Nếu không phải đi cùng ông anh vào ngày cuối tuần, thì tao và chị Ninh Bình hay đi lang thang khắp HN, các công viên hoặc các khu di tích, đặc biệt khi HN đã vào cuối thu, đẹp lãng mạn và lôi cuốn, nên sau này dù có đi đâu thì tao vẫn thích nhanh chóng về hn, thích làn thang, trà đá vỉa hè, hoặc rong ruổi xe máy , bạ đâu ăn đó. Thậm chí lắm hôm hai đứa lang thang sang tận Đông Anh, đoạn đang làm cầu Tứ Liên bây giờ, ngồi hàng giờ huyên thuyên rồi nằm xuống bãi cỏ trên sườn đê. Với người cá tính và hướng ngoại như chị, những buổi như này là rất thích, bản thân tao cũng không thích ngồi lỳ một chỗ ở phòng nghịch máy tính nếu không phải làm bài hoặc có việc cần. Mỗi địa điểm lại mang cho nhau một cảm xúc khác nhau, như được thả lỏng người và tận hưởng từ ngoại cảnh đến cảm xúc bên trong, và khi đôi bàn tay thon dài mềm mại của chị nắm chặt tay tao, như một cảm giác an toàn cho chị và những câu chuyện của hai đứa kéo tao trở lại thực tại với chị và để tao không nghĩ nhiều hay nói chuyện về các việc khác hay ở trường. Thi thoảng bọn tao cũng tham gia các nhóm sự kiện ở hai lớp của nhau vì cùng trường, vừa giao lưu hòa nhập với không khí và văn hóa phong trào mối lớp, đồng thời hai đứa cũng có cơ hội hiện diện cùng nhau, và tao thấy chị thích điều này. Một con người kiên định độc lập, tuy cởi mở hào sảng nhưng lại có tính sở hữu và kỷ luật bản thân. Dù mỗi đứa đều có xe máy nhưng thi thoảng bọn tao vẫn thường đi lại đến trường bằng xe bus liên tuyến nếu không vội, và tao hay đợi chị ở cầu trung hòa, khi đó mới đúng thực cảnh sinh viên đi học, ngồi trên xe chen chúc ngột ngạt, lắc lư của xe và chị được giữ đứng vững trong cánh tay tao, thi thoảng dc ôm nhau trên xe sau cú phanh gấp của tài xế.
Đi làm với ông anh một buổi ở gần chợ Long Biên, bọn tao ra chợ Đồng Xuân lang thang xem ngắm các đồ linh tinh dù chả thiết mua gì, nhưng đi dạo trong các phố quanh chợ, tạt té vào các gian hàng rồi đi ăn vặt trong phố cổ cũng thú vị và khá nhiêu bức ảnh dc thuê thợ chụp hai đứa mỗi khi lên đây. Nhìn ánh mắt và nụ cười của chị như muốn quên hết mọi thứ để cùng nhau tận hưởng từng khoảnh khắc, nên tại sao Hn luôn quyến rũ con người ta dù cảm xúc tốt hay đang u buồn. Nghĩ lại tuổi trẻ của hai mươi năm trước cũng coi như là mình đã được cháy hết mình cho tình yêu, công việc, học hành lại là chuyện không cần bàn quá nhiều
Học Xuất nhập khẩu, Các thể loại môn học tao chiến dc cả riêng môn Tiếng Anh thì lại lười và chỉ có dc căn bản, mãi sau này khi tao học cao học trong khi đang làm QS thì mới đi học một cách nghiêm túc, đổi lại Hương và chị Ninh Bình thì lại rất khá, nhất là Hương, đúng sở trường yêu thích của nó đồng thời dân Ngoại Thương nó vẫn có gì đó khác biệt về ngoại ngữ, nên tao cứ cho nó trải nghiệm các trung tâm, để tìm dc chỗ phù hợp và học Toeic luôn.