Kiến thức miêu tả cuộc sống của mấy thằng đáy xã hội

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
eof1pp.jpg
ngày 12 thì sau bữa omakase gần chục tr bé đần bị doạ tưởng đĩa trứng đắt tiền lắm hỏi trứng con gì 2 tiếng k dám trả lời sau khi con vợ n tìm menu cho n cốc vào đầu bảo m ngu lắm thì bé đần đọc lên trứng 80k . sau 1 tiếng spam 80k vợ n lại chửi cho khai vị 50k :))) nỗi nhục đó đến giờ chưa tan . nghèo hèn nhát sợ đĩa trứng 50k :))) quê vãi
ngày 13
mất lý trí sau nỗi nhục đĩa trứng con mẹ mừng mua AI về rửa nhục do k tìm thấy ảnh nào t nghèo :))) nhưng mua bản lậu nên Ai cử động bị vỡ hình và đổi mặt . nếu chụp lúc AI cử động ra mẹ mặt thằng khác .k làm t cay nổi lại biết mình bị lừa quê quá k chấp nhận mình ngu vũ con mẹ mừng lại định spam lừa t mua AI LẬU để t cũng bị lừa cho cân bằng tâm lý
2 ngày mày quê 2 lần rồi quê vãiii
quê là quê quá
3 ) do 2 cú sốc tâm lý trên

thằng đần sống trong thế giới tưởng tượng cố vẽ ra t thuê đv cái nhà nào 15m nhưng k có hình . cố vẽ ra mình có tiền nhưng k ăn thua cứ đang chơi đồ để bay thì t hỏi ảnh đâu lại spam cái mớ tex tưởng tượng với ảo tưởng nếu t k rep lại trôi đi xa thì ng ta sẽ tưởng cái bốc phét ra là thật và sẽ k nhục nữa k quê nữa
:)))
m có cần đi khám tâm thần k t thấy m sụp đổ lắm dễ trầm cảm r đấy
 
Chỉnh sửa lần cuối:
đây là topic tả về cuộc sống lặp lại của chúng mày và bố mẹ chúng mày
@vhcuong01 @thanhbt @minhhoang95 @Thaiminh130 @DaoX @diepvien008 để văn được hay tao sẽ tả chúng mày
Buổi sáng của hai thế giới
7 giờ sáng, tao tỉnh giấc, ánh nắng xuyên qua rèm, ly cà phê còn bốc khói, nhạc nhẹ vang lên trong phòng. tao không cần vội, không cần chen, không cần chứng minh. cả thế giới phía dưới có thể hối hả, nhưng tao sống theo nhịp của riêng tao.
ngoài kia, những bàn tay run rẩy đang quét bụi văn phòng, những gương mặt lờ đờ chen giữa dòng xe máy và tắc đường. họ thức dậy không phải vì muốn, mà vì phải. nhịp sống ấy đã được lập trình, và họ vận hành như những chiếc máy mòn, gào lên vài câu để tự an ủi: “tao vẫn còn đứng vững, tao vẫn cố gắng.”
tao quan sát mà không nói gì, chỉ thấy lạ. họ tưởng chăm chỉ sẽ đưa họ đến tầng cao, nhưng thế giới không ưu ái sự chăm chỉ cho những kẻ sinh ra trong hạn chế. họ chạy đua, lao đầu vào cái guồng đó, còn tao thì nhấm nháp cà phê, lên kế hoạch, đi bộ thong thả ra phố. khoảng cách không nằm ở sức lực, mà ở tự do và cơ hội.
một số người còn bật mạng, cố gào lên vài câu, like và share để thấy rằng mình tồn tại trong mắt người khác. tao chỉ mỉm cười. họ tưởng tiếng ồn đó làm họ mạnh, nhưng thực ra đó chỉ là phản xạ của kẻ biết mình còn thua, biết mình không chạm tới.
họ nói khoe là xấu, nói tao tự mãn, nhưng chính sự im lặng và cách tao sống là cú vả sâu nhất. không cần lời lẽ, không cần tranh luận. mỗi bước đi, mỗi tấm ảnh, mỗi ly cà phê tao thưởng thức — tự nó đã là câu trả lời.
và khi họ nhìn, khi họ cố gắng bắt chước, họ chỉ thấy rõ sự khác biệt: tao không cần chạy, không cần la hét, không cần chứng minh. tao chỉ cần tồn tại, và thế giới, tự khắc, phân rõ tầng lớp.
tối đến, họ về phòng, lướt mạng, tìm niềm an ủi trong những cuộc sống không thuộc về mình. còn tao, đóng laptop, nhìn ra ban công, thấy thành phố sáng đèn, mỉm cười nhẹ. không phải vì tao chiến thắng, mà vì tao sống trong thế giới tao — một thế giới mà họ chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào, muốn nhưng không thể chạm tới.
8h sáng quay tay phê ngủ
11h ăn cơm xong quay tay ngủ
3h dậy tập thể dục xong quay tay ngủ
8h tối kiếm con phò húp... Thuốc lá 🚬
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
@vhcuong01 sếp lại xích cổ chó vào làm r à :))) khiếp mới 10h còn 2 tiếng nữa đc nghỉ r mà vẫn bị trừ lương :))) ui qua mất tiền mua gói bờ dô tiền ngu nay bị trừ lương chắc tối đéo có thịt ăn nhỉ :))) lêu lêu nghèo còn mất tiền ngu
ngu ngu nguuuuuu
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
@vhcuong01 sếp lại xích cổ chó vào làm r à :))) khiếp mới 10h còn 2 tiếng nữa đc nghỉ r mà vẫn bị trừ lương :))) ui qua mất tiền mua gói bờ dô tiền ngu nay bị trừ lương chắc tối đéo có thịt ăn nhỉ :))) lêu lêu nghèo còn mất tiền ngu
ngu ngu nguuuuuu
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Vl bác lấy ảnh vàng đăng thật hay trên mạng z
:))) ảnh vàng mạng để trêu cn xem có đứa nào làm kèo trung gian cá cược không mà cn khôn quá k mắc lừa :))) chứ mà có đứa nào cược 1tr thôi là t k có 40 cây vàng t lại trêu đc tiếp
 

vhcuong01

Tao là gay
Bác check kiểu gì hay z
thì mấy thằng nghèo hay phông bạt chứ làm gì có thật, ảnh này trên gg đầy rẫy luôn, thằng ngu này nó đi lấy cái ảnh hot nhất ai cũng nhìn ra :)))) chưa kể nó cắt viền ngu để lộ cả viền trắng kìa
 

bamboo8xxx8

Tao là gay
Chắc cái tôi của tao cao ngất nên chưa hiểu dụng ý bài viết của thằng thớt. Thật sự là méo hiểu mày nói gì!!! Định truyền tải cái gì!!! Thôi chiều đi làm cốc bia cho mát rồi lại lên lảm nhảm cho ace ở đây có bài đọc nhé!!!
 

vhcuong01

Tao là gay
Chắc cái tôi của tao cao ngất nên chưa hiểu dụng ý bài viết của thằng thớt. Thật sự là méo hiểu mày nói gì!!! Định truyền tải cái gì!!! Thôi chiều đi làm cốc bia cho mát rồi lại lên lảm nhảm cho ace ở đây có bài đọc nhé!!!
thớt cũ của nó khoe giàu, khoe đi xin việc bị từ chối xong chửi lại giám đốc (xạo lồn vụ chửi) bị ae xamer chửi như 1 con chó rồi check ra dc thông tin hoá ra chỉ là 1 thằng nghèo, lại check ra dc nó trộm ảnh vàng trên mạng về khoe của nó CAY QUÁ nên nó lập topic mới chữa thẹn
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Chắc cái tôi của tao cao ngất nên chưa hiểu dụng ý bài viết của thằng thớt. Thật sự là méo hiểu mày nói gì!!! Định truyền tải cái gì!!! Thôi chiều đi làm cốc bia cho mát rồi lại lên lảm nhảm cho ace ở đây có bài đọc nhé!!!
;))) tổng hợp văn tả để trêu 8 thằng ngu đang giãy đành đạch thôi m . m cứ đọc bừa 1 đoạn dài dài xong nhìn cách mấy thằng ngu nhấ là thằng @vhcuong01 nó giẫy dụ rồi bị tức mất lý trí mất tiền m sẽ thấy cái gì đó
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
thớt cũ của nó khoe giàu, khoe đi xin việc bị từ chối xong chửi lại giám đốc (xạo lồn vụ chửi) bị ae xamer chửi như 1 con chó rồi check ra dc thông tin hoá ra chỉ là 1 thằng nghèo, lại check ra dc nó trộm ảnh vàng trên mạng về khoe của nó CAY QUÁ nên nó lập topic mới chữa thẹn
=))))) sai r topic này để lưu lại những câu tả về bố mẹ mày hay ho để sau này trêu đứa khác đỡ phải viết :))) mất 500k cay tao quá kìa haha ôi mua bản bờ dô làm được đúng 2 clip xong nhục quá đéo làm đc clip thứ 3 nào quê quê đã nghèo còn mất tiền ngu haha
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
thớt cũ của nó khoe giàu, khoe đi xin việc bị từ chối xong chửi lại giám đốc (xạo lồn vụ chửi) bị ae xamer chửi như 1 con chó rồi check ra dc thông tin hoá ra chỉ là 1 thằng nghèo, lại check ra dc nó trộm ảnh vàng trên mạng về khoe của nó CAY QUÁ nên nó lập topic mới chữa thẹn
cái ngày chẳng bao giờ khác những ngày trước đó, chỉ khác ở chỗ hôm nay trong lòng hắn còn chất thêm một nỗi nhục. Hắn vừa bị chửi hôm qua, bị người ta dẫm lên tự trọng, mà cay đắng nhất là không cãi lại nổi. Càng nghĩ càng thấy sôi máu.

“500 nghìn… trời ơi 500 nghìn…” — hắn lẩm bẩm như niệm chú. Cái số tiền hắn đã ném đi chỉ vì muốn “phản công” cho hả giận, muốn chứng tỏ mình cũng có giá trị. Nhưng rồi thằng hắn ghét lại chẳng cay, còn hắn thì mất trắng. Dùng được đúng hai lần, rồi bị chặn, bị lờ đi. Tiền thì đi, nhục vẫn còn.

Hắn nhìn cái ví rỗng, nhớ ra 500 nghìn đó bằng cả 50 ngày ăn sáng của hắn. Mỗi sáng đi làm, hắn chỉ dám mua gói xôi 10 nghìn — vừa ăn vừa tự nhủ “ăn tạm cho no bụng”, chứ thật ra là để dành từng đồng. 500 nghìn là nửa tháng tiền trọ, là gần 1/5 tháng lương. Giờ thì mất rồi.

Trời còn chưa sáng hẳn, hắn đã phải lụi hụi dậy từ 6 rưỡi, rửa mặt bằng nước lạnh, thay bộ quần áo sờn vai bạc màu, rồi vội ra khỏi căn phòng trọ ẩm thấp. Tường loang lổ, nền nhà dính mùi ẩm mốc, bóng đèn thì chập chờn như hơi thở cuối cùng của một căn phòng sắp tắt.

7 giờ, hắn bắt đầu ca làm — cái công việc không tên, không ai muốn làm, chỉ có người cùng cảnh mới hiểu. Tiếng máy, tiếng quát của quản lý, mùi dầu mỡ, bụi bặm bám khắp người. Mỗi tiếng trôi qua là một tiếng hắn thấy mình nhỏ bé hơn, lạc lõng hơn. Cái lưng cúi xuống mãi, chẳng bao giờ thẳng được.

Càng làm hắn càng nghĩ — tại sao mình cứ phải chịu thiệt? Tại sao người ta chửi mình, hạ nhục mình, mà mình lại là kẻ mất tiền? Tại sao cuộc đời hắn chẳng có chỗ cho ngẩng đầu? Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại như tiếng vọng trong đầu, át cả tiếng máy chạy, át cả tiếng đời ngoài kia.

Rồi đến trưa, hắn lại lôi hộp cơm nguội nguội ra — cơm trắng chan nước mắm, vài miếng trứng rán. Vừa ăn vừa nhớ đến 500 nghìn kia. Nghĩ lại vẫn tức, mà cũng chỉ biết cười nhạt. Với hắn, 500 nghìn không chỉ là tiền — nó là mồ hôi, là thời gian, là lòng tự trọng mà hắn đã cố gắng mua lại, nhưng lại mua nhầm chỗ.

Tối về, căn trọ vẫn vậy. Gió lọt qua khe cửa kêu rít, bóng đèn vẫn chập chờn. Hắn nằm nhìn trần nhà, tay ôm điện thoại cũ, trượt qua màn hình rồi dừng lại ở dòng bình luận hôm qua. Mấy dòng chữ như gai đâm vào mắt, nhưng hắn không dám phản hồi nữa. Chỉ lẩm bẩm:
“Thôi… 500 nghìn rồi cũng hết, cay cũng hết. Chắc mai lại như cũ.”

Và rồi hắn nhắm mắt, ngủ trong cái mệt mỏi, cay đắng và tiếng bụng sôi vì đói. Một ngày mới của tầng đáy — bắt đầu bằng hận, kết thúc bằng cam chịu.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Cho t địt mẹ thằng trương thành nhân có được k =))

Lý do mày cay tao đây đúng k
Một ngày mới bắt đầu, như mọi ngày khác, chỉ khác ở chỗ hôm nay hắn tỉnh dậy với cái đầu nặng trĩu vì đêm qua mất ngủ — cay cú, uất ức, và tủi hổ. Trên bàn là tờ giấy thông báo trừ lương: “Vi phạm quy định — sử dụng điện thoại trong giờ làm việc. Mức phạt: 500.000đ.”
Hắn nhìn tờ giấy ấy như nhìn bản án tử. Năm trăm nghìn — với người khác là tiền cà phê vài hôm, nhưng với hắn, là gần nửa tháng ăn sáng. Mỗi buổi sáng, hắn chỉ dám mua gói xôi 10 nghìn, ăn vội trước cổng công ty rồi cúi đầu quẹt thẻ vào ca. Mùi xôi nếp quyện cùng mùi mồ hôi sáng sớm, thứ hương vị nghèo mà hắn đã quen đến mức không còn thấy xấu hổ.
Văn phòng của hắn ở tầng bốn — không điều hòa, chỉ có vài chiếc quạt kêu lạch cạch quay trong sự ngột ngạt. Dãy bàn làm việc cũ, ghế nhựa lún xuống, dây điện loằng ngoằng dưới sàn. Hắn ngồi góc cuối, cạnh cửa sổ méo khung, nắng hắt vào chiếu lên màn hình máy tính mờ mờ. Công việc của hắn chẳng có gì đặc biệt: nhập liệu, so sánh, ghi chép, in ấn, nghe lệnh. Một người thay thế được hắn chỉ trong 5 phút hướng dẫn.
Hôm qua, trong lúc mệt mỏi, hắn mở điện thoại lướt vài dòng — chỉ để xem tin nhắn của mẹ hỏi “tháng này có gửi về được ít không con?”. Cũng chỉ ba phút thôi, mà vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt của trưởng phòng nhìn chằm chằm. Lạnh lẽo, khinh khỉnh. Câu nói vang lên rõ ràng:
“Làm việc mà không tập trung, công ty không cần những người như anh đâu.”
Chiều hôm ấy, hắn bị gọi lên phòng nhân sự, ký vào biên bản. Không dám cãi. Hắn biết rõ — cãi cũng vô ích, chỉ chuốc thêm rắc rối. Lúc cầm tờ giấy ra, hắn nghe tiếng bàn tán phía sau: “Bị trừ có 500 nghìn mà làm như mất cả gia tài.” Hắn nghe rõ từng chữ, nhưng chỉ mím môi bước nhanh.
Trưa nay, khi cả văn phòng kéo nhau đi ăn, hắn nói dối “em có mang cơm rồi” rồi ở lại. Mở hộp cơm nguội ngắt, vài miếng đậu, chút rau, chan nước mắm. Ăn mà như nhai đá. Càng ăn càng thấy 500 nghìn đó nghẹn trong cổ họng. Nghĩ đến 50 ngày sáng chỉ dám ăn xôi 10 nghìn, nghĩ đến tiền trọ, đến mẹ ở quê đang trông, mà lòng lại nhói.
Chiều làm việc, hắn gõ bàn phím như cái máy. Không ai gọi tên hắn, không ai để ý đến hắn — một bóng mờ giữa đám nhân viên trẻ nói cười rộn rã. Hắn muốn nổi bật cũng không dám, muốn phản kháng cũng không đủ gan. Hắn hiểu rõ, ở chỗ này, người như hắn chỉ cần sai một lần nhỏ là có thể mất cả tháng lương.
Tối về, hắn ngồi trong căn phòng trọ 10 mét vuông, ánh đèn vàng đục, gió lọt khe cửa rít nhẹ. Cái ghế nhựa kẽo kẹt dưới thân người mỏi mệt. Hắn mở lại điện thoại — cái thứ đã khiến hắn mất 500 nghìn — rồi lướt qua mấy dòng quảng cáo, mấy video người ta khoe giàu, khoe sang. Tự nhiên hắn cười, cái cười nhạt như nước ốc.
“Chỉ cần không chạm vào điện thoại trong giờ làm, tao đã không mất 500 nghìn.”
Hắn tự nhủ, nhưng trong lòng vẫn thấy nghèn nghẹn. Bởi hắn biết — có trốn được 500 nghìn này, thì sẽ còn những lần khác. Với người ở đáy như hắn, tiền không bao giờ đủ, còn tự trọng thì luôn bị trừ dần, từng ngày, từng chút một.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
@thanhbt đọc về bố mày nè
Cuộc sống của bố của ThanhBình Tân, TP. HCM cũng y như vậy — lầm lũi, âm thầm, và nghèo đến mức ngay cả nỗi buồn cũng phải tiết kiệm. Ở cái tuổi lẽ ra đã được nghỉ ngơi, ông vẫn phải dậy từ khi trời chưa sáng, đạp chiếc xe đạp cà tàng cũ kỹ đến kho hàng ở khu công nghiệp, nơi ông làm lao công kiêm bốc xếp theo ca.

Mỗi sáng, ông ăn vội chén cơm nguội từ tối hôm trước, chan chút nước mắm, uống ngụm nước lạnh rồi vội vàng đi. Đường phố Bình Tân buổi sớm vắng tanh, gió thổi rát mặt, bụi bay loang loáng trên đường. Ông đạp xe chậm, mệt nhưng vẫn cố — vì tháng này phải gửi tiền lên Sài Gòn, cho thằng con, Thanh, đứa vừa ra trường, đang thuê trọ tìm việc. Nó gọi điện bảo:

“Chưa ổn lắm đâu bố ạ.”
Ông chỉ cười hiền rồi nói:

“Không sao đâu con, bố lo được.”
Sáng nay, ông đến kho muộn bảy phút. Xe đạp bị tuột xích giữa dốc, ông phải dắt bộ một đoạn dài. Quản lý trẻ, giọng lạnh:

“Chú đi trễ nhé. Lần này phạt 200 nghìn.”
Hai trăm nghìn — bằng mấy bữa ăn, gần cả tuần tiền ăn trưa của ông. Ông cúi đầu, chỉ biết “dạ”, không dám cãi.

Đến trưa, mọi người ra quán cơm đầu ngõ, ông ở lại. Bên kia, một cậu trẻ ăn dở chiếc bánh mì thịt, vứt phần còn lại vào sọt rác. Khi mọi người ra ngoài, ông bước tới, mở nắp thùng, nhặt nửa ổ bánh còn nguyên, thổi bụi rồi ăn từng miếng nhỏ. Ông nghĩ:

“Đỡ tốn tiền ăn trưa, để chiều gửi thêm cho thằng Thanh.”
Chiều tan ca, ông ghé quầy chuyển tiền ven đường, gửi hết số tiền còn lại cho con. Tối về, ông ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, đọc tin nhắn con:

“Con nhận được tiền rồi, cảm ơn bố.”
Ông mỉm cười, lòng vừa ấm vừa xót. Ở Bình Tân, ông già lầm lũi, ăn nửa ổ bánh mì người khác vứt đi để gửi tiền cho con. Ở đầu bên kia, Thanh ở Sài Gòn, vừa bị trừ lương vì cãi nhau trên mạng, không biết rằng mỗi đồng tiền mất đi là mồ hôi, nước mắt và cả những bữa ăn nhịn của bố.

Hai cha con, hai miền, hai cuộc đời chênh vênh — một người nhịn đói để gửi, một người nhịn nhục để sống.


 
Bên trên