Lý lẽ của những kẻ ăn cướp là giống nhau
Yêu sách chủ quyền trên biển Đông mà Trung Quốc nói và đưa ra dựa trên cái gọi là bằng chứng lịch sử và pháp lý của họ hoàn toàn là dối trá và sai trái. Nó chỉ dựa trên chuyến đi của Trịnh Hòa qua vùng biển này 600 năm trước. Và để rồi họ tuyên bố rằng "Tàu của chúng tôi đã đi qua đó trong quá khứ, vì vậy biển là của chúng tôi".
Với lập luận đó, Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha có thể yêu sách toàn bộ Đại Tây Dương vì họ là những người đầu tiên đi thuyền đến vùng biển đó trong lịch sử gần đây.
Tất nhiên nó chỉ là một trò hề cho thiên hạ đối với những tuyên bố đó, vốn không có cơ sở để đứng trên cơ sở pháp lý.
Trung Quốc đưa ra 3 yêu sách vì các chuyến đi của Đô đốc Trịnh Hoà (cả 3 đều sai):
1) Các tàu của Đô đốc Trịnh Hoà là những người đầu tiên đi qua các vùng biển đó
- Sai, người Polynesia / Austronesian đã đi qua các vùng biển đó sớm hơn, kể từ ít nhất là 1.000 năm trước Công nguyên. Họ là những nhà hàng hải lão luyện của khu vực vào thời điểm đó và họ đã đi suốt từ Đài Loan và phía bắc Philippines ở phía nam và phía đông về phía Polynesia.
Và tất nhiên những người khác trong khu vực cũng đi qua các vùng biển đó, chẳng hạn như người Việt Nam, cũng như người Ấn Độ đã đi thuyền từ Ấn Độ và thiết lập các thuộc địa ở miền nam Việt Nam, Indonesia, v.v.
Nền văn minh Champa chịu ảnh hưởng của Ấn Độ du nhập vào miền nam Việt Nam vào thế kỷ thứ 7. So sánh điều đó với các chuyến đi của Trịnh Hòa vào thế kỷ 15.
Thực ra người Champa đặt tên biển đó là biển Champa. Champa và Ấn Độ, chắc chắn sẽ có yêu sách lịch sử đối với Biển Đông tốt hơn nhiều so với Trung Quốc - Nếu họ cũng đòi hỏi
Nhưng cái xấu xa của Trung Quốc là họ chỉ tính Tàu Trung Quốc thôi. Các tàu khác họ xem như như không có và không liên quan.
2) Tàu của Đô đốc Trịnh Hoà là người đầu tiên phát hiện quần đảo Trường Sa (là tâm điểm của tranh chấp Biển Đông)
- Lại sai. Chính người Polynesia đã biết rõ những hòn đảo đó như lòng bàn tay.
Và một lần nữa, người Việt Nam, người Ấn Độ và có thể cả những người khác đã đi qua những hòn đảo đó sớm hơn người Trung Quốc rất lâu trước đó
3) Đô đốc Trịnh Hoà là người đầu tiên đặt tên cho các đảo đó:
Lại sai. Người Trung Quốc đã không đặt tên cho những hòn đảo đó cho đến đầu những năm 1900 và tên của chúng là bản dịch tiếng Trung từ tên tiếng Anh.
Đó là những yêu sách lịch sử được Trung Quốc sử dụng để hỗ trợ cho yêu sách đường 9 đoạn của mình. Và tất nhiên, không có gì ngạc nhiên khi Tòa án UNCLOS phán quyết những đòi hỏi vô lối đó của Trung Quốc là không hợp lệ.
Thực tế về lịch sử biên giới phía nam của Trung Quốc, như đã được nhắc đi nhắc lại trong các tài liệu và bản đồ của Trung Quốc từ thời cổ đại cho đến gần đây, chỉ là đảo Hải Nam là của họ
Chỉ đến đầu những năm 1900, Trung Quốc mới thay đổi giọng điệu và bắt đầu nói rằng những khu vực và đảo như vậy là của Trung Quốc từ "thời cổ đại".
Các học giả bác bỏ bằng chứng lịch sử các chuyến đi của Trịnh Hòa là vì nó được viết trong cuốn tiểu thuyết 200 năm sau.
Cuốn tiểu thuyết chứa một số yếu tố giả tưởng; ví dụ như những con tàu được "tạo ra với sự giúp đỡ thần thánh của Lỗ Ban bất tử".
Nhiều lời kể về các chuyến đi của Trịnh Hoà đã mô tả một hạm đội khổng lồ gồm những con tàu khổng lồ lớn hơn nhiều so với bất kỳ con tàu gỗ nào khác trong lịch sử, điều này khôngthể xảy ra.
Vì vậy, về cơ bản, cuốn tiểu thuyết của Luo Maodeng về những chuyến đi của Trịnh Hoà, là sự pha trộn giữa hiện thực và hư cấu. Và Nhật ký hành trình của 7 chuyến thám hiểm đã bị vứt bỏ không lâu sau các chuyến đi.
Các chuyến đi của Trịnh Hoà đã bị lãng quên từ lâu trong lịch sử chính thức của Trung Quốc nhưng đã trở nên nổi tiếng ở Trung Quốc kể từ khi cuốn "Tiểu sử của nhà hàng hải vĩ đại của Tổ quốc chúng ta, Trịnh Hoà" của Liang Qichao được xuất bản vào năm 1904.
Kể từ thời điểm đó, Trung Quốc đã dựng lên câu chuyện về các chuyến đi của Trịnh Hòa và miêu tả ông như một người Trung Quốc tương đương với các nhà thám hiểm châu Âu đã khám phá ra châu Mỹ, v.v.
Không có bằng chứng lịch sử hoặc bản đồ nào cho thấy Trịnh Hoà đã từng đi qua quần đảo Trường Sa mà Trung Quốc tuyên bố chủ quyền vì các chuyến đi của Trịnh Hoà. Tuy nhiên Trung Quốc đã nguỵ tạo và đưa ra một bản đồ sửa đổi gần đây và thêm tuyến đường đó vào bản đồ của Trịnh.
Thật nực cười khi mà chỉ một lần đi tàu qua đó, và để rồi bây giờ Trung Quốc tuyên bố chủ quyền đối với các vùng biển và đảo đó.
Thực tế rằng các nhà hàng hải thời đó đã tránh quần đảo Trường Sa vì đó là những rạn san hô và đá nông, nó rất nguy hiểm cho các loại tàu thuyền, đặc biệt những loại tàu lớn (theo cuốn tiểu thuyết nêu trên mô tả).
Những gì được biết là khi Trịnh Hoà đi thuyền về phía nam, ông đã đi thuyền gần bờ biển Trung Quốc và sau đó, gần bờ biển Việt Nam. Không có hồ sơ về bất cứ điều gì khác nhau trong các lĩnh vực đó.
Sửa đổi lịch sử không phải là điều gì mới mẻ ở Trung Quốc. Thành Cát Tư Hãn, vị vua nổi tiếng của Mông Cổ là một ví dụ điển hình. Bây giờ ông ấy là người Trung Quốc trong phiên bản lịch sử mới nhất của Trung Quốc. Việc sửa đổi như vậy cho phép Trung Quốc giữ thể diện và nói rằng, "Không, chúng tôi chưa bao giờ bị người Mông Cổ chinh phục với tư cách là một cường quốc bên ngoài, người Mông Cổ và Thành Cát Tư Hãn là người Trung Quốc, vì vậy đó là cuộc nội chiến của Trung Quốc."
Vì vậy, tóm lại, chuyến đi tưởng tượng của Trịnh Hoà qua quần đảo Trường Sa chưa bao giờ thực sự xảy ra. Nhưng vì Trung Quốc sử dụng sức mạnh nước lớn của mình để bịa ra 1 lý do vu vơ nhằm chiếm đoạt biển Đông của các nước khác.
Và tại lúc này, tại Quần đảo Trường Sa của Việt Nam, Trung Quốc đang gây hấn với Philippines và trắng trợn tuyên bố đó là vùng biển thuộc chủ quyền của Trung Quốc. Ngang ngược hơn, Trung Quốc lên án Mỹ và EU đang hỗ trợ cho các nước xâm phạm chủ quyền lãnh hải của Trung Quốc ở khu vực Trường Sa.