Truyện sex mới_Thư ký, con dâu và người tình.

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Ch21. Những bức hình đẹp và hạt mầm nhỏ được reo.
Buổi sáng hôm sau Phúc đến đón Chi đi chụp ảnh thì được mẹ con cô mời lên nhà ăn sáng. Căn nhà hai mẹ con thuê là một căn trên khu tập thể của một nhà máy cũ. Căn nhà chắc đã sơn sửa lại một đôi lần, có khá nhiều vết đục đẽo chắp vá, nhưng may thay nhờ có hai người đàn bà vun vén, mà nó trở nên ngăn nắp và toát lên vẻ ấm cúng của một gia đình.
Bà Lệ mấy nay rất khỏe, gương mặt đã lấy lại nét hồng hào, thậm chí nếu ai đã gặp bà trước đây sẽ nhận thấy dạo này bà tăng cân nhẹ. Bà đón Phúc bằng nụ cười thân mật anh cũng lễ phép hỏi thăm về sức khỏe của bà.
Trong bữa ăn có đôi lần bà âm thầm để ý, thấy người con trai này dù xuất thân sang giàu nhưng lại bình dị dễ gần và cư xử với bà rất lễ phép. Đặc biệt đối với Chi cậu rất nhẹ nhàng và chu đáo, bà thấy yên tâm tâm và thầm vui trong lòng.
Cuộc hẹn tuy phải rời lại ít lâu, nhưng qua bữa ăn thân mật đó mà Phúc càng có ấn tượng tốt với Chi hơn. Từ cái cách cô chăm sóc mẹ và cả cái cách hai mẹ con yêu thương để cho căn nhà có cảm giác gia đình ấm cúng anh đều rất thích. Trong lòng anh hình như có một hạt mầm nhỏ đã được reo.
Trời hôm nay trong xanh, gió se sắt, sẽ lạnh cho ai mặc phong phanh và một mình xuống phố nhưng lại rất thích hợp để chụp ảnh và cho các cặp đôi sát lại bên nhau. Chi chịu lạnh không quen nên sáng nay ra đường cô ăn mặc kín và dày hơn.
IMG_20250220_170021_696.jpg


Vẫn là áo sơ mi sáng màu bên trong, tóc buông dài, để xõa kèm thêm chiếc áo khoác dày màu đen và chiếc khăn quàng cổ ca rô. Gương mặt cũng không trang điểm quá kiểu cách, em nổi bật là nhờ nét đẹp thanh thuần trời sinh với làn da bắt sáng, ánh mắt long lanh có hồn, hai má ửng hồng và chiếc miệng xinh. Cô bước xuống đường thật trong sáng, tươi xinh và ngập tràn sức sống, khiến ai cũng phải ngoái lại nhìn. Phúc đã say mê diện mạo này của cô, lúc còn ngồi trên xe anh đã liếc trộm cô không biết bao nhiêu lần. Chi vừa xuống xe chưa kịp chuẩn bị Phúc đã lấy máy ảnh chụp vội vài pô để giữ lại nét đẹp nguyên sơ anh thích nhất này.
-Anh này, em còn chưa kịp chuẩn bị, lên ảnh ghê chết.
-Lại đây xem có ghê không hay giống như là tiên giáng thế.
Chi chạy đến nhìn mình trong ảnh, quả nhiên tươi tắn và rạng rỡ đến không ngờ, không điệu đà kiểu cách cô lại rạng rỡ một cách tự nhiên không kém phần thu hút. Nhưng cô vẫn khiêm tốn không dám nhận lời khen.
-May quá, là anh Phúc biết chọn góc và chiếc máy ảnh tôn da, nên cũng không đến nỗi nào.
-Nếu em không thích để anh xóa hết đi.
-Ấy, đừng xóa, em đã bảo không đến nỗi nào mà.
-Biết tỏng cô rồi, ha ha.
-Anh trêu em.
Hai người vui đùa làm náo động cả một góc, rồi anh mua cho cô một bó hoa nhỏ với những bông hoa dại li ti để cô cầm tạo dáng. Cả buổi sáng hôm đó, nàng tiên tuyệt sắc cứ bay qua lại trước mắt anh, dần len lỏi vào trong tim và in đậm sâu trong tâm trí. Chi cũng một lần nữa được thoải mái mà hồn nhiên, cô thả dáng trong mỗi bức ảnh và mở rộng tấm lòng với một người.
Vì giàn hoa leo chắc cũng chỉ còn nở lần cuối trong năm trước chu kỳ thay lá, Chi và Phúc phải tranh thủ chớp lấy khoảnh khắc nó đẹp cuối cùng. Sau hai tiếng ròng rã cô không chán, anh cũng chẳng biết mệt, họ ngồi lại kiểm tra thành quả buổi sáng nay.
-Tấm này thật đẹp, đúng lúc bóng đổ thì em bước qua, cây lá u tối nhưng vẫn còn một ánh sáng đẹp đẽ hiếm hoi ở nơi em. Em hài lòng không.
-Ui, anh tả cứ như thi sĩ tả nàng Kiều ấy, em chẳng dám nhận đâu, nhưng quả thật em rất thích …em chưa thấy mình đẹp như vậy bao giờ.
Họ chụm đầu lại, lần lượt xem qua hết các bức hình rồi tấm tắc khen, nhưng cũng có bức là do Phúc cố tình chụp dáng vẻ lúc khôi hài nhất của Chi. Lúc thấy những bức đó, nhìn gương mặt dỗi hờn của Chi Phúc lại bật cười.
-Anh thấy những bức này là đẹp tự nhiên nhất, anh sẽ rửa ra rồi dán ở bảng thông báo, và đưa lên Fanpage của công ty.
-Ui không được, anh làm thế em còn dám nhìn ai, thôi anh giúp em xóa đi, đi mà, em năn nỉ.
-Chụp đã mất công, xóa cũng mất sức, anh không làm không công đâu.
-Vậy anh muốn gì, em mời anh trà sữa nhé.
-Anh không thích đồ ngọt.
-Hay em mời anh ăn trưa, em biết một chỗ rẻ mà ngon lắm.
-Không nhớ anh là con đại gia à, chỗ nào ăn ngon anh chẳng biết.
-Vậy anh muốn gì, hic, khó quá.
-Hì hì, đơn giản thôi, cuối tuần tiếp tục đi chơi với anh, mỗi tấm là một cuộc hẹn.
Chi nghe mà hơi bất ngờ, nhưng nhìn vào mắt anh cô biết anh rất thật lòng, cũng chính vì vậy mà cô bối rối, vì cô vẫn còn chơi vơi với cảm xúc của mình, hẹn hò lúc này là quá sớm. Nửa muốn nửa không cô còn chưa đưa ra câu trả lời thì có một giọng nói chen ngang.
-Anh ơi, anh cho em hỏi chút được không ạ.
Người nói là một thanh niên trẻ cũng có một chiếc máy ảnh treo trước ngực, cậu khá dè dặt nhìn về phía Phúc, Phúc tỏ ra thân thiện gật đầu thì người này nói tiếp.
-Em muốn hỏi, máy của anh dùng ống phóng bao nhiêu thế ạ, ngầu quá, có đắt không anh.
-À, mình dùng máy(...) và ống phóng(...) giá thời điểm đó dao động từ xxxxUsd đến yyyyUsd bạn ạ. Máy của bạn cũng tuyệt vời đó chứ, nhỏ gọn nhưng cho ảnh có màu phim giả lập, rất thích hợp chụp đường phố và những danh thắng hoài cổ.
-Vâng, mà anh ơi em có một yêu cầu nho nhỏ, em có thể chụp hình anh chị được không. Anh chị đẹp đôi quá cả khu phố ai cũng phải nhìn.
Câu nói làm Chi ngượng chín nhưng vui, cô muốn đính chính với chàng trai họ không phải cặp đôi, nhưng Phúc đã nhanh mồm nói trước.
-Được, nhưng hãy chụp bằng máy của mình, bạn biết điều chỉnh nó chứ…đây mình hướng dẫn cho, dễ lắm à.
Vài phút sau…
-Chị đứng vào gần anh đi, tựa vai hoặc ôm nhẹ eo anh cho tình cảm…ha ha, anh làm gì để chị giận không thèm gần anh thế kia…anh xin lỗi chị đi không là… có người đến hốt mất bây giờ.
Cậu trai khá nhiệt tình và chuyên nghiệp khi tạo dáng cho Chi và Phúc. Nhưng khổ nỗi cậu bắt họ phải làm ra những động tác thân mật của những cặp yêu nhau thì sao mà Chi làm được. Đến cuối cùng họ phải mượn một chiếc xe đạp, hai người đi hai bên và bó hoa đặt trước ghi-đông xe, thêm một bức nữa đơn giản hơn khi anh chìa bó hoa cho cô, cô nhận lấy rồi cười.
82387408_474556526550956_8270687435210358784_o.jpg

-Ôi ảnh đẹp quá, anh chị xem này, có khác gì ảnh cưới đâu, hì hì, có điềm báo trước rồi đấy, chúc mừng anh chị nha.
Ảnh đúng là rất đẹp, nhưng anh ta cứ nói về hiểu lầm đó mãi không chịu dừng, Chi muốn cản cũng không nổi, trong khi Phúc chỉ cười đồng lõa. Đến khi cậu trai ấy đi rồi Chi mới trách anh.
-Anh sao…
-Kệ đi, người dưng ấy mà, cốt sao người ta chụp ra tấm hình đẹp cho mình là được. Thôi mình về đi trưa rồi, kẻo mẹ em mong.
Chi cũng chỉ biết thuận theo cái sự đã rồi chứ biết phải làm sao, hai người về đến nơi nhưng Phúc không ở lại ăn cơm được, anh phải về nhà máy gấp. Nhìn dáng vẻ tất tả của anh Chi cũng thấy thương, muốn gói cho anh ít cơm với thức ăn mang đi mà không kịp.
Chi lên nhà, ngồi xuống bàn ăn cô mới nghĩ lại buổi sáng ngày hôm nay, nhẹ nhõm, nhiều niềm vui và hơi chút chút vương vấn lại. Cô bất giác mỉm cười.
-Con thích cậu ấy à.
Bà Lệ ngồi xuống tự bao giờ, thấy Chi một mình cười tủm tỉm thì bà ngay mồm hỏi luôn. Câu hỏi bất chợt suýt làm Chi phun ra mấy hạt cơm vừa bỏ vào trong miệng. Nàng đỏ hồng 2 má, tay chân xua loạn, còn miệng thì chối bay.
-Làm gì có ạ, mẹ cứ đoán mò làm gì, bọn con chỉ là bạn thôi, người ta giỏi thế làm gì đến lượt con gái mẹ.
-Ừ, tùy ở con, nhưng mẹ thấy cách cậu ấy chăm sóc và che chở cho con làm mẹ an lòng.
Sau bữa cơm, vì câu nói của mẹ mà Chi suy nghĩ cả buổi chiều. Anh bắt đầu thể hiện tình cảm, mẹ cũng biết, Chi tất nhiên cũng biết nhưng cô lại luôn có ý chối bỏ hoặc định nghĩa tình cảm đó theo ý khác. Vì sao vậy, Phúc rất tốt mà, mẹ ưng anh ấy, chú Danh cũng rất ủng hộ, chỉ có cô là luôn lưỡng lự tránh né, lý do là vì đâu.
Các câu hỏi gần như phủ kín trong đầu cô, còn câu trả lời thì không thấy có, ý nghĩ bay xa dẫn cô lại nghĩ đến ông Danh. Không phải vì tìm kiếm câu trả lời mà là thoáng liên tưởng đến hình ảnh ông kéo chiếc váy che đi cơ thể trần truồng của cô. Cô tự hỏi, lúc ấy ông có lưỡng lự như cô lúc này không, nếu ông ấy chọn lựa phương án khác thì liệu bây giờ cô đang hạnh phúc hay hối hận đây.
“Sợ là có muốn cũng không được, của chú to vậy cơ mà… của mình có xíu xiu."
Đang yên lành thì tự nhiên lại nghĩ đến mấy hình ảnh hương diễm, Chi xấu hổ quá, mà úp mặt vào trong gối, sau đó cô phải đi tắm ngay.
Thứ hai đến, trong căn phòng vốn dĩ chỉ có 2 người đã rất lặng, nay người hay nói hay hỏi nhất cũng im lìm khiến không khí càng trầm xuống. Hết giờ, ông Danh mới hỏi thăm Chi.
-Cuối tuần của cháu thế nào, vui không, đáng nhớ chứ.
Chi khe khẽ gật đầu, vì đó vốn dĩ là sự thật. Thấy vậy ông Danh lại hỏi tiếp.
-Thế dự định tuần sau của 2 đứa thế nào. Phúc có mời cháu đi chơi tiếp không.
Lúc đấy anh cũng hỏi cô về buổi hẹn lần sau nhưng cô lưỡng lự, may sao cậu trai kia đã giúp cô trì hoãn, bây giờ ông hỏi thế cô cũng chưa biết trả lời ra sao, nên thuật lại.
-Anh ấy có rủ cháu đi chơi vào mỗi cuối tuần, nhưng cháu còn chưa trả lời chú ạ.
-Sao vậy, sao không đồng ý luôn.
-Cháu…cháu không biết trả lời thế nào.
-Lưỡng lự đúng không, cảm xúc vẫn còn chơi vơi lập lờ chưa đậm nét. Với một người chưa trải qua kinh nghiệm yêu đương như cháu thì như vậy là dễ hiểu mà. Thế này nhé, trước tiên phải mở lòng để tìm thấy một người bạn chân thành và mang lại cho ta nhiều niềm vui cái đã. Hai đứa làm được điều ấy chưa.
-Dạ rồi, anh ấy làm cháu rất vui, và thấy an tâm nữa.
Ông Danh ngồi xuống ghế, chỉ Chi ngồi xuống đối diện mình, ông lại bỏ đi vai giám đốc mà trở thành một người thầy. Lần này có lẽ là một bài học về cảm xúc cho em.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Tôi là Lituchi hàng real đây. tôi là chủ group "Đàn ông chém gió-truyện 🔞" nick Telegram tôi là @lituchi88.
Nếu tele không được thì chuyển sang Zalo 0836552559. anh em muốn mua truyện hoặc có thắc mắc gì muốn hỏi thì pm tôi nhé.
 

cafedang

Yếu sinh lý
Tôi là Lituchi hàng real đây. tôi là chủ group "Đàn ông chém gió-truyện 🔞" nick Telegram tôi là @lituchi88.
Nếu tele không được thì chuyển sang Zalo 0836552559. anh em muốn mua truyện hoặc có thắc mắc gì muốn hỏi thì pm tôi nhé.
group này ở đâu đấy mày
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Ch23. Lần đầu chia tay
Tiểu Vân không hiểu, anh sy mê cô, cô nhìn thấy điều đó trong mắt anh. Anh khao khát cô, cô cảm nhận được điều đó qua từng động tác vội vã của anh trên cơ thể mình. Vậy sao anh dừng lại, anh có gì khó xử sao, hay anh bị bệnh… Tiểu Vân muốn vuốt ve người yêu rồi gặng hỏi, nhưng khi thấy gương mặt anh nặng ưu tư nàng lại dừng.
-Cứ để anh tự nhiên, khi đủ tin tưởng anh sẽ chia sẻ với mình.
Nghĩ thế nàng ôm cổ anh thủ thỉ.
-Anh, dậy em nấu cá kho đi.
Philips đứng lên, anh lấy lại sự tươi tỉnh để nàng khỏi mất vui. Tiểu Vân cũng nhanh chóng hoạt bát trở lại, và căn bếp lại rộn rã tiếng cười đùa.
Rất nhanh, bữa cơm với 2 món chính và một vài món canh rau được bày ra. Họ vừa ăn, vừa trò chuyện, người này gắp cho người kia rồi cùng khen món ăn hai nước thật tuyệt vời. Không khí đầm ấm đầy yêu thương ấy chẳng khác nào một đôi vợ chồng mới cưới và đang mơ mộng về những ngày tháng hạnh phúc sau này.
Tiểu Vân thật tinh ý, chỉ một thoáng anh hơi cúp mắt cô đã nhận ra lòng anh đang chất chứa nỗi buồn. Cô vuốt nhẹ trên má anh, mơn man những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt của chàng. Bằng cái giọng nhẹ nhàng và quan tâm nhất, nàng hỏi anh.
-Philips, anh đang buồn à, nói cho em biết được không, em không đành lòng nhìn anh như thế.
Philips nhìn lên, ngần ngừ hồi lâu rồi bộc bạch.
-Anh sắp phải về Việt Nam, về hẳn. Anh biết em muốn lập nghiệp ở bên này, vì thế chúng mình sẽ phải chia tay.
Lời nói bất hòa làm Tiểu Vân tròn xoe 2 mắt, miệng cô run run mất cả phút mới nói được mấy lời.
-Không phải anh đã sống ở đây 10 năm sao, anh cũng đang có sự nghiệp vững chắc trong công ty mà, sao lại về.
-Vì bố anh cần anh.
-Nhưng…nhưng anh chưa nhắc về điều đó bao giờ.
-Ừ, vì anh nghĩ rằng bố anh sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh, nhưng lúc này ông đang cần anh, anh phải về.
Giấc mộng màu hồng, vỡ tan như bọt nước, Tiểu Vân đã từng nghĩ sẽ bên người đàn ông này cả cuộc đời, nhưng với điều kiện họ cùng xây tương lai ở nơi đây. Giờ anh nói chia xa, cũng đồng nghĩa với việc đặt dấu chấm hết luôn cho cuộc tình. Cô là người sống lý trí, giá mà cô yêu anh bớt đi một chút thì lúc này cô sẽ có thể nhẹ nhàng mà đối mặt. Nhưng cô yêu anh rất nhiều, mọi dự định sau này đều có anh, giờ mọi chuyện diễn ra thế này làm lòng cô quặn thắt. Bằng tất cả lý trí, cô cố gắng bình tâm hỏi anh thêm một lần.
-Bao giờ anh phải về.
-Trong vòng 2 tháng.
-Cái gì, sao gấp thế, sao không phải là 6 tháng hoặc đến cuối năm. Em còn chưa được đi trượt tuyết cùng anh ở Thụy Sĩ, còn chưa tắm nước nóng ở Iceland. Anh đã bảo là sẽ cùng em lái xe khắp Châu Âu anh nhớ không, giờ anh nói chỉ còn 2 tháng nữa anh về Việt Nam là sao…Anh đáng ghét, anh tệ lắm anh biết không…hu hu…bụp bụp.
Câu trả lời của anh một lần nữa làm cơn giận trong cô bùng nổ. Tiểu Vân vừa khóc vừa đấm thùm thụp trên ngực anh. Philips không đỡ, cũng chẳng tránh né, anh để cô mặc sức phát tiết trên ngực mình. Nàng càng khóc càng to, càng nói càng thương cảm.
-Anh bảo dạy món Việt Nam cho em…hu hu… em còn chưa nấu đủ một mâm cơm, anh nói dạy tiếng Việt cho em …hu hu… em con chưa biết hỏi đường, đến 1000 còn chưa đếm nổi…hu hu…anh là cái đồ thất hứa…em ghét anh…bụp bụp…hu hu…
-Anh xin lỗi, nhưng anh không thể làm khác được, anh nợ bố anh nhiều lắm, anh không thể làm trái ý ông.
-Vậy còn em thì sao…hu hu… lúc anh nói yêu em, và anh làm cho em yêu anh, tin vào tình yêu chúng mình…hu hu… anh có nghĩ anh đã nợ em không…hu hu…
-Anh biết, anh vẫn biết, vậy nên…
Philips ngước gương mặt buồn rầu lên giải thích, nhưng không giải thích còn đỡ, vừa giải thích Tiểu Vân càng tức giận hơn.
-Vậy nên anh mới không đụng vào người tôi, coi đấy là giữ gìn cho tôi à, hay chỉ là cách để anh không có vướng bận, muốn đi chỉ cần rũ áo là không có áy náy gì. Hừ, anh làm như thế là cao thượng… là lo lắng cho tôi đấy hả…đồ bội bạc…chát …choang…
-Tiểu Vân…
Quá kích động, Tiểu Vân vung tay tát thật mạnh lên mặt Philips, cú tát đi quá tầm khiến một chiếc cốc lăn khỏi bàn, vỡ tan. Philips nhào tới ôm lấy Tiểu Vân lật tới lật lui chỉ sợ cô bị thương, chảy máu, lúc đầu Tiểu Vân còn vùng vằng nhưng đến khi thấy máu rỉ từ môi anh cô òa khóc to hơn rồi ôm anh thật chặt.
-Đồ ngu này, sao không tránh…hu hu… chảy máu rồi…hu hu…em xin lỗi… em lỡ tay… hu hu hu…em không cố tình làm anh đau…hu hu hu.
Tiểu Vân khóc nấc lên trong ngực Philips, anh cũng không kìm nổi cảm xúc mà khóe mắt cay cay. Mất thêm 2 phút để Tiểu Vân bình tĩnh lại, cô xuýt xoa lau vết máu trên môi anh, và dùng nụ hôn xóa đi giọt nước mắt anh đang chực trào.
-Anh có đau không? Sao lại không né, để chảy máu rồi đây này.
-Không đau bằng em, để em đánh mấy cái mà nhẹ lòng được thì đánh thêm mấy cái cũng đâu có sao.
-Dẻo miệng, yêu anh quá… uhm.
Cô giữ lấy mặt anh rồi dâng môi thơm trong nụ hôn đắm đuối, lần này có lẽ còn dữ dội hơn tất cả mọi lần. Cô lùa lưỡi vào trong khoang miệng anh, cuốn lấy lưỡi anh kéo ra kèm cả những dây tơ nước bọt trong suốt.
Vị ngọt của ái dịch, hòa chung với vị mặn tanh của máu làm nụ hôn của 2 người vừa cuồng dã lại hòa quyện đến đê mê. Tiểu Vân lần này hoàn toàn chủ động, cô luồn tay trong áo anh, thăm dò những khối cơ và vuốt ve từng đường nét rắn rỏi trên cơ thể Philips.
Cô chủ động vật ngửa anh trên sofa, tốc ngược áo anh lên rồi hôn trên bờ ngực rộng rãi. Nàng hôn hết bên nọ đến bên kia, lấy lưỡi rà vòng quanh và bú mạnh lên hai núm vú nâu sẫm của anh. Nàng dở đủ trò ra để chơi đùa với chúng, hết mút rồi cắn, sau đó lấy tay se hoặc vần ngắt nhéo tha hồ. Philips chịu trận, anh chỉ còn biết quằn quại rồi cất tiếng rên.
chuyen-y-1611416522801198697746-1642846975807-1642846976074577226832 (1).jpg

-Ư, em… anh nhột quá…ư hư hư… đừng nghịch nữa mà…
Cô buông tha cho 2 vú của anh thì lại để 2 tay của mình trượt dài xuống dưới. Đi qua vùng bụng, eo với từng thớ cơ gọn ghẽ, em vuốt ve một cách âu yếm rồi đặt tay lên cạp của chiếc quần tây sau đó vội vã nới lỏng chiếc thắt lưng vô duyên. Philips giữ tay em lại, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, anh nói với tất cả áy náy và chân thành.
-Đừng em yêu, em hiểu mà…
Tiểu Vân nhìn lại anh, đôi tay cô dừng lại thật, cô nghĩ điều gì đó trong vài giây rồi đột ngột đứng lên mang theo cả áo măng tô vào nhà vệ sinh. Trước khi đi cô để lại cho anh một ánh mắt mà anh không biết nên phải gọi là gì. Anh nghĩ rằng cô tức giận rồi sửa soạn ra về, anh không đuổi theo để cản mà ngồi dậy, vuốt phẳng phiu lại áo quần.
Hơn 5 phút sau Tiểu Vân bước ra, gương mặt hồng hào tươi tỉnh hết nước mắt tèm lem, đôi mắt không còn rưng rưng mà nhìn anh cực kỳ gợi dục. Cô tiến lại gần anh, răng cắn vành môi dưới như đã lấy đủ quyết tâm cho việc gì đó rất quan trọng. Hai tay em trượt dần lên theo hàng cúc chiếc áo khoác, đến cổ áo em mở rộng chúng sang hai bên.
W03.jpg

Bên trong em không mặc gì, kể cả nội y, chiếc áo trượt khỏi bờ vai để làn da trắng tinh phơi hoàn toàn ra ngoài ánh sáng. Philips chết lặng, anh cố gắng mở lời.
-Em…
-Suỵt, ngắm em đi, em đẹp không.
Tiểu Vân đặt ngón trỏ lên môi anh, kề miệng lên vành tai anh nói rất nhỏ. Sau đó em lùi lại rồi xoay một vòng.
Em khoe ra toàn bộ những đường cong mềm mại đáng tự hào nhất của bản thân. Từ cánh tay dài thon thon, đến đôi chân miên man không chỗ nào khúc khuỷu. Em cũng kiêu hãnh nghển cổ thật cao để anh thỏa thích ngắm dọc từ chiếc cổ nõn nà, đến vùng xương quai xanh mảnh khảnh với từng hốc xương sâu rõ nét. Cuối cùng cô để mắt anh mê mẩn ở bầu ngực tròn căng, cân đối với hai núm vú hồng tươi đang rung rung của mình. Rồi tiếp sau em vuốt tay xuống bụng, hơi chu mông, anh đã mắt với bờ eo thướt tha và đôi mông tròn cong vểnh, ngất ngây ở nơi có vòm mu khum khum với những sợi lông đen mềm mại xếp gọn gàng.
Em đẹp quá, nét quyến rũ chẳng kém bất cứ minh tinh hay ca sỹ nào. Philips nuốt nước bọt, cố dằn lòng nhưng anh biết sớm muộn gì anh cũng thất thủ. Anh thật lòng cất lời khen.
-Em …đẹp và quyến rũ lắm…
-Em biết mà…vì thế anh sẽ không được quên em dễ dàng… hôm nay em sẽ để hình bóng này khắc thật sâu trong tim anh…
Em chủ động sát lại, một lần nữa đặt môi mình lên môi anh, ướt át và đong đầy nhục cảm. Chiếc lưỡi, bờ môi em như đang cố nhóm lên ngọn lửa dục vọng của hai người. Tiểu Vân không chịu dừng ở đó, cô tốc ngược áo anh lên, kéo nó qua đầu rồi để thân trên anh lõa lồ.
Cô để anh ngồi yên trên sofa, cô cầm hai tay anh lên, đặt một tay nơi vú, tay còn lại cô đặt vào gò mu mum múp của mình. Mặt cô hồng tươi do xấu hổ, nhưng từng lời của cô nói với anh nhẹ nhàng lại cực kỳ chắc chắn.
-Chạm vào em đi…uhm…em muốn anh một lần cảm nhận em thật gần, thật rõ… em yêu anh… không cần biết bao giờ phải chia xa, chỉ biết lúc này em muốn yêu anh thật trọn vẹn… bằng cả thể xác và tâm hồn… mình hãy là của nhau anh nhé…
Nếu lúc này Philips còn rụt rè thì không phải đàn ông nữa. Hai bàn tay bắt đầu chuyển động nhiều hơn, không đặt ở 2 nơi mà dồn hết lên cặp ngực. Đây là người đầu tiên anh yêu và hẹn hò nghiêm túc nhưng không phải thân thể người đàn bà đầu tiên anh biết tới. Những cuộc mây mưa chớp nhoáng trước đây với bạn cùng nhà hay vài cô quen trên bar hoặc qua mạng, họ đều là những phụ nữ có nhan sắc. Nhưng so họ với thân thể trong tay anh lúc này thì thật khập khiễng. Một phần vì Tiểu Vân đẹp thật, phần nữa vì tình cảm cô dành cho anh khiến Philips trân trọng và nâng niu cô hơn.
Hai vú em không to đến đồ sộ nhưng núng nính vừa tay cho cảm giác vô cùng mềm mại và mịn màng. Vừa tận hưởng xúc cảm tuyệt vời ấy, Philips vừa kéo em sát vào mình, anh áp má mình lên vùng da bụng của em rồi cọ đi cọ lại. Mùi hương con gái dịu nhẹ xộc sâu vào trong mũi anh, còn sự trơn tru ấm áp của làn da em thì mơn man trên khuôn mặt của chàng.
-Anh cảm ơn tình yêu của em dành cho anh…em là tình yêu đầu của anh…anh sẽ khắc ghi hình bóng em trong tim mãi mãi.
Lúc này thế giới của anh và cô chỉ còn lại tình yêu, khát khao và ngọn lửa dục bốc cao không kiểm soát. Tiểu Vân kéo Philips đứng lên, cuống cuồng lột hết đồ của anh ra để bắt anh phải trần trụi giống mình. Ham muốn của cả hai đã dâng cao đến đỉnh điểm, ghế sofa với họ đã không còn thoải mái vì thế cuộc chiến cuồng dã chuẩn bị diễn ra dưới sàn.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

Đính kèm

  • images - 2025-05-17T162105.679.jpeg
    images - 2025-05-17T162105.679.jpeg
    6.4 KB · Xem: 27

cutodhl

Yếu sinh lý
Ch23. Lần đầu chia tay
Tiểu Vân không hiểu, anh sy mê cô, cô nhìn thấy điều đó trong mắt anh. Anh khao khát cô, cô cảm nhận được điều đó qua từng động tác vội vã của anh trên cơ thể mình. Vậy sao anh dừng lại, anh có gì khó xử sao, hay anh bị bệnh… Tiểu Vân muốn vuốt ve người yêu rồi gặng hỏi, nhưng khi thấy gương mặt anh nặng ưu tư nàng lại dừng.
-Cứ để anh tự nhiên, khi đủ tin tưởng anh sẽ chia sẻ với mình.
Nghĩ thế nàng ôm cổ anh thủ thỉ.
-Anh, dậy em nấu cá kho đi.
Philips đứng lên, anh lấy lại sự tươi tỉnh để nàng khỏi mất vui. Tiểu Vân cũng nhanh chóng hoạt bát trở lại, và căn bếp lại rộn rã tiếng cười đùa.
Rất nhanh, bữa cơm với 2 món chính và một vài món canh rau được bày ra. Họ vừa ăn, vừa trò chuyện, người này gắp cho người kia rồi cùng khen món ăn hai nước thật tuyệt vời. Không khí đầm ấm đầy yêu thương ấy chẳng khác nào một đôi vợ chồng mới cưới và đang mơ mộng về những ngày tháng hạnh phúc sau này.
Tiểu Vân thật tinh ý, chỉ một thoáng anh hơi cúp mắt cô đã nhận ra lòng anh đang chất chứa nỗi buồn. Cô vuốt nhẹ trên má anh, mơn man những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt của chàng. Bằng cái giọng nhẹ nhàng và quan tâm nhất, nàng hỏi anh.
-Philips, anh đang buồn à, nói cho em biết được không, em không đành lòng nhìn anh như thế.
Philips nhìn lên, ngần ngừ hồi lâu rồi bộc bạch.
-Anh sắp phải về Việt Nam, về hẳn. Anh biết em muốn lập nghiệp ở bên này, vì thế chúng mình sẽ phải chia tay.
Lời nói bất hòa làm Tiểu Vân tròn xoe 2 mắt, miệng cô run run mất cả phút mới nói được mấy lời.
-Không phải anh đã sống ở đây 10 năm sao, anh cũng đang có sự nghiệp vững chắc trong công ty mà, sao lại về.
-Vì bố anh cần anh.
-Nhưng…nhưng anh chưa nhắc về điều đó bao giờ.
-Ừ, vì anh nghĩ rằng bố anh sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh, nhưng lúc này ông đang cần anh, anh phải về.
Giấc mộng màu hồng, vỡ tan như bọt nước, Tiểu Vân đã từng nghĩ sẽ bên người đàn ông này cả cuộc đời, nhưng với điều kiện họ cùng xây tương lai ở nơi đây. Giờ anh nói chia xa, cũng đồng nghĩa với việc đặt dấu chấm hết luôn cho cuộc tình. Cô là người sống lý trí, giá mà cô yêu anh bớt đi một chút thì lúc này cô sẽ có thể nhẹ nhàng mà đối mặt. Nhưng cô yêu anh rất nhiều, mọi dự định sau này đều có anh, giờ mọi chuyện diễn ra thế này làm lòng cô quặn thắt. Bằng tất cả lý trí, cô cố gắng bình tâm hỏi anh thêm một lần.
-Bao giờ anh phải về.
-Trong vòng 2 tháng.
-Cái gì, sao gấp thế, sao không phải là 6 tháng hoặc đến cuối năm. Em còn chưa được đi trượt tuyết cùng anh ở Thụy Sĩ, còn chưa tắm nước nóng ở Iceland. Anh đã bảo là sẽ cùng em lái xe khắp Châu Âu anh nhớ không, giờ anh nói chỉ còn 2 tháng nữa anh về Việt Nam là sao…Anh đáng ghét, anh tệ lắm anh biết không…hu hu…bụp bụp.
Câu trả lời của anh một lần nữa làm cơn giận trong cô bùng nổ. Tiểu Vân vừa khóc vừa đấm thùm thụp trên ngực anh. Philips không đỡ, cũng chẳng tránh né, anh để cô mặc sức phát tiết trên ngực mình. Nàng càng khóc càng to, càng nói càng thương cảm.
-Anh bảo dạy món Việt Nam cho em…hu hu… em còn chưa nấu đủ một mâm cơm, anh nói dạy tiếng Việt cho em …hu hu… em con chưa biết hỏi đường, đến 1000 còn chưa đếm nổi…hu hu…anh là cái đồ thất hứa…em ghét anh…bụp bụp…hu hu…
-Anh xin lỗi, nhưng anh không thể làm khác được, anh nợ bố anh nhiều lắm, anh không thể làm trái ý ông.
-Vậy còn em thì sao…hu hu… lúc anh nói yêu em, và anh làm cho em yêu anh, tin vào tình yêu chúng mình…hu hu… anh có nghĩ anh đã nợ em không…hu hu…
-Anh biết, anh vẫn biết, vậy nên…
Philips ngước gương mặt buồn rầu lên giải thích, nhưng không giải thích còn đỡ, vừa giải thích Tiểu Vân càng tức giận hơn.
-Vậy nên anh mới không đụng vào người tôi, coi đấy là giữ gìn cho tôi à, hay chỉ là cách để anh không có vướng bận, muốn đi chỉ cần rũ áo là không có áy náy gì. Hừ, anh làm như thế là cao thượng… là lo lắng cho tôi đấy hả…đồ bội bạc…chát …choang…
-Tiểu Vân…
Quá kích động, Tiểu Vân vung tay tát thật mạnh lên mặt Philips, cú tát đi quá tầm khiến một chiếc cốc lăn khỏi bàn, vỡ tan. Philips nhào tới ôm lấy Tiểu Vân lật tới lật lui chỉ sợ cô bị thương, chảy máu, lúc đầu Tiểu Vân còn vùng vằng nhưng đến khi thấy máu rỉ từ môi anh cô òa khóc to hơn rồi ôm anh thật chặt.
-Đồ ngu này, sao không tránh…hu hu… chảy máu rồi…hu hu…em xin lỗi… em lỡ tay… hu hu hu…em không cố tình làm anh đau…hu hu hu.
Tiểu Vân khóc nấc lên trong ngực Philips, anh cũng không kìm nổi cảm xúc mà khóe mắt cay cay. Mất thêm 2 phút để Tiểu Vân bình tĩnh lại, cô xuýt xoa lau vết máu trên môi anh, và dùng nụ hôn xóa đi giọt nước mắt anh đang chực trào.
-Anh có đau không? Sao lại không né, để chảy máu rồi đây này.
-Không đau bằng em, để em đánh mấy cái mà nhẹ lòng được thì đánh thêm mấy cái cũng đâu có sao.
-Dẻo miệng, yêu anh quá… uhm.
Cô giữ lấy mặt anh rồi dâng môi thơm trong nụ hôn đắm đuối, lần này có lẽ còn dữ dội hơn tất cả mọi lần. Cô lùa lưỡi vào trong khoang miệng anh, cuốn lấy lưỡi anh kéo ra kèm cả những dây tơ nước bọt trong suốt.
Vị ngọt của ái dịch, hòa chung với vị mặn tanh của máu làm nụ hôn của 2 người vừa cuồng dã lại hòa quyện đến đê mê. Tiểu Vân lần này hoàn toàn chủ động, cô luồn tay trong áo anh, thăm dò những khối cơ và vuốt ve từng đường nét rắn rỏi trên cơ thể Philips.
Cô chủ động vật ngửa anh trên sofa, tốc ngược áo anh lên rồi hôn trên bờ ngực rộng rãi. Nàng hôn hết bên nọ đến bên kia, lấy lưỡi rà vòng quanh và bú mạnh lên hai núm vú nâu sẫm của anh. Nàng dở đủ trò ra để chơi đùa với chúng, hết mút rồi cắn, sau đó lấy tay se hoặc vần ngắt nhéo tha hồ. Philips chịu trận, anh chỉ còn biết quằn quại rồi cất tiếng rên.Xem nội dung: 459374
-Ư, em… anh nhột quá…ư hư hư… đừng nghịch nữa mà…
Cô buông tha cho 2 vú của anh thì lại để 2 tay của mình trượt dài xuống dưới. Đi qua vùng bụng, eo với từng thớ cơ gọn ghẽ, em vuốt ve một cách âu yếm rồi đặt tay lên cạp của chiếc quần tây sau đó vội vã nới lỏng chiếc thắt lưng vô duyên. Philips giữ tay em lại, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, anh nói với tất cả áy náy và chân thành.
-Đừng em yêu, em hiểu mà…
Tiểu Vân nhìn lại anh, đôi tay cô dừng lại thật, cô nghĩ điều gì đó trong vài giây rồi đột ngột đứng lên mang theo cả áo măng tô vào nhà vệ sinh. Trước khi đi cô để lại cho anh một ánh mắt mà anh không biết nên phải gọi là gì. Anh nghĩ rằng cô tức giận rồi sửa soạn ra về, anh không đuổi theo để cản mà ngồi dậy, vuốt phẳng phiu lại áo quần.
Hơn 5 phút sau Tiểu Vân bước ra, gương mặt hồng hào tươi tỉnh hết nước mắt tèm lem, đôi mắt không còn rưng rưng mà nhìn anh cực kỳ gợi dục. Cô tiến lại gần anh, răng cắn vành môi dưới như đã lấy đủ quyết tâm cho việc gì đó rất quan trọng. Hai tay em trượt dần lên theo hàng cúc chiếc áo khoác, đến cổ áo em mở rộng chúng sang hai bên. Xem nội dung: 459378
Bên trong em không mặc gì, kể cả nội y, chiếc áo trượt khỏi bờ vai để làn da trắng tinh phơi hoàn toàn ra ngoài ánh sáng. Philips chết lặng, anh cố gắng mở lời.
-Em…
-Suỵt, ngắm em đi, em đẹp không.
Tiểu Vân đặt ngón trỏ lên môi anh, kề miệng lên vành tai anh nói rất nhỏ. Sau đó em lùi lại rồi xoay một vòng.
Em khoe ra toàn bộ những đường cong mềm mại đáng tự hào nhất của bản thân. Từ cánh tay dài thon thon, đến đôi chân miên man không chỗ nào khúc khuỷu. Em cũng kiêu hãnh nghển cổ thật cao để anh thỏa thích ngắm dọc từ chiếc cổ nõn nà, đến vùng xương quai xanh mảnh khảnh với từng hốc xương sâu rõ nét. Cuối cùng cô để mắt anh mê mẩn ở bầu ngực tròn căng, cân đối với hai núm vú hồng tươi đang rung rung của mình. Rồi tiếp sau em vuốt tay xuống bụng, hơi chu mông, anh đã mắt với bờ eo thướt tha và đôi mông tròn cong vểnh, ngất ngây ở nơi có vòm mu khum khum với những sợi lông đen mềm mại xếp gọn gàng.
Em đẹp quá, nét quyến rũ chẳng kém bất cứ minh tinh hay ca sỹ nào. Philips nuốt nước bọt, cố dằn lòng nhưng anh biết sớm muộn gì anh cũng thất thủ. Anh thật lòng cất lời khen.
-Em …đẹp và quyến rũ lắm…
-Em biết mà…vì thế anh sẽ không được quên em dễ dàng… hôm nay em sẽ để hình bóng này khắc thật sâu trong tim anh…
Em chủ động sát lại, một lần nữa đặt môi mình lên môi anh, ướt át và đong đầy nhục cảm. Chiếc lưỡi, bờ môi em như đang cố nhóm lên ngọn lửa dục vọng của hai người. Tiểu Vân không chịu dừng ở đó, cô tốc ngược áo anh lên, kéo nó qua đầu rồi để thân trên anh lõa lồ.
Cô để anh ngồi yên trên sofa, cô cầm hai tay anh lên, đặt một tay nơi vú, tay còn lại cô đặt vào gò mu mum múp của mình. Mặt cô hồng tươi do xấu hổ, nhưng từng lời của cô nói với anh nhẹ nhàng lại cực kỳ chắc chắn.
-Chạm vào em đi…uhm…em muốn anh một lần cảm nhận em thật gần, thật rõ… em yêu anh… không cần biết bao giờ phải chia xa, chỉ biết lúc này em muốn yêu anh thật trọn vẹn… bằng cả thể xác và tâm hồn… mình hãy là của nhau anh nhé…
Nếu lúc này Philips còn rụt rè thì không phải đàn ông nữa. Hai bàn tay bắt đầu chuyển động nhiều hơn, không đặt ở 2 nơi mà dồn hết lên cặp ngực. Đây là người đầu tiên anh yêu và hẹn hò nghiêm túc nhưng không phải thân thể người đàn bà đầu tiên anh biết tới. Những cuộc mây mưa chớp nhoáng trước đây với bạn cùng nhà hay vài cô quen trên bar hoặc qua mạng, họ đều là những phụ nữ có nhan sắc. Nhưng so họ với thân thể trong tay anh lúc này thì thật khập khiễng. Một phần vì Tiểu Vân đẹp thật, phần nữa vì tình cảm cô dành cho anh khiến Philips trân trọng và nâng niu cô hơn.
Hai vú em không to đến đồ sộ nhưng núng nính vừa tay cho cảm giác vô cùng mềm mại và mịn màng. Vừa tận hưởng xúc cảm tuyệt vời ấy, Philips vừa kéo em sát vào mình, anh áp má mình lên vùng da bụng của em rồi cọ đi cọ lại. Mùi hương con gái dịu nhẹ xộc sâu vào trong mũi anh, còn sự trơn tru ấm áp của làn da em thì mơn man trên khuôn mặt của chàng.
-Anh cảm ơn tình yêu của em dành cho anh…em là tình yêu đầu của anh…anh sẽ khắc ghi hình bóng em trong tim mãi mãi.
Lúc này thế giới của anh và cô chỉ còn lại tình yêu, khát khao và ngọn lửa dục bốc cao không kiểm soát. Tiểu Vân kéo Philips đứng lên, cuống cuồng lột hết đồ của anh ra để bắt anh phải trần trụi giống mình. Ham muốn của cả hai đã dâng cao đến đỉnh điểm, ghế sofa với họ đã không còn thoải mái vì thế cuộc chiến cuồng dã chuẩn bị diễn ra dưới sàn.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
đang chi mà bác
 
Bên trên