Ch101. Bệnh của Phúc
Vân ngủ thật say trong vòng tay Quân đến mức hắn dậy cô còn không biết. Chỉ đến khi con cu ẽo uột tuột khỏi cửa mình cô mới khẽ “ưm”. Quân khoác tạm chiếc áo lên rồi bước ra khỏi cửa, hắn không đi quá xa mà gõ cửa ngay căn phòng ở cạnh bên. Cánh cửa mở ra, đón Quân không ai khác là ông già của hắn, hắn nhìn biểu hiện của lão, ngửi mùi ngai ngái bốc lên rồi vừa bước vào vừa mỉa mai.
Thích ăn nó sao không sang mà lại ở đây xóc lọ, hay dạo này bố lại thích món xào khan.
Thằng ngu, hai bố con cùng chơi nó để nó khinh cho à.
Gớm, sao hôm nay bố coi trọng mặt mũi của mình thế, vậy mà mấy lần trước dắt mấy con người mẫu về, bố chẳng xộc sang rồi địt ầm ầm đấy thôi.
Thằng ranh mày nói chuyện với tao kiểu gì đấy hả, tao đẻ ra mày đấy thằng ngu ạ.
Vừa phải nhịn nhục xuất tinh bằng tay, nay lại bị thằng con nhà mình mỉa mai, Quang tức đến đỏ mặt. Hắn buông người cái “phịch” xuống ghế, rút một điếu thuốc vừa châm vừa chửi xa xả vào mặt thằng con.
Mày là cái giống ngu sống bằng đầu dưới, tao bảo mày không được ăn nó, để dành cho tay Viễn mà mày đéo nghe. Gái thiếu gì, người mẫu, diễn viên, hoa khôi cứ có tiền là địt được. Nhưng nó khác biệt, nó có thể đem lại lợi ích cho mình, hơn nữa, mày nhìn ánh mắt lão Viễn khi nhìn nó thì biết, lão thèm nó nhỏ dãi ra, để nó cho lão thì tha hồ mà ra điều kiện.
Bố cứ lo hão, cứ ăn chán rồi đưa cho lão ấy thì cũng có sao. Cái ấy của đàn bà nó có ghi số lần như công-tơ-mét đâu mà phải xoắn. Mà con nói cho bố biết, cái l… của con Y Vân này không những hồng hào tươi đẹp mà còn khít rịt, chơi lần nào cũng bó chặt như gái còn trinh. Không tin bố cứ thử một lần mà xem, nghiện là cái chắc.
Nghe thằng con nói và nghĩ lại cảnh được nhìn vừa nãy, lão bất giác lại thấy thèm mà phải nuốt nước bọt. Nghĩ ngợi thật kỹ rồi mới nói với thằng con.
Biết vậy, nhưng con Y Vân này khác, nó không phải người đơn giản, nếu không vì bị khống chế, chưa chắc nó đã chịu làm việc cho mình. Kế hoạch nó vừa đưa ra cũng chỉ mình nó đi làm là phù hợp nhất, giờ chỉ vì chút ham hố mà dùng vũ lực khiến nó ghi thù thì hoàn toàn không nên. Phải để nó được cảm thấy an toàn mà cam tâm tình nguyện thực hiện thành công kế hoạch kia rồi làm gì thì lúc ấy hẵng hay.
Vừa nói hắn vừa nhìn qua tấm gương, mắt ánh lên sự khát khao với hình ảnh người con gái đang cuộn tròn nằm đó. Hắn thật sự rất muốn chiếm đoạt thể xác kia, nhưng cô với hắn còn rất nhiều tác dụng, vì vậy lão phải cố mà chờ.
Quân lúc này cũng hiểu được một phần toan tính của thằng cha hắn, hắn thấy như vậy thật nhàm chán thì phẩy tay.
Kệ bố thôi, không thích thì để con ăn một mình, càng sướng.
Đừng có mà quá đà và lộ liễu quá, phải để lão Viễn còn thèm khát với nó, rồi khi nào moi được đủ lợi ích từ lão thì cho lão ấy ăn. Nhớ là phải nắm đằng chuôi, chứ trên đời này đéo ai có thể tin tưởng được đâu đấy.
Biết rồi, biết rồi, càng già càng nói lắm, thôi con vào ôm ghệ ngủ đây, tí nữa có cơm thì hãy gọi con dậy. Bye ông già.
Hắn dụi tàn thuốc rồi quay lưng đi, bỏ mặc lão cha của hắn tiếp tục thèm thuồng ngắm con đàn bà của mình qua tấm gương 2 chiều. Với Quân cứ ăn no uống đẫy rồi “địt”, còn mọi mưu mô toan tính để mặc ông già hắn lo.
Cũng lúc này ở một nơi khác, Phúc mới vừa kết thúc cuộc gặp với Sam, anh đang khá vui vì có thể ký kết dự án với một điều kiện dễ dàng như vậy. Sam chỉ cần Phúc giúp lấy lại những tấm ảnh và clip của hắn, đồng thời đảm bảo chúng không bị lộ lọt thì sẽ đồng ý hợp tác với PBK ngay.
Chỉ cần nghe yêu cầu của tên người ngoại quốc, Phúc không biết rõ thì cũng lờ mờ biết được những tấm ảnh cùng clip kia chứa cái gì. Nhưng anh chẳng mấy quan tâm đến nội dung cụ thể, vì vậy anh chỉ sắp xếp tìm người đi làm và để Sam chứng kiến từ đầu đến cuối. Khi Sam biết được, Phúc làm mọi thứ rất gọn gàng và bí mật cũng không tò mò hay để có thêm ai biết được nội dung trong những tấm ảnh thì đã rất biết ơn, hắn cũng giữ lời mà ký hợp đồng rất nhanh.
Có thêm hợp đồng từ Sam đem lại, việc lên sàn của PBK đã gần như chắc chắn thành công. Lúc này nhiệm vụ của Phúc cũng nhiều thêm gấp bội, vì vậy mà ông Danh chủ động san sẻ những chuyến công tác với anh.
Vậy đó, chuyến công tác Nhật Bản lần này cứ để tôi đi thay, anh ở nhà chuẩn bị họp Hội đồng quản trị, cùng hoàn thiện hồ sơ vốn hóa, sẵn sàng để Ủy Ban Chứng khoán Nhà nước tiến hành thẩm định. Mọi thứ phải chỉn chu đâu vào đấy để kịp thời điểm đầu sang năm chính thức lên sàn.
Đây có thể nói là thời khắc quan trọng nhất của cả tập đoàn từ khi thành lập đến nay, mọi thứ đã tiến hành từ rất lâu và đây là thời khắc quyết định, cả ông Danh và Phúc đều tỏ ra hồi hộp và hưng phấn.
Bố yên tâm, con vẫn liên tục sát sao, chắc chắn sẽ không để xảy ra sai sót ở thời điểm này. Bố giúp con việc sang Nhật Bản lần này con rất cảm ơn, mùa này ở bên đấy lạnh lắm, bố phải chú ý giữ gìn, con muốn vợ con đi cùng bố để còn trông nom, bố đồng ý không.
Mí mắt của ông Danh hơi giật giật, trong bụng nổi lửa nhưng miệng vẫn phải gạt đi.
Ôi dào, anh khỏi cần lo, lạnh mấy tôi cũng còn chịu được, chỉ cần chuẩn bị hồ sơ số liệu thật cẩn thận cho tôi là đủ rồi.
Đấy cũng chính vì lý do này đây, vợ con dù gì cũng là thư ký của bố, hồ sơ, số liệu cô ấy nắm rất rõ, có cô ấy ở bên cạnh con tin công việc của bố sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Nói đoạn Phúc quay sang Chi đang ngồi bên cạnh, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay vợ mà động viên.
Em, em chịu khó đi với bố một chuyến nhé, công việc bên ấy không ít mà bố mình cũng có tuổi rồi, có người chăm sóc bên cạnh vẫn tốt hơn.
Nàng nắm tay mình lại để chồng không nhận ra sự run rẩy của cô. Chứ lúc này nói đến chuyện được gần ông Danh sao mà em có thể bình tĩnh được, bởi từ cái đêm Halloween đấy đã nửa tháng rồi họ chưa được gần nhau. Nỗi cồn cào trong lòng cô đã sắp sửa không thể kìm giữ nổi, được chồng vẽ nước cô háo hức lắm nhưng bên ngoài vẫn chẳng dám đồng ý ngay.
Thế sao được ạ, còn cu Bin và cả anh nữa, ở nhà ai lo. Nhất là anh đấy, mình đã bảo cùng nhau đi khám sức khỏe tổng quát mà đến giờ vẫn còn lần khân, đợt vừa rồi phải vất vả như vậy, em rất lo cho sức khỏe của anh.
Hì hì, bố con anh tự chăm nhau được, còn cả 2 bà giúp việc nữa đấy thôi, còn việc khám sức khỏe, em yên tâm anh sẽ làm ngay, còn em giúp anh đừng để bố bị bệnh, được không.
Chồng đã nói vậy rồi thì Chi chỉ còn biết nhẹ gật đầu tỏ vẻ nghe lời, nhưng thật dạ thì vô cùng háo hức, cả hạ thân cũng bỗng chốc nóng ran. Bên cạnh, ông Danh cũng phải ngồi thu chân lại, tránh để cục u giữa háng làm con trai phải nghi ngờ.
Rất nhanh Chi và bố chồng đã lên máy bay đi công tác cùng nhau, còn Phúc cũng giữ lời với vợ mà đi khám sức khỏe.
Lúc này đã là giữa buổi chiều, Phúc đang ngồi với vị bác sĩ già quen thuộc của gia đình, trước mặt ông là vài tờ kết quả xét nghiệm đã làm của anh.
Phúc, cậu thấy những dấu hiệu này lâu chưa, các cơn đau thắt xuất hiện thường xuyên chứ
Dạ, là khoảng từ vài tháng trước ,mới đầu các cơn co thắt chỉ thoáng qua và rất nhẹ nên tôi không mấy để tâm, giờ thì mỗi lần lo lắng hoặc xúc động thì có cơn nhói lên khá rõ ràng.
Ông bác sĩ già hơi nâng kính gật gật.
Cơ tim của anh có dấu hiệu phì đại nhẹ ở vách liên thất, tôi nghĩ đây là di truyền từ mẹ của anh.
Nhắc đến người mẹ số khổ, một chút cảm giác tội lỗi trong lòng Phúc lại dâng lên. Nhưng khi biết căn bệnh của mình là di truyền từ mẹ, anh cảm thấy như mình chuộc lỗi được một phần.
Ông bác sĩ không biết những điều anh đang nghĩ, ông vẫn tiếp tục công việc của ông, ông nói.
Nhưng bệnh chưa ảnh hưởng đáng kể đến chức năng co bóp. Nghĩa là mới ở giai đoạn đầu, rất may là phát hiện sớm. Nếu mình điều trị sớm và đúng cách thì hoàn toàn có thể kiểm soát được.
Nói rồi ông nhìn thêm một vài các xét nghiệm trên giấy rồi tiếp .
Tin tốt là tim anh chưa có dấu hiệu suy. Nhưng phần cơ tim phì đại sẽ khiến tim tiêu tốn nhiều năng lượng hơn khi gắng sức, dễ dẫn tới mệt, hồi hộp, và có thể loạn nhịp nếu không điều trị tích cực.
Vậy tôi nên làm sao, bệnh của tôi chưa đến độ nguy hiểm chứ.
Ông bác sĩ lúc này vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn nhẹ cười với anh.
Không quá lo nhưng cũng không thể chủ quan, vì của anh mới là thể nhẹ. Nếu anh kiểm soát thuốc, ăn uống và nghỉ ngơi hợp lý, vài tháng nữa tim sẽ ổn định, sinh hoạt bình thường. Mà tôi hỏi tế nhị một chút, dạo này cậu và vợ vẫn quan hệ tình dục đều đặn chứ? Chất lượng có tốt không, hãy trả lời thật lòng để tôi có thể tư vấn hiệu quả nhất.
Phúc đôi chút ngượng ngập, anh gượng cười.
Thú thật là dạo này rất ít hoặc gần như không. Tôi mau xuống sức lắm. Hai vợ chồng chủ yếu… tự giải tỏa cho nhau, mà cũng thấy bứt rứt, không được như trước.
Anh nói thật vậy là tốt. Với giai đoạn đầu như anh, tôi khuyên nên tạm dừng các hoạt động gắng sức, kể cả quan hệ tình dục, trong khoảng 2–3 tháng đầu điều trị. Lúc này thuốc sẽ giúp cơ tim nghỉ ngơi, giảm nhịp, ổn định co bóp. Khi tim khỏe lại, chuyện ấy sẽ trở về gần như bình thường.
Vậy là vẫn có thể hồi phục tốt phải không ạ.
Tất nhiên, chỉ cần uống thuốc đều đặn và thực hiện điều trị nghiêm túc theo hướng dẫn của tôi.
Nói rồi ông kê đơn thuốc cho anh, lúc ra về còn vỗ vai động viên rồi mới chào tạm biệt. Thấy ông như vậy Phúc cũng phần nào yên tâm, nhưng dù sao với tâm lý của một người có bệnh anh cũng hơi buồn. Và lúc này anh rất muốn nghe giọng của Chi, không phải để thông báo bệnh của mình mà để tìm một chút thân thương, và ấm áp. Thế nhưng chuông đã đổ nhiều hồi mà Chi không bắt máy, vậy thôi anh đành phải nhắn tin.
Sở dĩ vợ không thể nghe máy anh là bởi vì lúc này cô không mặc quần áo, cả người chỉ quấn một chiếc khăn mỏng từ ngực trở xuống đến ngang đùi. Và cô còn đang khép nép đằng sau tấm lưng to lớn trong khi đôi mắt mở to nhìn cảnh mờ ảo của con suối nước nóng đang bốc khói nghi ngút trước mặt cô.