@thanhbt @diepvien008 @minhhoang95 @DaoX @vhcuong01
Để tao vẽ cho mày thấy cuộc sống của mày nó thảm hại đến mức nào. Đêm thì cày game, sáng còn chưa tỉnh ngủ, chiều bật app nhận vài cuốc xe ôm để kiếm cái hốc vào mồm trả tiền trọ, rảnh rỗi thì mở tài liệu ôn tập, gửi đơn xin việc mong ai đó gọi đi phỏng vấn, tối về tắm giặt, nghỉ ngơi, xem sex cho tỉnh táo. Chán quá thì lại qua nhà em rau ruột quen khi nó book xe — mặt mụn đầy, xấu tệ. Nhìn mày sống vậy mà tao vừa thương vừa cười, đúng là đỉnh cao của đáy xã hội, mỗi ngày chỉ là lặp lại vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Ngày nào cũng canh cơm trứng, thịt với cà chua, cứ như hamster chạy trong bánh xe, sống kiểu “ăn vừa đủ, ngủ vừa đủ, mong mai đỡ khổ”. Cả năm trời mới kiếm được việc ổn, mày tưởng mình đã trưởng thành, đã lớn khôn, nhưng tao nhìn vào thấy toàn là thất bại vừa đủ, tầm thường đến mức hài hước. Những ngày tháng làm xe ôm, quen vài em, toàn khách book xe thôi, không xinh, không sang, không gì cả. Mày cứ tưởng mình khoe mẽ, tao nhìn vào thấy hết: nông dân hạng xoàng, tư duy đáy, không danh dự, không quyền lực.
Giờ thì vợ con đầy đủ, áp lực cơm áo gạo tiền nặng trĩu, vẫn nghèo rách, vẫn đáy xã hội, sống mà ai nhìn vào cũng thấy tột cùng khổ cực, mỗi ngày như chịu chế độ khó nhất mà vẫn mắc kẹt, không lối thoát. Mày cố tỏ ra tinh tế, tao đứng đây nhìn từ trên xuống, thấy hết tất cả nỗ lực, tất cả cố gắng, mà kết quả vẫn y nguyên: nông dân hạng xoàng, không nâng cấp, chỉ sống tạm bợ qua ngày.
Mày tưởng mình đang chiến đấu cho cuộc sống, nhưng tao nhìn vào là thấy thấm cay: không tiền, không quyền lực, không danh dự, chỉ còn cày từng ngày, chạy xe, ăn ngủ lặp lại, cứ thế mà điệp khúc lặp, lặp, lặp. Mày cứ tưởng mình trưởng thành, tao nhìn vô là thấy đỉnh cao cuộc sống của người đáy, vừa thương vừa thất vọng, kiểu đây mới là đáy của đáy, cực khổ, không chừa đường thở nào.
Mày tưởng mình sang trọng, tao đứng từ trên nhìn xuống: tất cả nỗ lực của mày, tất cả cố gắng của mày, đều vô nghĩa. Mày nhảy lên, cố thoát khỏi vòng luẩn quẩn, nhưng cuộc sống mày như bị lỗi, rơi thẳng xuống đáy, chẳng có nâng cấp nào cả. Mày gọi đây là cuộc sống, tao gọi đây là phiên bản thất bại của nông dân, đọc xong ai cũng phải cay xé tim, nghẹn cổ, nhìn mày mà vừa thương vừa cười, kiểu đúng là đáy của đáy, đời sống tạm bợ không lối thoát.
Mỗi ngày mày cứ nghĩ mình làm chủ đời mình, tao đứng nhìn là thấy hết: mày chỉ cố gắng để tồn tại, mà tồn tại cũng không xong, cứ điệp khúc cày game, chạy xe, cơm trứng cà chua, ngủ, lặp lại, chẳng có gì hơn. Cuộc sống mày như một vòng luẩn quẩn không lối thoát, cố gắng đến mấy cũng vẫn đáy xã hội, nghèo rách, áp lực cơm áo gạo tiền dồn lên vai, mà vẫn không thay đổi được gì.
Mày cứ tưởng mình đi lên, tao nhìn vào là thấy hết: mày vẫn là nông dân, vẫn đáy của đáy, không tiền, không quyền lực, không danh dự, chỉ có cày, sống tạm, lặp đi lặp lại từng ngày. Tao đứng trên nhìn xuống, vừa cay vừa cười, vừa thương vừa thất vọng, kiểu “wow, cuộc sống đáy xã hội thật tàn nhẫn, không có đường thoát”.
Để tao vẽ cho mày thấy cuộc sống của mày nó thảm hại đến mức nào. Đêm thì cày game, sáng còn chưa tỉnh ngủ, chiều bật app nhận vài cuốc xe ôm để kiếm cái hốc vào mồm trả tiền trọ, rảnh rỗi thì mở tài liệu ôn tập, gửi đơn xin việc mong ai đó gọi đi phỏng vấn, tối về tắm giặt, nghỉ ngơi, xem sex cho tỉnh táo. Chán quá thì lại qua nhà em rau ruột quen khi nó book xe — mặt mụn đầy, xấu tệ. Nhìn mày sống vậy mà tao vừa thương vừa cười, đúng là đỉnh cao của đáy xã hội, mỗi ngày chỉ là lặp lại vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Ngày nào cũng canh cơm trứng, thịt với cà chua, cứ như hamster chạy trong bánh xe, sống kiểu “ăn vừa đủ, ngủ vừa đủ, mong mai đỡ khổ”. Cả năm trời mới kiếm được việc ổn, mày tưởng mình đã trưởng thành, đã lớn khôn, nhưng tao nhìn vào thấy toàn là thất bại vừa đủ, tầm thường đến mức hài hước. Những ngày tháng làm xe ôm, quen vài em, toàn khách book xe thôi, không xinh, không sang, không gì cả. Mày cứ tưởng mình khoe mẽ, tao nhìn vào thấy hết: nông dân hạng xoàng, tư duy đáy, không danh dự, không quyền lực.
Giờ thì vợ con đầy đủ, áp lực cơm áo gạo tiền nặng trĩu, vẫn nghèo rách, vẫn đáy xã hội, sống mà ai nhìn vào cũng thấy tột cùng khổ cực, mỗi ngày như chịu chế độ khó nhất mà vẫn mắc kẹt, không lối thoát. Mày cố tỏ ra tinh tế, tao đứng đây nhìn từ trên xuống, thấy hết tất cả nỗ lực, tất cả cố gắng, mà kết quả vẫn y nguyên: nông dân hạng xoàng, không nâng cấp, chỉ sống tạm bợ qua ngày.
Mày tưởng mình đang chiến đấu cho cuộc sống, nhưng tao nhìn vào là thấy thấm cay: không tiền, không quyền lực, không danh dự, chỉ còn cày từng ngày, chạy xe, ăn ngủ lặp lại, cứ thế mà điệp khúc lặp, lặp, lặp. Mày cứ tưởng mình trưởng thành, tao nhìn vô là thấy đỉnh cao cuộc sống của người đáy, vừa thương vừa thất vọng, kiểu đây mới là đáy của đáy, cực khổ, không chừa đường thở nào.
Mày tưởng mình sang trọng, tao đứng từ trên nhìn xuống: tất cả nỗ lực của mày, tất cả cố gắng của mày, đều vô nghĩa. Mày nhảy lên, cố thoát khỏi vòng luẩn quẩn, nhưng cuộc sống mày như bị lỗi, rơi thẳng xuống đáy, chẳng có nâng cấp nào cả. Mày gọi đây là cuộc sống, tao gọi đây là phiên bản thất bại của nông dân, đọc xong ai cũng phải cay xé tim, nghẹn cổ, nhìn mày mà vừa thương vừa cười, kiểu đúng là đáy của đáy, đời sống tạm bợ không lối thoát.
Mỗi ngày mày cứ nghĩ mình làm chủ đời mình, tao đứng nhìn là thấy hết: mày chỉ cố gắng để tồn tại, mà tồn tại cũng không xong, cứ điệp khúc cày game, chạy xe, cơm trứng cà chua, ngủ, lặp lại, chẳng có gì hơn. Cuộc sống mày như một vòng luẩn quẩn không lối thoát, cố gắng đến mấy cũng vẫn đáy xã hội, nghèo rách, áp lực cơm áo gạo tiền dồn lên vai, mà vẫn không thay đổi được gì.
Mày cứ tưởng mình đi lên, tao nhìn vào là thấy hết: mày vẫn là nông dân, vẫn đáy của đáy, không tiền, không quyền lực, không danh dự, chỉ có cày, sống tạm, lặp đi lặp lại từng ngày. Tao đứng trên nhìn xuống, vừa cay vừa cười, vừa thương vừa thất vọng, kiểu “wow, cuộc sống đáy xã hội thật tàn nhẫn, không có đường thoát”.



) thế sao k viết đáp lại hay là người phế AI phế
