thấy sếp khen em.
-Cháu chào chú, em chào chị. Chị cứ quá lời, em cũng chỉ làm theo đúng như những gì Chi hướng dẫn, cũng là học hỏi từ các chị mà ra, chứ còn bản thân em thì còn nhiều thiếu sót lắm ạ.
-Mấy em gái trẻ bây giờ, không những xinh đẹp mà nói chuyện lại còn ngọt như mía lùi, nghe mà đã hết lỗ tai. Bảo sao sếp chẳng thèm đoái hoài gì đến vào trong Miền Nam khảo sát.
Chị Ngọc vừa nói vừa đưa đôi mắt xếch của mình nhìn xéo sang ông Danh, ông Danh thấy vậy liền hắng giọng.
-E hèm… trước đám cưới thằng Phúc mới báo cáo xong, giờ trong đấy còn gì mà kiểm tra. Thời gian tới có thêm dự án mới, đảm bảo anh sẽ vào kiểm tra liên tục, lúc đấy thì nhớ làm ăn cho đàng hoàng, đừng có để anh tìm ra lỗi thì mệt với anh.
-Ui, gì chứ được mệt vì sếp em mong còn chẳng được cớ sao phải sợ.
Đôi mắt lúng liếng liên tục đáp ánh nhìn mị hoặc sang ông Danh, làm Hân nãy giờ đứng giữa mặt hiện lên dấu hỏi chấm to đùng. Ông Danh thấy Ngọc càng nói càng tợn, ông lập tức phải đổi chủ đề ngay.
-Lúc chú đi ở nhà có gì mới không Hân, nếu không có thêm việc gì quan trọng, cháu rời hết lịch hộ chú sang chiều mai nha.
-Có chú ạ, đối tác nước ngoài hôm qua mới gặp hôm nay đã hẹn gặp để bàn thêm về dự án rồi. Phía họ hẹn ta vào thứ Sáu, và có vẻ rất thiện chí, mọi chi tiết và lưu ý cháu đều ghi lại ở đây hết rồi, mời chú xem qua.
-Ừ cái này chú đã biết từ tối qua, thế nên chú đã gọi chị Ngọc ra đây. Giờ cháu hãy truyền đạt lại cho chị ấy toàn bộ yêu cầu về mẫu mã và thông số kỹ thuật của bên kia. Sau đó hai chị em gọi thêm bên kinh doanh mà bàn bạc về hình thức thanh toán cùng toàn bộ các điều khoản giằng buộc để đảm bảo lợi ích cao nhất cho công ty. Làm sao phải hoàn thành số liệu trước chiều mai, để ngày kia là phải có hợp đồng cho chú và chị Ngọc đi gặp họ.
-Ơ…chỉ có chú và chị Ngọc đi thôi ạ, thế cháu có được theo để làm trợ lý cho chú không.
Hân cứ nghĩ rằng sẽ vẫn là cô và ông đi gặp họ, thậm chí cô còn đã định lùi lại chuyến bay, thế mà không thấy ông gọi tên, cô hơi hụt hẫng.
-Chị Ngọc là giám đốc phụ trách khu vực Miền Nam, đây là trách nhiệm của chị ấy. Hơn thế nữa, Hân cùng gia đình còn chuẩn bị đi nghỉ dưỡng, như vậy mọi việc kể cả việc làm trợ lý cứ để chị ấy lo. Cháu cứ thoải mái với gia đình rồi đợi chú ở Nha Trang, chuỗi dự án ở đấy còn quan trọng hơn dự án này nhiều.
-Vâng ạ.
Hân gật đầu rất khẽ rồi quay về bàn làm việc gọi điện xuống phòng kinh doanh, sau đó soạn mọi sổ sách liên quan chuẩn bị cho thảo luận.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Tôi là Lituchi hàng real đây. tôi là chủ group "Đàn ông chém gió-truyện 🔞" nick Telegram tôi là @lituchi88.
Nếu tele không được thì chuyển sang Zalo 0836552559. anh em muốn mua truyện hoặc có thắc mắc gì muốn hỏi thì pm tôi nhé.
 

bằng củ khoai

Yếu sinh lý
Tôi là Lituchi hàng real đây. tôi là chủ group "Đàn ông chém gió-truyện 🔞" nick Telegram tôi là @lituchi88.
Nếu tele không được thì chuyển sang Zalo 0836552559. anh em muốn mua truyện hoặc có thắc mắc gì muốn hỏi thì pm tôi nhé.
Để ý tele đi tml tao pm từ tối qua đấy.
 

Mr Leah

Yếu sinh lý
Ch41. Chuyện cũ của ông Danh
Thứ hai Hân trở lại, những tưởng lúc hai người gặp nhau sẽ bối rối vô cùng, vậy mà không. Ông Danh đã tạo cho cô một nhịp độ công việc vừa đủ bận rộn để cô không còn quá nhiều thời gian để suy nghĩ linh tinh. Ông cố ý đến sớm hơn thường lệ, sắp xếp lại bàn làm việc, chuẩn bị một số hồ sơ quan trọng để khi Hân tới sẽ giao việc để nàng làm ngay.
Hân cũng tỏ ra mình là một người chuyên nghiệp, cô không nói thêm về chuyện cũ, trong lúc giao tiếp với ông luôn cố giữ tông giọng ở mức bình thường, đủ lễ phép, mà lại không khách sáo qua loa. Ông Danh rất hài lòng về biểu hiện đấy, ông vẫn gần gũi một cách đúng mực, và không ngại dành lời khen cho cô lúc cần. Còn những lúc bình thường thì ông gọi người ở các phòng ban lên bàn công việc, tránh để không gian vắng vẻ làm khó xử 2 người. Cả ngày hôm đó họ trao đổi, nói chuyện tuy không quá nhiều, nhưng vẫn giữ nguyên được sợi dây liên kết.
Ngày hôm sau ông lại cùng Hân đi tiếp khách, khách của họ là một người nước ngoài, ông Danh tuy cũng biết chút tiếng Anh, nhưng cũng chỉ ở mức đủ giao tiếp. Còn nếu nói chuyện công việc thì vẫn cần Hân thỉnh thoảng phiên dịch thêm.
Buổi gặp được sắp xếp ở một quán trà khá nổi tiếng, ở đây ông Danh vừa thể hiện trà đạo vừa cùng Hân kết hợp để giới thiệu về sản phẩm và thế mạnh của tập đoàn. Không khí căn phòng toát lên vẻ sang quý rất cổ điển, 3 người ngồi phía đối diện với ông Danh. Trên chiếc bàn là lỉnh kỉnh ấm ấm tách tách, và một siêu nước nhỏ đang sôi ùng ục trên chiếc bếp than hồng.
Ông Danh với gương mặt chăm chú, đôi tay nhanh thoăn thoắt làm tuần tự các bước một cách thành thạo. Hình ảnh đấy thật cuốn hút với cả hai người khách và đặc biệt là với Hân. Đến khoảng 10 phút sau, khi 4 tách trà nóng đã sẵn sàng để thưởng thức, mọi tán thưởng bằng lời hoặc ánh mắt đều đổ dồn hết cho ông Danh. Cuộc thương thuyết làm ăn đến đây cũng coi như đi được một nửa thành công.
Phần biểu diễn của ông Danh đã xuất sắc hoàn thành, tiếp theo trong phần nói chuyện thì đến lượt Hân. Tại đây, nàng phát huy thế mạnh của bản thân về ngôn ngữ một cách hoàn hảo. Lời ông Danh nói qua sự phiên dịch của nàng không những giữ nguyên được sức nặng mà còn thể hiện rõ thành ý, cùng đôi chút hài hước đúng chỗ khiến bên đối tác rất vui.
Cuối buổi, họ ra về với tâm lý bị thuyết phục hoàn toàn, và chắc rằng nếu không có biến cố quá lớn xảy ra, vụ làm ăn này thành công đã là điều chắc chắn.
-Hân hôm nay thể hiện tốt quá, cách nói chuyện nhiệt tình cùng lối dẫn dắt hài hước trong câu chuyện rất thông minh. Vụ làm ăn này nếu thành công thì công đầu thuộc về cháu.
-Chú khen vậy sau cháu dám nhận ạ. Cháu chỉ cố truyền tải hết ý chú muốn nói mà thôi, đôi khi thêm thắt một vài câu chữ thì cũng không liên quan đến ý chính. Thực ra ngay từ lúc được thưởng thức trà đạo họ đã dành sự khâm phục cho chú rồi. Vậy nên nếu thương vụ này thành công, thì chủ yếu dựa vào công lao của chú.
-Khà khà, thôi. Một dự án mà thôi, sao phải khách sáo đùn đẩy như vậy, chú và Hân đã kết hợp thành công trong biết bao là thương vụ rồi chứ. Cứ như trước, quy hết về sự ăn ý của 2 chú cháu mình là xong. Đừng nói gì thêm nữa, ra xe về lại văn phòng thôi nào “cô trợ lý xinh đẹp” của tôi.
Một tiếng dạ rất nhỏ, rồi Hân khép nép đi theo bóng hình to lớn của ông sếp. Lòng cô ngập tràn niềm vui vì những lời ông khen, cũng xao động vô cùng khi ông gọi cô là “cô trợ lý xinh đẹp” với hai chữ “của tôi” để sau cùng.
Trên xe, cô thỉnh thoảng vẫn nhìn ông qua bóng kính chắn gió, hoặc đôi lúc len lén đưa mắt nhìn sang. Bất giác cô lại nhớ về hình ảnh lúc ông chăm chú pha trà vừa nãy, cái vẻ nam tính quyến rũ ấy đã để lại trong cô ấn tượng sâu sắc cực kỳ. Ông Danh có lẽ cũng biết cô đang nhìn mình, nhưng thay vì nhìn sang có thể làm Hân xấu hổ, ông lại tìm một câu chuyện khác để kể cho nàng nghe.
-Hân này, cháu có biết thực ra Việt Nam mình mặc dù có văn hóa uống trà cả nghìn năm nhưng lại không có trà đạo theo kiểu lễ nghi bắt buộc và chặt chẽ như của Nhật Bản không. Mọi động tác của chú lúc nãy đều là mô phỏng của người Nhật và người Trung, sau đó biến tấu theo văn hóa và phong cách của người Việt. Vậy nên lúc mấy vị khách kia khen chú tao nhã chú đã cảm thấy rất ngượng ngùng.
-Nhưng quả thật lúc đấy nhìn chú tao nhã thật mà, lại còn học thức và trải đời nữa…rất cuốn hút ạ.
Câu cuối nàng chỉ dám lí nhí nói đủ để tự nghe, chẳng hiểu ông có nghe thấy không mà chỉ thấy ông cười rất khoái trá.
-Ha ha ha, trải đời thì có thể, chứ học thức và tao nhã chỉ là ra vẻ mà thôi. Vì trên thực tế chú chỉ được đi học đến lúc biết chữ, sau đó do thiên tai mà chú lạc mất cha mẹ. Chú thành trẻ lang thang từ khi lên 10, trôi dạt thế nào lại vào đến tận Tp Uncle Lake. Vạ vật từ gầm cầu đến ghế đá, làm đủ mọi thứ, cả ăn cắp lẫn ăn xin, miễn sao là no bụng.
Từng câu nói như từng cơn sóng ký ức ùa về trong ông, giọng ông dần trở thành ngậm ngùi và trầm hơn. Còn Hân, cô nghe như nuốt lấy từng lời, đôi mắt cũng long lanh chỉ chờ ông kể tiếp.
-Rồi chú nhớ có một lần vào buổi tối, đám lang thang ở đầu chợ trấn lột chiếc xe của một cặp vợ chồng. Chúng lấy xe lại còn đánh người chồng tơi tả, trong khi đó người vợ sắp sinh của anh ta thì gào khóc ở một bên. Chú không đành mà đưa họ vào bệnh viện, cả nhà họ vì vậy mà được cứu. Để trả ơn chú họ nhận chú vào đoàn làm phim của gia đình, ở đây chú được đi học, được ăn no nhưng cũng làm đủ thứ việc trong đoàn. Lúc đó chắc chú cũng chỉ 13 hoặc 14.
-Như thế khác nào chú đi làm công cho nhà họ, sao có thể gọi là trả ơn.
Hân nghe đến hoàn cảnh cơ cực của ông mà đau xót, nàng không chịu được mà phải lên tiếng luôn. Trái với phản ứng nóng giận của nàng ông Danh chỉ cười mà nói tiếp.
-Cháu ạ, nhờ được ăn học và có công việc để bận rộn trong suốt những năm đấy mà chú tránh khỏi sa ngã, lại có được cái bằng bổ túc làm căn cơ. Với một thằng nhóc mồ côi, như vậy đã là may mắn lắm rồi, và chú cũng chỉ cần có vậy. Khoảng thời gian 6,7 năm ở trong đoàn là quãng thời gian chú học hỏi được nhiều nhất, từ văn hóa ứng xử, cách nhận biết lòng người đến cả …cách yêu…vv…
Ông Danh chỉ kể một phần nhưng Hân vẫn tưởng tượng ra hết sự vất vả của một cậu trai đang đang tuổi lớn. Thế nhưng khi nàng nhìn sang ông, trong ánh mắt kia không chút nào là than van hay oán trách, mà hoàn toàn là hãnh diện và kiên cường. Ông mỉm cười rồi lại ung dung kể tiếp.
-Không thêm bao lâu thì gia đình kia họ ra nước ngoài, đoàn phim giải thể, lúc đó chú đã lớn, và cũng đã có thể tự định hướng cho mình. Thêm một lần nữa chú gặp may, nhờ hiểu biết chút chút về máy thu hình, thu thanh, chú được nhận vào làm ở Đài Phát thanh. Tuy chỉ là một khoảng thời gian ngắn nhưng lần này chú cũng có thêm khá nhiều trải nghiệm ở khắp các miền Tổ Quốc trước khi tìm thấy được nơi mình muốn gắn bó.
Câu chuyện kết thúc để cho Hân cái nhìn rõ ràng về xuất thân cơ hàn cùng nghị lực vươn lên hiếm có của ông. Chút xa cách lúc trước của hai người cũng chẳng còn nữa, thay và đó cô lại càng thấy ngưỡng mộ sếp mình nhiều hơn.
Vì vậy phòng làm việc của hai người cũng nhanh chóng trở về trạng thái vui vẻ. Hân lại hoan hỉ nói cười, còn ông Danh vẫn rộng lượng dành sự ưu ái cho cô. May mắn chắc cũng vì thế mà theo cùng, khi chỉ chưa qua hết một ngày đối tác hôm qua đã liên lạc lại. Lúc đó là giờ trưa, ông Danh không có ở trong phòng, Hân nhận điện thoại của trợ lý Tổng Giám đốc bên kia mà mừng húm. Cô ghi lại toàn bộ lưu ý cho cuộc hẹn, muốn đợi sếp về để cùng ăn mừng.
Tuy vậy cũng có một chút tiếc nuối, vì cuộc hẹn của đối tác đã ấn định vào thứ Sáu. Cũng chính là ngày cô và gia đình đã đặt vé đi nghỉ ở Nha Trang, có lẽ cô sẽ phải rời lịch và ra đó muộn 1 ngày.
Đầu giờ chiều lúc cánh cửa phòng vừa mở, đoán chắc đấy là ông Danh, Hân đã muốn reo lên mà báo tin mừng cho ông biết. Nhưng cô đã kịp dừng lại khi thấy có thêm một người nữa đi sau, là chị Ngọc vừa nhìn thấy cô chị đã cười.
-Hế lô em gái, ít ngày không gặp nhìn em đã xinh hơn rồi đấy, đã thế trong công việc cũng tiến bộ vù vù, suốt cả đoạn đường về đây toàn thấy sếp khen em.
-Cháu chào chú, em chào chị. Chị cứ quá lời, em cũng chỉ làm theo đúng như những gì Chi hướng dẫn, cũng là học hỏi từ các chị mà ra, chứ còn bản thân em thì còn nhiều thiếu sót lắm ạ.
-Mấy em gái trẻ bây giờ, không những xinh đẹp mà nói chuyện lại còn ngọt như mía lùi, nghe mà đã hết lỗ tai. Bảo sao sếp chẳng thèm đoái hoài gì đến vào trong Miền Nam khảo sát.
Chị Ngọc vừa nói vừa đưa đôi mắt xếch của mình nhìn xéo sang ông Danh, ông Danh thấy vậy liền hắng giọng.
-E hèm… trước đám cưới thằng Phúc mới báo cáo xong, giờ trong đấy còn gì mà kiểm tra. Thời gian tới có thêm dự án mới, đảm bảo anh sẽ vào kiểm tra liên tục, lúc đấy thì nhớ làm ăn cho đàng hoàng, đừng có để anh tìm ra lỗi thì mệt với anh.
-Ui, gì chứ được mệt vì sếp em mong còn chẳng được cớ sao phải sợ.
Đôi mắt lúng liếng liên tục đáp ánh nhìn mị hoặc sang ông Danh, làm Hân nãy giờ đứng giữa mặt hiện lên dấu hỏi chấm to đùng. Ông Danh thấy Ngọc càng nói càng tợn, ông lập tức phải đổi chủ đề ngay.
-Lúc chú đi ở nhà có gì mới không Hân, nếu không có thêm việc gì quan trọng, cháu rời hết lịch hộ chú sang chiều mai nha.
-Có chú ạ, đối tác nước ngoài hôm qua mới gặp hôm nay đã hẹn gặp để bàn thêm về dự án rồi. Phía họ hẹn ta vào thứ Sáu, và có vẻ rất thiện chí, mọi chi tiết và lưu ý cháu đều ghi lại ở đây hết rồi, mời chú xem qua.
-Ừ cái này chú đã biết từ tối qua, thế nên chú đã gọi chị Ngọc ra đây. Giờ cháu hãy truyền đạt lại cho chị ấy toàn bộ yêu cầu về mẫu mã và thông số kỹ thuật của bên kia. Sau đó hai chị em gọi thêm bên kinh doanh mà bàn bạc về hình thức thanh toán cùng toàn bộ các điều khoản giằng buộc để đảm bảo lợi ích cao nhất cho công ty. Làm sao phải hoàn thành số liệu trước chiều mai, để ngày kia là phải có hợp đồng cho chú và chị Ngọc đi gặp họ.
-Ơ…chỉ có chú và chị Ngọc đi thôi ạ, thế cháu có được theo để làm trợ lý cho chú không.
Hân cứ nghĩ rằng sẽ vẫn là cô và ông đi gặp họ, thậm chí cô còn đã định lùi lại chuyến bay, thế mà không thấy ông gọi tên, cô hơi hụt hẫng.
-Chị Ngọc là giám đốc phụ trách khu vực Miền Nam, đây là trách nhiệm của chị ấy. Hơn thế nữa, Hân cùng gia đình còn chuẩn bị đi nghỉ dưỡng, như vậy mọi việc kể cả việc làm trợ lý cứ để chị ấy lo. Cháu cứ thoải mái với gia đình rồi đợi chú ở Nha Trang, chuỗi dự án ở đấy còn quan trọng hơn dự án này nhiều.
-Vâng ạ.
Hân gật đầu rất khẽ rồi quay về bàn làm việc gọi điện xuống phòng kinh doanh, sau đó soạn mọi sổ sách liên quan chuẩn bị cho thảo luận.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Danh cao tay vãi
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Ch42. Soạn hợp đồng, Ghen.
Công việc khá gấp rút đòi hỏi mọi người phải tập trung cao độ, vì vậy chút hụt hẫng của Hân cung nhanh chóng phải cho qua. Nàng dồn toàn bộ chú ý và các số liệu yêu cầu của phía đối tác, sau đó cùng chị Ngọc phân tích và cân đối để đưa ra mức giá hợp lý nhất kèm theo những điều khoản để dành lợi ích về cho PBK group. Lúc này Hân mới nhận thấy được bản lĩnh và sự nhạy bén của chị Ngọc. Cũng thấy được sự toàn tâm toàn ý của chị dành cho công ty. Điều này giải thích vì sao chị được sắp xếp ở vị trí cao và được ông Danh tin tưởng như thế. Chỉ có một điều làm cô hơi thắc mắc đấy là mối quan hệ của chị với ông Danh ngoài sếp với nhân viên thì còn gì nữa không.
Sở dĩ nàng có thắc mắc này là vì thường xuyên chứng kiến chị Ngọc nhìn sếp với ánh mắt đong đưa và nói giọng lả lơi mà không bị sếp mắng. Nhất là sau khi trưởng phòng kinh doanh về, phòng chỉ còn 3 người, thì từ lời nói đến hành động của chị Ngọc đều bạo dạn hơn thấy rõ.
Chị mặc chiếc váy body ôm sát, những đường cong lả lướt chẳng cần hở ra cũng đủ quyến rũ đến chết người. Hơn nữa, chỉ cần Hân không chú ý, Ngọc sẽ uốn éo để công khai dụ dỗ ông Danh. Cô chẳng ngại chống một tay lên bàn để khoảng hở giữa hai quả đào to trở thành một khe sâu hun hút, như mời gọi ánh mắt ông dừng ở đó, thưởng thức hết sự no tròn trắng trẻo mà nó phô ra.
Ông Danh ngồi ở ghế đầu, tay cầm cây bút bi nhưng chẳng mấy khi chạm vào giấy. Thỉnh thoảng ông ngước mắt lên, lúc bắt gặp cảnh tiên ông cũng chẳng hề quay đi, mà để ánh mắt vuốt ve vùng khiêu gợi kia như để cho cô hài lòng. Ngọc cười, khẽ liếm môi, vừa nghiêng người gạch chân vài con số trong bảng tính, vừa xoay nhẹ bờ hông để làn vải mỏng của chiếc váy body căng lên, hình dáng đôi mông khoe ra, như tiếp tục trò chơi thách thức. Giọng Ngọc vang lên, ngọt và mềm như đường tan trong trà nóng.
-Chỗ này… nếu mình hạ xuống thêm một chút thì bên mình lợi hơn nhiều đấy anh Danh ạ.
-Cũng tốt, Hân, cháu thấy sao?
Hân đang cặm cụi trên máy tính, note lại hết những ý kiến đã thống nhất để đưa vào trong hợp đồng. Nghe thấy tiếng gọi của ông nàng ngẩng lên, đúng lúc thấy chị Ngọc đã rời chỗ ngồi lên hẳn tay ghế của ông Danh. Mặc dù rất khó hiểu nhưng khi nhìn thấy tờ giấy trên tay chị Ngọc và thái độ bình thường của ông Danh thì nàng cũng gác lại những nghi ngờ mà tập trung vào công việc.
-Vâng cháu thấy ý kiến của chị Ngọc rất hợp lý ạ, nếu hợp đồng mà chốt luôn trong tuần thì bên mình còn có lợi thế nhiều hơn. Vì như giám đốc kinh doanh đã nói, rất có thể trong tuần sau đối thủ của công ty ta sẽ công bố sản phẩm mới. Lúc đấy chúng ta sẽ phải cạnh tranh cả về giá và thông số, bất lợi rõ ràng.
Nàng vừa nói vừa cầm máy tính đứng một bên cho ông xem, ông Danh lúc này vừa nhìn vào màn hình, các ngón tay thì liên tục gõ xuống ghế ra vẻ trầm ngâm. Một lúc sau, giống như đã cân nhắc mọi thiệt hơn, ông ngẩng lên nói.
-Hân, cháu xuống phòng pháp chế xin cho chú cái hợp đồng cũ mà công ty ta đã ký với phía đối tác Nhật lên đây. Chúng ta sẽ dựa vào đó mà thêm một vài điều chỉnh, chú muốn đầu giờ chiều mai là có mẫu hợp đồng gửi sang cho họ, tất cả phải làm thật nhanh.
Hân lập tức đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng, cô vẫn còn nhìn lại dáng ngồi mập mờ của chị Ngọc. Cô tự nhiên có chút khó chịu mà chẳng lý giải nổi là vì sao. Tiếng đóng cửa vừa vang, môi Ngọc đã cong lên, nàng quay sang, để đôi vú tỳ hẳn lên vai ông Danh rồi cợt nhả.
-Hì hì, sếp nhanh thế đã chinh phục được em xinh tươi này rồi, giỏi thế.
-Đừng nói linh tinh, cô ấy nghe được lại hiểu lầm thì sao.
-Em không nói linh tinh, nhìn ánh mắt cô ấy nhìn anh đầy trìu mến còn mặt thì hiện rõ lên chữ “ghen” lúc em ngồi sát vào anh là em biết thừa.
-Em lại còn nói nữa à, chẳng có tí nào là tôn ti trật tự cả, ai lại họp dự án mà ngồi hẳn lên tay ghế mà ưỡn ẹo vậy không, càng chiều em em càng vô phép.
Ông Danh làm ra vẻ cao giọng, nhưng trong mắt ông lại vẫn giữ nguyên vẻ nuông chiều. Ngọc thấy thế chẳng những không sợ mà còn lớn gan hơn, cô để hai tay thoải mái vuốt ve ông, miệng thủ thỉ.
-Đừng cố tình lảng chuyện như thế, nói em nghe xem anh và cô ấy đã làm những gì. Anh đã chạm vào đây của cô ấy chưa, hay còn làm bao nhiêu chuyện khác nữa?
Vừa nói, Ngọc vừa đặt một tay ông lên ngực của mình, đôi vú vốn dĩ đã mong chờ cả buổi, bàn tay ông vừa đặt lên Ngọc đã thở hắt ra.
-Anh…em nhớ quá…hôn em…uhm.
Cô không còn ngồi lên tay ghế, mà trượt xuống ngồi thẳng vào lòng ông, bờ mông căng tròn vì mặc quần lót lọt khe mà cho cảm giác vô cùng chân thật. Sự đẫy đà trơn nhẵn đặt lên đùi ông rồi liên tục miết đã nhanh chóng đánh thức vật khổng lồ của ông ở giữa 2 chân.
-Ôi anh…anh cứng rồi…ôi, nóng quá… em thèm chết mất anh ơi…uhm.
Ngọc rời môi ông Danh, cô thở phì phò rồi chuyên tâm cảm nhận vật tròn dài đang di chuyển quanh khu vực nhạy cảm. Cô thấy cả người mình đã nóng ran, vùng giữa hai đã trở thành lầy lội, cô như người bị ngộp thở, nói như cướp lấy từng hơi.
-Anh…giúp em…nhanh lên…ư hư… em thèm…em ngứa quá… ôi…dưa tay đây cho em…ứ ứ ứ ứ…
Ngọc cầm lấy tay Danh, mở rộng chân rồi nhét nhanh vào háng của mình. Bàn tay đã quá quen với mọi ngóc ngách, chỉ một đường nó đã chạm vào nơi đang ngứa nhất của cô. Ngọc sướng đến phát run, cô cố giữ không cho tiếng rên của mình phát ra, kề miệng vào tai ông nói rất nhỏ.
-Anh đã chạm đến chỗ đấy của bé Hân chưa…ư hư hư… của cô ấy có ẩm ướt và nóng như em không…ôi…sướng quá.
-Hừ…sao hôm nay em lại mất kiểm soát thế này… chưa gì đã ướt hết rồi…
Bàn tay trong váy nàng như đi vào một vùng đầm lầy ẩm ướt, những sợi lông lạo xạo cùng hai mép bướm mõng mòng đón chào những ngón tay một cách hân hoan. Cả người Ngọc mềm nhũn, cuộn tròn trong lồng ngực của ông, nàng chỉ còn biết vò nhàu tóc ông, còn miệng thì thào trong hổn hển.
-Tại anh chứ còn sao nữa… em ra ngoài này ăn cưới rồi bị anh đuổi vào luôn… em nhớ anh mà suốt ngày phải nhịn…ư hư… lần này em nhất định phải đòi gấp đôi… ôi… đúng rồi…ư ư ư ư… nhanh lên anh…ư hư… em nứng… đúng rồi… nhanh nữa… nữa đi anh.
Nàng nói ra mới chỉ một nửa, sở dĩ cơn nứng của nàng đến bất thình lình vì nhìn thấy Hân “ghen”. Ý nghĩ rằng mình đến trước và được sếp cưng hơn khiến cô hưng phấn tột độ kèm theo cả những động tác mỗi lúc một to gan. Dần dà cô không còn kiểm soát, cô thấy sẽ hưng phấn biết bao nếu làm tình ngay sau lưng Hân. Vừa hay, từ hôm làm tình hụt với Hân, đến nay ông Danh vẫn còn chưa được giải khát, Ngọc đến như mở xích cho con lợn lòng trong ông. Vì thế ông chấp nhận cùng cô điên loạn.
Ngón tay của ông Danh cong ngược lên móc một cách điên cuồng, làm cơn khát tình của người đàn bà dâm trào lên như đỉnh lũ. Ngọc đứng dậy trước mặt ông, mở rộng hai chân rồi cả gan vén váy thật cao và giật tung đi chiếc quần lót. Con bướm tơ hơ với chùm lông đen tuyền và hai mép màu nâu căng mọng. Những ngón tay lúc này đang thoải mái vào ra, kéo theo cả hai mép non mềm bên trong lòi ra một nửa, từ trong đấy từng giọt nước đặc quánh chảy ra.
Ngọc thấy dường như cao trào của mình sắp đến, cả người em đỏ ửng, nổi gai ốc, và những cơn co thắt nhẹ ở trong âm đạo đã bắt đầu.
-Dạ vâng…chỉ đầu giờ chiều mai là bên em gửi hợp đồng sang bên chị. Dạ, đúng rồi chị ạ, sếp em cũng rất muốn hợp tác với bên mình, hôm trước chị cũng thấy rồi đấy, hai sếp nói chuyện rất hợp gu nhau… vâng mọi đều tốt đẹp cả… dạ không hôm tới em sẽ không đi mà có một chị khác mới được bổ nhiệm là giám đốc dự án… chị ấy giỏi và năng nổ lắm, chắc chắn bên chị sẽ vừa lòng…dạ vâng vâng em chào chị…
Hân vừa nghe điện thoại vừa mở cửa bước vào, cuộc điện thoại của đối tác khiến cô muốn báo tin mừng ngay cho sếp. Nhưng khi cô nhìn về phía đấy, cô thoáng bàng hoàng mà khựng lại vài giây.
Ông Danh vẫn ngồi nguyên trên chiếc ghế ở đầu bàn, đầu ngửa ra sau, nhưng chị Ngọc lúc này không còn ngồi trên tay ghế, mà hình như chị đang lom khom quỳ hẳn dưới sàn. Mái tóc đen của chị liên tục nhấp nhô khu vực giữa 2 chân của ông Danh kết hợp với cái mùi ngột ngạt đặc trưng, trong đầu Hân lập tức hiện lên một ý nghĩ cực hoang đường.
Nàng bối rối, bực dọc và cảm giác như vừa bị phản bội, chân nàng run lên, không biết nên bước vào hay đi ra, không biết phải hét lên hay gào khóc. Giữa lúc hai tròng mắt của nàng đỏ hoe, cũng may chị Ngọc ngẩng đầu lên vừa kịp.
-Hân à, đứng đó chờ chị chút nhé, chị làm đổ nước chè tùm lum ra đây rồi, đợi chị một lúc để chị lau.
-À thì ra thế, chị ấy chỉ là đang lau sàn mà thôi, nào có chuyện gì hoang đường xảy ra như mình nghĩ. Ơ nhưng…
Ông Danh lúc này.
-Hình như chú vừa nghe thấy cháu nói chuyện với đối tác à, tin tốt hay tin xấu thế cháu, kể cho chú nghe đi.
-Vâng, hoàn toàn là tin tốt chú ạ, bên kia cũng rất muốn sớm ký hợp đồng với chúng ta, họ muốn trong ngày mai chúng ta gửi sang hợp đồng sơ bộ. Nếu không có quá nhiều chỉnh sửa hợp đồng sẽ được ký luôn trong tuần.
-Vậy quá tốt rồi, hợp đồng sơ bộ sẽ như dự án với Nhật Bản, nhưng về hình thức thanh toán ta sẽ cho họ ưu đãi lớn hơn. Có thể thanh toán làm nhiều lần, chấp nhận thanh toán hết khi hoàn thành 70% hợp đồng thay vì 50% như phía Nhật Bản. Cháu note tất cả lại, cùng chị Ngọc hệ thống lại lần nữa, rồi cháu cứ để đấy mà về đi. Chú sẽ cùng chị Ngọc thống nhất thêm trước khi sẵn sàng để mai gửi sang phòng pháp chế.
Đúng lúc này Ngọc cũng lau xong, nàng liền tiếp lời ông.
-Đúng rồi Hân cứ yên tâm về trước đi, mọi việc cứ để đây chị làm nốt.
-Nhưng chưa tan làm mà ạ.
-Còn ai to hơn sếp nữa mà em phải sợ, sếp đã cho nghỉ thì em cứ mạnh dạn mà về, còn ai dám nói gì nữa chứ.
Công việc đến bây giờ cũng không còn gì vội vã, nhưng hai người, nhất là chị Ngọc dường như đang gấp vô cùng.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

gan29

Yếu sinh lý
Hân bước vội ra khỏi căn phòng đầy ám muội. Cô chợt nhớ chiều nay T chồng cô cũng nghỉ làm ở nhà. Vội vã lấy chiếc xe Lead, mỉm cười chào cậu bảo vệ rồi nhanh chóng lên ga. Đoạn ngõ nhỏ vào nhà Hân đang sửa, vẫn còn hơi lổn nhổn. Ngày nào cũng đi trên con đường này chả hiểu tại sao hôm nay chiếc yên xe xóc nảy lại cọ xát vào lồn cô 1 cách nhịp nhàng và đong đưa như vậy. Bất giác cô cảm thấy ẩm ướt.
Về tới nhà T đang ngồi chơi game. Hân nhào vào bú buồi làm T bất ngờ xuất thẳng lên mặt. Chưa thấy vợ mình dâm đĩ như vậy bao giờ. Hân mút 2 phát là T out ồng ộc. Hân thấy chưa đủ nên tiếp tục hiếp chồng nhưng yếu đéo lên được. Hân thủ dâm và nghĩ tới ông Danh

(tao định viết 1 đoạn theo giọng văn của mày nhưng đang bận quá)
 
Bên trên