Anh già chăn rau
Yếu sinh lý
Chuyển sang hồi ức về Tiểu Vân từ chap trước rồiđang chi mà bác
Chuyển sang hồi ức về Tiểu Vân từ chap trước rồiđang chi mà bác
Đm ch22 đâuCh23. Lần đầu chia tay
Tiểu Vân không hiểu, anh sy mê cô, cô nhìn thấy điều đó trong mắt anh. Anh khao khát cô, cô cảm nhận được điều đó qua từng động tác vội vã của anh trên cơ thể mình. Vậy sao anh dừng lại, anh có gì khó xử sao, hay anh bị bệnh… Tiểu Vân muốn vuốt ve người yêu rồi gặng hỏi, nhưng khi thấy gương mặt anh nặng ưu tư nàng lại dừng.
-Cứ để anh tự nhiên, khi đủ tin tưởng anh sẽ chia sẻ với mình.
Nghĩ thế nàng ôm cổ anh thủ thỉ.
-Anh, dậy em nấu cá kho đi.
Philips đứng lên, anh lấy lại sự tươi tỉnh để nàng khỏi mất vui. Tiểu Vân cũng nhanh chóng hoạt bát trở lại, và căn bếp lại rộn rã tiếng cười đùa.
Rất nhanh, bữa cơm với 2 món chính và một vài món canh rau được bày ra. Họ vừa ăn, vừa trò chuyện, người này gắp cho người kia rồi cùng khen món ăn hai nước thật tuyệt vời. Không khí đầm ấm đầy yêu thương ấy chẳng khác nào một đôi vợ chồng mới cưới và đang mơ mộng về những ngày tháng hạnh phúc sau này.
Tiểu Vân thật tinh ý, chỉ một thoáng anh hơi cúp mắt cô đã nhận ra lòng anh đang chất chứa nỗi buồn. Cô vuốt nhẹ trên má anh, mơn man những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt của chàng. Bằng cái giọng nhẹ nhàng và quan tâm nhất, nàng hỏi anh.
-Philips, anh đang buồn à, nói cho em biết được không, em không đành lòng nhìn anh như thế.
Philips nhìn lên, ngần ngừ hồi lâu rồi bộc bạch.
-Anh sắp phải về Việt Nam, về hẳn. Anh biết em muốn lập nghiệp ở bên này, vì thế chúng mình sẽ phải chia tay.
Lời nói bất hòa làm Tiểu Vân tròn xoe 2 mắt, miệng cô run run mất cả phút mới nói được mấy lời.
-Không phải anh đã sống ở đây 10 năm sao, anh cũng đang có sự nghiệp vững chắc trong công ty mà, sao lại về.
-Vì bố anh cần anh.
-Nhưng…nhưng anh chưa nhắc về điều đó bao giờ.
-Ừ, vì anh nghĩ rằng bố anh sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh, nhưng lúc này ông đang cần anh, anh phải về.
Giấc mộng màu hồng, vỡ tan như bọt nước, Tiểu Vân đã từng nghĩ sẽ bên người đàn ông này cả cuộc đời, nhưng với điều kiện họ cùng xây tương lai ở nơi đây. Giờ anh nói chia xa, cũng đồng nghĩa với việc đặt dấu chấm hết luôn cho cuộc tình. Cô là người sống lý trí, giá mà cô yêu anh bớt đi một chút thì lúc này cô sẽ có thể nhẹ nhàng mà đối mặt. Nhưng cô yêu anh rất nhiều, mọi dự định sau này đều có anh, giờ mọi chuyện diễn ra thế này làm lòng cô quặn thắt. Bằng tất cả lý trí, cô cố gắng bình tâm hỏi anh thêm một lần.
-Bao giờ anh phải về.
-Trong vòng 2 tháng.
-Cái gì, sao gấp thế, sao không phải là 6 tháng hoặc đến cuối năm. Em còn chưa được đi trượt tuyết cùng anh ở Thụy Sĩ, còn chưa tắm nước nóng ở Iceland. Anh đã bảo là sẽ cùng em lái xe khắp Châu Âu anh nhớ không, giờ anh nói chỉ còn 2 tháng nữa anh về Việt Nam là sao…Anh đáng ghét, anh tệ lắm anh biết không…hu hu…bụp bụp.
Câu trả lời của anh một lần nữa làm cơn giận trong cô bùng nổ. Tiểu Vân vừa khóc vừa đấm thùm thụp trên ngực anh. Philips không đỡ, cũng chẳng tránh né, anh để cô mặc sức phát tiết trên ngực mình. Nàng càng khóc càng to, càng nói càng thương cảm.
-Anh bảo dạy món Việt Nam cho em…hu hu… em còn chưa nấu đủ một mâm cơm, anh nói dạy tiếng Việt cho em …hu hu… em con chưa biết hỏi đường, đến 1000 còn chưa đếm nổi…hu hu…anh là cái đồ thất hứa…em ghét anh…bụp bụp…hu hu…
-Anh xin lỗi, nhưng anh không thể làm khác được, anh nợ bố anh nhiều lắm, anh không thể làm trái ý ông.
-Vậy còn em thì sao…hu hu… lúc anh nói yêu em, và anh làm cho em yêu anh, tin vào tình yêu chúng mình…hu hu… anh có nghĩ anh đã nợ em không…hu hu…
-Anh biết, anh vẫn biết, vậy nên…
Philips ngước gương mặt buồn rầu lên giải thích, nhưng không giải thích còn đỡ, vừa giải thích Tiểu Vân càng tức giận hơn.
-Vậy nên anh mới không đụng vào người tôi, coi đấy là giữ gìn cho tôi à, hay chỉ là cách để anh không có vướng bận, muốn đi chỉ cần rũ áo là không có áy náy gì. Hừ, anh làm như thế là cao thượng… là lo lắng cho tôi đấy hả…đồ bội bạc…chát …choang…
-Tiểu Vân…
Quá kích động, Tiểu Vân vung tay tát thật mạnh lên mặt Philips, cú tát đi quá tầm khiến một chiếc cốc lăn khỏi bàn, vỡ tan. Philips nhào tới ôm lấy Tiểu Vân lật tới lật lui chỉ sợ cô bị thương, chảy máu, lúc đầu Tiểu Vân còn vùng vằng nhưng đến khi thấy máu rỉ từ môi anh cô òa khóc to hơn rồi ôm anh thật chặt.
-Đồ ngu này, sao không tránh…hu hu… chảy máu rồi…hu hu…em xin lỗi… em lỡ tay… hu hu hu…em không cố tình làm anh đau…hu hu hu.
Tiểu Vân khóc nấc lên trong ngực Philips, anh cũng không kìm nổi cảm xúc mà khóe mắt cay cay. Mất thêm 2 phút để Tiểu Vân bình tĩnh lại, cô xuýt xoa lau vết máu trên môi anh, và dùng nụ hôn xóa đi giọt nước mắt anh đang chực trào.
-Anh có đau không? Sao lại không né, để chảy máu rồi đây này.
-Không đau bằng em, để em đánh mấy cái mà nhẹ lòng được thì đánh thêm mấy cái cũng đâu có sao.
-Dẻo miệng, yêu anh quá… uhm.
Cô giữ lấy mặt anh rồi dâng môi thơm trong nụ hôn đắm đuối, lần này có lẽ còn dữ dội hơn tất cả mọi lần. Cô lùa lưỡi vào trong khoang miệng anh, cuốn lấy lưỡi anh kéo ra kèm cả những dây tơ nước bọt trong suốt.
Vị ngọt của ái dịch, hòa chung với vị mặn tanh của máu làm nụ hôn của 2 người vừa cuồng dã lại hòa quyện đến đê mê. Tiểu Vân lần này hoàn toàn chủ động, cô luồn tay trong áo anh, thăm dò những khối cơ và vuốt ve từng đường nét rắn rỏi trên cơ thể Philips.
Cô chủ động vật ngửa anh trên sofa, tốc ngược áo anh lên rồi hôn trên bờ ngực rộng rãi. Nàng hôn hết bên nọ đến bên kia, lấy lưỡi rà vòng quanh và bú mạnh lên hai núm vú nâu sẫm của anh. Nàng dở đủ trò ra để chơi đùa với chúng, hết mút rồi cắn, sau đó lấy tay se hoặc vần ngắt nhéo tha hồ. Philips chịu trận, anh chỉ còn biết quằn quại rồi cất tiếng rên.Xem nội dung: 459374
-Ư, em… anh nhột quá…ư hư hư… đừng nghịch nữa mà…
Cô buông tha cho 2 vú của anh thì lại để 2 tay của mình trượt dài xuống dưới. Đi qua vùng bụng, eo với từng thớ cơ gọn ghẽ, em vuốt ve một cách âu yếm rồi đặt tay lên cạp của chiếc quần tây sau đó vội vã nới lỏng chiếc thắt lưng vô duyên. Philips giữ tay em lại, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, anh nói với tất cả áy náy và chân thành.
-Đừng em yêu, em hiểu mà…
Tiểu Vân nhìn lại anh, đôi tay cô dừng lại thật, cô nghĩ điều gì đó trong vài giây rồi đột ngột đứng lên mang theo cả áo măng tô vào nhà vệ sinh. Trước khi đi cô để lại cho anh một ánh mắt mà anh không biết nên phải gọi là gì. Anh nghĩ rằng cô tức giận rồi sửa soạn ra về, anh không đuổi theo để cản mà ngồi dậy, vuốt phẳng phiu lại áo quần.
Hơn 5 phút sau Tiểu Vân bước ra, gương mặt hồng hào tươi tỉnh hết nước mắt tèm lem, đôi mắt không còn rưng rưng mà nhìn anh cực kỳ gợi dục. Cô tiến lại gần anh, răng cắn vành môi dưới như đã lấy đủ quyết tâm cho việc gì đó rất quan trọng. Hai tay em trượt dần lên theo hàng cúc chiếc áo khoác, đến cổ áo em mở rộng chúng sang hai bên. Xem nội dung: 459378
Bên trong em không mặc gì, kể cả nội y, chiếc áo trượt khỏi bờ vai để làn da trắng tinh phơi hoàn toàn ra ngoài ánh sáng. Philips chết lặng, anh cố gắng mở lời.
-Em…
-Suỵt, ngắm em đi, em đẹp không.
Tiểu Vân đặt ngón trỏ lên môi anh, kề miệng lên vành tai anh nói rất nhỏ. Sau đó em lùi lại rồi xoay một vòng.
Em khoe ra toàn bộ những đường cong mềm mại đáng tự hào nhất của bản thân. Từ cánh tay dài thon thon, đến đôi chân miên man không chỗ nào khúc khuỷu. Em cũng kiêu hãnh nghển cổ thật cao để anh thỏa thích ngắm dọc từ chiếc cổ nõn nà, đến vùng xương quai xanh mảnh khảnh với từng hốc xương sâu rõ nét. Cuối cùng cô để mắt anh mê mẩn ở bầu ngực tròn căng, cân đối với hai núm vú hồng tươi đang rung rung của mình. Rồi tiếp sau em vuốt tay xuống bụng, hơi chu mông, anh đã mắt với bờ eo thướt tha và đôi mông tròn cong vểnh, ngất ngây ở nơi có vòm mu khum khum với những sợi lông đen mềm mại xếp gọn gàng.
Em đẹp quá, nét quyến rũ chẳng kém bất cứ minh tinh hay ca sỹ nào. Philips nuốt nước bọt, cố dằn lòng nhưng anh biết sớm muộn gì anh cũng thất thủ. Anh thật lòng cất lời khen.
-Em …đẹp và quyến rũ lắm…
-Em biết mà…vì thế anh sẽ không được quên em dễ dàng… hôm nay em sẽ để hình bóng này khắc thật sâu trong tim anh…
Em chủ động sát lại, một lần nữa đặt môi mình lên môi anh, ướt át và đong đầy nhục cảm. Chiếc lưỡi, bờ môi em như đang cố nhóm lên ngọn lửa dục vọng của hai người. Tiểu Vân không chịu dừng ở đó, cô tốc ngược áo anh lên, kéo nó qua đầu rồi để thân trên anh lõa lồ.
Cô để anh ngồi yên trên sofa, cô cầm hai tay anh lên, đặt một tay nơi vú, tay còn lại cô đặt vào gò mu mum múp của mình. Mặt cô hồng tươi do xấu hổ, nhưng từng lời của cô nói với anh nhẹ nhàng lại cực kỳ chắc chắn.
-Chạm vào em đi…uhm…em muốn anh một lần cảm nhận em thật gần, thật rõ… em yêu anh… không cần biết bao giờ phải chia xa, chỉ biết lúc này em muốn yêu anh thật trọn vẹn… bằng cả thể xác và tâm hồn… mình hãy là của nhau anh nhé…
Nếu lúc này Philips còn rụt rè thì không phải đàn ông nữa. Hai bàn tay bắt đầu chuyển động nhiều hơn, không đặt ở 2 nơi mà dồn hết lên cặp ngực. Đây là người đầu tiên anh yêu và hẹn hò nghiêm túc nhưng không phải thân thể người đàn bà đầu tiên anh biết tới. Những cuộc mây mưa chớp nhoáng trước đây với bạn cùng nhà hay vài cô quen trên bar hoặc qua mạng, họ đều là những phụ nữ có nhan sắc. Nhưng so họ với thân thể trong tay anh lúc này thì thật khập khiễng. Một phần vì Tiểu Vân đẹp thật, phần nữa vì tình cảm cô dành cho anh khiến Philips trân trọng và nâng niu cô hơn.
Hai vú em không to đến đồ sộ nhưng núng nính vừa tay cho cảm giác vô cùng mềm mại và mịn màng. Vừa tận hưởng xúc cảm tuyệt vời ấy, Philips vừa kéo em sát vào mình, anh áp má mình lên vùng da bụng của em rồi cọ đi cọ lại. Mùi hương con gái dịu nhẹ xộc sâu vào trong mũi anh, còn sự trơn tru ấm áp của làn da em thì mơn man trên khuôn mặt của chàng.
-Anh cảm ơn tình yêu của em dành cho anh…em là tình yêu đầu của anh…anh sẽ khắc ghi hình bóng em trong tim mãi mãi.
Lúc này thế giới của anh và cô chỉ còn lại tình yêu, khát khao và ngọn lửa dục bốc cao không kiểm soát. Tiểu Vân kéo Philips đứng lên, cuống cuồng lột hết đồ của anh ra để bắt anh phải trần trụi giống mình. Ham muốn của cả hai đã dâng cao đến đỉnh điểm, ghế sofa với họ đã không còn thoải mái vì thế cuộc chiến cuồng dã chuẩn bị diễn ra dưới sàn.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
tập chung vào e chi thôi, bỏ e quế vân điĐm ch22 đâu
Tao nhầm. Để tao đăng 22Đm ch22 đâu
Xin lỗi anhCh23. Lần đầu chia tay
Tiểu Vân không hiểu, anh sy mê cô, cô nhìn thấy điều đó trong mắt anh. Anh khao khát cô, cô cảm nhận được điều đó qua từng động tác vội vã của anh trên cơ thể mình. Vậy sao anh dừng lại, anh có gì khó xử sao, hay anh bị bệnh… Tiểu Vân muốn vuốt ve người yêu rồi gặng hỏi, nhưng khi thấy gương mặt anh nặng ưu tư nàng lại dừng.
-Cứ để anh tự nhiên, khi đủ tin tưởng anh sẽ chia sẻ với mình.
Nghĩ thế nàng ôm cổ anh thủ thỉ.
-Anh, dậy em nấu cá kho đi.
Philips đứng lên, anh lấy lại sự tươi tỉnh để nàng khỏi mất vui. Tiểu Vân cũng nhanh chóng hoạt bát trở lại, và căn bếp lại rộn rã tiếng cười đùa.
Rất nhanh, bữa cơm với 2 món chính và một vài món canh rau được bày ra. Họ vừa ăn, vừa trò chuyện, người này gắp cho người kia rồi cùng khen món ăn hai nước thật tuyệt vời. Không khí đầm ấm đầy yêu thương ấy chẳng khác nào một đôi vợ chồng mới cưới và đang mơ mộng về những ngày tháng hạnh phúc sau này.
Tiểu Vân thật tinh ý, chỉ một thoáng anh hơi cúp mắt cô đã nhận ra lòng anh đang chất chứa nỗi buồn. Cô vuốt nhẹ trên má anh, mơn man những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt của chàng. Bằng cái giọng nhẹ nhàng và quan tâm nhất, nàng hỏi anh.
-Philips, anh đang buồn à, nói cho em biết được không, em không đành lòng nhìn anh như thế.
Philips nhìn lên, ngần ngừ hồi lâu rồi bộc bạch.
-Anh sắp phải về Việt Nam, về hẳn. Anh biết em muốn lập nghiệp ở bên này, vì thế chúng mình sẽ phải chia tay.
Lời nói bất hòa làm Tiểu Vân tròn xoe 2 mắt, miệng cô run run mất cả phút mới nói được mấy lời.
-Không phải anh đã sống ở đây 10 năm sao, anh cũng đang có sự nghiệp vững chắc trong công ty mà, sao lại về.
-Vì bố anh cần anh.
-Nhưng…nhưng anh chưa nhắc về điều đó bao giờ.
-Ừ, vì anh nghĩ rằng bố anh sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh, nhưng lúc này ông đang cần anh, anh phải về.
Giấc mộng màu hồng, vỡ tan như bọt nước, Tiểu Vân đã từng nghĩ sẽ bên người đàn ông này cả cuộc đời, nhưng với điều kiện họ cùng xây tương lai ở nơi đây. Giờ anh nói chia xa, cũng đồng nghĩa với việc đặt dấu chấm hết luôn cho cuộc tình. Cô là người sống lý trí, giá mà cô yêu anh bớt đi một chút thì lúc này cô sẽ có thể nhẹ nhàng mà đối mặt. Nhưng cô yêu anh rất nhiều, mọi dự định sau này đều có anh, giờ mọi chuyện diễn ra thế này làm lòng cô quặn thắt. Bằng tất cả lý trí, cô cố gắng bình tâm hỏi anh thêm một lần.
-Bao giờ anh phải về.
-Trong vòng 2 tháng.
-Cái gì, sao gấp thế, sao không phải là 6 tháng hoặc đến cuối năm. Em còn chưa được đi trượt tuyết cùng anh ở Thụy Sĩ, còn chưa tắm nước nóng ở Iceland. Anh đã bảo là sẽ cùng em lái xe khắp Châu Âu anh nhớ không, giờ anh nói chỉ còn 2 tháng nữa anh về Việt Nam là sao…Anh đáng ghét, anh tệ lắm anh biết không…hu hu…bụp bụp.
Câu trả lời của anh một lần nữa làm cơn giận trong cô bùng nổ. Tiểu Vân vừa khóc vừa đấm thùm thụp trên ngực anh. Philips không đỡ, cũng chẳng tránh né, anh để cô mặc sức phát tiết trên ngực mình. Nàng càng khóc càng to, càng nói càng thương cảm.
-Anh bảo dạy món Việt Nam cho em…hu hu… em còn chưa nấu đủ một mâm cơm, anh nói dạy tiếng Việt cho em …hu hu… em con chưa biết hỏi đường, đến 1000 còn chưa đếm nổi…hu hu…anh là cái đồ thất hứa…em ghét anh…bụp bụp…hu hu…
-Anh xin lỗi, nhưng anh không thể làm khác được, anh nợ bố anh nhiều lắm, anh không thể làm trái ý ông.
-Vậy còn em thì sao…hu hu… lúc anh nói yêu em, và anh làm cho em yêu anh, tin vào tình yêu chúng mình…hu hu… anh có nghĩ anh đã nợ em không…hu hu…
-Anh biết, anh vẫn biết, vậy nên…
Philips ngước gương mặt buồn rầu lên giải thích, nhưng không giải thích còn đỡ, vừa giải thích Tiểu Vân càng tức giận hơn.
-Vậy nên anh mới không đụng vào người tôi, coi đấy là giữ gìn cho tôi à, hay chỉ là cách để anh không có vướng bận, muốn đi chỉ cần rũ áo là không có áy náy gì. Hừ, anh làm như thế là cao thượng… là lo lắng cho tôi đấy hả…đồ bội bạc…chát …choang…
-Tiểu Vân…
Quá kích động, Tiểu Vân vung tay tát thật mạnh lên mặt Philips, cú tát đi quá tầm khiến một chiếc cốc lăn khỏi bàn, vỡ tan. Philips nhào tới ôm lấy Tiểu Vân lật tới lật lui chỉ sợ cô bị thương, chảy máu, lúc đầu Tiểu Vân còn vùng vằng nhưng đến khi thấy máu rỉ từ môi anh cô òa khóc to hơn rồi ôm anh thật chặt.
-Đồ ngu này, sao không tránh…hu hu… chảy máu rồi…hu hu…em xin lỗi… em lỡ tay… hu hu hu…em không cố tình làm anh đau…hu hu hu.
Tiểu Vân khóc nấc lên trong ngực Philips, anh cũng không kìm nổi cảm xúc mà khóe mắt cay cay. Mất thêm 2 phút để Tiểu Vân bình tĩnh lại, cô xuýt xoa lau vết máu trên môi anh, và dùng nụ hôn xóa đi giọt nước mắt anh đang chực trào.
-Anh có đau không? Sao lại không né, để chảy máu rồi đây này.
-Không đau bằng em, để em đánh mấy cái mà nhẹ lòng được thì đánh thêm mấy cái cũng đâu có sao.
-Dẻo miệng, yêu anh quá… uhm.
Cô giữ lấy mặt anh rồi dâng môi thơm trong nụ hôn đắm đuối, lần này có lẽ còn dữ dội hơn tất cả mọi lần. Cô lùa lưỡi vào trong khoang miệng anh, cuốn lấy lưỡi anh kéo ra kèm cả những dây tơ nước bọt trong suốt.
Vị ngọt của ái dịch, hòa chung với vị mặn tanh của máu làm nụ hôn của 2 người vừa cuồng dã lại hòa quyện đến đê mê. Tiểu Vân lần này hoàn toàn chủ động, cô luồn tay trong áo anh, thăm dò những khối cơ và vuốt ve từng đường nét rắn rỏi trên cơ thể Philips.
Cô chủ động vật ngửa anh trên sofa, tốc ngược áo anh lên rồi hôn trên bờ ngực rộng rãi. Nàng hôn hết bên nọ đến bên kia, lấy lưỡi rà vòng quanh và bú mạnh lên hai núm vú nâu sẫm của anh. Nàng dở đủ trò ra để chơi đùa với chúng, hết mút rồi cắn, sau đó lấy tay se hoặc vần ngắt nhéo tha hồ. Philips chịu trận, anh chỉ còn biết quằn quại rồi cất tiếng rên.Xem nội dung: 459374
-Ư, em… anh nhột quá…ư hư hư… đừng nghịch nữa mà…
Cô buông tha cho 2 vú của anh thì lại để 2 tay của mình trượt dài xuống dưới. Đi qua vùng bụng, eo với từng thớ cơ gọn ghẽ, em vuốt ve một cách âu yếm rồi đặt tay lên cạp của chiếc quần tây sau đó vội vã nới lỏng chiếc thắt lưng vô duyên. Philips giữ tay em lại, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, anh nói với tất cả áy náy và chân thành.
-Đừng em yêu, em hiểu mà…
Tiểu Vân nhìn lại anh, đôi tay cô dừng lại thật, cô nghĩ điều gì đó trong vài giây rồi đột ngột đứng lên mang theo cả áo măng tô vào nhà vệ sinh. Trước khi đi cô để lại cho anh một ánh mắt mà anh không biết nên phải gọi là gì. Anh nghĩ rằng cô tức giận rồi sửa soạn ra về, anh không đuổi theo để cản mà ngồi dậy, vuốt phẳng phiu lại áo quần.
Hơn 5 phút sau Tiểu Vân bước ra, gương mặt hồng hào tươi tỉnh hết nước mắt tèm lem, đôi mắt không còn rưng rưng mà nhìn anh cực kỳ gợi dục. Cô tiến lại gần anh, răng cắn vành môi dưới như đã lấy đủ quyết tâm cho việc gì đó rất quan trọng. Hai tay em trượt dần lên theo hàng cúc chiếc áo khoác, đến cổ áo em mở rộng chúng sang hai bên. Xem nội dung: 459378
Bên trong em không mặc gì, kể cả nội y, chiếc áo trượt khỏi bờ vai để làn da trắng tinh phơi hoàn toàn ra ngoài ánh sáng. Philips chết lặng, anh cố gắng mở lời.
-Em…
-Suỵt, ngắm em đi, em đẹp không.
Tiểu Vân đặt ngón trỏ lên môi anh, kề miệng lên vành tai anh nói rất nhỏ. Sau đó em lùi lại rồi xoay một vòng.
Em khoe ra toàn bộ những đường cong mềm mại đáng tự hào nhất của bản thân. Từ cánh tay dài thon thon, đến đôi chân miên man không chỗ nào khúc khuỷu. Em cũng kiêu hãnh nghển cổ thật cao để anh thỏa thích ngắm dọc từ chiếc cổ nõn nà, đến vùng xương quai xanh mảnh khảnh với từng hốc xương sâu rõ nét. Cuối cùng cô để mắt anh mê mẩn ở bầu ngực tròn căng, cân đối với hai núm vú hồng tươi đang rung rung của mình. Rồi tiếp sau em vuốt tay xuống bụng, hơi chu mông, anh đã mắt với bờ eo thướt tha và đôi mông tròn cong vểnh, ngất ngây ở nơi có vòm mu khum khum với những sợi lông đen mềm mại xếp gọn gàng.
Em đẹp quá, nét quyến rũ chẳng kém bất cứ minh tinh hay ca sỹ nào. Philips nuốt nước bọt, cố dằn lòng nhưng anh biết sớm muộn gì anh cũng thất thủ. Anh thật lòng cất lời khen.
-Em …đẹp và quyến rũ lắm…
-Em biết mà…vì thế anh sẽ không được quên em dễ dàng… hôm nay em sẽ để hình bóng này khắc thật sâu trong tim anh…
Em chủ động sát lại, một lần nữa đặt môi mình lên môi anh, ướt át và đong đầy nhục cảm. Chiếc lưỡi, bờ môi em như đang cố nhóm lên ngọn lửa dục vọng của hai người. Tiểu Vân không chịu dừng ở đó, cô tốc ngược áo anh lên, kéo nó qua đầu rồi để thân trên anh lõa lồ.
Cô để anh ngồi yên trên sofa, cô cầm hai tay anh lên, đặt một tay nơi vú, tay còn lại cô đặt vào gò mu mum múp của mình. Mặt cô hồng tươi do xấu hổ, nhưng từng lời của cô nói với anh nhẹ nhàng lại cực kỳ chắc chắn.
-Chạm vào em đi…uhm…em muốn anh một lần cảm nhận em thật gần, thật rõ… em yêu anh… không cần biết bao giờ phải chia xa, chỉ biết lúc này em muốn yêu anh thật trọn vẹn… bằng cả thể xác và tâm hồn… mình hãy là của nhau anh nhé…
Nếu lúc này Philips còn rụt rè thì không phải đàn ông nữa. Hai bàn tay bắt đầu chuyển động nhiều hơn, không đặt ở 2 nơi mà dồn hết lên cặp ngực. Đây là người đầu tiên anh yêu và hẹn hò nghiêm túc nhưng không phải thân thể người đàn bà đầu tiên anh biết tới. Những cuộc mây mưa chớp nhoáng trước đây với bạn cùng nhà hay vài cô quen trên bar hoặc qua mạng, họ đều là những phụ nữ có nhan sắc. Nhưng so họ với thân thể trong tay anh lúc này thì thật khập khiễng. Một phần vì Tiểu Vân đẹp thật, phần nữa vì tình cảm cô dành cho anh khiến Philips trân trọng và nâng niu cô hơn.
Hai vú em không to đến đồ sộ nhưng núng nính vừa tay cho cảm giác vô cùng mềm mại và mịn màng. Vừa tận hưởng xúc cảm tuyệt vời ấy, Philips vừa kéo em sát vào mình, anh áp má mình lên vùng da bụng của em rồi cọ đi cọ lại. Mùi hương con gái dịu nhẹ xộc sâu vào trong mũi anh, còn sự trơn tru ấm áp của làn da em thì mơn man trên khuôn mặt của chàng.
-Anh cảm ơn tình yêu của em dành cho anh…em là tình yêu đầu của anh…anh sẽ khắc ghi hình bóng em trong tim mãi mãi.
Lúc này thế giới của anh và cô chỉ còn lại tình yêu, khát khao và ngọn lửa dục bốc cao không kiểm soát. Tiểu Vân kéo Philips đứng lên, cuống cuồng lột hết đồ của anh ra để bắt anh phải trần trụi giống mình. Ham muốn của cả hai đã dâng cao đến đỉnh điểm, ghế sofa với họ đã không còn thoải mái vì thế cuộc chiến cuồng dã chuẩn bị diễn ra dưới sàn.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Xin lỗi anh em nhé, 2 chap bị lộn. Anh em đọc 22 rồi đến 23Ch22. Hợp-Yêu-Hiểu-Cần, Cô gái cũ của Philips.
Chi ngoan ngoãn ngồi xuống, đúng hơn là âm thầm háo hức, mỗi một lần ông tự nguyện trở thành một người thầy, thứ cô học được với cô đều cực kỳ bổ ích. Ông Danh thì lấy một hơi thở sâu, ánh mắt chậm rãi dừng trên gương mặt cô.
-Tình cảm giữa hai người, nếu chỉ dựa vào cảm xúc nhất thời thì thường chóng đến, cũng chóng đi. Nhưng để đi đến được một kết thúc vững bền, họ cần trải qua bốn bước. Hợp - Yêu - Hiểu - và Cần (nguồn lấy từ một chị em trên ti vi). Nghe thì đơn giản, nhưng đi đủ bốn bước ấy là cả một hành trình mà cả hai người cùng phải cố gắng.
Chi ngồi thẳng lưng, mắt không chớp, hoàn toàn tập trung mà chăm chú lắng nghe.
-Dạ... cháu đang nghe chú đây ạ.
Ông gật đầu, giọng ông ấm hơn, nhưng từng chữ vẫn rất chắc.
-Đầu tiên là “Hợp” nhé. Hai người có thể không phải vừa gặp đã thân, khó lắm, nhưng ít nhất khi ngồi cạnh nhau, họ không cảm thấy gò bó. Có thể nói chuyện thoải mái, có thể cười cùng nhau, có thể đi dạo một vòng mà không nhàm chán. “Hợp” là nền móng. Nếu không hợp, mọi điều phía sau đều là gượng ép, không tìm thấy niềm vui mà tan rã. Còn nếu có “Hợp” ta đã bước được một bước đầu tiên, có thể là bạn bè.
Chi nghe tới đây thì khẽ gật đầu ánh mắt ánh lên một sự nhận biết nào đó.
-Mình và anh Phúc có hợp không nhỉ, từ nghe nhạc, uống trà, chụp ảnh..vv… Chắc là có hợp, vậy nên mình đã rất vui khi ở bên anh ấy. Chúng mình đã có thể là bạn, thật tốt.
Trong khi Chi tự vấn đáp trong lòng thì ông Danh lại tiếp tục thủng thẳng.
-Rồi đến “Yêu”. Nhưng chú nói rõ: yêu không phải là háo hức, cũng không phải là ngây ngất. Yêu là khi ta nhận ra người kia “hợp” nhiều hơn mức bình thường, tình bạn trở nên thắm thiết không thể rời. Họ làm những điều hợp ý mà ít ai làm cho ta, điều đó khiến lòng ta rung động, không phải vì họ hoàn hảo, mà vì họ trong lòng ta đặc biệt, ta muốn tốt lên vì họ. Yêu là cảm giác mong người ấy vui, và muốn cùng nhau thật gần.
Cô im lặng, môi khẽ mím lại. Phúc có phải là người ấy không? Cô chưa dám gọi là yêu, nhưng rõ ràng cô từng cảm thấy rất vui khi thấy anh quan tâm mẹ mình, khi anh chăm chút từng tấm hình cho cô, khi anh đưa áo khoác cho cô trong rạp chiếu phim. Những quan tâm lặng lẽ ấy đã chạm vào sâu trong tâm hồn mong manh của cô. Anh cũng đã làm cho cô những điều hợp ý, trái tim cô đã “rung”, nhưng giữa anh và cô còn khoảng cách, họ chưa thân đến thắm thiết.
Ông Danh ngừng một chút, rót thêm nước, rồi nói tiếp.
-Bước thứ ba là “Hiểu”. Có người yêu nhau say đắm, nhưng không hiểu nhau, nên sớm muộn cũng lạc lối. Hiểu là phải đủ kiên nhẫn để nhìn vào bản chất, không chỉ là dáng vẻ. Hiểu rằng người kia có những lúc yếu đuối, cứng đầu, thậm chí sai lầm, nhưng ta vẫn chấp nhận được. Và cũng sẵn lòng để họ hiểu mình.
Chi lặng người, cô nhận ra, cô vẫn chưa để Phúc hiểu hết mình. Em còn giấu, còn giữ, còn ngần ngại. Và đúng là... cũng chưa dám nhìn thẳng vào con người thật của anh, vì chưa sẵn sàng hoặc cũng có thể vì nỗi sợ mơ hồ về xuất thân.
-Và cuối cùng, là “Cần”. Bước này ít người tới được. Là khi không phải vì cô đơn mà muốn có ai đó bên mình, mà vì chính người đó khiến cuộc sống có ý nghĩa hơn. Ta không phụ thuộc vào họ, nhưng sự hiện diện của họ... khiến mọi điều mình làm trở nên trọn vẹn hơn.
Giọng ông đều đều rồi nhẹ dần.
-“Cần” là khi mình nghĩ, nếu thiếu người ấy, chắc mình vẫn sống, nhưng cuộc sống sẽ đơn điệu, ánh mắt nhìn cuộc đời của ta sẽ không còn đủ màu và lung linh như xưa nữa.
Chi nhìn ông, cô cảm thấy trong giọng ông có điều gì đó rất nặng. Như một ký ức xa xăm, một người đàn bà cũ nào đó từng đi trọn bốn bước này với ông, và rồi, giờ chỉ còn ông ngồi lại đây, giảng giải cho cô về bài học ấy.
-Phúc... là chàng trai tốt. Nhưng cháu đừng để ai thúc ép, kể cả chính bản thân mình. Cứ để cảm xúc đi qua từng bước, rồi thời gian sẽ trả lời. Đừng bước vội, nhưng cũng đừng đóng cửa trái tim.
Chi ngồi yên thật lâu, hơi thở chậm rãi như đang thấm nhuần từng lời ông vừa nói. Cô cảm thấy được rộng mở, khai sáng, những cảm xúc hỗn độn chưa thể đặt tên, những phân vân giữa hàng trăm ngã rẽ nay đã có người chỉ dẫn. Cô nói lời tạ ơn từ đáy lòng.
-Dạ… cháu cảm ơn chú
-Khà khà, văn phòng Tổng Giám đốc giờ còn kiêm cả lớp học yêu nữa rồi.
Chi xấu hổ cúi mặt, nhưng trong lòng thì cảm kích dạt dào. Ông như người cha, cũng giống người thầy, đôi khi lại gần gũi như một người bạn, bên ông mỗi lúc cô một trưởng thành, một tốt hơn. Đó là điều đáng quý mà cả đời này có quá ít người làm cho cô.
Trong lúc đó cũng có người đang trong mớ tơ vò mà lại phải loay hoay một mình, người này là Phúc. Đúng vậy trong mối quan hệ của 2 người không chỉ có Chi là khúc mắc, Phúc cũng chẳng khác là bao. Dù rằng anh đã chủ động mời cô đi chơi, chủ động biểu đạt và tỏ thái độ vội vã muốn bước tiếp. Anh tự hỏi và phải tự thừa nhận mọi thứ đó không phải hoàn toàn là do tác động từ phía ông Danh. Bản thân anh cũng rất có tình cảm với Chi, rất muốn gần cô và phát triển thêm mối quan hệ của hai người. Thế nhưng sâu trong tim anh vẫn canh cánh một nỗi niềm, đúng hơn là một bóng hình còn phảng phất.
Hơn hai năm trước, khi anh vừa hoàn thành xong chương trình thạc sĩ và đang làm quản lý dự án cho một công ty khá lớn. Ở đây anh tiếp xúc và làm quen với một cô gái Trung Hoa tên là Tiểu Vân. Hai người cùng tuổi, cùng màu da, khá tương đồng về văn hóa và nếp nghĩ.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu trai tài gái sắc không thường tìm đến với nhau. Tiểu Vân đẹp, cái đẹp kiêu kì tri thức của một con thiên nga biết mình đẹp và giỏi. Rất nhiều người thích cô, từ thành viên hội đồng ban quản trị đến đối tác và thậm chí cả một vài sếp nữ. Thế nhưng cô lại để ý đến chàng trai Châu Á ít nói, nhưng một khi đã nói thì thường lấy hết sự chú ý của mọi người.
Không biết anh hay cô chủ động hoặc cũng có thể là cả hai, họ dính nhau như sam và từ đây đánh dấu tình yêu đầu của Phúc, lúc này được biết đến với cái tên Philips.
Họ thường cùng nhau nấu ăn, du lịch và dạy nhau ngôn ngữ của nước mình. Tiểu Vân rất yêu anh, và cô muốn cả đời này được anh yêu và bên anh mãi mãi. Philips cũng yêu Tiểu Vân nhưng trong lòng anh vẫn luôn có một nơi khác để hướng về, nơi đó là cội nguồn, là nơi anh vẫn còn chữ “Hiếu” phải trả và cả những lỗi lầm phải sửa sai.
Ngày đó đã tới rất gần, hôm qua Phúc mới nhận được cuộc gọi từ Việt Nam, người đầu dây bên kia chỉ nói.
-Nhà máy mới đã khởi công, ở đây tôi cần một giám đốc điều hành có năng lực, lần này tôi có thể tin tưởng anh được không.
Phúc trả lời hầu như không cần suy nghĩ.
-Dạ vâng, con sẽ thu xếp công việc bên này để về ngay, bố cho con 2 tháng.
…Tút…tút…Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng máy móc khô khan, Phúc nhìn điện thoại trong tay mà lòng nặng trĩu. Sắp phải rời xa nơi mình gắn bó một thời gian dài, và còn cả Tiểu Vân, cô bạn gái mới quen nữa, họ mới xác định yêu 4 tháng nay. Tình cảm đang lúc mặn nồng, giờ chia xa thật không nỡ…
-Oa…Philips, anh làm gì mà thẫn thờ vậy.
Mải suy nghĩ, anh để Tiểu Vân đến bên cạnh lúc nào mà không hay biết. Đến khi cái giọng tiếng Anh pha Trung đôi khi đá thêm chút từ tiếng Việt lảnh lót vang lên anh mới giật mình mà quay lại. Tiểu Vân với áo thun trắng cổ lọ, váy dài màu be và chiếc măng tô tối màu đang đứng trước anh. Không quá nhiều son phấn, bằng gương mặt thanh tú với đôi mắt sáng, sống mũi cao và khuôn miệng cười rạng rỡ, em nổi bật khiến không ít người tấm tắc khen. Xem nội dung: 459510
Ngày hôm nay hai người đã hẹn cùng nhau nấu ăn, Philips đã hứa sẽ dạy cho cô nấu món cá kho tộ của người Bắc, còn cô sẽ hướng dẫn anh món khâu nhục chuẩn vị Hoa. Họ cùng nhau đi chợ, tíu tít như đôi chim, tuy nhiên nếu để ý sẽ thấy thỉnh thoảng đôi mắt Philips thoáng nét buồn.
Chợ Châu Á có đủ thứ mà họ cần, những thứ khó tìm thì Philips và Tiểu Vân đã chuẩn bị trước, không mất quá lâu hai tay Phúc đã xách một đống đồ đứng trước cửa nhà. Có điều, ví và chìa khóa nhà lại ở trong túi, anh loay hoay định đặt đống đồ xuống thì một giọng nói đã vang lên.
-Cẩn thận vỡ trứng…anh cứ xách lên, để em lấy chìa khóa cho.
Miệng nói, tay làm, bàn tay nhỏ của Tiểu Vân đã len lỏi vào trong túi quần tây của Philips. Chỉ cách một lớp vải mỏng là tay cô sẽ chạm vào vùng da rất nhạy cảm của anh. Sự ấm nóng của họ trao đổi cho nhau, kèm theo là sự hồi hộp cho cả hai người. Túi quần không quá rộng, Tiểu Vân phải lân ngón tay đi từ từ, vô hình chung các ngón tay như gãi nhẹ để khiêu khích anh. Mặt nàng đỏ gay, còn phía trên Philips cũng đang thở gấp. May quá, lúc này Tiểu Vân đã túm được lấy chiếc chìa khóa cứng đầu.
-Ha ha, đây rồi mày chạy đi đâu.
-Tiểu Vân… khoan…từ từ thôi…đừng làm anh bị …kẹt.
Thì ra trong vài phút mà bàn tay nhỏ của em len lỏi vào trong chiếc túi quần, khu vực đó của anh đã có nhiều thay đổi, có thứ gì đó vì kích thích đã lớn rất nhanh. Nó và móc chìa khóa đang chèn ép lên nhau, nếu quá vội vàng thứ vừa thức dậy kia sẽ bị tổn thương mất.
Tiểu Vân hiểu điều đó, tuy vừa buồn cười vừa ngượng nhưng nàng vẫn làm mọi thứ cẩn thận hơn, vì dù sao thứ ấy nàng còn thưởng thức. Phải giữ gìn thật tốt để ngày nào đó nó sẽ đem lại sung sướng cho nàng.
-A ha ha, được rồi, cả Philips và tiểu Philips đều hoàn toàn nguyên vẹn, vào nhà thôi.
Tiểu Vân thoải mái trêu đùa, sự nhí nhảnh tinh tế làm cả hai người bớt ngượng.
Cửa mở, họ bước vào trong để căn phòng ngập tràn hương vị tình yêu, họ nô đùa, học nấu ăn, đôi lúc dừng lại để trao nhau nụ hôn đắm đuối. Xem nội dung: 459515
Môi lưỡi họ đã quen thuộc lẫn nhau, chúng quấn quýt một cách cuồng nhiệt và say mê. Khi hơi thở của cả hai đã trở nên gấp gáp, thì tay anh đã luồn vào trong áo em để ve vuốt những vùng da thịt mịn màng. Tình yêu của họ có thể gọi là đủ lâu, đủ thấu hiểu và tin tưởng. Tiểu Vân cũng đã sẵn sàng để dâng hiến cho anh, cô không nói nhưng thể hiện điều đó qua ngôn ngữ cơ thể.
Cô để anh đè úp lên người mình trên chiếc sofa, vùng cương cứng, căng to của anh miết qua miết lại trên chiếc mu mềm mại nóng hầm hập của cô. Sự kiên cường rắn rỏi của nó dù qua rất nhiều lớp quần áo vẫn khiến bên trong cô ướt nhòe.
Cô rên khe khẽ, chân dạng rộng hơn và chẳng chút nào cản trở khi tay anh đặt lên trên 2 vú mình. Nói đúng hơn lúc này cô cũng đang rạo rực, cô muốn được anh lột bớt đi những thứ trên người đang vướng víu, rồi cùng nhau hoan lạc cả đêm nay.
Nhưng như bao lần khác, lúc này anh rút tay ra, kéo áo cô ngay ngắn rồi nói một lời với cô rất thừa.
-Anh xin lỗi…
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Không thấy kq đề, chỉ thấy lô thôi, 43 2 nháy rất rõ.Thế là m mơ kết quả hôm nay 2 nháy 43 à?nhìn rõ ko chí?nhìn thấy kq đề ko
Tao xl nhưng táo còn post bên page khác nữa mà. Tính ra cả 2 page tao up đến 10ch 1 tuần. Viết kịp sao nổi.Tml post truyện kiểu này tụt mẹ mood
Hay lắm Chí ơiCh24. Đêm nay mình là của nhau
Thảm lót nền của nhà Philips có màu đậm, hai thân thể trần truồng trên đó như vệt màu lạ vẩy lên, cho cả bức tranh nhuốm màu nhục cảm. Philips đặt Tiểu Vân ở dưới rồi vùi mặt trên khuôn ngực nõn nà của em. Anh miết qua miết lại 2 má trên vùng da mềm mại căng bóng, hết bên này đến bên kia như muốn khắc ghi thật sâu cảm giác này. Xem nội dung: 461516
-Ư…anh…Tiểu Vân cho anh hết đó… Uhm…nữa đi anh…yêu em thật trọn vẹn nào…
Nàng vò rối tung đầu tóc của anh và áp sát nó nơi ngực, cảm giác buồn, ngứa không khiến nàng khó chịu chút nào mà lại càng khao khát. Nàng thúc giục chàng tiến bước nhanh hơn.
-Anh…bóp mạnh nữa lên…vâng đúng rồi dùng lưỡi, dùng răng… ôi…em thích lắm… ư hư…
Ngọn lửa cuồng nhiệt ấy cháy tràn sang Philips, anh trở nên say mê và vồn vã, vừa dùng tay nắn bóp vừa dùng môi lưỡi liếm mút nhiệt tình không bỏ sót bất cứ đâu. Đôi vú tròn căng cứ hết phồng lên lại xẹp xuống, màu da vú cũng từ trắng chuyển sang hồng, còn hai núm vú con con thì cương lên rồi săn lại. Khoái cảm ồ ạt nối tiếp nhau như từng đợt sóng, khiến Tiểu Vân chỉ còn biết quằn quại, rên siết, lâu lâu ưỡn cong người để ép sát hơn nữa miệng chàng trên vú em.
Chỉ bấy nhiêu thôi với Tiểu Vân dần không đủ, em muốn khăng khít nữa, muốn hòa vào làm một với anh. Vì thế cô để cho đôi tay mình lướt trên da thịt anh khám phá. Cô vuốt ve khuôn ngực rộng rãi, mơn trớn trên vùng eo bụng gồ ghề những khối cơ. Và đây rồi, cô vừa tìm thấy thứ mà cô muốn chạm vào nhất.
Khúc thịt cứng rắn giữa 2 chân anh thật hùng dũng, nó gân guốc, nóng hổi và khẽ giật nhẹ trong tay cô. Nàng nhìn anh, đôi mắt như hỏi thăm, nhưng đôi tay chưa cần đồng ý đã siết nhẹ. Người anh căng lên, đôi mắt lim dim, miệng rên khẽ.
-Ôi…Tiểu Vân… tuyệt quá… ư hư…
Tiểu Vân như tìm ra báu vật, em hít hà, ngắm nghía sau đó xoay hẳn người lại, nằm vắt ngang trên người anh và nâng niu nó bằng cả hai tay.
-Anh…nó thật cứng rắn…em chơi với nó nha…
Từ người đang hưởng thụ sự âu yếm của người yêu, nàng chủ động đi tìm khoái cảm cho mình và cùng người tình ngụp lặn trong hưng phấn. Em kề sát mặt vào tận gốc cây dương vật rồi dồn sức hít một hơi sâu. Hương đàn ông của anh đong đầy trong đáy phổi, cô không chút nào ghét bỏ cái mùi đặc quánh, hăng nồng đó mà còn ra vẻ hết sức say mê.
Đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô siết chặt hơn, chậm rãi vuốt ve từ gốc đến đỉnh, cảm nhận từng mạch máu căng phồng và hơi nóng từ đó tỏa ra. Một lần nữa Philips khẽ rên, cơ thể anh hơi run, còn đôi mắt lim dim như đang chìm trong cơn sóng khoái cảm.
-Anh… nó thật nóng thật cứng…em thích nó quá…
Tiểu Vân thì thầm, giọng cô ngọt ngào nhưng đầy quyết tâm, như muốn tuyên bố quyền sở hữu. Cô cúi thấp hơn, mái tóc đen mượt lòa xòa chạm vào đùi anh, tạo cảm giác nhột nhạt khiến Philips càng thêm rạo rực. Không dừng lại ở việc vuốt ve, cô kề sát môi hơn, hơi thở ấm nóng phả lên vùng da nhạy cảm, khiến khúc thịt ấy lại giật lên. Tiểu Vân nheo mắt cười, các động tác cũng trở nên càng táo bạo .
Cô vươn dài đầu lưỡi lướt nhẹ dọc thân cu, chậm rãi và đầy ý tứ, như đang thưởng thức một món ăn mà cô rất đam mê. Những cái chạm đầu tiên còn e dè vụng dại, chỉ lướt qua nhẹ nhàng, càng về sau lại càng trở nên dứt khoát như muốn chiếm trọn lấy anh. Philips ưỡn người, đôi tay vô thức bấu chặt lên tấm thảm, miệng phát ra những tiếng gầm gừ.
-Tiểu Vân… em… ư… tuyệt quá… chậm thôi…
Tất nhiên, vì cô không vội, cô muốn kéo dài khoảnh khắc này, muốn anh cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của cô, để phút cuồng nhiệt và say mê lưu giữ trong tim anh mãi mãi. Nàng ngẩng lên, mắt nhìn vào anh, khẽ liếm môi trưng ra vẻ mời gọi mà thường ngày ít thấy.
-Em muốn anh nhớ em… nhớ mãi.
Rồi miệng cô mở lớn cho toàn bộ đầu dương vật đi vào, đôi môi mềm mại bao lấy, lưỡi xoay tròn mơn man trên lớp da cu mỏng mảnh. Tay cô không ngừng di chuyển, vuốt ve, xóc nhẹ, đôi lúc túm lấy hai hòn dái mà mân mê. Sự phối hợp nhịp nhàng của tay và miệng em, đẩy Philips dập dìu trong cơn sóng khoái lạc không ngơi nghỉ.Xem nội dung: 461515
Anh chới với, hai tay quờ quạng chẳng biết để đâu. Rồi như một sự hấp dẫn tự nhiên, tay phải anh với lên, đi qua vai rồi úp lên một bên vú, tay trái cũng nhanh chóng luồn qua khe đít để tận hưởng sự ấm nóng và trơn nhẫy ở chỗ con bướm tươi xinh. Sung sướng cộng dồn làm cả hai người đồng thanh rên rỉ.
-Ôi…sướnggg…nữa đi anh…ư hư …sâu hơn…mạnh hơn nữa…ư hư hư…
-Trời ơi…em tuyệt quá…hừ hừ…anh cũng sướng…
Và thế là trong lúc Tiểu Vân cho con cu ngập ngụa trong miệng nàng, thì Philips đáp lại bằng cách để ngón tay mình thám hiểm trong lỗ bướm của em. Lỗ bướm khít khao đã rất lâu nay chưa được ve vuốt, những ngón tay anh vừa chạm đến nó đã co nhẹ rồi chảy nước liên miên. Philips lập tức bị sự trơn tru ướt át của nơi đây làm say mê. Anh để một ngón tay chui vào sâu hết cỡ, rồi tiếp sau anh ngoáy tròn, móc lên điểm G, rồi kéo ra, thụt vào như cái máy.
Kích thích quá lớn khiến người Tiểu Vân run rẩy rồi cong lại, em bắt buộc phải nhả con cu của Philips ra để thở.
-Ư hư hư… anh ơi em sướng quá… ư ư ư…em m không chịu nổi nữa rồi… em muốn…
Vừa dứt câu, nàng liền trèo lên bụng Philips tự cầm cu anh rồi đặt ở khe bướm của mình. Con bướm tươi ngon với hai mép hồng tươi vẫn còn khép chặt, nó hơi hé mở để đón đầu cu anh đang chầm chậm tiến vào.
-Ui za…anh ơi to quá… uhm…
Nước bướm tưới đẫm lên đầu dương vật, dù như thế nhưng vẫn không dễ để nó có thể đi vào. Cảm giác căng đau hơi làm em nhăn mặt, song khó chịu ấy có là gì so với đòi hỏi đang dâng cao lúc này. Em dùng sức nhiều hơn nữa, và rồi…
-Sụt…ÔI…Ư Ư Ư… Anh ơi đau…hức… thốn quá… ư…
Tiếng khúc dương vật to dài kia tiến vào tuy nhỏ nhưng lại tạo lên cơn sóng cả cuộn trào bên trong em. Đây là người em thương, người ấy và em vừa lần đầu yêu nhau trọn vẹn. Da kề bên da thịt hòa trong thịt, sự giao thoa này thật gần gũi, và cũng thật sung sướng biết bao.
Philips thấy Tiểu Vân kêu đau thì ôm lấy nàng, vuốt ve xoa dịu. Lúc này anh cũng thấy sướng lắm, bướm em ấm nóng, lại khít khao đến vô cùng, cảm giác từng thớ cơ bên trong đang vây lấy rồi siết bóp, chàng chỉ muốn lập tức xuất tinh ngay.
Thế nhưng Tiểu Vân sẽ không để cuộc chơi trôi qua nhanh như vậy, cô muốn cuộc yêu hôm nay phải mê say đến cuồng dã. Tâm trí anh phải lấp đầy hình ảnh kích tình và gợi dục của cô, và cơ thể anh sẽ trải qua những giây phút thăng hoa khiến cả đời này anh nhớ mãi.
-Anh yêu… em không sao rồi… uhm… em muốn…
Cô để mình áp chặt trên ngực anh rồi bắt đầu chuyển động hông thật nhẹ. Tuy thế, nhưng với kích thước nổi bật, đầu cu anh vẫn liên tục gãi vào cổ tử cung.
-Ôi anh…anh to dài quá…vào sâu quá anh ơi…ư hư hư… thốn…ư hư hư… thích quá…
-Em cũng thật chặt và nóng…anh sướng lắm… nữa đi em.
Lời khen ngợi của anh khích lệ cho những chuyển động của em thêm nhịp nhàng, thành thạo. Nàng rúc vào cổ anh hôn hít, mặc bầu ngực thoải mái lắc lư và để cho hai núm vú cương cứng của mình gãi nhè nhẹ trên khuôn ngực của anh.
Philips dùng hai bàn tay lướt trên tấm lưng ong, vuốt ve bờ eo uốn lượn và lâu lâu bóp nhè nhẹ trên hai mông. Từng động tác tuy còn chưa điêu luyện, nhưng với sự nâng niu và bản năng tình dục của mình anh đã khiến sự hưng phấn của nàng tăng thêm.
Và đến khi sự nhẹ nhàng đều đặn không thỏa mãn được em nữa, Tiểu Vân bất ngờ ngồi dậy, đặt hai tay anh lên vú mình rồi bắt đầu nhấp nhô.
-Pạp pạp…ôi anh ơi… pạp pạp… sướng… bóp mạnh lên anh…pạp pạp pạp pạp…ư ư ư ư ư ư… ôi, sâu quá… pạp pạp pạp pạp pạp… thích quá anh ơi… pạp pạp pạp pạp pạp… em yêu anh… ư ư ư ư ư ư… pạp pạp pạp pạp pạp pạp…
Hừ hừ… em thật tuyệt… pạp pạp pạp pạp… anh cũng rất yêu em…pạp pạp pạp pạp pạp… pạp pạp pạp pạp…
Ở góc nhìn này Philips gần như thấy hết sự quyến rũ của người yêu. Em đang dùng hai tay để cuốn tóc, động tác uyển chuyển phô diễn ra toàn bộ đường cong chết người. Cổ em kiêu sa, nghển cao như Khổng Tước, khuôn ngực tròn trịa, mỗi một nhịp em nhún nhảy là một lần nó đong đưa. Tay anh đang ở nơi đó, vần vò như đang chơi đùa với hai chiếc bánh bao, đôi lúc quá kích động anh cũng túm lấy đôi núm hồng tươi mà ngắt nhéo. Những lúc như vậy em thường rít lên những tiếng thật dài.
Thấp hơn chút nữa là cái bụng thon phẳng lì với chiếc rốn xinh, bờ eo thắt uốn lượn như dải lụa, đối lập với vòng hông phình rộng, nâng đỡ cho đôi mông mỡ màng đang liên tục nâng lên hạ xuống.Xem nội dung: 461511 Nhưng tất cả vẻ đẹp đó chỉ làm nền cho con bướm hồng hào khít chặt đang căng ra nuốt hết con cu hùng dũng của anh. Hai mép bướm bây giờ đang sưng tấy, nước nhờn từ đây kéo từng tia nhỏ ướt đầm đìa gốc dương vật của anh.
Hình ảnh khiêu gợi, càng làm tăng thêm kích thích, anh lấy hai tay mình đỡ lấy mông em rồi từ dưới thúc lên thật mạnh và nhanh.
-PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… HỘC HỘC… PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… KHÍT VÀ ẤM LẮM …PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… ANH SẮP KHÔNG CHỊU NỔI NỮA RỒI… PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP …Ư Ư Ư Ư Ư Ư Ư Ư Ư… ÔI…ANH…PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… SƯỚNG QUÁ… PẠP PẠP PẠP…PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… NHANH VÀ MẠNH QUÁ… ÔI ÔI ÔI…Ư Ư Ư Ư Ư… PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… SƯỚNG QUÁ ANH ƠI… PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… NỮA ĐI ĐỪNG DỪNG LẠI… PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… Ư Ư… Ư Ư Ư Ư Ư Ư… PẠP PẠP PẠP PẠP… Ư…SƯỚNGGG…
Căn phòng ngập chìm trong những hình ảnh kích tình và âm thanh hoan lạc không kiểm soát. Không biết trước đây nàng kiêu kỳ mực thước ra sao thì lúc này cũng chỉ là một sinh vật giống cái cố thỏa mãn khát khao. Còn anh, dù vài tiếng trước còn âu lo tính toán, còn kìm nén cảm xúc thế nào thì giờ phút này cũng hùng hục như trâu.
Sự hưng phấn của cả hai đã sắp vươn đến đỉnh, Tiểu Vân đem hết mềm mại của bản thân ra để hòa vào sự dũng mãnh của anh trong từng nhịp nhấp. Philips cũng đem toàn bộ sức lực của mình, muốn cùng em gõ cửa thiên đàng.
Bất ngờ anh ngồi bật dậy, mặt đối mặt với em, hai tay tiếp tục đỡ mông cho em điên cuồng nhún.Xem nội dung: 461509
-A A A A…ANH ƠI…PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP…EM SƯỚNG QUÁ… PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… EM KHÔNG CHỊU NỔI… PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… Ư Ư Ư Ư Ư Ư Ư Ư Ư… EM ĐANG RA…PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… A A A A…PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… HỪ HỪ… PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP… PẠP PẠP PẠP PẠP… VẬY THÌ RA LUÔN ĐI EM… PẠP PẠP PẠP PẠP…PẠP PẠP PẠP… ANH CŨNG KHÔNG THỂ CHỊU THÊM ĐƯỢC NỮA… PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP PẠP …PẠP PẠP PẠP PẠP…VẬY ANH ƠI… Ứ Ứ Ứ Ứ…CÙNG RA NÀO…PẠP PẠP PẠP PẠP… Ô HÔ HÔ… CHẾT MẤT… PẠP PẠP PẠP… PẠP PẠP… PẠP… HỰ HỰ… ÔI…A A A A A…
Tiếng ngâm của hai người đột nhiên cao vút, sau đó là bặt luôn. Chỉ thấy người Tiểu Vân ầm ầm run lên, còn Philips người anh căng ra, giật vài cái sau đó cả người đổ ập.
Họ vẫn không buông nhau ra mà quấn chặt lấy nhau cùng hổn hển. Phải đến vài phút sau, Tiểu Vân mới lên tiếng phá đi bầu không khí im lìm.
-Từ giờ đến ngày anh về Việt Nam anh sẽ là của em, nấu ăn cho em, lái xe đưa em đến bất cứ nơi nào em muốn, và đặc biệt phải cùng em hoan lạc mỗi ngày.
Những ngày sau cuộc sống của họ là như vậy, mọi mong muốn và cả ham muốn của em đều được anh hết sức thỏa mãn. Họ như hình với bóng ngày ngày cho đến 2 tuần trước khi anh về thì Tiểu Vân biến mất, em chỉ để lại duy nhất một bức thư rất ngắn.
-Mình chia tay nhé, baby. Em sẽ resets lại hết thói quen và cảm xúc, để có thể sống mà không có anh. Hihi, Nếu không thể quen em sẽ đến Việt Nam tìm anh đấy, nhớ phải đợi em đến năm 30 đấy nhé.
Philips hiểu mối tình của anh và cô đã chấm hết, cô lẩn tránh để đỡ phải nhìn anh quay đi. Không lâu sau Philips trở về Việt Nam, đi cùng anh còn có Lâm, họ đã chung tay để xây dựng được nhà máy mới như bây giờ.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.


